Ninh Tiểu Nhàn ngự thần lục

Quyển 7 - Chương 847: Thú triều bạo động


Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Cảnh báo đã vang lên, người này còn mắt điếc tai ngơ, dùng sức gắt gao ôm lấy nàng. Nàng thừa nhận bản thân cũng thoải mái muốn chết, thật sự không muốn hắn dừng lại, thế nhưng cảnh báo thì phải làm sao đây?

“Mặc kệ, có giết thì cũng giết người khác trước.” Hắn ngại nàng quá ồn, ngăn chặn đàn khẩu (miệng có mùi đàn hương) của nàng lại, tiếp tục vùi đầu cày cấy. Nàng bắt đầu hòa tan, hương khí trên người bắt đầu tản ra, kích thích hắn càng thêm khao khát.

Ít nhất cũng phải để cho hắn ăn được nửa bụng chứ!

Cảm giác này thật sự là cực kỳ kỳ quái. Lều trướng nho nhỏ giống như bị ngăn cách, bên tai nàng chỉ vang vọng tiếng thở dốc dồn dập của tình lang, trong thân thể như có một ngon lửa cuồng nhiệt thiêu đốt; thế nhưng mà thính lực nhạy cảm của nàng lại bắt được tiếng chuông trong trú địa được gõ vang lần nữa, ngoài ra còn có âm thanh của mọi người đang bắt đầu đánh trống reo hò. Những… âm thanh rối loạn kia, thật ra chỉ cách bọn họ một tấm màn trướng thôi!

Nếu có người xông đến thì phải làm sao bây giờ?

Những… tiếng vang kỳ dị này nương theo cảm giác nguy cơ mà đến, kích thích các giác quan trên người nàng, khiến cho khoái hoạt trên người nàng thoáng cái đã phóng đại lên gấp bội! Hai mắt nàng mê ly, co thân thể lại, đột nhiên ôm chặt lấy Trường Thiên. Hắn biết rõ nàng đã sắp lên đến đỉnh điểm khoái hoạt, đang muốn tăng thêm nhiệt tình thì ngoài lều lại truyền đến tiếng bước chân đã được đặc biệt giẫm mạnh.

Không ổn, hắn biết rõ là ai. Quả nhiên âm thanh lo lắng của Đồ Tận truyền vào.

“Thần Quân đại nhân, tình huống có dị thường.”

Đây thật sự là sống mà đã gặp quỷ rồi!

Giờ khắc này, thần tiên cũng không thể xuống được. Trường Thiên chửi bới một tiếng, đánh lên gối một quyền, đem cái gối bằng ngọc cứng rắn đánh đến nát vụn, lúc này mới hít hai cái thật sâu, bứt ra đi xuống giường.

Y phục bên ngoài của hắn cũng không cởi ra, chỉ là tóc có hơi mất trật tự,chỉ cần hơi sửa sang lại một chút là tốt rồi.

Linh hồn nhỏ bé của Ninh Tiểu Nhàn cũng đã trở về, biết rõ chuyện quá khẩn cấp, tuy là thân thể chỉ đạt cảm giác nửa vời mà vô cùng khó chịu, những vẫn đứng lên giúp hắn sửa tóc, sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Hai gò má nàng ửng hồng, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở khẽ sau xuân tình, Trường Thiên nhịn không được hôn nàng hai cái, sau đó mới xoay người bước đi.

Nàng trùng trùng điệp điệp thở dài, sau đó nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề, nhưng là hương thơm ngọt ngào thân mình phát ra vẫn còn quanh quẩn bên người, không tan đi được.

Đồ Tận cố ý lớn tiếng nói vào từ gian ngoài: “Ta tuân theo phân phó của ngài, cho phân thân nhìn kỹ Tiểu Các chủ. Kết quả chuông còn chưa gõ vang, Càn Thanh Thánh Điện đã vội vàng phái người đến, muốn đón nàng đi.”

Ninh Tiểu Nhàn vén rèm đi ra ngoài: “Muốn dẫn nàng ta đi đâu?” Đi ra ngoài mới nhìn thấy Công Tôn Triển đã chạy đến.

Trên mặt đất có bốn người nằm hôn mê bất tỉnh, ba nam một nữ, nhìn cách ăn mặc thì đều là hộ vệ của Càn Thanh Thánh Điện.

