Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 267





CHƯƠNG 267: CHUYỆN CŨ TRONG ĐÁY LÒNG

Dương Dương cùng ùa theo Trình Trình, Cố Hạnh Nguyên thấy thế nhìn hai cu cậu không khỏi mỉm cười lắc đầu, quét tâm mắt về phía Bắc Minh Thiện :” Hôm nay tôi phải đi làm, mấy đứa nhỏ đành nhờ anh chăm nhé:

Thiện gia nhíu mày:” Tôi không muốn..."

"Cậu hai Bắc Minh Thiện, đừng quên quyền giám hộ của tụi nhỏ ở trong tay anh! Anh không được phép trốn tránh, nếu không tôi kiện anh ra tòa!"

“Thế em còn đi châm ngòi thổi lửa được?” Thiện gia bực bội vò đầu bứt tóc:” Em biết tôi không có nhiều kinh nghiệm vê chăm trẻ mà... Chưa kể, tôi rất bài xích..."

Anh giống như bất chợt ý thức được điều gì, vội ngừng lại.

Y như rằng, đồng tử của cô hơi co rút lại, lộ ra vẻ đau lòng: "Tôi biết anh bài xích tụi nhỏ, nhưng anh đã hứa với tôi, sẽ cố gắng đối xử tốt với chúng, sẽ cố gắng yêu thích hai đứa nó .."

Tâm mắt anh quét qua đó, dường như chỉ cần hơi động một tý là long trời lở đất ngay vậy, một đứa thôi đã đủ đau đầu rồi! Lại còn những hai đứa lận!

“Muốn tôi chăm chúng nó cũng có thể, trừ phi em đồng ý buổi tối chỉ ngủ với một mình tôi” Thiện gia sau một hồi cân nhắc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Cố Hạnh Nguyên nhướng mày, khoé miệng nhếch lên:” Quyết định vậy đi”

Bệnh viện Nhân Dân số 1, thành phố S.

Sáng sớm, Lộ Lộ cầm hộp giữ nhiệt trên tay, bước vào phòng bệnh thường trên tâng hai.

"Bác sĩ, xin hỏi tình trạng bệnh nhân giường số 3 thế nào rồi?"

"Vết thương cũng không có gì đáng ngại. Nguyên nhân là do cảm xúc bị dồn nén mà thành tâm bệnh, lại thêm không được nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài, mới khiến cơ thể suy nhược dẫn đến ngất xỉu. Chắc một lúc nữa sẽ tỉnh lại ngay thôi", bác sĩ trực ban giải thích.

"Cảm ơn bác sĩ"

"Không có gì.

Sau khi bác sĩ đi, Lộ Lộ kéo tấm mành, ngồi xuống bên giường Vân Chi Lâm, im lặng đợi anh tỉnh lại.

Mãi một lúc sau—

"Khụ khụ.." Vân Chi Lâm từ từ mở mắt, ho khụ khụ hai tiếng.

hưa anh, anh tỉnh rôi” Lộ Lộ mừng rỡ reo lên.

"Bà là..." Vân Chỉ Lâm định kéo chăn đi xuống, nhưng bởi vì cơ thể yêu ớt mà không còn chút sức lực.

"Xin chào, tôi tên Lộ Lộ” Hôm qua tôi thấy cậu ngất xỉu ở ven đường nên đã đưa cậu đến bệnh viện. Vừa nãy bác sĩ có nói vết thương đã không có gì đáng ngại rồi” Lộ Lộ vừa nói vừa dìu Vân Chi Lâm ngôi lên.

“Tôi bị ngất xỉu?” Vân Chỉ Lâm nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, sau này anh quyết định buông tay, lui một bước chỉ làm bạn bè của nhau, nhưng ai ngờ lại bị Bắc Minh Thiện đánh tới tấp, đến giờ trước ngực vẫn còn hơi đau, anh hướng về phía Lục Lộ gật đầu:” Cảm ơn bà, tiền thuốc men chắc là bà trả hộ phải không? Lát tôi kí chi phiếu trả bà"

"Không ... không cần đâu thưa anh... Lộ Lộ vội lắc đâu, muốn nói gì nhưng thôi.

