Ninh Tiểu Nhàn ngự thần lục

Quyển 5 - Chương 288: Gặp chuyện bất bình


Nam tử hôn mấy cái chưa đã ghiền, đem ngoại bào của cô gái xé toang, sau đó đẩy bắp đùi nàng cao lên, muốn cởi bỏ nốt tiết khố.

Từ đầu đến cuối, cô gái trên mặt đất chỉ thở hổn hển, mặc hắn làm gì thì làm, mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly.

Ồ, đây chính là gian tình nha, lại muốn ở nơi này ban ngày ban mặt làm chuyện cẩu thả.

Nàng cũng không phải kẻ có tư tưởng trừ ma vệ đạo, nhưng mà nam tử trước mặt này đưa tay sờ soạng hạ thân cô gái mấy cái, khiến nàng liên tục thở gấp, sau đó liền đưa tay cởi áo báo của mình, bộ dáng như con khỉ mười phần gấp gáp.

Ninh Tiểu Nhàn do dự. Nàng dù sao vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, nếu nàng nhìn thấy nửa người dưới của nam nhân xấu xí này, nàng sợ chính mình sẽ đau mắt hột. Lại nói hiện tại cũng không chỉ có một mình nàng a, trong Thần Ma Ngục rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm, rình coi như vậy, đối với nữ hài rất là không tôn trọng. Nếu ở Hoa Hạ sẽ bị cáo trạng a.

Nhưng vào lúc này, nàng ngửi thấy một mùi thơm ngọt nhàn nhạt. Mùi hương mang tới cảm giác ngây ngấy, nhưng sau khi nàng ngửi được nội tâm lại rung động. Nàng theo bản năng ngừng hô hấp, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng sắp tiến cấp Đại Thành hậu kỳ tiểu cao thủ, đừng nói mùi thơm tầm thường, cho dù mê hương người phàm hay dùng cũng không thể có tác dụng trên người nàng, sao có thể chỉ hít một hơi đã cảm thấy cả người khó chịu?

“Mị Dược” trăm miệng một lời lại từ trong Thần Ma Ngục lại truyền tới, lúc này là giọng của ba người.

Ninh Tiểu Nhàn vốn đã rời ánh mắt, một lần nữa nhìn lại chằm chằm. Nàng vẫn cho rằng, loại người cưỡng gian nên đầy xuống địa ngục, mãi mãi không được vào luân hồi.

Lúc này, nam tử kia đã thoát hết y phục, chỉ còn lại tiết khố, mắt thấy chuẩn bị đem tầng nội khố cuối cùng này cởi xuống. Nàng không thể chần chờ nữa liền nhẹ nhàng ho một tiếng.

Đều nói có tật giật mình, ở nơi thâm sơn cùng cốc đang muốn làm việc mờ ám, đột nhiên nghe tiếng người ho khan, sẽ có phản ứng gì? Dù sao thì nam tử này sắc mặt kịch biến. Theo bản năng, một tay che hạ thân, một tay rũ một chiếc vòng vàng óng nện qua.

“Kim Cương Phục Ma quyển!” Ninh Tiểu Nhàn nhận ra pháp khí này, không nhịn được tức giận tới nở nụ cười. Người sử dụng pháp khí là một kẻ xằng bậy, vậy mà pháp khí lại chính khí mười phần Kim Cương Phục Ma quyển, thật châm chọc biết bao.

Chiếc vòng còn chưa tới trước mặt nàng, Thất Tử vẫn nằm ở một bên đã bổ nhào tới, ỷ vào thân thể cường kiện, trực tiếp đem cái vòng đánh bay. Nam tử trước mặt tu vi chỉ mới là Trúc Cơ trung kỳ, Thất Tử thu thập hắn quá dễ dàng. Ninh Tiểu Nhàn cũng không muốn cùng một nam nhân lõa lồ so chiêu, nàng ngại người này quá buồn nôn.

