Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 507





CHƯƠNG 507: NGUY CƠ CỦA BẮC MINH THỊ

Bắc Minh Triều Lâm nghe thấy giọng của con trai, có hơi ngập ngừng nói: “Diệp Long, con bây giờ có thời gian không, bà nội con hẹn chúng ta nhà chúng ta đến Thiên Hương Các uống trà. Hơn nữa còn đặc biệt muốn con đến đó.”

Bắc Minh Diệp Long nghe thấy ngữ khí của ba có hơi không giống bình thường thì cảm thấy bên trong khả năng có chuyện gì đó: “Ba, rốt cuộc có chuyện gì? Nếu như bà nội muốn gặp con, con đến nhà tổ thăm bà là được rồi, hà tất gì phải hẹn chúng ta ra ngoài?”

“Diệp Long, điều này con đừng hỏi, đến khi đó thì con sẽ biết.” Bắc Minh Triều Lâm nói rồi thì nói lại địa chủ quán bà mà Giang Tuệ Tâm nói cho ông ta cho Bắc Minh Diệp Long.

“Được rồi, vậy con lát nữa đến.” Bắc Minh Diệp Long cúp máy, thu thập đơn giản đồ của mình, sau đó đi ra khỏi bộ phận thiết kế.

Lái xe đến Thiên Hương Các.

Bắc Minh Đông và Giang Tuệ Tâm ở trong phòng bao đợi hơn một tiếng, mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa rồi.

Bắc Minh Đông có hơi không ngồi được nữa: “Mẹ, con đi đây. Con nghĩ nhà anh cả bọn họ để mẹ gặp đi. Tôi không ở đây cùng mẹ nữa đâu.”

Nói rồi anh ta muốn đứng dậy.

“Cái thằng này con ngồi xuống cho m. Con tưởng mẹ muốn gặp nhà anh cả của con sao? Thật ra còn có chuyện khác, cũng có liên quan đến con.”

Giang Tuệ Tâm nói rồi kéo tay áo của con trai lại.

Vào lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ‘cộp cộp cộp’, hơn nữa âm thanh này cách phòng bao của bọn họ càng lúc càng gần.

Một lúc sau, bước chân đã dừng ở cửa, cửa từ từ mở ra.

Chỉ thấy Bắc Minh Triều Lâm dẫn Lan Hồng, Bắc Minh Diệp Long theo đằng sau, một nhà ba người đi vào.

***

Giang Tuệ Tâm nhìn thấy nhà Bắc Minh Triều Lâm đến rồi, bỗng trên mặt treo nụ cười: “Triều Lâm, từ sau khi ba con qua đời thì không có gặp con nữa. Không nhờ con lại gầy rồi.”

Sau đó lại chào hỏi Lan Hồng: “Con dâu, con với Triều Lâm chịu khổ rồi.”

Lan Hồng khẽ mỉm cười: “Mẹ chồng, đừng nói như vậy, đã là một gia đình thì phải nương tựa vào nhau.”

Cuối cùng, Giang Tuệ Tâm lại vẫy tay với Bắc Minh Diệp Long: “Diệp Long, nào, mau đến đây ngồi cùng bà nội. Trong mấy đứa cháu, bà trông cháu từ bé đến lớn, cũng thân thuộc nhất với cháu.”

Bắc Minh Diệp Long cũng có tình cảm thân nhất với Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, gần đây công việc của cháu có hơi bận nên không có thời gian đến thăm bà, hy vọng bà đừng trách.”

Sau đó Bắc Minh Đông lại chào hỏi một nhà Bắc Minh Triều Lâm.

“Được rồi, dì thấy mọi người đều đến đủ rồi, cũng đến trưa rồi. Vậy lên đồ ăn đi, chúng ta vừa vừa nói.” Giang Tuệ Tâm nói rồi gọi giám đốc đại sảnh đang đợi ở cửa.

“Đưa mấy món ngon nhất ở chỗ các ông lên đi.”

Giám đốc đại sảnh gật đầu: “Bà Bắc Minh, xin đợi chút, đồ ăn lập tức đưa lên.”

