Nhất thế tôn sư

Quyển 3 - Chương 151: Manh mối về Lang vương

Dịch giả: Tiểu Băng

Thanh Dư xoay xoay cánh tay trái, thấy vẫn ổn, thì mỉm cười: “Không phải cứ trốn là thoát được, hơn nữa nơi này là Giang Đông.”

Giang Đông Vương thị,[ Toán kinh ] gia truyền sao...... Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu: “Lát nữa ta sẽ đi Lục Phiến môn, công bố việc này ra ngoài, hai quốc giao chiến, đâu cho phép hắn kiêu ngạo!?”

“Đi đường cẩn thận, có lẽ hắn vẫn còn ở quanh quẩn gần đây.” Thanh Dư cầm “Tuế nguyệt” Đao, vỗ đạo bào, định đứng dậy, đi cùng với Mạnh Kỳ tới Lục Phiến môn, tranh thủ thời gian bắt Lang vương.

Mạnh Kỳ cười khẽ một tiếng: “Vừa rồi đã gặp, suýt nữa là bị sói cắn. nếu không phải vậy, làm sao đạo huynh vừa nói, là tại hạ đoán ra ngay đó là Thiết Thăng?”

“Đã gặp?” Thanh Dư ngẩn ra nhìn Mạnh Kỳ, tên này không bị thương? Thoát khỏi tay Lang vương mà không bị thương!

Mình dùng hết cả sức lực, liều mạng thụ thương, dùng tới tuyệt chiêu áp đáy hòm mới đánh lui được Thiết Thăng, vì chênh lệch cảnh giới quá lớn, nếu không phải Thiên Đế ngọc sách có đặc thù, e là mình đã gặp nguy!

Mà “Cuồng Đao” Tô Mạnh sắc mặt vẫn như thường, cứ như vừa rồi chưa hết toàn lực.

Mạnh Kỳ thầm lên mặt, mỉm cười giải thích: “Chỉ là đấu mấy chiêu nhỏ thôi, nếu không thì chưa hẳn, đến khi Lang vương phục hồi tinh thần, lần sau e là không linh như vậy nữa.”

Không thể để cho người khác đánh giá cao mình, khiêm tốn. Khiêm tốn!

Thanh Dư trở lại bình thường: “Cùng đi thôi, nếu gặp lại, ngươi với ta liên thủ, có lẽ giữ lại được hắn.”

“Được.” Mạnh Kỳ mừng rỡ,“Đạo huynh, tại hạ có một vấn đề muốn thỉnh giáo?”

“Hèn gì ngươi đêm khuya tới đây, vô sự không đăng Tam Bảo điện a.” Thanh Dư mỉm cười.

Mạnh Kỳ kể lại hết tất cả mọi chuyện, cả nội dung thảo luận của mình với Tưởng Hoành Xuyên, cuối cùng nói: “Đạo huynh có từng nói lại những lời đối thoại hôm đó của chúng ta cho ai khác không?”

Thanh Dư là Huyền Thiên tông đích truyền, là truyền nhân Thiên Đế thật sự, Mạnh Kỳ tin tưởng y.

Thái độ ấy của hắn làm Thanh Dư hài lòng, nghĩ một lúc, trả lời: “Không có, chưa từng nói cho ai.”

“Vậy chẳng lẽ thực là Thế ngoại kì ông Nhậm Bình Sinh......” Mạnh Kỳ nhíu mày.

Thanh Dư nghĩ nghĩ: “Nhậm Bình Sinh năm đó là tán tu, lai lịch coi như rõ ràng, sau này được kỳ ngộ, có tiềm năng tấn chức ngoại cảnh, nên mới mở Anh Hùng lâu, kết giao hảo hán khắp nơi. Nếu ông ta là kẻ đứng sau màn, vậy cũng giúp giải thích được, nhưng thanh danh Anh Hùng lâu thì sao, Mậu Lăng nằm trong phạm vi kiểm soát của Vương thị và Đại Giang bang, nếu ông ta thường có dị trạng, hẳn đã sớm bị phát hiện.”

“Ta cũng biết giả thuyết này chưa ổn, Nhậm Bình Sinh đã sắp là ngoại cảnh, muốn giết ta rất đơn giản, không cần phải bố trí cạm bẫy......” Mạnh Kỳ trịnh trọng nói.

Chưa kể chuyện Sở Quan tự sát rõ ràng là có người để lộ ra tiếng gió.

“Việc này điểm đáng ngờ rất nhiều, còn cần bàn bạc kỹ hơn.” Thanh Dư đứng lên,“Chúng ta giải quyết chuyện Lang vương trước.”

Hai người suốt đêm chạy tới Mậu Lăng Lục Phiến môn, kể chuyện Lang vương Thiết Thăng báo cho bộ đầu trực ban đêm đó.