Thất Tử thân cao quá ba trượng, ở trong bụi cỏ vẫn nhìn thấy được. Nam tử kia không ngờ đột nhiên lại nhảy ra một đại yêu quái như vậy liền biến sắc, đột nhiên ngự pháp khí muốn chạy trốn. Ngay cả pháp khí Phục Ma quyển và nữ tử trên mặt đất cũng mặc kệ.

Tốc độ hắn chạy trốn rất nhanh, nháy mắt đã bay ra ngoài hơn mười trượng.

Nhưng so với tốc độ phi hành của Thất Tử thì không thấm vào đâu. Cho nên cũng trong nháy mắt thời gian này, nó đã đuổi kịp, khẽ vung cánh đánh rơi pháp khí. Thất Tử cũng là tay đánh nhau lão luyện, móng vuốt sắc bén chế trụ xương bả vai người này, đè xuống đất. Bả vai truyền đến đau đớn, người này liền không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý đến kẻ này, mà đi tới bên cạnh cô gái xem xét. Mị dược này dược hiệu quả thật không kém. Trên mặt nữ tử này diễm quang lưu chuyển, cũng bất kể nàng là ai, nắm lấy tay nàng đưa tới ngực mình, làm mặt nàng nháy mắt đỏ thẫm.

Xúc cảm này, so với chính nàng vẫn còn chênh lệch chút ít a.

Trong Thần Ma Ngục, Bạch Hổ huýt sáo, cười nói “Tiểu cô nương diễm phúc thật sâu.”

Nàng hừ lạnh một tiếng, vội vàng rút tay về, đút cho cô nương này một viên thuốc, rồi thay nàng mặc lại quần áo. Nam tử bị đè trên mặt đất lúc này mới chú ý tới đại cô nương, tựa hồ cầm yêu này cũng nghe theo mệnh lệnh của nàng, cho nên vội vàng cầu xin tha thứ, hắn chỉ nhất thời hồ đồ.

“Nàng vốn chính là người thương của ta, chẳng qua gần đây cãi nhau, ta mới không nhịn được dùng ít thủ đoạn” hắn đau khổ khẩn cầu “Ta thật không phải loại mặt người dạ thú”

Ninh Tiểu Nhàn mặc kệ hắn. Linh đan của nàng dược hiệu bất phàm, vừa mới vào miệng, chỉ qua mấy hơi thở, sắc đỏ trên mặt cô gái nhạt dần, tiếng thở dốc cũng bình ổn lại. Lại qua mấy hơi thở, nàng đã có thể mở hai mắt ra, mờ mịt nhìn Ninh Tiểu Nhàn, sau đó phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Mình là yêu ma quỷ quái sao, cô gái này vừa nhìn tới liền hét lên thât thanh. Khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn co quắp, trực tiếp mở miệng cắt ngang “Nam nhân này hạ mị dược với ngươi, bị ta phá ngang”

Nàng kia vuốt ve ngực mình, nghĩ đến cảm giác khô nóng còn chưa hoàn toàn rút đi, tự nhiên tin những lời Ninh Tiểu Nhàn nói…, quay đầu nhìn về phía nam tử, khó tin nói “Trần sư huynh?”

Nam tử Trần sư huynh kia còn đang bị Thất Tử đè trên mặt đất, chật vật không chịu nổi. Hắn cố gắng ngẩng đầu lên nói “Sầm sư muội, ta chỉ là trong lòng ngưỡng mộ muội, sớm mong muốn cùng muội song túc song phi. Muội …. Muội chớ trách ta!”

Đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn thở dài, hỏi nàng kia “Hắn nói là thật?” trên mặt Sầm sư muội hiện lên một rặng mây đỏ, hai tay xoắn vào nhau không trả lời.

“Thất Tử, giết tên dâm tặc này!” nàng ngửa đầu nhìn sắc trời một chút. Lúc này trăng sao đã xuất hiện, cơm tối còn chưa biết thế nào đâu.