Lúc này trong đầu bà ta có quá nhiêu nghi vấn, bà ta muốn hỏi người đàn ông trước mặt này, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Tôi không quen mắc nợ người khác” Vân Chi Lâm nói xong, đang định lấy chi phiếu ở trong áo ra.

Lục Lộ vội vàng nói: "Thật sự không cần đâu, thưa anh.... Tôi... thật ra có chút chuyện muốnhờ ngài giúp...

"Gọi tôi là Vân Chi Lâm được rồi. Tôi là luật sư. Nếu bà có vấn đề gì liên quan đến pháp luật, thì có thể đến tìm tôi" Vân Chi Lâm quan sát Lục Lộ một hồi, tuổi tác cũng tầm khoảng bốn năm mươi. Tuy ăn mặc đơn giản nhưng mơ hồ có thể nhìn ra bà hồi trẻ cũng có mấy phần tư sắc.

Lục Lộ vẻ mặt hốt hoảng muốn nói lại thôi.

Chăm chú nhìn Vân Chi Lâm mấy lần, cuối cùng bà lấy hết can đảm hỏi—

"Ngài Vân , hôm qua tôi thấy anh với một người đàn ông khác vì một cô gái xinh đẹp mà đánh nhau... Tôi có thể hỏi một chút, cô gái kia tên là gì không?”

Vân Chi Lâm hơi ngạc nhiên, bén nhạy ngửi thấy mùi bất thường trong đó, xuất phát từ lòng bảo vệ Cố Hạnh Nguyên , anh nhìn chăm chằm Lục Lộ, mang theo sự đê phòng hỏi ngược lại:” Bà hỏi cô ấy làm gì?"

Lục Lộ lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi:” Thực xin lỗi, là tôi đột ngột, thưa ngài Vân... Tôi không có ác ý, hai ngày trước trong lúc tình cờ tôi gặp được cô gái đó, cô ấy rất tốt bụng cũng rất nhiệt tình, thấy tôi đang kẹt tiên đưa tôi mãy trăm nghìn...tôi rất cảm động...nên cũng tò mò, không biết rốt cuộc cô ấy là cô gái như thế nào.."

Vân Chi Lâm nhíu mày, với sự nhạy bén của một luật sư chuyên nghiệp, phản ứng đầu tiên của anh chính là: "Vì vậy bà theo dõi cô ấy?"

Điều đó cũng không khó giải thích tại sao Lục Lộ lại đưa anh đến bệnh viện.

“Cậu... cậu nhìn ra được?” Lục Lộ ngượng ngùng gật đầu.

“Bà rốt cuộc có ý đồ gì?” Vân Chi Lâm xiết chặt tinh thần:” Mục đích bà cứu tôi là để nghe ngóng tin tức vê cô ấy? Vì cô ấy đã cho bà mấy trăm nghìn, nên bà lòng tham không đáy muốn tiếp tục moi tiền từ cô ấy? Tôi sẽ không để bà làm hại cô ấy đâu! "

“Không, không, Vân tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi..” Lục Lộ cuống quýt xua tay, hít hít mũi, một bộ dạng giống như sắp khóc:” Vân tiên sinh, tôi tuyệt đối không có ý làm hại cô ãy...Nếu cậu có thời gian, có thể nghe tôi kế một câu chuyện được không?"

Vân Chi Lâm nhăn chặt đầu mày, cố gắng phân biệt tính thật giả trong lời nói của Lục Lộ. Đến khi phát hiện trong đôi mắt trong veo của bà không có một tia dối trá, lúc này anh mới gật đầu—

"Bà nói đi.

Lục Lộ hít sâu một hơi, lúc này mới nói ra những chuyện cũ đã bám bụi nhiều năm trong lòng mình-

"Không biết ngài Vân có từng nghe qua, hai mươi năm trước, trong giới ca nhạc từng có một ca sĩ nhỏ tên là Lu Lu không?".