Không đến nửa tiếng, trà trên bàn để trước mặt mọi người đã được dọn đi và bày lên đó 8 đĩa đồ ăn.

“Từ từ dùng.” Giám đốc đại sảnh nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Lúc này trong phòng chỉ còn năm người bọn họ.

Giang Tuệ Tâm cầm đũa lên: “Mọi người cũng đừng ngây ra nữa mau ăn đi.”

Sau khi ăn no, Bắc Minh Đông dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: “Mẹ, rốt cuộc gọi chúng con đến đây là có chuyện gì, đừng bán quan tài nữa.”

Giang Tuệ Tâm để đôi đũa xuống, nhìn mọi người nói: “Hai đứa đều là con đẻ của lão gia, bây giờ dì/mẹ cảm thấy Bắc Minh Thị đã đến lúc sinh tử tồn vong rồi.

Mọi người bỗng ngây người.

Bắc Minh Triều Lâm nói trước tiên: “Dì Tâm, Bắc Minh không phải gần đây đạt thành tích rất không tồi hay sao. Công trình của tập đoàn Gia Mậu đang tiến hành, bây giờ lại hợp tác với tập đoàn GT. Nhìn trông sự nghiệp đang phất lên mà.”

Giang Tuệ Tâm xua tay: “Triều Lâm, con chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài, thật ra Bắc Minh Thị đang rơi vào một cái bẫy.”

“Mẹ, lời mẹ nói sao lại mơ hồ như vậy chứ?” Bắc Minh Đông có chút không tin.

“Haizz, có vài chuyện cũ xem ra mẹ không thể không nói với mọi người rồi.” Giang Tuệ Tâm thở dài, sau đó ra hiệu Bắc Minh Diệp Long mở cửa phòng bao ra, xem thử bên ngoài có người hay không.

Bắc Minh Diệp Long sau khi xoay người đi ra nhìn, sau đó đóng cửa lại quay về chỗ.

Giang Tuệ Tâm nhìn mọi người, trên mặt thu lại nụ cười: “Mọi người đều biết mẹ của Thiện là ai phải không.”

Mọi người khẽ gật đầu.

“Dư Như Khiết gả vào nhà Bắc Minh chúng ta có thể nói là bị lão gia cưỡng ép.”

Câu nói này vừa dứt, mọi người đều cảm thấy có hơi chấn động. Nhất là Bắc Minh Triều Lâm, ông ta là lão đại, lúc đó ông ta đã hiểu chuyện rồi.

“Dì Tâm, lúc đó con nhìn thấy quan hê của bọn họ vẫn không tồi, hơn nữa lại có lão nhị.”

Giang Tuệ Tâm lắc đầu: “Con chẳng qua chỉ nhìn thấy bề ngoài, chuyện này dì là người rõ nhất, bởi vì lúc đó dì là chị em tốt của Dư Như Khiết. Dì thường xuyên nghe bà ấy nói hận lão gia như thế nào. Thậm chí về sau bà ấy còn tự tay cầm dao đâm Thiện. May mắn đứa trẻ này mạng lớn, sống được. Đến sau này thì nghe nói Dư Như Khiết chết rồi. Dì thì sao, sau khi gặp lão gia, hai chúng ta cũng có tình cảm, dựa theo ngôn ngữ trẻ bây giờ chính là tiếng sét ái tình Cuối cùng đã ở bên nhau.”

Bắc Minh Đông nghe mà đầu óc có hơi mơ hồ: “Mẹ, mẹ đừng nói như thư kinh có được không. Cái này có liên quan gì đến cái gọi là nguy cơ của Bắc Minh Thị chứ?”

***

Giang Tuệ Tâm nói tiếp: “Mẹ nghĩ mọi người đều biết tổng giám đốc của tập đoàn GT là ai rồi chứ.”

Bắc Minh Diệp Long nói: “Mạc Cẩm Thành, mấy ngày nay cơ bản ngày nào cĩng có bài báo liên quan đến bọn họ.”