Không đợi Thất Tử động thủ, hai người kia cũng kinh hô “Không nên!”

Người bị đè trên mặt đất kêu lên, nàng tất nhiên không để ý, chẳng qua là nghiêng đầu nhìn Sầm sư muội này. Cô nương này tướng mạo bình thường, nhưng vóc người có lồi có lõm, eo nhỏ chân dài, khó trách dẫn dụ sói nhớ thương.

Sầm sư muội ấp a ấp úng nói: “Hắn...... Hắn đối với ta không có ác ý, kính xin Tiểu sư tỷ tha cho hắn một lần. Hắn...... thật sự là người yêu của ta.” Dứt lời nhìn Trần sư huynh một cái, sắc mặt phức tạp.

Nàng nói như vậy, Ninh Tiểu Nhàn không thể làm gì khác hơn là phất phất tay để Thất Tử thả nam tử trên mặt đất ra. Nàng nhìn ra, nam nhân này không phải loại người thuần lương gì, loại chuyện đối với nữ nhân của mình bỏ thuốc cũng làm, tất có điều kỳ lạ. Sầm sư muội dù có thích hắn đi nữa, cũng nên đem chuyện nói rõ ràng mới đúng, nếu không nhờ vả mình, chẳng lẽ muốn sau này tự định chung thân?

Nhưng những thứ này có quan hệ gì với Ninh Tiểu Nhàn nàng? Bản thân nàng cũng có chuyện của mình. Nàng cũng không phải thánh nhân, Sầm sư muội nếu muốn nhảy vào hố lửa, nàng kéo cũng kéo không được, cản cũng cản không xong.

“Tùy ngươi vậy” Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, cuối cùng vẫn cảnh cáo nàng kia “Nhưng ta thấy đạo lữ của ngươi cũng không giống người tốt, đối với ngươi có toan tính. Ngươi hãy tự mình cẩn thận” Nói xong, không để ý đến sắc mặt khó coi của Trần sư huynh kia, tung người nhảy lên lưng Thất Tử. Tên này rướn cổ kêu một tiếng, vọt thẳng lên trời.

Người trong hay ngoài Thần Ma Ngục đều có nhĩ lực hơn người, trước khi đi còn nghe được Trần su huynh hướng Sầm sư muội đưa ra lời thề son sắt “Sư muội, ta đối với muội thế nào có thiên địa chứng giám, ta chẳng qua đối với muội tưởng nhớ quá sâu, lúc này mới giở thủ đoạn …” lời phía sau, bởi vì Thất Tử đã bay xa nên không nghe rõ. Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy Sầm sư muội kia là một kẻ tai mềm, đoán chừng rất nhanh sẽ không so đo cùng hắn nữa.

Bạch Hổ trong Thần Ma Ngục hắc hắc cười nói “Bất kể qua bao lâu, bản chất của nhân tộc vẫn không thay đổi”

Nàng triệu hồi Đồ Tẫn. Với tốc độ của Thất Tử, chỉ bay gần nửa canh giờ liền gặp một tòa thành lớn. Nơi này nhiều núi, người phàm ở trên núi tạo nên ruộng bậc thang canh tác. Tòa thành này cũng dựa theo đó để xây nên, kiến trúc có điểm đặc sắc. Nàng nhìn thấy từng tầng lại từng tầng các căn hộ, rất giống với doanh trại bộ đội ở Hoa Hạ, phía dưới một căn hộ là hành lang, lối đi nhỏ hoặc nơi phơi đồ. Với không gian này, bố cục sắp xếp đó thật là hợp lý.

Nàng tới đây cũng chỉ có một mục đích: để cho Bạch Hổ đại nhân, người đã ngồi xổm trong lao tù hơn vạn năm, thưởng thức ẩm thực phàm trần.