Vân Chi Lâm lắc đầu: "Chưa từng nghe qua, ý của bà là, người tên LuLu này chính là bà?".

Lục Lộ gật đầu, thì thâm nói-

"Lu Lu lớn lên trong một gia đình nghèo khổ, trong một lần tình cờ được thành viên kì cựu trong ban quản trị đánh giá cao, từ đây cô bước vào ngành giải trí....Vài năm sau, LuLu rất nổi tiếng trong giới ca nhạc, trước mặt là hào quang chói lóa và xinh đẹp nhưng sau lưng thì càng ngày càng cảm thấy trống rồng và cô đơn, cuộc sống hoa lệ trong ngành giải trí thật ra không phải thứ mà LuLu theo đuổi.....Vào lúc đó, LuLu đã gặp được người đàn ông của đời mình....

Khi Lục Lộ nói đến đây, đôi mắt cô sáng lên, khóe miệng kìm lại không được khẽ nhếch lên, tiếp tục nói——

"LuLu không biết người đàn ông kia có thân phận gì, chỉ biết anh ta được gia đình giáo dục rất tốt, vừa khiêm tốn, phong độ lại nhẹ nhàng. Không lâu sau đó, chúng tôi yêu nhau... Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, khi đó tôi mới biết được, thì ra anh ta sinh ra trong một gia đình giàu có và đã có gia đình... Tôi bị đàn áp chèn ép nặng nề từ gia đình anh ta... Không còn bất kì buổi ca nhạc hay biểu diễn nào nữa, bởi vì công ty giải trí sợ tôi làm liên lụy đến bọn họ, nên đã giấu tôi đi... Tôi không còn một đồng... Lúc đó là thời điểm khó khăn nhất của tôi, ai ngờ, nhà dột gặp mưa to, tôi phát hiện mình mang thai... "

Giọng Lục Lộ có chút nghẹn ngào.

"Người đàn ông kia đâu? Ông ta không chịu trách nhiệm sao?" Vân Chỉ Lâm nhíu mày, không ngờ Lục Lộ lại có thân thế như vậy.

Hai khóe mắt Lục Lộ xuất hiện nước mắt, lắc đầu: “ Tôi tìm không thấy anh ta .... Anh ta giống như biến mất trong không khí vậy... Sau này, tôi nghe người ta nói anh ta đã đi nước ngoài... Tôi giống như một người qua đường trong cuộc đời anh ta, còn anh ta lại quay vê cuộc sống vốn có trước kia, mà tôi... mãi dừng lại ở khoảnh khắc này... "

"Vậy con bà đâu? Nó có được sinh ra không?” Vân Chi Lâm vội vàng hỏi.

Lục Lộ cười buồn: "Bởi vì tôi chưa lập gia đình đã mang thai. Ở những năm đó không như bây giờ tôi bị thiên hạ cười chê. Vì vậy, sự nghiệp ca hát của tôi tụt dốc không phanh, không lâu sau đó tôi đã bị nghề từ bỏ. Tôi nhớ, cái năm mà bụng tôi lớn, tôi phải sống mai danh ẩn tích, như con sâu cái kiến sống một cuộc đời hèn mọn. Vào một đêm giông tố, con gái của tôi được sinh ra...

"Con gái?" Lông mày Vân Chi Lâm nhíu chặt, như thể đang mong đợi điều gì đó.

Lục Lộ đắng chát gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc lẫn đau thương: “ Vào lần đầu tiên tôi thấy con gái ra đời, tôi cảm thấy cho dù cuộc sống có khó khăn khổ cực đến đâu cũng không là gì cả, bởi vì tôi đã có bảo bối trân quý nhất cuộc đời mình. Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình dạy dỗ con bé thật tốt, nhưng...đâu ai ngờ được, vận mệnh của tôi hết lần này đến lần khác bị trêu đùa..."

Nói đến đây, Lục Lộ đột nhiên khóc, nước mắt tuôn trào giống như hạt châu, khóc không thành tiếng...

