Ninh Tiểu Nhàn ngự thần lục

Quyển 7 - Chương 806: Khách không mời mà đến


Hắn lấy ra y phục từ bên trong, lại thay nàng mặc vào từng món từng món, rồi mới ôm nàng vào trong ngực, chậm rãi giúp nàng sưởi ấm.

Mặt hắn không có biểu tình, động tác trên tay còn có chút không lưu loát, vạt áo còn phải điều chỉnh hai lần, nhưng lại đặc biệt ôn nhu. Nàng cúi đầu, giả vờ như mình là một giá áo, trong nội tâm đã có một tia ngọt ngào xuất hiện.

Hắn ngồi dựa vào vách đá, tư thế này tựa như ôm lấy hài nhi, lại có thể khiến nàng cảm thấy đặc biệt thoải mái: “Ngủ đi, hết mưa rồi lại ra ngoài.”

Có mây đen che khuất, khó thấy được tinh tượng trên bầu trời, không dễ phân biệt phương hướng. Huống hồ là hành quân trong mưa, thực không phải là ý kiến gì hay ho.

Ngọn lửa lan ra củi lửa, ngẫu nhiên bập bùng rung động, công phu dựng củi của Đồ Tận cũng không tồi, trong sơn động lại càng ấm áp rồi.

Dù sao nữ tử càng sợ lạnh hơn một chút, hắn lấy ra thảm mỏng, bao hai người lại một chỗ. Nàng cuộn ở trước ngực hắn, cảm nhận được lồng ngực kiên cố dưới đầu ngón tay theo hô hấp của hắn mà phập phồng rất nhỏ, nếu như nàng nhắm mắt lại, tựa như nằm ở trên thuyền nhỏ, lay động nhẹ nhàng.

Lúc trước ban ngày Trường Thiên đều không cần thở một ngụm. Nàng nghĩ, đây chính là một cảm giác rất mới mẻ.

Lại không có bất kỳ thời điểm nào so với giờ phút này khiến cho nàng cảm thấy, hắn như là một người bình thường.

An tĩnh như vậy, im ắng nhưng lại khiến người khác say mê.

Nàng đem khuôn mặt nhẹ nhàng cọ xát ở trên ngực hắn, sau đó trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp thuần hậu: “Nàng có biết vì sao ta nhất định phải tiến vào Vân Mộng Trạch để lấy Mộc Chi Tinh không?” Đại khái là cảnh đêm quá ôn nhu? Đã thật lâu không cùng nàng nói chuyện nhàn nhã như vậy.

Nàng mờ mịt lắc đầu. Mấy ngày nay hai người không được tự nhiên, hắn chỉ nói là hữu dụng với nàng, chuyện khác lại không nhiều lời nữa.

“Mọi người đều nói Mộc Chi Tinh chỉ có thể xúc tiến cỏ cây gây giống, biết rõ được bí mật này, từ thời Thượng Cổ đến bây giờ chỉ sợ cũng chỉ có mình ta thôi.” Trường Thiên thời dài, “Ngũ hành chi tinh đều là cảm nhận lực lượng thiên địa mà sinh ra, từ ngày Mộc Chi Tinh ra đời, đã cùng Đông Phương tinh túc chi lực có giao cảm rồi.”

Cảm nhận được đầu nhỏ dưới bàn tay giật giật, hắn tiếp tục nói: “Trong cơ thể nàng có Ất Mộc chi lực, vốn là phải đến Tiên Nhân chi cảnh mới có thể sử dụng, nhưng nếu có thể luyện hóa được Mộc Chi Tinh, có thể sớm dẫn động lợi dụng nó. Diệu dụng của tinh tú chi lực đến lúc đó nàng sẽ biết được, nhưng mà có nó tương trợ, khả năng nàng vượt qua Thiên Kiếp nắm chắc thêm được ít nhất hai phần!”

“Mộc Chi Tinh có thể ngộ nhưng không thể cầu, ta đã sớm lệnh cho Lão Hạc phát ra tin tức đối với các đại thương hội, nhưng qua thời gian dài như vậy, coi như là Thiên Thượng Cư, cũng không thu được tin tức đấu giá vật này.”

