Nhất thế tôn sư

Quyển 8 - Chương 58: Nếu Nhất Thế là đô thị (9)


Dịch: Tiểu Băng

Bạn gái? Tiểu Mạnh trợn mắt.

Làm một con chó độc thân trường kì chính hiệu, nhìn một cô gái xinh đẹp kinh người hé đôi môi thơm bảo với mình ‘Từ ngày hôm nay, em là bạn gái của anh’, dù về mặt thị giác hay trên tâm lí, Tiểu Mạnh đều bị một lực công kích mạnh tới nỗi không thể đỡ nổi, suýt nữa là chộp đại cục gạch nào đó đập vào đầu mình một phát coi mình có đang nằm mơ giữa ban ngày hay không.

Cũng may, đã được tôi luyện một lần qua chuyện giám đốc mĩ nữ Cố Tiểu Tang đòi bao nuôi, Tiểu Mạnh cũng coi cũng đã ‘trải đời’, rất nhanh đã kịp trấn định lại, hỏi: “‘Tẩy kiếm bình sinh sự’ hàng thật thì sao?”

Lôi người từng là đối tượng mình theo đuổi vào chuyện nguy hiểm này, hắn không hề mong muốn!

Giang Chỉ Vi đáp rất khẽ: “Yên tâm, có tổ chức xử lý, tất cả mọi thông tin, manh mối liên quan tới ID này đều chỉ về hướng tôi.”

Cô cười rất nhẹ, chìa tay ra: “Chúng ta đi vào thôi.”

Nhìn lúm đồng tiền của cô, năm ngón tay thon thon xinh xinh của cô, Mạnh Kỳ đấu tranh lòng trong một chút, rồi nắm lấy tay cô.

Kệ, dù sao mình cũng không bị thiệt!

Hai người nắm lấy tay nhau, Giang Chỉ Vi dẫn Tiểu Mạnh đi vào cổng hội sở. Cô nói rất nhỏ: “Đừng có cứng quá như vậy, tự nhiên chút đi, mày tươi tắn chút.”

“A?” Tiểu Mạnh tới lúc này mới nhận ra mình chẳng khác gì con nít mới bị nhổ răng, mặt mày người ngợm cứng còng nhăn nhó. Hắn duỗi cơ mặt, kéo kéo khóe môi lên, cơ thể cũng thả lỏng ra một chút.

“Như vậy được chưa?” Hắn rì rầm hỏi.

Mấy tấm hình chụp đám cưới tôi từng thấy, mấy chú rể đều cười nhìn ngu giống vậy...... Giang Chỉ Vi thầm nghĩ, gật đầu: “Cũng được.”

Tay nắm tay, đi sát bên nhau, rì rầm thủ thỉ sát vào tai nhau, hai người trông không khác gì một đôi tình nhân thật. Nghĩ sắp bị những người quen nhìn thấy, Giang Chỉ Vi không nhịn được đỏ mặt, đôi má hồng lên, càng đẹp kinh người.

“Bây giờ mới trông giống một người mới biết yêu nha.” Cơ bản thích ứng trạng huống Tiểu Mạnh không nhịn được trêu cô.

Đồ miệng tiện không thuốc nào chữa nổi!

Giang Chỉ Vi mặt càng thêm đỏ, liếc hắn một cái, nhưng cũng không xấu hổ nữa, thoải mái bước vào hội sở.

Trên lan can tầng hai của hội sở, cơn gió đêm thổi qua, xua bớt đi không khí nóng bức, một cô gái mặc lễ phục dạ hội trắng tay cầm ly rượu, nhìn Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đi vào trong.

“Cố đổng đang nhìn gì vậy?” Một giọng nói nhẹ nhàng từ trong phòng tiệc đi ra.

Cố Tiểu Tang thu mắt về, khẽ lắc ly rượu, nghiêng người nhìn người đi tới, cười rất nhẹ: “Không có gì, trong đó nhiều người quá nên hơi bí, ra đây hóng gió, yên tĩnh một chút.”

Người tới là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ thẫm thanh nhã, mắt hơi nheo lại vì quên mang kính sát tròng, tóc búi cao sang trọng, có mấy sợi tóc thả rơi bên cổ, tôn lên cái cổ trắng trẻo thon dài, ưu nhã mà thành thục.