“Còn chưa biết được, nhưng ta đã để phân thân đi theo.”

Nàng nói khẽ: “Phản ứng của Yến Linh Tuyết như thế nào?”

“Sau khi nàng tỉnh lại từ trong hôn mê, chỉ luôn mở to mắt, một mực không nói chuyện. Hoàn Tùng Ngọc tự mình đến đón nàng ta đi, nàng mang theo Bình Nhi cùng đi, không lên tiếng.”

Xem ra Tiểu Các chủ chịu đả kích không nhẹ, còn chưa hồi phục lại. Nàng liếc nhìn Trường Thiên, biết rõ hắn phái Đồ Tận cho phân thân đi rình mò, là muốn nhìn xem Yến Linh Tuyết có định dùng quỷ kế nào hại nàng nữa không, trong nội tâm lập tức ấm áp lên. Chẳng qua là lần này chó ngáp phải ruồi, lại bắt gặp hành động dị thường của Càn Thanh Thánh Điện.

“Bốn người này, bắt đến làm gì vậy?” Nàng thấy mình đã có được đáp án mơ hồ.

Đồ Tận nhanh chóng nói: “Xin ngài trước tiên hãy dùng Dịch Hình Cổ, để biến chúng ta thành hình dáng của bốn người này. Thời gian cấp bách, để vừa động thủ vừa giải thích.” Nàng cũng cảm giác được chút cảm giác áp bách đang quanh quẩn trong lòng, cực kỳ không khỏe. Có lẽ là do giác quan thứ sáu linh mẫn đang cảnh báo. Sau đó nàng lật bốn người kia về phía chính diện, rồi lấy Dịch Hình Cổ ra, trước tiên giúp Trường Thiên thi thuật.

Trên mặt hắn bị động tay động chân, không tiện nói chuyện. Đồ Tận thay hắn nói: “Thú triều sắp đến, Càn Thanh Thánh Điện không lo giữ vững phòng ngự của trú địa, ngược lại muốn dẫn Tiểu Các chủ rời đi, có thể thấy trong chỗ này nhất định là không an toàn. Nàng là con dâu tương lai của Hoàn gia, Hoàn Công Thế khẳng định không muốn để nàng chết ở chỗ này.”

“Ngài có còn nhớ rõ mấy hôm trước ta đã khống chế tâm phúc của Hoàn Công Thế nghe lén buổi nói chuyện kia không?”

Trong đầu nàng lập tức có linh quang chợt lóe. Đồ Tận thấy ánh mắt nàng, cũng biết nàng suy nghĩ kỹ càng: “Trước kia Càn Thanh Thánh Điện đã phái người tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận mấy lần cũng không có tiến triển gì, vốn định sẽ đi cùng chúng ta một hồi. Nhưng bây giờ thú triều đột nhiên xảy ra, đoán chừng khiến bọn họ trở tay không kịp. Hiện tại biện pháp tốt nhất đó là, để cho mọi người tụ lại, hơn ngàn người ở cùng một chỗ phá vòng vây về hướng cửa vào Vân Mộng Trạch. Chẳng qua là Càn Thanh Thánh Điện tính toán lâu như vậy, tất nhiên sẽ không chịu buông tha ngay tại thời khắc cuối cùng. Cho nên…”

Nàng tiếp lời hắn: “Cho nên kế hoạch bọn họ vốn dự định đợi đến lúc vạn bất đắc dĩ mới thực hiện, bây giờ phải thi triển trước?” Dịch dung cho Trường Thiên xong, nàng chỉ chỉ Công Tôn Triển, hắn rất tự giác ngồi xuống.

Đồ Tận nói: “Vô cùng có khả năng! Căn cứ theo lời nói của đám người Hoàn Công Thế thì có thể phỏng đoán, Càn Thanh Thánh Điện xuất động các đội ngũ đi bốn phía cứu viện tu tiên giả bị Hoặc Tâm Trùng gây khó dễ, nói không chừng cũng có quan hệ với kế hoạch lần này. Nếu nghĩ sâu hơn, càng nhiều người được cứu trợ, nhân số trong trú địa này sẽ càng nhiều, số lượng dị thú tụ lại đây tất nhiên là cũng ngày càng nhiều, thú triều đến, là không thể tránh né được!”

