Nhất thời xúc động, bảy kiếp không may

Chương 33

Ta nhìn cây kiếm trong tay, với năng lực của ta hiện giờ, chỉ sợ ngay cả người yếu nhất trong bọn họ ta cũng đánh không lại.

Ta tìm trái tìm phải một phen, phát hiện cách đó không xa có một nõ, trong lòng ta vui vẻ, ta lặng lẽ mò mẫm đi qua đó, nhặt cái nõ lên. Ta đang nghiêm túc nghiên cứu nó thì chợt thấy một bóng đen rơi xuống sau lưng ta, trong lòng ta kinh hãi lập tức xoay người lại, không suy gì mà bắn tên trong nõ ra, nó bay thẳng tới đũng quần của hắc y nhân kia. Ánh mắt của hắn sau tấm khăn mặt trừng lên, một tiếng kêu thảm thiết thốt ra, trình độ đau đớn thế nào thật thứ lỗi ta không thể miêu tả được.

Hắn ôm háng ngã xuống đất, trong lòng ta thấy việc này là vì tình thế bất đắc dĩ nhưng ta cũng thấy nó độc ác làm sao, ta liên tục xin lỗi hắn, nhưng cái người ngã trên mặt đất không có phản ứng gì, chớp mắt xung quanh ta im lặng, một nữ tử hô lên: “Bắt sống nàng! Nàng là Thanh Linh công chúa của Tề Quốc!”

Ta quay đầu nhìn lại, là người có dáng vẻ bé nhỏ kia ra lệnh, này…Đúng là nữ nhân, hơn nữa thanh âm của nàng không hiểu sao khiến ta cảm thấy quen thuộc.

Ta suy nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ: “Hinh Vân!” Không đợi ta có cảm tưởng gì thì sau gáy đã thấy đau xót. Trước mắt ta bắt đầu mơ hồ, hỏng bét, lần này thật sự phải xuống địa phủ hôn mặt Diêm Vương rồi!

Sơ Không, sẽ đến tìm ta đi, tìm không thấy, có phải hắn sẽ kích động bối rối giống Lục Hải Không hay không?

Đột nhiên lúc này ta muốn xem dáng vẻ rối loạn của hắn a. Nhưng mà, người kiêu ngạo cùng với sĩ diện đến chết như hắn chắc chắn sẽ giả bộ trấn định mà tìm tới, huống chi, hắn cũng không nhất định chỉ vì ta mà làm rối loạn trận tuyến. Chúng ta sẽ không “Chết”, ai cũng biết rõ điều đó.

Lúc tỉnh lại quanh thân thật lạnh, mặc dù quỳ thủy đã qua nhưng rét lạnh thế này vẫn khiến ta cảm thẩy như bị đâm vào xương cốt, rất khó chịu. Ta ôm cánh tay chà xát nhìn quanh bốn phía, không biết đây là rừng cây khô ở nơi nào, tuyết trên đất đã được quét đi, một đống hắc y nhân đang ngồi với nhau, không đốt lửa, không có người nói chuyện, im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ta nhìn thấy xiềng xích trên chân, nhẹ nhàng giật giật, tiếng xích sắt vội làm bừng tỉnh vài hắc y nhân ở gần ta.

Bọn họ mặc dù đang ngủ cũng không cởi bỏ khăn che mặt, chỉ có đôi mắt đen lạnh lùng lộ ra ngoài đang nhìn ta chằm chằm.

Ta bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Không thể nhóm lửa sao? Rất lạnh.”

“Ngươi cho rằng đây là đô thành của Tề Quốc sao công chúa điện hạ.” Một giọng nữ trào phúng trên đầu ta: “Muốn ấm áp thì không nên bốc đồng mà theo Sở Thanh Huy đến chiến trường.”

Ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hinh Vân đang ngồi trên cái cây khô ở phía trên ta. Dáng vẻ hiện tại của nàng hoàn toàn khác với dáng vẻ khi dụ dỗ Sở Thanh Huy, ta nói: “Không phải ta muốn đến đây.” Nếu không phải Sơ Không quá tích cực, hiện tại sao ta lại bị trói ở đây.

“Sở Thanh Huy kia lại mang theo ngươi đến chiến trường sao?” Âm thanh của Hinh Vân biến đổi, nàng xoay người nhảy xuống cái cây, đi tới trước mặt ta, một tay nâng lấy cái cằm của ta: “Ngươi rốt cuộc dùng cái gì mới có thể khiến một nam nhân si mê mà không biết nặng nhẹ như thế…”

Ta suy nghĩ một chút, tiếp tục phát triển phẩm chất thành thật tốt đẹp: “Dùng thân thể nga.” Linh hồn trao đổi, thân thể xài chung, một kiếp này, ta cùng Sơ Không không có bí mật.

Chớp mắt Hinh Vân cứng người một cái, sắc mặt trắng nhợt, phút chốc nở ra nụ cười khó coi, nàng đem môi tiến tới bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ngươi cứ mồm mép đi, ngươi làm ta không thoải mái bao nhiêu, ta liền trả người gấp bội, còn có Sở Thanh Huy.” Dấu tay của nàng chạm đến yết hầu của ta, mang theo ý tứ nguy hiểm: “Lúc đó, ngươi thích hắn, hắn thích ngươi, hai người các ngươi dù thế nào cũng không được ở cùng nhau.”