Nàng hơi chút ngửa đầu, thấy hai mắt hắn nhìn thẳng phía trước, nhưng mà ánh lửa nhảy lên trong mắt hắn, giống như là ánh vàng trên mặt hồ, lộng lẫy mà chói mắt.

“Vật đó, chúng ta nhất định phải có được.”

Hắn không nói ra miệng chính là, trên người Ninh Tiểu Nhàn lây dính quá nhiều nhân quả, dẫn tới Thiên Kiếp nhất định không nhẹ. Đừng nói là tăng thêm hai phần, cho dù là nắm chắc nửa thành, cũng đáng để lần này hắn dốc sức làm.

***

Thần lực mất hết, phải thích ứng thân thể này một lần nữa, lại thêm trước đây chạy tiêu hao thể lực, cuối cùng nàng ngủ thật say.

Một giấc ngủ này ngủ rất ngon, nàng đều không nhớ rõ với tư cách là phàm nhân thì vừa rồi nàng ngủ lúc nào. Chỉ có một điều, dưới thân luôn có một thứ đồ cứng rắn cấn nàng.

Nàng thay đổi tư thế, vật kia còn đụng lên đùi nàng.

Không thoải mái! Nàng từ từ nhắm hai mắt, lắc lắc đùi một chút, kết quả đồ vật kia đâm lấy mông nàng, cư nhiên còn nóng hôi hổi.

“Ư… đem gậy gộc lấy đi…” Nàng lầu bầu nửa câu, đột nhiên bị một bàn tay chặn miệng.

Lần này, nàng thanh tỉnh, bỗng nhiên mở to mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt nổi giận của Trường Thiên.

“Câm miệng!” Hắn đè thấp âm lượng, nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt bạch tích hiện ra tia đỏ ửng khả nghi, “Câm miệng!”

Trong mắt của hắn có xấu hổ, có lo lắng, còn có một điểm ủy khuất khó phát hiện ra, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng trước sau như một cư nhiên còn chứa hai phần tính trẻ con, càng lộ ra tuấn tú phiêu dật phi phàm.

“Cái đó là…” Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên hiểu được, “kê” mà cười một tiếng, dưới ánh nhìn chằm chằm lập tức tự che miệng lại, chậm rãi nằm sấp trên vai hắn.

Nàng cười đến run rẩy hết cả người, hơn nửa ngày mới cố dừng lại được, cố gắng biểu hiện ra sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn nói: “Đừng tức giận, điều này nói rõ thân thể của chàng khỏe mạnh vô cùng. Chỉ có nam tử dương khí tràn đầy, sáng sớm mới có thể… mới có thể như vậy…” Nhịn không nổi nữa, nàng lại cười đến không thở nổi.

Nàng thở ra nhiệt khí phun bên tai hắn, từng chữ rõ ràng, Trường Thiên chỉ cảm thấy dưới thân càng thêm cứng rắn, nhịn không được ảo não nói: “Nằm sấp cũng không xuống được sao?” Lúc trước thân có thần lực, hắn đối với mỗi một tấc cơ bắp trên người đầu có thể khống chế tự nhiên, chưa bao giờ có tình huống sứt chỉ như vậy.

Ngay cả thân thể còn không thể điều khiển để tự động kiềm chế, quả nhiên phàm nhân giống đực đều là sinh vật cấp thấp! Hắn nhíu mày.

Nàng làm sao biết được? Nàng cũng không phải là nam nhân. Nhưng bộ dạng quẫn bách này của hắn thật rất đáng yêu, nếu không phải giữa hai người còn có chút khúc mắc, nàng thật muốn ôm lấy khuôn mặt của hắn hôn một lúc.

Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút nói: “Nói chuyện với ta một lát, phân tán lực chú ý đi là được.”