Cô ta cười dịu dàng: “Ai bảo Cố đổng xuất sắc quá, như ánh trăng trong đêm ấy, đi tới đâu cũng không tránh được cả một đống người vây quanh, mà xã giao nhiều như vậy cũng mệt thật.”

Cô ta nắm tay một cô bé con mặc đầm công chúa tùng xòe, nét mặt hai người có vài phần trông giống nhau.

Cô bé con nhìn Cố Tiểu Tang, đầy vẻ đồng tình:

“Vừa rồi có rất nhiều người hỏi Tiểu Tang tỷ tỷ!”

“Nha, phải gọi là dì Cố!” Thiếu phụ cười mỉm, trong mắt hiện vẻ đề phòng.

Đừng nhìn Cố Tiểu Tang đang mặc lễ phục, dịu dàng hiền lành, thanh thuần thiện lương như tiên nữ giáng trần mà lầm, cô nổi danh là tâm ngoan thủ lạt, tiếu lý tàng đao, có khả năng giết ngay tại chỗ đám người trong buổi tiệc, nhưng mà đừng có làm ảnh hưởng tới con gái nhà cô ta!

“Nhưng mà Tiểu Tang tỷ tỷ dặn con......” Cô bé suýt nữa nói buột ra, vội đưa hai tay lên che miệng.

Cố Tiểu Tang mỉm cười nhìn cô bé, giải vây cho cô: “Dì đã dặn con là không được làm dì thành già đi.”

Cô nhấp một ngụm rượu.

Ngoài Cố Tiểu Tang, ở một góc của bãi đỗ xe, cũng có người ngồi ở trong xe nhìn Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ đi vào hội sở.

“Móa nó, thằng nhóc đó có bạn gái đẹp vậy!” Tưởng Đạp Ba không thể tin được, “Ngay cả ca còn chưa từng được chạm tới loại hàng như vậy!”

Tưởng Hoành Xuyên ngồi bên cạnh rút chìa khóa ra khỏi ổ, mở cửa xe, bình tĩnh nói: “Đi theo xem, tôi có cảm giác không phải là như vậy, họ không giống người yêu thật.”

“Đúng! Nhất định là có vấn đề, thằng nhóc đó là cái loại gì bọn mình còn không biết sao! Không có khả năng tán được cô nàng cực phẩm như vậy!” Tưởng Đạp Ba hùng hổ đi theo anh họ, tới gần cửa vào hội sở, y chợt nhíu mày, “Anh, em nghe nói hội sở này rất cao cấp rất nghiêm khắc, chỉ có hội viên mới được dẫn người đi vào, mà muốn làm hội viên thì phải có ba hội viên chính thức giới thiệu mới được. Anh em mình làm sao đi vào?”

“Hắc, rắn có đường rắn, chuột có hang chuột. Hội sở của họ muốn hoạt động êm xuôi, đương nhiên phải có qua lại với mấy tổ chức quanh đây. Lão đại của chúng ta là ai hả? Chúng ta là ai hả? Còn sợ không có hội viên chính thức dẫn mình vô sao?” Tưởng Hoành Xuyên cười khẩy, “Đi theo họ, cẩn thận quan sát.”

............

Trang trí bên trong hội sở không lòe loẹt phô trương, mà thiên về hướng cổ điển phương đông, thanh tịnh lịch sự tao nhã, nhưng Mạnh Kỳ không có tâm tình đâu mà đi thưởng thức, bởi vì những huấn luyện viên dạy bắn súng, dạy thể dục, dạy trà đạo, dạy đánh gôn, đám người phục vụ vân vân biết mặt Giang Chỉ Vi đều nhìn hai người chằm chằm, không sao tin được Giang giáo luyện lại có bạn trai, nhiều người đầy vẻ tiếc cho một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.

Không bao lâu, mấy cô gái có quan hệ tốt với Giang Chỉ Vi đi tới, ồn ào hỏi cô:

“Giang tỷ, đây là bạn trai chị hả?”