Giang Tuệ Tâm gật đầu: “Đúng. Nhưng mọi người lại không biết Mạc Cẩm Thành chính là người tình cũ của Dư Như Khiết. Có thể nói sự xuất hiện của lão gia đã chia cắt bọn họ. Thậm chí khi Dư Như Khiết ở bên cạnh lão gia, giữa bà ta và Cẩm Mạc Thành vẫn còn quan hệ dây dưa không dứt. Hơn nữa Mạc Cẩm Thành này sau khi Dư Như Khiết chết, thậm chí đem món nợ này đều tính lên đầu của lão gia. Không chỉ như thế, bà còn biết, ông ta ở Sabah xây dựng thế lực. Mà tổng giám đốc của tập đoàn GT luôn đều là một bí ẩn, mãi đến bây giờ mới công bố. Bà đón chắc ông ta làm như vậy, là dùng tập đoàn này thay bọn họ rửa tiền.”

Câu nói này vừa dứt, không nghi ngờ gì như một quả bom rơi ở trước mặt mọi người.

Bọn họ ngược lại đều hút một ngụm khí lạnh.

“Bà nội, ý của bà là bọn họ hợp tác với chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể bị kéo vào chuyện rửa tiền của bọn họ sao?” Bắc Minh Diệp Long rất cẩn thận hỏi.

Ở trong nhóm người này, bây giờ chỉ có Bắc Minh Diệp Long có quan hệ với Bắc Minh Thị. Cho nên anh ta so với người khác càng quan tâm vận mệnh của Bắc Minh Thị.

Giang Tuệ Tâm nhíu mày nói: “Điểm này bà không thể chắc chắn. Nhưng bà có thể chắc chắn Mạc Cẩm Thành đang bẫy Thiện.”

“Mẹ, mẹ không phải xem phim nhiều quá rồi chứ, tình tiết máu chó như thế sao có thể xảy ra trong nhà chúng ta được chứ.” Bắc Minh Đông cười khoát tay.

Nhưng Bắc Minh Diệp Long hình như bắt được điểm mấu chốt: “Bà nội cháu hiểu rồi: Mạc Cẩm Thành là người tĩnh cũ của mẹ chú hai, ông ta hận ông nội, nhưng chú hai lại là con trai của người tình cũ của ông ta, ông ta muốn mượn chú hai kéo Bắc Minh Thị xuống vũng bùn, hoặc từ từ thôn tính, báo thù cho người yêu của ông ta.”

Giang Tuệ Tâm gật đầu: “Những điều cháu nói chính là ý tứ này. nhưng bây giờ có một điểm mấu chốt chính là Thiện bây giờ đã ký hợp tác với bọn họ rồi, nếu như vi phạm hợp đồng cũng rất bất lợi với Bắc Minh Thị. Chúng ta bây giờ phải nghĩ ra một cách kìm hãm tiến trình của bọn họ, thời gian đó chúng ta sẽ cố gắng nghĩ ra đối sách khác.”

Bắc Minh Diệp Long gật đầu, anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Bà nội, thật ra cháu bây giờ đã quản lý bộ phận thiết kế của Bắc Minh Thị rồi, hơn nữa còn khống chế một số cổ phiếu của Bắc Minh Thị, tuy không nhiều, nhưng cũng là đại cổ đông thứ hai. Cháu muốn dùng thân phận này đến chống đối chú hai, kéo dài kế hoạch của tập đoàn GT.”

Giang Tuệ Tâm gật đầu tán thành: “Không hổ là cháu trai giỏi của lão gia, có đầu óc thông minh của ông ấy.”

“Bà nội, có điều bây giờ còn có vấn đề tôi cần phải giải quyết gấp.” Bắc Minh Diệp Long mặ

“Có chuyện gì chúng ta có thể giúp cháu?” Giang Tuệ Tâm hỏi.

Bắc Minh Diệc Long suy nghĩ rồi nói: “Cháu bây giờ có thể nói là ‘thân cô thế cô’ không có ai đáng tin có thể giúp đỡ được cháu cả. Vốn dĩ cháu trước đây có thu phục người phụ trách của mấy bộ phận, nhưng bởi vì sự việc của tập đoàn GT, có vài người lại trở về phe chú hai. Cho nên cháu có một suy nghĩ to gan, lấy thân phận đại cổ đông thứ hai của cháu ở Bắc Minh Thị, đưa ba mẹ và chú ba vào trong Bắc Minh Thị.”