Ta nhìn Hinh Vân một lát: “Ngươi thích Sở Thanh Huy.”

Hinh Vân trừng ta một lúc lâu thì khóe môi cong lên, trong mắt toàn là oán độc: “Công chúa nói giỡn, việc này không phải ngươi đã sớm biết sao?”

“Nhưng ngươi là mật thám của Vệ Quốc.” Ta thấy cuộc đời của Sơ Thanh Huy này thật khốn khổ, hai nữ nhân thích hắn đều là ở thế đối địch. Hắn không biết cũng không sao, nhưng một khi đã biết, hai nữ nhân đưa lên tận miệng này ăn không được mà chạm vào cũng không được, thật khiến tâm can ngứa ngáy a. Nhưng mà tướng quân kia cũng không phải bình thường, trước tiên làm Hinh Vân mang thai, sau đó công chúa cũng mang thai…

“Thế thì có sao.” Nàng nắm lấy mái tóc rối tung khô vàng của ta kéo nhẹ trong tay: “Ta không được, ngươi cũng đừng hòng được. Đến hôm nay ta cũng không sợ mà thừa nhận với ngươi, bát thuốc nạo thai kia không phải Sở Thanh Huy bảo ta bắt ngươi uống. Ta muốn các ngươi thù hận nhau, nhìn thấy ngươi đâm dao vào ngực hắn rồi tự uống thuốc độc, ngươi có biết ta vui vẻ thế nào không. Chỉ tiếc, hai người các ngươi cũng chưa chết.”

Không cần đáng tiếc… Công chúa và tướng quân thật sự đã bị ngươi đùa chết .

Trong lòng ta cuối cùng cũng rõ, thì ra tướng quân là bị công chúa đâm chết. Lúc đó Hinh Vân này lấy danh nghĩa của Sở Thanh Huy bắt công chúa uống bát thuốc nạo thai, công chúa không cam lòng, khi tướng quân đến thăm nàng thì đem con dao kia cắm vào ngực hắn, công chúa hẳn là đem hết sức lực từ khi bú sữa đến giờ mà cắm vào. Tướng quân là một quân nhân mạnh mẽ võ công cao cường lại có thể bị một nữ tử đâm chết, hắn…Chắc là cam tâm tình nguyện đi.

Công chúa giết tướng quân, lại không còn đứa nhỏ, thương tâm tuyệt vọng nên bản thân uống thuốc độc tự sát.

Ta từ dưới đáy lòng chậc chậc thở dài, nếu là ta cùng với Sơ Không uống canh Mạnh Bà, không có chuyển đổi giới tính, đầu thai vào người tướng quân và công chúa, từ nhỏ đã có nghiệt duyên, cứ rối rắm mà trưởng thành, quả thật sẽ diễn một màn khổ tình cầu huyết mênh mông a.

Chỉ tiếc…Chúng ta lại đồng tâm hiệp lực vặn vẹo bi kịch thành hài kịch, Lí Thiên Vương, thật sự xin lỗi a.

Da đầu đau xót, là Hinh Vân kéo tóc của ta, nàng cười lạnh lùng: “Nhưng mà cũng không sao, cho các ngươi sống không bằng chết cũng là lực chọn không tồi.”

Nhìn cô nương này vẫn còn bị vận mệnh đùa nghịch, tận tâm tận lực diễn tròn vai trong bi kịch, trong lòng ta thở dài. Ta tin tưởng từ đáy lòng của mỗi người đều có một mặt lương thiện, nhưng khi trưởng thành lại biến dạng đến mức này, đây không phải là do cuộc sống quá mức cẩu huyết mà bức nên sao.

Vì muốn phối hợp với nàng, ta có ý tốt đưa ra đề nghị.

“Vậy đốt lửa đi, nếu không ngươi chơi còn chưa đã, ta đã đông chết rồi.”

Hinh Vân trừng ta một lát: “Ngươi cùng với trước kia khác nhau rất lớn.”

Hiển nhiên, công chúa của một quốc gia thì sau lưng còn có vinh dự của quốc gia đó, quyết không cúi đầu với ai, mà ta…Vì muốn kéo dài thời gian xuống địa phủ hôn mặt Diêm Vương, tạm thời cúi đầu với người khác cũng không có vấn đều gì.

“Chuẩn bị đi.” Hinh Vân phút chốc lớn tiếng ra lệnh. Ta liền thấy một đám hắc y nhân kia cấp tốc đứng dậy, sắp xếp đội hình. Hinh Vân lạnh lùng nhìn ta, liếc mắt một cái, đáy mắt mang theo trào phúng: “Nếu Thanh Linh công chúa thấy lạnh thì cùng chúng ta đi bộ một chút, sẽ nóng lên nhiều.”

Ta nhìn Hinh Vân, đột nhiên có cảm xúc thật muốn mang nàng xuống hoàng tuyền. Cô nương này đã bị biến dạng quá mức, vẫn nên nấu ra rồi nặn hình lại đi.

