Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 481





CHƯƠNG 481: MỘT MẶT KHÁC CỦA BẮC MINH NHỊ

Chủ quán nhìn thấy ở đằng sau có hai người đi đến, cho dù là quần áo hay là khí chất đều lộ ra một loại khí thế bất phàm, nhất là người đàn ông không mang theo cảm xúc trên gương mặt đang đi ở phía trước, càng tản ra một loại hương vị quý khí.

“Mời hai người tìm một chỗ ngồi xuống, chờ cô gái này gọi đồ ăn xong rồi thì tôi sẽ đến phục vụ hai người.”

Cố Hạnh Nguyên nở nụ cười với chủ quán: “Bọn họ đi cùng với tôi đó, đồ ăn ấy à, ông cứ xem rồi mang lên đi, mấy món sở trường gì đó không cần phải tiếc tiền cho bọn họ đâu.”

Chủ quán cười, hơi nhẹ gật đầu: “Cô Cố, hai quý khách xin chờ một lát, chốc nữa tôi sẽ mang lên ngay.”

Ông ta nói xong thì quay người đi vào trong khu bếp ở đằng sau, rất nhanh liền mang lên một khay trà: “Mời ba người dùng trà trước, đồ ăn rất nhanh sẽ được mang lên.”

...

Bắc Minh Thiện, Hình Uy, còn có Cố Hạnh Nguyên ngồi bên ba phía của một chiếc bàn, mỗi người đều ngồi trên một cái băng ghế dài.

Bắc Minh Thiện nhìn quanh bốn phía, quy mô của quán ăn này cũng không coi là lớn bao nhiêu, hơn nữa bây giờ đang là giờ cơm, nhưng mà không có một người nào bước vào.

“Sao em lại chọn một nơi dùng cơm như thế này vậy? Tôi thấy ở đây cũng không có cái gì ngon miệng, không bằng chúng ta đi ra ngoài tìm nhà hàng đi.” Bắc Minh Thiện nói.

“Này sao thể được chứ, tôi cũng đã gọi món xong rồi.” Cố Hạnh Nguyên vội vàng nói.

“Chuyện này thì dễ thôi, tôi thấy là đồ ăn ở trong quán ăn này cũng không đắt, bỏ ra ba trăm nghìn, không cần tính cũng biết đủ doanh thu một ngày buôn bán của ông ta.” Bắc Minh Thiện nói xong thì liền ra hiệu kêu Hình Uy bỏ tiền rời đi.

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu nói: “Mấy người thích ăn ở đâu thì cứ đi ăn ở chỗ đó đi, tôi nhất định phải ăn ở chỗ này.”

Lần này Bắc Minh Thiện cũng không động đậy nữa.

Hình Uy lần lượt lấy hai tách trà ở trong khay ra đưa cho Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, cái còn lại thì để cho mình.

Sáng ngày hôm nay vốn muốn đến đó để ký hợp đồng, nhưng mà sau đó nhìn thấy Mạc Cẩm Thành lại nhắc đến mẹ của anh.

Mặc dù là cơn giận đã tiêu tan không ít, nhưng mà tâm trạng của anh vẫn không tốt như cũ. Anh nâng tách trà lên, nước trà vừa ấm nóng, nhấp một hớp nhỏ.

Lông mày đang cau chặt của anh có chút giãn ra một cái, cũng không tệ lắm, anh cầm tách trà lên, cả người đều cảm giác nhẹ nhàng hơn một chút.

Sau đó anh lại uống một ngụm lớn, sau đó lại liên tục gật đầu: “Loại trà bát bảo này rất ngon.”

“Ồ, không nghĩ đến là anh còn có thể nói ra tên của nó nữa đó.” Cái này hoàn toàn để cho Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ.

Bắc Minh Thiện khinh bỉ nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút: “Sao vậy, đừng cho là tôi sinh ra trong gia đình phú quý thì không dính khói lửa trần gian.”

“Nói đi, ngày hôm nay anh gọi tôi ra đây, tôi sẽ không cho rằng anh muốn tìm tôi để dùng cơm đơn giản như vậy đâu. Anh chính là cái dạng “con cú vào nhà không có việc gì thì sẽ không vào”.” Bây giờ Cố Hạnh Nguyên nói chuyện với Bắc Minh Thiện cũng đã không còn gì để cố kỵ, có cái gì thì nói cái đó.