Nói đến đây, ngoài lều có một người vén rèm đi vào.

Diện mạo của người này rất lạ lẫm, tóc hơi vàng, dáng người thấp bé, cơ bắp trên mặt có hai phần cứng ngắc. Ninh Tiểu Nhàn vừa mới cau mày, Đồ Tận đã nói: “Đâu là một phân thân khác ta mới tìm được bên ngoài, ta để hắn đi ra ngoài xem xét tình huống.”

Vừa dứt lời, người tóc vàng bị phân thân của Đồ Tận bám vào liền mở miệng, sau đó bắt đầu nói liên tục: “Hai khắc chung trước người này bị dị thú đuổi theo mà tiến vào trú địa. Theo hắn được biết, trong mười mấy thời thần, bên ngoài lại có chỗ trú địa bị thú triều san bằng, cửa ra khỏi Vân Mộng Trạch đã hoàn toàn bị dị thú chắn ở phía sau, rất nhiều người may mắn sống sót đều chạy về hướng này để thoát chết, khiến cho dị thú đuổi theo sau, cũng chạy về trú địa của Càn Thanh Thánh Điện, giống như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn. Trước khi hắn tiến vào trận pháp ẩn nấp bảo hộ trú địa, đàn thú đã từ bốn phương tám hướng vây quanh nơi này, rậm rạp chằng chịt, đã lập đầy cả khu đất đỏ, xem số lượng thì có khoảng hơn sáu, bảy vạn, hơn nữa phía xa xa còn có bóng dáng của ít nhất là ba đầu Bột Long Thú.”

Tay của Ninh Tiểu Nhàn không ngừng lại, trong nội tâm cũng âm thầm giật mình. Sự hình thành của thú triều cũng thật nhanh, nếu nói trong đó không có người trợ giúp, nàng cũng không tin tưởng!

“Tuy trận pháp ẩn nấp có thể dùng được, nhưng cũng không phải biến trú địa thành nơi an toàn. Chỉ cần đàn thú di động, chỗ này sớm muộn cũng sẽ lộ ra.” Đồ Tận nói, “Đại khái là Càn Thanh Thánh Điện cũng hiểu rõ chuyện này, mới để cho người của họ chuyển đi.”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Nói cách khác, chỉ cần đi theo Tiểu Các chủ thì chúng ta sẽ an toàn sao?” Công Tôn Triển cũng được dịch hình xong, nàng lấy gương ra bắt đầu dùng cổ trùng điều chỉnh cơ bắp khuôn mặt mình. Quá trình này thật là chướng tai gai mắt, nữ tử đều thích đẹp, tuyệt đối không muốn để cho nam nhân nhìn thấy khuôn mặt biến ảo dữ tợn của mình, cho nên Trường Thiên cùng Đồ Tận đều rất tự giác mà xoay người qua chỗ khác, rồi mới trả lời: “Đúng là như thế.”

Nàng nhanh tay nhanh chân biển đổi khuôn mặt của mình cùng Đồ Tận thành mặt của hai người còn lại, sau đó thay đổi trang phục của mấy người nằm trên mặt đất, rồi trốn khỏi lều trướng.

Đồ Tận cùng phân thân của mình có cảm ứng với nhau, vừa ra khỏi lều đã chỉ hướng bắc: “Cửa vào ở hướng kia.”

Đây là phương hướng của Cố Ẩn Sơn Hà Trận. Nàng cùng Trường Thiên liếc nhìn nhau: quả nhiên Càn Thanh Thánh Điện có mưu đồ.

Ra khỏi lều trướng, sự ồn ào náo động ở bên ngoài thoáng cái được phóng đại. Bọn họ thậm chí có thể nghe được tiếng hô thiên kỳ bách quái của dị thú, có thể thấy được đàn thú quả nhiên đã càng ngày càng gần – Chướng Nhãn Pháp bố trí bên ngoài rất kỳ diệu, sinh vật bên ngoài không thấy được bên trong, cũng không nghe được động tĩnh bên trong, nhưng người ở trong lại có thể nghe được dị động bên ngoài. Rất nhiều người đi ra khỏi lều trướng đã chạy đến bên ngoài, trong tay cầm theo vũ khí, ở nơi nguy hiểm này – chờ đợi chỉ huy của Càn Thanh Thánh Điện. Chẳng qua là lần này, yêu tông cường đại này giống như là phản ứng rất trì độn, cũng không trước tiên bố trí tu tiên giả của trú địa bố trí phòng ngự, chống cự thú triều.