Đi theo mật thám Vệ Quốc thật là một việc khổ cực, trời rất lạnh, ban ngày hay ban đêm cũng không thể nhóm lửa sưởi ấm, ngày đêm chạy điên cuồng, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi một chút. Thân thể của Thanh Linh công chúa này vốn không tốt, bây giờ lại bị ép buộc như vậy, đầu tiên là bị trúng gió, sau đó lại nôn ra máu. Trước mắt ta đã không còn nhìn rõ ràng, bước chân cũng bất động, trừ khi ai đó lấy dây thừng lôi ra đi, bây giờ ta một chút cũng không nhúc nhích được.

Cuối cùng Hinh Vân quyết định ném ta ở trong tuyết hoang dã. Lúc này ta thật hi vọng nàng một đao giết ta đi, ta còn chết thoải mái, bây giờ có dãy dụa gì ta cũng không sống quá hai mươi năm.

Không biết qua bao lâu, thân thể ta đã chết lặng, không còn biết cái lạnh và đau đớn. Ta bỗng nhiên mở mắt ra nhìn, đỉnh đầu choáng cáng, nhắm mắt lại cũng có thể thấy con đường xuống hoàng tuyền thật rõ ràng. Trong lúc sinh tử, ta dường như thấy có người sốt ruột chạy đến, xuyên qua của sinh tử, lướt qua cả con đường xuống hoàng tuyền —

Hung hăng đánh ta vài cái, hắn xem ta như miếng vải mà rung lắc dữ dội: “Đứng lên! Ngươi dám nhắm mắt thử ta xem!”

Ngươi muội … Có anh hùng nào cứu mỹ nhân như ngươi sao. Đã tới chậm còn chưa nói, lại thô lỗ như thế.

“Ta mang ngươi đi tìm đại phu.” Sơ Không một phen ôm lấy ta, đi hai bước lại mắng: “Đã nói với ngươi không được ngủ trong tuyết! Không cho nhắm mắt trong tuyết!”

Câu này của hắn vừa dứt, ta chợt thấy trong lòng trống rỗng, thần trí không còn…Vì thế nhắm mắt trong lòng hắn.

Con đường xuống hoàng tuyền mở ra trước mắt, không có quỷ sai đến dẫn đường nên ta cũng không vội đi, không còn thân thể trói buộc, không còn giá lạnh cùng ốm đau tra tấn, ta đứng ở bên cạnh mà nhìn Sơ Không. Trên mặt của tướng quân này có rất nhiều râu, chắc là mấy ngày liền truy đuổi nên hắn có vẻ tiểu tụy.

Thân thể của hắn cứng ngắc một chút, lấy tay sờ cổ của ta, không còn cảm giác được mạch đang đập nữa. Sơ Không biết rõ ràng ta sẽ không “chết”, nhưng vẻ mặt trong nháy mắt vừa rồi kia lại khiến ta giật mình nhớ tới Lục Hải Không nhiều năm trước, ta đem bóng dáng thiếu niên đau thương kia giấu tận đáy lòng của ta, lúc này lại bị Sơ Không lơ đãng mà mang ra.

“Ngu ngốc… Thật là.” Sơ Không nghiến răng nghiến lợi, nhất thời ta lại không rõ là hắn đang mắng ta hay mắng bản thân hắn. Nhưng ta lại có thể nghe thấy sự đau thương trong giọng nói của hắn mà ta không cách nào xem nhẹ được. Tuyết, núi rừng hoang dã, có lẽ đã gợi lên ký ức không hay nào đó của hắn.

Ta thở dài một tiếng, vừa định bước đi trên con đường hoàng tuyền thì chợt nghe Sơ Không nói: “Nếu ngươi vẫn còn ở đây thì nghe cho kỹ đây.”

Ta thành thật đứng lại, nghe kỹ.

“Khoản nợ này ta sẽ đòi giúp ngươi.” Ta gật đầu, đây là đương nhiên, nếu Sơ Không không ngược bọn Vệ quốc đó tơi tả thì hắn thật có lỗi với ta. Hắn nhéo nhéo cái miệng của thi thể kia: “Còn nữa, xuống địa phủ, không cho ngươi hôn mặt Diêm Vương.”

Khóe miệng ta co rút, việc này không phải do ta quyết định. Nếu Diêm Vương cưỡng ép thì ta có thể làm sao a.

Sơ Không ôm thi thể kia một lát: “Không cho ngươi hôn, mọi chuyện chờ ta xuống rồi nói.”

Đùa sao! Chờ hắn xuống địa phủ cũng hơn hai mươi năm sau, chẳng lẽ muốn ta ở dưới đó chờ hắn hai mươi năm sao? Ta…Ta chạy đi…trước khi xuống hoàng tuyền quay đầu nhìn bóng lưng của Sơ Không càng ngày càng xa.

Cô độc, tiêu điều. Thẳng cái lưng như không có việc gì, quật cường lại cậy mạnh.

Ta đột nhiên cảm thấy chờ hắn một chút, hai mươi năm, ba mươi năm, có lẽ cũng không có gì đáng ngại ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status