"Tôi, con gái của tôi sinh được không bao lâu lại bị đem vứt đi... huhuhu...

"Bị vứt đi? Tại sao lại như vậy?” Vân Chi Lâm ngạc nhiên.

Lục Lộ khóc lóc kể lể: "Đây là một câu chuyện khác... gài Vân... ôi có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không... Bà vội vàng nắm tay Chi Lâm: "Có thể nói cho tôi biết không, đứa bé kia, có quan hệ gì với cậu? Con bé là ai, con bé là ai...

Vân Chi Lâm ngạc nhiên con ngươi trừng lớn: "Bà nghi ngờ, Nguyên Nguyên là con gái của bà?”".

"Nguyên Nguyên, con bé tênNguyên Nguyên sao?"Lục Lộ hơi sửng sốt, sau đó lại vô cùng vui mừng.

Vân Chi Lâm gật đầu: "Cô ấy tên Cố Hạnh Nguyên,"

"Cố? Thì ra con bé họ Cố... Lục Lộ kích động nhớ kỹ: “Hạnh. Nguyên...

Lông mày Vân Chi Lâm nhăn lại: "Làm sao bà chắc chắc đó là con gái mình? Tôi thấy hai người nhìn không giống...

"Không, con bé giống ba nó..." Lục Lộ nói tới đây, hốc mắt lại đây nước mắt: “ Lần đầu tôi thấy con bé, đôi mắt sáng lạnh lùng kia thật sự rất giống ba nó, cái cảm giác này giống y như đúc... Tôi không biết đây có phải là thiên tính giữa hai mẹ con không, tôi có cảm giác thật sự khó nói nên lời với con bé...Vân tiên sinh, tôi có một yêu câu quá đáng, anh có thể giúp tôi làm xét nghiệm ADN tôi với con bé không?”.

"Bà muốn xác nhận cô ấy có phải là con gái bà hay không sao?".

"Đúng vậy..." Lục Lộ khẽ vuốt căm: “ Tôi biết yêu cầu này rất đường đột, nhưng những lời nói này...tôi đã để trong lòng hai mươi mấy năm, không thể nào kể ra được....những năm gần đây, tôi vì muốn tìm con gái mình mời không ít thám tử tư, lại không nghĩ rằng bị bọn họ gạt tiền, bọn họ không thật sự muốn tìm con gái tôi...Vê sau, tôi càng ngày càng khó khăn, ngay cả nuôi sống bản thân mình cũng là một vấn đề, biển người mênh mông, muốn tìm không dễ, huống chi con bé đã rời khỏi tôi từ lúc còn bé...Câm ảnh đi tìm, đi đâu mà tìm? Không biết có phải ông trời thấy tôi đáng thương hay không, ngày hôm đó để tôi nhìn thấy con bé ở cửa vũ trường..."

"Vũ trường ?" Vân Chi Lâm nhớ tới tối hôm qua anh ta dùng cơm cùng Hạnh Nguyên ở Việt Thức, cô ấy có hỏi qua một số việc vê vũ trường.Anh ta còn nói, vũ trường đã trở thành nơi hoài cổ ở thành phố S.

"Đúng vậy, tôi không có khả năng gì, ngoại trừ ca hát cũng không biết làm gì...Chỉ tiếc, bây giờ hoa tàn ít bướm, cũng không còn người muốn xem ca hát..."Lục Lộ tự giễu mỉm cười.

Vân Chi Lâm nghiêm túc nhìn Lục Lộ, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “ Tôi có thể giúp bà, nhưng tôi không bảo đảm cô ấy là con gái của bà”.

"Thật sự...cảm ơn anh, Vân tiên sinh..." Lục Lộ mừng rỡ gật đầu: “Chỉ cân có một tia hy vọng, tôi sẽ không bỏ qua..."

Đúng lúc này, một vị y tá mở cửa phòng bệnh bưng khay thuốc vào...

"Thưa cô? Cô tới thăm bệnh sao? Giường nào vậy?”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 155 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status