“Cháu kêu chú vào Bắc Minh Thị, chú là minh tinh, nếu như làm đại sứ thương hiệu còn được. Nếu như kêu chú ở đó làm việc, vậy thì không được.” Bắc Minh Đông xua tay đầu tiên.

Giang Tuệ Tâm thấy con trai thật sự có loại cảm giác hận sắt không thể rèn thành thép: “Cái thằng ranh này, chẳng trách ba con luôn coi thường con, chính là vì con trước giờ không đặt sự nghiệp của gia tộc làm sự nghiệp của cuộc đời mình, cứ muốn tham gia vào giới giải trí gì đó. Bây giờ sự nghiệp của lão gia gặp nguy cơ rồi, con là con trai của nhà Bắc Minh, không giúp được gì, sao có mặt mũi mà đối diện với sự linh thiêng của lão gia ở trên trời chứ.”

***

Bắc Minh Đông ôm hai tay, bộ dạng rất không phục: “Con thân là người của nhà Bắc Minh, tại sao không muốn nhún tay vào Bắc Minh. Đó cũng là vì con từ nhỏ nghe rõ nhìn thấu, nhìn thấy rất nhiều bức màn đen con không muốn nhìn thấy. Mà những bức màn đen này con không cần nói, trong lòng mọi người đều rõ, có lẽ không hơn tập đoàn GT bao nhiêu. Con thà dấn thân vào chốn giải trí, ở đó không có mưa gió máu tanh anh chết tôi sống như này.”

Giang Tuệ Tâm cũng không thể phủ nhận lời Bắc Minh Đông nói, bà ta thở dài nói: “Đông Đông, con thật sự quá đơn thuần rồi, con nói xem nhiều tập đoàn lớn như vậy có tập đoàn nào sạch sẽ hoàn toàn chứ?”

Bắc Minh Đông nghe lời nói của bà ta, không tức giận mà còn cười. Đó là một nụ cười chế giễu: “Đó chỉ có thể nói Bắc Minh Thị và tập đoàn GT hợp tác là tranh nhau làm gian thương, không có gì gọi là chia rõ chính tà cả.”

“Sao không có, Bắc Minh Thị trải qua nhiều năm như thế, danh tiếng ở trong ngành và trên quốc tế đều đứng đầu. Những điều này đều làm một tay lão gia tạo ra. Đông Đông, con đừng nên ôm suy nghĩ quá đơn thuần như thế, cho dù là vương hầu tướng quân, con nói có mấy người khi xưa không phải xuất thân bần hàn? Chúng ta bây giờ không muốn đi truy cứu nguồn cội của vấn đề, mà chúng ta trước mắt nên làm thế nào.”

Giang Tuệ Tâm thật sự cảm thấy không thể nói chuyện với con trai mình được, lập trường khi gia tộc đứng trước sinh tử tồn vong, anh ta vậy mà lựa chọn không liên quan đến mình, ban đầu còn cảm thấy có hơi oán hận trong di chúc của lão gia không có chia cho Bắc Minh Đông bất kỳ tài sản nào, nhưng sau khi trải qua cuộc nói chuyện này, bà ta cuối cùng cũng biểu cảm nhận của lão gia rồi.

“Bỏ đi, xem ra con ở đây là dư thừa. Mọi người đều là người làm đại sự, cách nghĩ của con quá đơn thuần. Có lẽ con ở cái nhà này chính là thành phần dư thừa. Bắc Minh Nhị không có đuổi con ra khỏi nhà xem ra là một sai lầm của anh ấy. Có điều con cũng tự biết rõ, tạm biệt mọi người.” Trong lòng Bắc Minh Đông cũng dấy lên một ngọn lửa, anh ta đanh mặt đứng dậy đi về phía cửa.

“Đông Đông, con đi đâu?” Giang Tuệ Tâm thấy con trai muốn đi thì vội hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 155 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status