Nhất thế tôn sư

Quyển 3 - Chương 68: Kết thúc

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ cất “Tà Thần chi nhãn” đi, mặc kệ mình có dùng được hay không, giao cho Lục Đạo Luân Hồi chi chủ chắc chắn sẽ đổi được rất nhiều thiện công.

Trên Tử Thương bị rất nhiều vết tích, phong duệ chi khí cơ hồ ngưng tụ thành thực chất thành một đoàn màu tím sặc sỡ loá mắt, lưu chuyển không ngớt,, muốn nhảy vào thiên không.

Mạnh Kỳ nhìn mà tim đập thình thịch, Ấp thành tri sự bộ đầu Hoàng Tri Thanh, Chu quận Vương thị tuổi trẻ thiên tài Vương Tái, vạn lăng hai nhà mấy vị trưởng lão đều nhích lại gần, chăm chăm nhìn nhúm ánh sáng màu tím kia.

Vương Tái dùng “Uy vũ không khuất phục”, tiêu hao rất nhiều, trừ phi có phương pháp bổ sung, nếu không không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn, nhưng Hoàng Tri Thanh chỉ bị vết thương nhẹ,“Phong Lôi thần quyền” Đã tự được ý cảnh, nếu không phải tuổi khá lớn, nói không chừng có thể đi lên Nhân bảng, vạn lăng hai nhà mấy vị trưởng lão thì không có cơ hội xuất thủ, vẫn luôn tránh né Tà Thần, thực lực bảo tồn hoàn hảo.

Nhưng càng là như thế, nếu lấy thực lực thật sự của mình, khả năng không sợ quần chiến của Bất Tử Ấn Pháp, lấy Huyễn Ma thân pháp và Phong Thần bỏ chạy thì vô tư, lại có Tề Chính Ngôn ngầm tương trợ, nếu mình đột nhiên ra tay, có bảy tám thành nắm chắc cướp được Tử Thương, nghênh ngang mà đi, duy nhất lo là Hoàng Tri Thanh làm bộ đầu, có bí pháp theo dõi, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải huyết chiến.

Mà nếu lúc này đoạt bảo thì có tốt không?

Diệp gia chi nhân tuy bị huyết tế, nhưng chỉ có đám còn ở trong phủ đệ là bị, còn đám đệ tử ham ăn chơi ở bên ngoài, đám đệ tử xuất sắc đang đi du lịch tích lũy kinh nghiệm, nếu sau đại nạn này mà còn bị người ta đoạt mất Tử Thương, vậy có thật là tốt không?

Thù bị vây sát, những kiếm khách theo Diệp Tam đều đã mất mạng, nếu mình lấy đi Tử Thương, rõ ràng chẳng liên quan gì tới báo thù, mà chỉ là tham lam, sợ bị chết khi thực hiện nhiệm vụ.

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, thấy Đường Nhẫn đầy uể oải và mệt mỏi bên cạnh, nghĩ ông đã từng hết lòng với Đường lão gia tử, từng cùng chờ đợi mình với Đường Minh Nguyệt, đêm nay theo hắn đi ra ngoài đều dùng hết toàn lực bảo vệ hắn, luôn khen ngợi “Đường Cảnh”, thì trong lòng không đành lòng.

Thở dài, hắn nói:“Các vị, nên xử lý Tử Thương kiếm như thế nào?”

Hắn không cướp bảo, cũng có nhiều nguyên nhân, nhưng rốt cuộc hay không vượt qua được tâm lý bản thân, cảm giác này không phù hợp với tính tình của hắn, giống như lúc trước ở từ đường Đường gia, tuy luôn mồm muốn trọng phạt người thân của Đường Thứ, nhưng chỉ là lấy miệng uy hiếp, để ép Đường Thứ xuất hiện, nếu Đường Thứ không xuất hiện, hắn cũng không ra tay được, quá lắm là đuổi họ ra trang viên làm việc vặt, chỉ là công phu mồm miệng mà thôi.

Một trưởng lão Lăng gia có quan hệ tốt với Diệp gia cảm thán:“Diệp gia bị đại kiếp này, căn cơ đều bị hủy. Tử Thương đương nhiên phải phó thác lại cho hậu nhân của họ, giúp họ có hi vọng trọng chỉnh gia nghiệp.”

Các trưởng lão thế gia tuy ai cũng thèm Tử Thương, nhưng thỏ chết cáo cũng bi thương, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nghĩ nếu gia tộc nhà mình gặp phải cảnh này, không nén được đau lòng, nên đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Lăng gia trưởng lão, dù sao kiếm chỉ có một cái, chia cũng không sao chia được cho đều, còn không bằng khiến Diệp gia lấy lợi khí tài vật trong bảo khố ra để trả thù lao.