Nàng tận lực để cho chính mình không nhúc nhích, hai người lại nói về công vụ của Ẩn Lưu, tình huống của hắn quả nhiên chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Đúng lúc này, ngoài động đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Tiếng mưa rơi bàng bạc, cũng khó mà che được tiếng kêu gào, quát mắng ở bên trong chỗ đất hoang, bọn họ lập tức phân biệt ra được, đó chỉ có thể là âm thanh của nhân loại phát ra. Ngoài ra, còn có tiếng gào thét phẫn nộ của dã thú.

Đồ Tận vốn là đang ở trạng thái ngủ say, đột nhiên lăn một cái rồi bò lên, đồng tác gọn gàng dứt khoát khiến Ninh Tiểu Nhàn đều có chút xấu hổ: kẻ này thật là đang ngủ sao?

Hắn dựa vào cửa động quan sát, đột nhiên nói: “Không tốt! Bọn họ cách nơi này gần quá, tối đa là hai trăm trượng!” Ninh Tiểu Nhàn lập tức xoay người bò lên, trước đổ nước giập tắt lửa, lại đem đồ vật của ba người thu thập sạch sẽ.

Nhưng mà lần này, ông trời không đứng về phía nàng. Đại khái đúng như Đồ Tận nói, vị trí đám người này gần cửa động quá, nàng vừa mới thu xếp xong, chợt nghe đến trong mưa có người hô to: “Phía trước có sơn động, mau tránh đi vào giữ động cho tốt, những … con sói này đến một con giết một con!” Sau đó chính là âm thanh rào rạt khi tách cây cỏ ra, còn có vài người kêu đau, quả nhiên là cách nơi này ngày càng gần rồi.

Hai người đều nhìn về phía Trường Thiên, hắn vẫn đang tựa vào vách đá lắc đầu với bọn họ.

Vậy mà lại án binh bất động.

Những người ở chỗ vùng đất hoang rất nhanh đã trèo lên núi, hai người ở trước nhất xông vào trong động, không khỏi khẽ giật mình, nhưng mà có quái vật truy kích phía sau, bọn họ không kịp dò xét đối phương, nói với đồng bạn: “Mau vào.”

Phía sau lại lục tục tiến vào năm sáu người, trong đó có hai người vẫn là bị nửa đỡ nửa nâng đi vào. Cửa vào của sơn động này không lớn, cũng chỉ đủ cho hai người sóng vai như đi, hai gã nam tử trung niên cầm binh khí, một trái một phải giữ vững vị trí. Lấy địa thế của nơi này, chỉ cần giữ vững vị trí cửa động là có thể ngăn cản thế công, tổng thể mà nói là mạnh hơn so với khi ở nơi mênh mông bát ngát chịu đựng tập kích đến từ bốn phương tám hướng a.

Ngoại trừ hai người này, vào động còn có bốn nam một nữ, tuổi tác đều không lớn. Ninh Tiểu Nhàn nhập đạo đã lâu, biết rõ vẻ ngoài của tu tiên giả cùng tuổi tác rất có thể không hợp, nhưng chỉ xem tướng mạo ánh mắt lại có thể nhìn ra đầu mối. Trên mặt những người này còn có ngạo khí của thiếu niên, làm sao cũng không thể nói tới lão thành.

Ánh sáng trong sơn động hơi u ám, bọn họ nhất thời không thấy rõ hai người Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn, chỉ nhìn vào chỗ Đồ Tận đang ngồi bên cạnh than lửa, đó là nơi ấm áp nhất. Trang sức xiêm y trên người bọn họ bị mưa và mồ hôi thấm ướt, tự nhiên là vô cùng ao ước ấm áp, lại có một người bước đến trước mặt Đồ Tận quát: “Tránh ra!”

Đồ Tận chậm rãi ngẩng đầu liếc hắn một cái nói: “Ngươi nói cái gì?”

Mặt hắn không biểu tình, trong lời nói lại lộ ra hương vị u ám. Người hỏi vốn là đang cảm thấy lạnh lẽo, nghe vậy càng cảm thấy một luồng hơi lạnh đi thẳng đến trong lòng, nhịn không được cả giận nói: “Đừng chậm chạp, để vị trí lại cho đệ đệ ta!”