Phải biết, toàn bộ Vân Mộng Trạch cũng vẻn vẹn chỉ có hai, ba nơi trú địa cỡ lớn như vậy. Vài ngày qua, bởi vì thú triều bạo động quy mô lớn, trú địa của Càn Thanh Thánh Điện ít nhất đã có tám, chín trăm người tràn vào tị nạn, điểm này chỉ cần nhìn vào khu cư trú đông đúc là biết. Nói cách khác, nếu nơi trú địa này thất thủ, hơn một ngàn người sẽ bại lộ dưới mí mắt của đám dị thú.

Kết cục đó, còn tốt được sao?

Ninh Tiểu Nhàn hô lên một tiếng, hai đầu Chư Kiền ở bên ngoài lều trướng lập tức xuất hiện, bốn người cưỡi kim báo chạy gấp về hướng bắc nhanh như điện chớp, không biết bỏ lại bao nhiêu người phía sau lưng. Cũng may còn có hai thất tọa kỵ này, bởi vì cước trình (tốc độ di chuyển) của Công Tôn Triển thật sự quá chậm.

Trú địa giống như đã loạn lên, rất nhiều người đang chạy vội đến biên giới chiến hào, rốt cục đến khi thấy được thú triều bên ngoài, lập tức cả kinh mặt không còn chút máu. Thời điểm này lại hối hận, tại sao bản thân mình lại không sớm chạy ra khỏi cấm địa, bây giờ đã quá muộn.

“Đây, nhiều như vậy!”

“Trời ạ, cho dù có rút lui cùng nhau thì cũng không thể đi đến cửa vào được a!” Khoảng cách từ cửa vào Vân Mộng Trạch đến nơi này, nếu dùng khoái mã chạy nhanh thì ít nhất phải cần mười mấy canh giờ. Cho dù những người bên trong trú địa có di chuyển theo đoàn, chỉ sợ đi đến nửa đường đã bị dị thú chia cắt ra hết rồi.

Lúc này, trong trú địa có thể thấy được không gian muôn màu. Bỏ một thân tu vi, những… tu tiên giả này cũng không khác gì so với phàm nhân. Thời điểm nên sợ chết, thì cũng sợ chết như nhau mà thôi.

Rốt cục cũng có người nhớ đến cọng cỏ cứu mạng cuối cùng: “Giải dược mà Càn Thanh Thánh Điện phối chế đâu rồi? Tại sao còn chưa phát xuống dưới?” Sở dĩ dị thú rất đáng sợ, là vì tính lây lan của Hoặc Tâm Trùng rất mạnh. Khi thú triều vẫn chưa hình thành, chỉ tụ lại tốp năm tốp ba mà tấn công con người…, thì những người này còn nhiều thủ đoạn chống cự, nhưng ở trước mặt một quần thể có số lượng to lớn tuyệt đối, thứ bịp bợm gì cũng chỉ để bài trí thôi, chỉ có giải dược mới là thật!

“Đúng vậy, chúng ta đi tìm Càn Thanh Thánh Điện lấy nó! Có thứ đó, hi vọng sống sót có thể lớn hơn vài phần.”

Các tu tiên giả rời rạc nhanh chóng hội tụ thành dòng người, đi về khu vực của Càn Thanh Thánh Điện. Nhưng không lâu sau, mọi người đều mặt xám mày tro.

Bên trong một hàng hơn mười lều trướng đều trống trơn, đồ vật ném đầy đất, nơi nào có nửa bóng người chứ?

Cao tầng của Càn Thanh Thánh Điện, cư nhiên im lặng rời khỏi rồi, bỏ lại hai tông phái hợp tác với bọn họ thành lập trú địa! Người thông minh một chút, đại khái còn có thể đoán được, trễ nhất là tại thời điểm tiếng chuông vang lên, bọn họ cũng đã chạy rồi, bỏ lại những… kẻ đáng thương này ở trú địa cho dị thú làm thịt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status