Hoàng Tri Thanh lắc đầu: ‘Như vậy không ổn, thứ nhất người còn ở bên ngoài của Diệp gia không có cao thủ nào trên lục khiếu, dù có bảo binh, thì cũng chẳng khác gì con nít ba tuổi cầm vàng đi giữa phố, không có khả năng tự bảo vệ cho bản thân, lại còn làm cho bọn hám của để mắt, tới lúc đó, chỉ cần một đạo tặc hay sơn phỉ nào hơn mạnh một chút là có thể giết người đoạt bảo, chúng ta đâu thể canh chừng cho Diệp gia cả ngày lẫn đêm năm này qua năm khác?! Thứ hai Diệp gia bị huyết án này, nghe rợn cả người, chi bằng báo cho quận thành, sẽ phải lên đường chứng cung, Tử Thương kiếm cũng phải có mặt trong lúc đó.“

“Nên, Tử Thương hay nên giao cho người của chúng ta quản lý, thứ nhất chấm dứt án này, thứ hai đợi tới khi Diệp gia có người trưởng thành đến tám chín khiếu thì trả lại cho hắn.”

Vô sỉ! Mạnh Kỳ mắng thầm, phản ứng của đám người Đường Nhẫn cũng giống như hắn.

Tử Thương giao cho người Lục Phiến môn quản lý, sau này còn trả lại được hay sao?

Cái này có khác gì Lưu Bị mượn Kinh Châu, có mượn không trả! Diệp gia có nó làm chỗ dựa, thì còn được Chu quận Vương thị hỗ trợ cho, nếu Diệp gia mất nó đi, thế đơn lực bạc, còn có cái gì đáng giá Vương thị coi trọng? Mạnh Kỳ có thể đoán ra, chỉ cần sau mấy chục năm, Diệp gia cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Mạnh Kỳ còn chưa nói chuyện, Vương Tái mở miệng, sắc mặt trịnh trọng nói: “Hoàng tri sự, lời ấy không ổn, Diệp gia là minh hữu Vương thị ta, họ gặp kiếp nạn, nên do người chúng ta quản lý Tử Thương, tài bồi hậu nhân Diệp gia thành tài.”

Đám Mạnh Kỳ còn chưa chắc có dám tin hắn hay không đó! Nhưng mà Chu quận Vương thị xưa nay luôn giữ danh tiếng, nói được làm được, những chuyện như thế này, đều làm đúng theo lời đã hứa.

Nhưng mà, Diệp gia chỉ còn ít ỏi mấy người, có ai có được lá gan dám tới Vương thị để đòi sao?

Hắc, bảo để chúng nó giữ giùm, còn không bằng một lời nói đáng giá ngàn vàng của Tiểu Mạnh ta, nói cái gì tới lúc đó, chỉ cần không chết, chắc chắn sẽ trả lại! Mạnh Kỳ oán thầm.

Hắn đang định mở miệng, đã nghe thấy Tề Chính Ngôn trầm giọng nói:“Các vị, biểu đệ của Tề mỗ bị Tử Thương đánh cho bị thương nặng, suýt nữa không còn giữ được tính mạng, phải đòi công đạo thế nào đây?”

Từ lúc Mạnh Kỳ giả mạo Đường nhị công tử, khi ra ngoài Tề Chính Ngôn luôn lấy lý do là biểu đệ Mạnh Kỳ bị thương nặng, đang tại nơi bí ẩn chữa thương để thoái thác, nếu không hắn đã phải bị dương tên lên Địa bảng với cái danh Quân Tử kiếm.

Đường Lăng Vạn tam gia trưởng lão mặt mũi khó coi, tuy nói mấy nhà mình đều là bị tà ma ngoại đạo che mắt, nhưng chuyện vây sát Tề chủ sự và biểu đệ của hắn là chuyện hàng thật giá thật, nếu không trả giá lại sao coi cho được, Hoán Hoa kiếm phái cũng khó chịu, Chu quận Vương thị lại không tiện nhúng tay, đến lúc đó, tam gia nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, Diệp gia càng sẽ triệt để đoạn hương khói.

Vương Tái không vui, nhưng không nói gì nữa, trên chuyện này, Hoán Hoa kiếm phái đã bị mất mặt, nếu không cho bù lại, e là sẽ có chuyện. Vốn dĩ nếu Hoán Hoa kiếm phái binh tới, ngay mặt xung đột với nhau, có thể đường đường chính chính đánh nhau một trận, nhưng bây giờ, mình cũng bị tà ma ngoại đạo đùa giỡn xoay quanh, nếu còn dám khai chiến với Hoán Hoa kiếm phái,hắn không chịu nổi trách nhiệm này!