Hôm sau, Mậu Lăng bề ngoài vẫn phồn hoa, nhưng bên trong không biết bao nhiêu người của tam giáo cửu lưu xuất động, tìm dị tộc, không bỏ sót một manh mối nào.

Qua hai ngày, trong một gian phòng của Lục Phiến môn.

Ngân Chương bộ đầu Dư Vọng Viễn, Thanh Thụ bộ đầu Đại Phi, Kim Tiền bang bang chủ “Tiền khả thông thần” Tôn Khoa, và Mạnh Kỳ, Tưởng Hoành Xuyên, Thanh Dư ngồi đối diện vớinhau.

“Không có manh mối nào cả, cứ như hắn ta chưa từng đến Mậu Lăng.” Tôn Khoa thuật lại báo cáo của thủ hạ tam giáo cửu lưu.

Dư Vọng Viễn rất có tác phong bộ đầu, ngồi nghiêm chỉnh, nói chuyện không nhanh không chậm: “Những tuyến khác cũng không có thu hoạch, bên Đại Giang bang cũng vậy, chẳng lẽ Thiết Thăng bí mật vào thành, một kích không trúng, lập tức rời đi?”

“Sói không phải là loại thú dễ bị dọa mà lùi.” Thanh Dư lắc đầu.

Mạnh Kỳ cũng nói: “Với tính tình của Thiết Thăng, khả năng vẫn còn mai phục ở Mậu Lăng là rất lớn.”

“Mai phục kiểu nào cũng phải để lại dấu vết, nói năng, ăn uống, gặp gỡ ai đó......” Tôn Khoa không tán đồng.

Tưởng Hoành Xuyên nhìn TônKhoa: “Tôn bang chủ, ngươi chắc chắn thủ hạ của ngươi không bỏ sót một điều nhỏ nào chứ?”

Tôn Khoa há miệng, chỉ nói: “Không thể.”

Mậu Lăng là đại giang hùng thành, chỉ tính số người có đăng kí trong sổ sách đã là bốn mươi bảy vạn tám ngàn chín trăm người, không tính số lượng giang hồ nhân sĩ, thương hành lui tới đông vô số kể, ai dám khoác lác biết hết từng người ở Mậu Lăng ăn uống ngủ nghỉ ra sao?

Dù là người của tam giáo cửu lưu, tối đa cũng chỉ nắm được những chuyện dị thường mà thôi.

Tôn Khoa giải thích: “Thiết Thăng là hành động một mình, không giống Bát Thủ Thiên Long người đông thế mạnh, dễ gây nên chú ý, chưa kể khu bắc và mấy khu như Lão Quan Thính, bang ta quản lý rất giới hạn.”

“Tôn bang chủ, có tìm ra chỗ ở của mấyngười Bát Thủ Thiên Long không?” Mạnh Kỳ hỏi. Hắn đã kể luôn chuyện gặp Hỏa Đức Tinh Quân cho Lục Phiến môn, nhờ họ xác minh lai lịch của vòng đồng, giúp tìm Bát Thủ Thiên Long, Vân Lĩnh tam ưng.

Tôn Khoa xấu hổ: “Có lẽ… họ đã chia nhau ra hành động, nên chưa tìm thấy.”

Thanh Thụ bộ đầu Đại Phi nói đỡ thay: “Thiết Thăng được gọi là Lang vương, vì hành vi rất giống với loài lang sói, có lẽ chúng ta nên phân tích phán đoán từ khía cạnh này.”

“Nếu đã là cô lang, hắn hẳn sẽ thừa lúc người đông, dịch dung cải trang, bí mật vào trong thành, tìm một nhà dân nào đó ở nhờ, mỗi đêm đổi một nơi khác nhau, trộm nước trộm thức ăn ở mấy nhà gần đó, mỗi nơi trộm một ít để không gây chú ý, không giao tiếp với ai, nên muốn tìm ra không dễ.” Thanh Dư đăm chiêu.

Mạnh Kỳ lắc đầu: “Nhưng hắn cần tin tức, nếu không làm sao dám ra tay ám sát ta? Nếu không dám chắc ở Hoàng Đình quan không có ngoại cảnh, hắn có tới cửa tìm ngươi không?”

Nếu tên kia tìm hiểu tin tức, tất sẽ bị để ý, vì ở Mậu Lăng bảy thành tin tức đều từ Lục Phiến môn, Đại Giang bang, Vương thị và Kim Tiền bang phát ra.