“Chưa từng nghe chị nói bao giờ, giấu kĩ ghê nha!”

“Tên là gì vậy ạ?”

“Hai người quen bao lâu rồi? Biết nhau bao lâu thì quen?”

Đám phụ nữ tới nhiều chuyện, đám phụ nam giữ khoảng cách, nhưng tai dỏng hết cả lên.

“Ừ, là bạn trai chị.” Giang Chỉ Vi thoải mái giới thiệu, “Mạnh Kỳ.”

Rắc rắc rắc, Mạnh Kỳ như nghe thấy tiếng những trái tim thủy tinh nứt vỡ, cười sảng khoái: “Chào mọi người, thường nghe Chỉ Vi nhắc tới mọi ngươi.”

Thực ra một người cũng đâu có biết......

“Anh rể, Giang tỷ là bảo vật trấn quán của nơi này đó, anh bắt mất chị ấy, phải mời tụi em ăn đại tiệc nha!”

“Giang tỷ tỷ đâu có đi ra ngoài, làm sao hai người quen nhau được?”

“Đúng đó! Tại sao?”

Ai cũng tranh nhau nói, um sùm lộn xộn. Mạnh Kỳ nhìn Giang Chỉ Vi, thấy cô hơi gật đầu, cười tủm tỉm: “Bọn anh là chơi game mà quen nhau. Anh theo đuổi cô ấy mấy năm, thất bại mấy lần, bây giờ mới thành công.”

Hắn kể lại vài chuyện thú vị mà hai người ‘có với nhau’ trong trò chơi để tăng thêm cảm giác chân thật.

“Game online? Hèn chi......” Cách đó không xa, Tưởng Đạp Ba xen lẫn trong đám quần chúng vây xem, vô cùng đau đớn, “Trời ơi, trong mạng ai biết nổi là người hay chó, lại lừa ra được một người đẹp thế này. Sao mình không gặp được chuyện tốt như vậy!”

“Mày thấy thật hả?” Tưởng Hoành Xuyên liếc y.

Tưởng Đạp Ba vừa nghe Mạnh Kỳ kể chuyện, vừa hỏi lại: “Đương nhiên, anh, em thấy nhiều chuyện như vậy rồi, nhiều người cũng bị mắt mù như vậy đó! Qua một thời gian tỉnh táo lại, họ chắc cũng sẽ chia tay thôi. Cô gái như vậy thằng nhóc kia làm sao mà giữ nổi!”

Nhìn Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi vẫn tay trong tay, Tưởng Hoành Xuyên sờ sờ cằm: “Nhưng nhìn bọn họ ở chung cứ có cảm giác không được tự nhiên, nghĩ cách thử mấy cái đi, xem xem họ phản ứng ra sao.”

“Thử phản ứng?” Tưởng Đạp Ba chớp mắt.

“Ngươi tới câu lạc bộ đêm dẫn bồ mày lại đây, giả vờ là người yêu của thằng nhóc đó, xem xem cô ‘Bạn gái’ kia phản ứng ra sao. Những chuyện như vậy, phản ứng sẽ luôn theo bản năng, không lừa gạt được. Sự thật vĩnh viễn là sự thật, không thể làm giả được.” Tưởng Hoành Xuyên cười lạnh.

Đúng lúc này, gã nhìn thấy một con bé con mặc đầm công chúa từ trong thang máy đi ra, chạy qua.

Hử? Tưởng Hoành Xuyên liếc lên tầng hai, thấy trên đó đèn đuốc sáng choang, hình tiệc.

Mạnh Kỳ tám với đám em gái tới huyên thuyên, tới mức ngay cả hắn suýt nữa cũng tin Giang Chỉ Vi là bạn gái mình.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy đùi mình căng ra. Cúi đầu xuống, thấy một cô bé con xinh xắn ôm lấy chân hắn, đôi mắt to không ngừng nhìn qua nhìn lại hắn và Giang Chỉ Vi.

Cô bé con mím môi, chực khóc:

“Ba!”

“Ba không cần con với mẹ nữa hả?”

Ba...... Tiểu Mạnh há hốc miệng, không biết đêm nay là đêm nào.

Ba? Đám người xung quanh dại ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status