Bảo binh tuy trân quý thưa thớt, nhưng nhà mình là thế lực đứng đầu thiên hạ, đâucó thiếu bảo binh, không cần phải mạo hiểm.

Hoàng Tri Thanh sầm mặt, song không nói được lời nào, đại môn phái đại thế gia ai cũng cường thế, đều coi thường triều đình và Lục Phiến môn như không khí, quả thật đáng giận. Nhưng lại không biết làm sao!

Trong lòng Mạnh Kỳ chỉ có một ý tưởng, Tề sư huynh, không, biểu ca, có cần phối hợp ăn ý tới vậy không? Ta vừa mới ngờ chuyện này, huynh đã nói ra rồi!

Hắn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng của Đường nhị, thản nhiên nói:“Tề chủ sự muốn Tử Thương? Công đạo này cũng không khỏi quá quý giá đó.”

Một người diễn mặt đen, một người diễn mặt trắng.

Đường vạn lăng tam gia trưởng lão lâm vào trầm tư, bảo binh là quý trọng, nhưng lại không phải là của mình. Của người phúc ta, đổi lại được Tề chủ sự lượng giải, làm giảm đi lửa giận của Hoán Hoa kiếm phái, hay tương đối có lời.

Hơn nữa Tề chủ sự có điều chỉ có bốn khiếu, dù ẩn tàng võ công, cũng đâu có tới đâu, có bảo vệ được bảo binh hay không còn chưa biết nha.

Tề Chính Ngôn mặt không chút thay đổi nói:“Diệp gia suýt nữa diệt môn, bổn phái và Tề mỗ đều rất đồng tình, hoàn toàn sẽ không làm hành vi cường đoạt bảo binh, có điều biểu đệ của Tề mỗ là bị lây họa của nó. Nếu có bảo binh tương trợ, thì có thể tiêu diệt cừu gia, diệt trừ hậu hoạn. Chắc chắn hắn sẽ không so đó chuyện bị tứ gia vây sát nữa, thù bị Tử Thương đánh cho bị thương nặng cũng sẽ bỏ qua, Tề mỗ đương nhiên cũng sẽ không truy cứu.”

Hắn nói rất hay, đúng lý hợp tình...... Đây là suy nghĩ của Mạnh Kỳ.

Đương sự không truy cứu, Hoán Hoa kiếm phái cũng không nói gìnữa...... Đây là suy nghĩ của những người khác.

Tề Chính Ngôn tiếp tục nói:“Thân thủ biểu đệ của Tề mỗ chư vị đều biết, chắc chắn có thể bảo vệ Tử Thương, nên Tề mỗ lấy danh nghĩa chủ sự Ấp thành của Hoán Hoa kiếm phái đề nghị thế này. Diệp gia cho biểu đệ ta mượn Tử Thương một năm, người còn kiếm còn, hết kỳ hạn này vẫn còn vật, hoàng thiên hậu thổ chứng giám.”

Chỉ là mượn? Còn có kỳ hạn? Đám Vương Tái nhíu mày, ngược lại lại cảm giác yêu cầu này của Tề Chính Ngôn quá thấp, tuy Quân Tử kiếm Mạnh Kỳ có khả năng cầm bảo binh biến mất trong biển người mờ mịt, nhưng hòa thượng chạy được, miếu lại không chạy được, Tề Chính Ngôn vẫn còn ở đây, hắn là chủ sự của Hoán Hoa kiếm phái kia mà.

Tới một mức độ nào đó, thân phận đệ tử đại phái còn quý hơn cả bảo binh, đừng xem thường thực lực của Tề Chính Ngôn, hắn bây giờ đã có thể ngồi cùng bàn, thương lượng với Hoàng Tri Thanh, gia chủ trưởng lão mấy nhà rồi đó.

Chưa kể còn là lời thề nguyên thần của Quân Tử kiếm Mạnh Kỳ nha!

“Như thế cũng được, một năm sau, Diệp gia nói không chừng có người có thể mở ra khẩu khiếu, bắt đầu có khả năng kích phát bảo binh, miễn cưỡng có thể tự bảo vệ.” Hoàng Tri Thanh nhả ra,“Nhưng phải nói Quân Tử kiếm phát lời thề Nguyên Thần.”

Vương Tái gật đầu.

Mạnh Kỳ mừng thầm, bất động thanh sắc nói:“Chỉ cần có thể hóa giải lửa giận Hoán Hoa kiếm phái, ta không ý kiến.”