Biểu cảm có chút buông lỏng lúc nãy của Bắc Minh Thiện lại dần dần đông cứng lại, anh vừa muốn mở miệng nói chuyện, cái màn cửa ở sau bếp mở ra.

Chủ quán bước nhanh từ bên trong ra, một tay nâng một cái khay, ở bên trong sắp xếp mấy món ăn nhỏ.

Ông ta nhanh chóng bỏ những món ăn lên trên bàn, tám món tám kiểu đầy đủ to nhỏ, trong đó có nem rán mà Cố Hạnh Nguyên thích nhất.

“Mọi người từ từ dùng bữa.” Chủ quán nói xong thì quay người trở về bếp.

Lúc này Bắc Minh Thiện cũng không nói chuyện, cầm lấy đũa gắp một miếng nem rán đặt ở trước mặt của Cố Hạnh Nguyên.

Sau khi tinh tế nhắm nháp thì không ngừng gật đầu, sau đó lại gắp một miếng đậu hà lan bỏ vào trong miệng, mùi vị này cũng không tệ.

Anh nếm thử lần lượt tám món này một hơi.

Cố Hạnh Nguyên cầm đũa không nhúc nhích, nhìn điệu bộ ăn của Bắc Minh Thiện giống như là được thả ra từ trong nhà lao: “Này này, anh ăn từ từ thôi, không có ai giành với anh đâu.”

Một lát sau, chủ quán lại bưng ra ba bát nước luộc đặt trước mặt của bọn họ.

Bắc Minh Thiện dùng đũa chỉ vào đĩa đậu chiên, nói với ông chủ: “Sao lại không có nước đậu đi cùng?”

Lúc nói ra câu này, làm cho Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc không thôi.

Trên mặt của chủ quán mang đầy nụ cười, nói: “Ha ha, không ngờ đến ông chủ lại là người trong nghề, nước đậu xanh đó là hương vị đặc thù, tôi lo lắng là ông chủ sẽ ăn không quen cho nên tôi không có mang lên. Ông chủ đã nói rồi, vậy thì tôi sẽ lập tức mang lên đây.”

Chủ quán nói xong thì xoay người lại, không đến hai phút sau liền mang nước đậu xanh lên.

Bắc Minh Thiện uống một ngụm: “Mùi vị cũng không tệ.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện đang ngồi trước mắt, đây có phải là cái tên lưu manh cô đã mắng chửi hàng trăm lần ở trong vòng không? Đây chính là Bắc Minh Nhị suốt ngày ăn nói, cư xử phù hợp và trong vô cùng cao quý đây sao?

Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên: “Em ngồi ngơ người ở đây làm cái gì vậy, còn không mau ăn đi, nguội rồi thì sẽ ăn không ngon.”

...

Hành động như vậy của Bắc Minh Thiện, không riêng gì Cố Hạnh Nguyên ngây người tại chỗ, ngay cả Hình Uy vẫn luôn đi theo ở bên cạnh của anh gần như là như hình với bóng cũng nhìn đến ngây người.

Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng của Bắc Minh Thiện ăn như gió cuốn, nếu không lúc nãy đi cùng một chiếc xe đến đây với anh quả thật là không biết người đang ngồi đối diện của cô cùng là cùng một người, quả thật đã được bình dân hóa, nhất là trong phương diện ẩm thực.

“Anh... anh không sao đó chứ.” Cuối cùng Cố Hạnh Nguyên vẫn nhịn không được, rất cẩn thận mà hỏi một câu như vậy.

Bắc Minh Thiện không trả câu hỏi của cô ngay lập tức, chỉ ra hiệu cho Hình Uy anh nhanh đi.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, lúc này Bắc Minh Thiện mới xem như có vẻ hài lòng mà đặt đũa xuống.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy cũng đã ăn xong rồi, chỉ có điều là trong lòng của bọn họ vẫn còn suy nghĩ, cho nên ăn cũng không nhiều, có thể xem như là ăn được một nửa.

Lúc này, Bắc Minh Thiện đưa tay gọi chủ quán tới.

“Ông chủ, cậu có còn cần cái gì không?” Ông ta vui vẻ nhìn Bắc Minh Thiện rồi hỏi.