“Lang cũng là loài giỏi về hợp tác.” Mạnh Kỳ nói tiếp,“Hai nước đối địch, Mậu Lăng lại là thành chuyển vận, thảo nguyên rất có thể có cơ sở bí mật trong này, nếu Thiết Thăng trốn ở đó, những chuyện khác đều do người khác làm giúp, kẻ ra mặt cho hắn người ở xung quanh đó đều đã quen biết, thì ai mà hoài nghi?”

Tôn Khoa trầm tư: “Có thể từ số lượng hàng hóa mua về để tìm manh mối.”

“Loại cơ sở bí mật như vậy thường có tồn trữ thực phẩm.” Tưởng Hoành Xuyên xen vào.

Dư Vọng Viễn nghĩ nghĩ: “Chúng ta hiện không có manh mối nào, hay tới Túc viên, nhờ người của Vương gia bói toán giúp.”

“Tại hạ chưa tới Túc viên bao giờ, hay để tại hạ đi bái phỏng Vương đại công tử có được không?” Mạnh Kỳ chủ động xin đi, mọi người đều không phản đối.

............

Túc viên là biệt viện của Vương thị, là thiên hạ danh viên, xây dựng dựa vào thế núi thế sông, đại diện cho phong thái của Giang Đông.

Ở đây lâu, đường, thính, các, tạ, độ, hành lang, đài, hiên, vân vân tổng cộng có ba trăm sáu mươi lăm chỗ, dựa vào núi và nước, thuận theo thiên thời, tú lệ tự nhiên, có lầu các tầng tầng, đình tạ ca múa, sặc mùi nhân gian, nhưng cũng có những nơi thanh tĩnh, thế ngoại đào nguyên, đẹp không sao tả xiết, cảnh như tranh, tranh như cảnh.

Đáng tiếc Mạnh Kỳ không phải người thanh nhã, chỉ hơi thưởng thức cảnh một chút, là hỏi ngay:

“Đây là theo đại trận Chu thiên có phải không?”

Ta chính là người dung tục như vậy đấy!

Vương Tư Viễn gặp Mạnh Kỳ ở “Thính Vũ thuỷ tạ”, vẫn là bạch y trắng còn hơn tuyết, hòa với sắc mặt trắng bệch, mặt mũi thanh tú đẹp đẽ, còn đẹp hơn cả nữ giới.

Y nhìn vào bàn cờ trước mặt, tay cầm một quân cờ đen: “Vì chuyện Thiết Thăng mà đến?”

Mạnh Kỳ cười tủm tỉm ngồi xuống, giọng điệu cứ như quen biết lâu năm: “Nói chuyện với Vương đại công tử đúng là thoải mái, nếu đã biết rồi, tính mau cho một quẻ đi.”

Vương Tư Viễn ngẩng đầu nhìn hắn, không chút kinh ngạc, tựa hồ đã biết trước tên này da mặt dày mo: “Có Thiết Thăng làm rối cũng là rất tốt.”

Tuy nói vậy, nhưng y vẫn lấy thẻ tính ra, vẻ mặt trở nên chuyên chú, hai mắt lấp lóe tinh quang.

Sau một lát, hắn nhìn thẻ tính nói: “Bắc...... Thiết Thăng có thể vẫn đang ở trong trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, không tính được vị trí chính xác, chỉ biết hắn ở phố bắc.”

“Phố bắc......” Mạnh Kỳ nhíu mày.

Phố bắc là nơi náo nhiệt nhất cũng là hỗn loạn nhất của Mậu Lang, tam giáo cửu lưu đều có mặt, hạng người gì cũng có, phát triển đủ thứ nghề đã có từ lâu năm: Kỹ nữ, sát thủ, tình báo, Lục Phiến môn, Vương thị, Đại Giang bang đều có người ở đây, cùng với đủ loại thế lực khác, nghe đồn còn có cả cường giả tà đạo Ngoại Cảnh.

Vương Tư Viễn ho khan một tiếng: “Chỉ tính được thế thôi, ta có thể mời trưởng bối trong nhà tới Mậu Lăng, nhưng phải đợi ít thời gian.”

Nói tới mức này rồi, Mạnh Kỳ không tiện hỏi thêm nữa, kể lại chuyện Hỏa Đức Tinh Quân, Nhậm Bình Sinh cho Vương Tư Viễn nghe.

Vương Tư Viễn lẳng lặng nghe xong, từ chối cho ý kiến cá nhân: “Thu hoạch không nhỏ, tiếp tục cố gắng đi, khụ khụ.”

Hắn ho rất dữ, cả nửa ngày mới bớt, bưng trà tiễn khách.

Trên đường trở về, Mạnh Kỳ mơ hồ cảm thấy kỳ quái, với tính cách của Tính tẫn thương sinh, hẳn phải lợi dụng Lang vương Thiết Thăng mới đúng chứ, sao lại ngoan ngoãn bói toán cho mình như thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status