Mọi người nhanh chóng thống nhất ý kiến, Lục Phiến môn và ba thế gia để cao thủ ở lại nha môn coi chừng Tử Thương, ngày mai giao cho Mạnh Kỳ.

Sau đó mọi người bắt đầu lục soát Diệp gia, mới biết tất cả lợi khí đan dược đẳng đều bị dơ bẩn, trở thành phế vật.

............

Một đường không nói gì, trở lại Đường gia, Đường Nhẫn trở về tĩnh thất điều tức, đại sự đã xong, mấy vị trưởng lão khách khanh cũng cáo từ.

“Nhị ca, giải quyết mọi việc xong rồi?” bảo binh giao phong động tĩnh rất lớn, Đường Minh Nguyệt đương nhiên nghe thấy, nay nhìn vẻ mặt các trưởng lão, cũng đoán ra được đại khái kết quả.

Mạnh Kỳ gật đầu, kể lại mọi chuyện đại khái cho nghe, Đường Minh Nguyệt vừa sợ vừa hận:“Diệt Thiên môn thật đáng giận! dưỡng Tà Thần giả đáng chết!”

Diệp tam tuy là ăn chơi, nhưng hay đệ tử Diệp gia, lại còn là bạn thân của Đường Minh Nguyệt.

Mạnh Kỳ thở dài:“Cửu muội, chuyện gia tộc sau này, phải nhờ muội.”

“A? Cái gì?” Đường Minh Nguyệt ngớ người.

Mạnh Kỳ nghiêm túc nói:“Ta đã bàn bạc với Tề chủ sự, Hoán Hoa kiếm phái sẽ toàn lực giúp muội làm gia chủ, Vương thị và các vị trưởng lão đều sẽ không dám phản đối. Nhẫn gia gia cũng sẽ toàn lực hỗ trợ cho ngươi.”

“Nhị ca, còn huynh?” Đường Minh Nguyệt khiếp sợ.

Mạnh Kỳ thở dài:“Chuyện trước đây ta đều là nói dối. Trên thuyền gặp thích khách Bất Nhân lâu là chuyện của riêng ta, song lại vô duyên vô cớ làm phiền tới Vạn huynh, nếu cứ để như vậy, ta sẽ mang tới bất lợi cho gia tộc, cho các ngươi.”

Đường Minh Nguyệt nghĩ đến vết thương trên mặt nhị ca, cảm thấy hắn nói như vậy cũng phải, quan tâm nói:“Nhị ca, Ấp thành gần với Nghiệp đô, nhà chúng ta lại có bảo binh, thích khách Bất Nhân lâu không dám làm bậy......”

Nói đến đây, cô không nói nổi chữ nào nữa.

Nếu Bất Nhân lâu e ngại điều ấy, thì đã chẳng phải đứng đầu tà ma cửu đạo, họ còn am hiểu ám sát, hung danh còn đứng trên cả Diệt Thiên môn, đương nhiên, hàng năm đều có thích khách Bất Nhân lâu mất mạng do đại môn phái đại thế gia và Lục Phiến môn ra tay, ngầm duy trì một giới hạn với nhau.

“Cửu muội, không cần lo, trời đất bao la, ta sẽ đổi một cái mặt nạ da người khác, Bất Nhân lâu dù có nhiều nhân thủ cũng là mò kim đáy bể, hơn nữa với tốc độ tăng tiến của ta, chỉ mấy năm nữa, không chừng sẽ mở được sinh tử huyền quan, đấu được với Bất Nhân lâu thích khách.” Mạnh Kỳ trấn an Đường Minh Nguyệt.

Bất Nhân lâu không phải môn phái của những kẻ điên như Diệt Thiên môn, ám sát là tôi luyện, cũng là sinh ý, nếu dùng sát thủ ngoại cảnh, thì phải xem lại giá cả.

“Nhị ca, có cần mang Thương Lan theo không?” Đường Minh Nguyệt ứa nước mắt.

Mạnh Kỳ mỉm cười:“Nó là vật để trấn áp gia tộc, ta tự có diệu kế.”

Hắn lại trấn an:“Yên tâm, danh tiếng ta càng lớn, ngươi làm gia chủ càng an ổn.”

Đường Minh Nguyệt âu sầu:“Nhị ca, chừng nào huynh đi?”

“Ngay đêm nay, giải thích cho gia gia giúp ta.”

Đường Minh Nguyệt gật đầu:“Huynh nhất định phải cẩn thận!”

Trong bóng đêm, ánh trăng mờ ảo mông lung, Đường Minh Nguyệt nhìn lên trời cao mà xuất thần.

Không biết tới chừng nào mới được gặp lại nhị ca......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status