Bắc Minh Thiện chỉ chỉ nem rán và lư đả cổn ở trước mặt: “Lấy thêm hai phần này nữa, một lát nữa đóng gói mang theo, chúng tôi có một số việc cần nói ở đây, ông tránh đi một chút đi.”

“Được, không thành vấn đề, lúc nào cậu đi thì gõ cái bàn, tôi sẽ đi ra ngay.” Chủ quán quay người lại trở vào bếp sau.

Hình Uy biết là ông chủ cần có chuyện để nói, đứng dậy đi đến trước cửa quán đóng kỹ canh giữ ở nơi đó, để tránh cho người khác bước vào quấy rầy cuộc nói chuyện của ông chủ với lại cô chủ.

Tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng, Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên năm phút mà không nói gì.

Cái nhìn này làm cho trong lòng của cô có chút sợ hãi: “Anh, anh nhìn tôi làm cái gì chứ, có lời gì thì nói nhanh đi.”

“Em có biết là Mạc Cẩm Thành đã trở về không?”

Một câu nói đó của Bắc Minh Thiện đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói quả thật nó vô cùng bất ngờ.

Cô mở to hai mắt mà nhìn, tin tức này để cho cô vừa mừng vừa sợ: “Anh nói cái gì chứ, ba nuôi đã đến thành phố A rồi hả? Sao anh biết được vậy, bây giờ ông ấy đang ở đâu?”

Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng gật đầu, bưng tách trà có nắp lên uống một ngụm: “Ông ta đang ở trong khách sạn Daredevil Empire, tôi cũng vừa mới biết được hồi sáng này.”

“Vậy dì Như Khiết, có phải là dì ấy cũng...” Cố Hạnh Nguyên vừa mới nói được một nửa thì nhìn thấy lông mày của Bắc Minh Thiện hơi nhíu lại.

Cô lập tức ngậm miệng lại, cô liền ý thức được ba chữ Dư Như Khiết này, hoặc là là những từ ngữ liên quan đến bà ấy thì Bắc Minh Thiện đều không muốn đề cập tới.

Nhưng mà Bắc Minh Thiện cũng hiểu Cố Hạnh Nguyên muốn hỏi cái gì, biểu cảm của anh có chút phức tạp, nhưng mà anh vẫn nhẹ gật đầu rất khó khăn.

“Sao bọn họ lại đến đây vậy?” Cố Hạnh Nguyên tò mò nhỏ giọng thầm hỏi một câu.

Giống như là đang hỏi Bắc Minh Thiện, lại giống như là đang lẩm bẩm nói một mình.

Bắc Minh Thiện cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm, anh nói: “Là dọn nhà tới đây.”

Trên thực tế thì anh cũng nói không sai, cũng đã chuyển trụ sở đến đây rồi, chẳng lẽ nói bọn họ sẽ còn trở lại Sabah nữa à?

“Dọn nhà hả?” Cái này khiến cho Cố Hạnh Nguyên càng thêm mê man.

“Nếu như em có nghi vấn gì thì tốt nhất nên hỏi bọn họ đi, tôi cũng không phải là micro của em. Lý do tôi nói cho em nghe, chính là để em chuyển lời lại với ông ta, gặp nhau trong công việc thì không có gì đáng trách, nhưng mà về phần những tiếp xúc trong cuộc sống, tôi thấy vẫn nên quên đi.” Bắc Minh Thiện nói năng vô cùng lạnh lùng.

Cố Hạnh Nguyên nhìn ra được anh đối với bọn người ba nuôi của cô xuất hiện ở thành phố A, biểu hiện hết sức không vừa lòng.

Cô cẩn thận nhẹ nhàng gật đầu: “Anh yên tâm đi, vấn đề này tôi sẽ chuyển lời lại cho bọn họ.”

Mặc dù là ngoài miệng thì Cố Hạnh Nguyên nói như vậy, nhưng mà ở trong lòng của cô lại có mâu thuẫn rất lớn.

Ba nuôi Mạc Cẩm Thành thì cũng không có gì, nhưng mà vừa nghĩ đến sắp gặp được Dư Như Khiết thì trong lòng của cô liền có chút mâu thuẫn.