Đồ Tận cũng không để ý, đột nhiên nhếch miệng cười cười, cư nhiên thật sự đứng lên, đem chỗ bên cạnh đám lửa để lại cho bọn họ. Mấy người kia còn tưởng rằng hắn muốn trở mặt động thủ, đang nắm chặt binh khí trong tay, nào biết được hắn lại đầu hổ đuổi rắn, không khỏi “xùy” cười một tiếng, thực không khách khí mà chiếm vị trí tốt, sau đó dàn xếp cho người bị thương, chăm sóc vết thương.

Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn chớp động, lập tức phát hiện một người trong đó tổn thương vai phải, da thịt ở miệng vết thương lẫn lộn, nhìn xem huyết nhục mơ hồ, nhưng thật ra không tổn thương đến gân cốt, mặt khác y phục dưới xương sườn bị vạch phá mấy lỗ hổng, chảy ra một chút máu, như là trầy da.

Thương thế của người còn lại nghiêm trọng hơn rất nhiều, để nàng nhìn xem thì, người này giống như là bị một hùng hài tử nào đó hung hăng quăng ngã vào tường gần mười lần, lại như búp bê vải hai chân bị giẫm trên mặt đất, để nàng tính ra thì chỗ nứt xương cùng nát xương có bảy chỗ, thực tế nghiêm trọng chính là phần bụng cùng đùi có một chỗ bị thương đến toác ra, từ góc độ của nàng đều có thể nhìn thấy xương cốt trắng trắng, cơ bắp, gân kiện đứt gãy thê thảm bên trong. Máu tươi như nước suối chảy ra.

Đồ Tận chậm rãi đi đến bên người Ninh Tiểu Nhàn, ngồi xuống. Những người kia mới có thời gian chú ý đến ba người tới trước ngồi ở sâu bên trong, ba người này thần thái nhàn nhã mà nhìn bọn họ bận rộn, phảng phất như không đếm xỉa tới, thật không được tự nhiên. Nàng kia đại khái tính tình đanh đá, lập tức lông mày nhướn lên, thình lình liếc thấy được Trường Thiên, lời nói đến bên miệng thoáng cái bị nghẹn về trong bụng.

Trên đời này thậm chí còn có nam nhân tuấn mỹ như vậy!

Thần lực của Trường Thiên không có, tuy nhiên khí độ lại không thay đổi, uy thế trên người giảm bớt chút ít, nữ tử này si ngốc nhìn hắn vài lần, lại tự ti mặc cảm mà cúi đầu. Thế nhưng qua thêm mấy hô hấp, lại nhịn không được muốn nhìn trộm hắn.

Có ít người từ nhỏ đã sáng chói như ánh mặt trời, dù là bị ném ở trong bể người ngàn vạn cũng thì là người chói sáng nhất, hết lần này đến lần khác lại khiến người khác không dám trực tiếp chạm vào mũi nhọn của hắn.

Nàng nhìn hai mắt, trong nội tâm không khỏi có vài phần thất lạc, thấy được Ninh Tiểu Nhàn bên người Trường Thiên thì giật mình, cẩn thận đánh giá vài lần! Dù sao nàng cách Trường Thiên quá gần, khoảng cách chỉ có một xích (0,33m). Nhưng đối với nhân loại mà nói, giữa người xa lạ thì cách nhau ba thước, giữa bằng hữu thì cách nhau khoảng hai thước là thái độ bình thường, nếu là khoảng cách giữa nhau nhỏ hơn trị số này, thì trừ phi là quan hệ người yêu, thân hữu, nếu không nhất định sẽ khiến người khác không được tự nhiên, đây gọi là “khoảng cách an toàn”.

Nhưng mà lạnh nhạt cùng thong dong trên người nàng, lại tuyệt không giống như là thị nữ của nam nhân tuấn mỹ này. Không biết tại sao, trong nội tâm của nữ tử này có chút không thoải mái.

Trong ánh mắt nàng đưa tới mang theo bình phán cùng ngờ vực vô căn cứ. Ninh Tiểu Nhàn cùng nhìn thẳng vào mắt nàng, lông mày chau lại, trong mắt có vài phần châm chọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status