Nàng tìm tới một góc hẻo lánh, đem Bạch Hổ từ trong Thần Ma Ngục mang ra. Thất Tử lại hóa thành tiểu bạch điểu đậu trên vai nàng. Thời gian Thất Tử tiếp xúc với nhân loại không lâu, nhưng lại vô cùng thích ẩm thực phàm trần, lại càng mê uống rượu. Kể từ sau khi thưởng thức qua rượu ngon của Quảng Thành cung, nó ngày ngày quấn lấy Ninh Tiểu Nhàn dụ nàng dùng Chín Bông Lúa mà Tức Nhưỡng trồng ra đem cất rượu. Con chim nhỏ chết tiệt này tuy háu ăn, nhưng đề nghị này lại rất hữu dụng, nếu đem Chín Bông Lúa cất thành linh rượu để mọi người mỗi ngày uống, tốc độ tăng thực lực của tất cả mọi người quả thực nhanh hơn nhiều.

Chuyện này, có thể thương lượng.

Nàng vừa suy nghĩ, vừa mang theo Bạch Hổ đi dạo quanh thành. Nơi này cách xa trung tâm, dân phong cởi mở, tướng mạo cùng vóc người Bạch Hổ đều là nhất đẳng, không biết khiến ánh mắt của bao phu nhân và cô nương lưu luyến. Con cọp này cũng thoải mái hướng về người ta vứt mị nhãn, làm trong lòng chúng nữ nóng lên, lại nhìn nhìn Ninh Tiểu Nhàn đi bên cạnh Bạch Hổ, thấy thật không vừa mắt.

Nàng êm đẹp đi trên đường, tại sao vô duyên vô cớ hứng lấy nhiều ánh mắt như dao găm vậy?

Đang lúc Ninh Tiểu Nhàn buồn bực, âm thanh bất mãn của Bạch Hổ cũng truyền tới “Đi qua nhiều tửu lâu lớn như vậy, tại sao không đi vào? Nhìn đi, vừa mới đi qua tửu lâu bảng hiệu đứng đầu, còn không chịu vào. Ngươi cũng quá hẹp hòi, sợ ta ăn hết vốn của ngươi?”

Nàng cũng không quay đầu lại, nói “Ngươi còn nói mình am hiểu bản tính nhân loại? Thật là làm ta cười rụng răng. Nếu ngươi vào tiệm đó ăn cơm, đảm bảo phải hối hận”

Bạch Hổ ngạc nhiên nói: “Tại sao thế?”

“Ngươi chỉ nhìn mặt tiền cửa hàng, ta thì nhìn lượng khách của họ. Ta đi qua bảy, tám tửu lâu mặt tiền đẹp, nhưng người bên trong cũng không nhiều, hiển nhiên hương vị không tốt”

Bạch Hổ không tin nói “Ngươi cũng không phải dân địa phương, vậy theo ngươi, trong tòa thành lớn thế này, đi đâu tìm tiệm ăn hương vị tốt?”

“Tập trung theo tỷ học hai chiêu.” Con cọp này mặc dù giảo hoạt nhưng cũng đã rời khỏi nhân thế quá lâu đi.

Nàng đi tới bên cạnh một tên du côn áo xanh, móc ra một thỏi bạc quơ quơ trước mặt hắn, dẫn con ngươi hắn tới lui theo thỏi bạc, lúc này mới tủm tỉm cười nói “Ta muốn tìm tửu lâu có món ăn tốt nhất trong thành, ngươi dẫn đường. Nếu dẫn tới nơi tốt, đĩnh bạc này sẽ là của ngươi, nếu không——” nàng vỗ vỗ cánh tay chắc nịch của Bạch Hổ bên cạnh “Hắn sẽ đánh gãy chân ngươi. Như thế nào?”

Vô cớ bị lợi dụng, Bạch Hổ hướng mắt lên nhìn trời, mặc dù hắn lớn lên tuấn mỹ, cũng là bộ dáng đại trượng phu, thoạt nhìn cũng không dễ chọc. Đưa ra lựa chọn như vậy, kẻ ngu cũng biết nên chọn như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status