Bởi vì cô sẽ rất dễ dàng liên tưởng đến ảnh chụp của mẹ trương, sẽ còn nghĩ đến lời của mẹ nói, năm đó bản thân rời khỏi mẹ hoàn toàn là có một tay của Dư Như Khiết.

...

Trước kia lúc mà Cố Hạnh Nguyên vẫn còn chưa biết chuyện liên quan đến thân thế của mình, cô đối xử với Dư Như Khiết có thể nói giống như là đối xử với mẹ.

Nhưng mà bây giờ chuyện đã thay đổi rồi, để cho cô cảm thấy nếu như mình đối mặt với Dư Như Khiết một lần nữa, cô sẽ cảm thấy có chút xấu hổ, còn mang theo oán hận.

Nếu như năm đó bà ấy không vứt bỏ mình, vậy thì mấy năm nay những khổ cực và oan ức mà mình đã chịu phải sẽ không tồn tại.

Mình sẽ có một gia đình êm ấm, ba mẹ đều ở bên cạnh của mình, có lẽ là mình đã kết hôn, dạy con cái cùng với chồng, sống một cuộc sống yên ổn.

Chỉ có điều là trên đời này không có nhiều nếu như như vậy, hiện thực đã là như thế này, vậy thì phải suy nghĩ làm như thế nào để đối mặt với nó.

Ăn cơm xong, Bắc Minh Thiện đưa Cố Hạnh Nguyên đến dưới lầu nơi làm việc, sau đó nhanh chóng rời đi.

Cả buổi chiều, Cố Hạnh Nguyên đều phải vượt qua trong biểu cảm rối rắm.

Sao Vân Chi Lâm có thể không nhìn ra sự thay đổi của cô, chỉ là trong tay của mình còn có không ít chuyện.

Cho đến lúc tan làm, anh ta mới có cơ hội đi đến phòng của Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”

Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Vân Chi Lâm một chút, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu, có phải là em đã làm trễ nải công việc không, để em đi làm ngay.”

Nói xong, cô vội vàng đứng dậy.

“Em không có làm chậm trễ chuyện gì hết, chỉ là anh nhìn thấy chiều ngày hôm nay trạng thái tinh thần của em không tốt, nếu không thì cho em nghỉ hai ngày nha, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Vân Chi Lâm lo lắng nhìn cô.

“Chi Lâm, cảm ơn ý tốt của anh, em không có việc gì đâu.”

Vân Chi Lâm nhìn thấy biểu cảm của Cố Hạnh Nguyên vẫn còn hoảng hốt như cũ, nhưng mà cô đã không muốn nói, vậy thì mình cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Anh hiểu rõ tính tình của cô, đến lúc mà cô cho rằng có thể nói với mình thì đương nhiên sẽ nói ra.

Bây giờ cô cần có thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Trạng thái tinh thần ngày hôm nay của em không tốt, không bằng để anh đưa em về nhà.” Vân Chi Lâm nói.

“Em muốn đi thăm mẹ nên không về nhà. Chi Lâm, nếu như anh muốn giúp đỡ em, vậy thì mong anh đến trường học đón Trình Trình giúp cho em đi, đưa thằng bé đến chỗ của Kiều Kiều.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cầm lấy túi xách của mình quay người đi ra cửa.

Trên đường đến bệnh viện, Cố Hạnh Nguyên lái xe rất bình ổn, cô đã rút ra được bài học của ngày hôm nay, cho dù có chuyện lớn cỡ nào thì lúc nắm tay lái thì cô cũng phải ném những chuyện này lên đến chín tầng mây.

Đến bệnh viện, Cố Hạnh Nguyên vẫn mua một bó hoa cẩm chướng.

“Hạnh Nguyên đến rồi đó hả, sao ngày hôm qua con lại không tới vậy?” Lục Lộ ngồi ở trên giường, cầm trong tay cái điều khiển từ xa.

Ở trên tivi đang chiếu chương trình thời sự địa phương.

Cố Hạnh Nguyên bó hoa vào trong cái bình hoa đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống bên giường, bắt đầu xoa bóp chân cho mẹ.

Bây giờ Lục Lộ không thể đi lại được, nhưng mà bác sĩ đã dặn dò cô bình thường phải xoa bóp chân một chút.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 155 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status