Nợ nhau một lời hứa

Chương 5: Tuyên Bố Hợp Tác



“Anh nói vậy là có ý gì?” Thu Ý Hàm vô thức bài xích những lời anh ta nói, trực giác cho biết những lời này ẩn dấu hàm ý sẽ làm tổn thương đến cô, nên không kiểm soát được muốn hỏi cho ra lẽ. “Ý anh là sao, anh nói rõ ràng đi.”

“Muốn biết đến như vậy, thì bảy giờ tối thứ sáu đến chỗ này, chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác.” Trọng Lâm lấy cây bút mang theo bên người, kéo tay Thu Ý Hàm viết địa chỉ lên đó.

“Chúng ta chẳng có gì cần phải hợp tác!” Thu Ý Hàm cảm thấy anh ta không có ý tốt, cô không muốn nhận lời.

“Tập đoàn Chương thị, tôi tin chắc cô nhất định sẽ rất hứng thú.” Khẩu khí hơi chút nghiền ngẫm dường như không mấy thích hợp với vẻ mặt vô cảm của anh.

“Nhưng bây giờ tôi càng muốn biết câu nói trước đó của anh là có ý gì.” Thu Ý Hàm hơi mất kiên nhẫn.

“Chờ giải quyết xong chuyện của Chương thị, tự nhiên tôi sẽ cho cô biết.” Trọng Lâm lạnh lùng nói.

“Anh tại sao lại đối phó Chương thị.” Thu Ý Hàm cuối cùng cũng nói ra nghi vấn trong lòng.

“Chuyện cô muốn biết nhiều thật đó, tôi đã nói chờ giải quyết xong Chương thị, tự nhiên sẽ nói cho cô biết.” Rõ ràng hiện giờ Trọng Lâm không muốn nói nhiều về việc này, Thu Ý Hàm biết dù có tiếp tục hỏi, cũng sẽ không có đáp án.

“Tiểu thư, đây là đồ được gửi tới từ cửa hàng XX, nói là có người tặng cho cô.” Má Trương, người đã làm việc ở Thu gia hai mươi năm đưa một gói hàng cho Thu Ý Hàm.

“Dạ, má Trương, má cứ lo việc của má đi, không phải ở đây với con đâu.” Trước mặt người đã chứng kiến cô trưởng thành khôn lớn, Thu Ý Hàm không hề tỏ ra lạnh lùng. Còn về việc cô từ nhỏ đã mất mẹ, má Trương đã lấp đầy phần thiếu hụt tình yêu của mẹ dành cho cô. Còn về ông ta mà nói, so với một người cha, Vú Trương ngược lại càng gần gũi cô hơn.

“Alo, xin chào!”

“Thu tiểu thư đúng là lễ phép, đã nhận được quà của tôi chưa? Cô mặc nó vào buổi hẹn tối thứ sáu nhé, còn không chúng ta không cần nói chuyện hợp tác nữa”. Không đợi Thu Ý Hàm từ chối, Trọng Lâm đã cúp điện thoại.

Nghe cái giọng điệu kiêu căng ngạo mạn của hắn thật đúng là khiến người ta nổi điên, đến nỗi muốn ném luôn cái điện thoại. Ây, sao mình lại thiếu kiên nhẫn như vậy, xem ra hắn rất dễ dàng kích động tâm tình của bản thân mình. Nhưng hình như mình chưa bao giờ cho hắn số điện thoại mà, sao hắn biết được? Bất quá nếu ngay cả điều này mà hắn cũng không làm được thì sao có thể ra điều kiện với mình chứ.

Nhìn người ở trong gương, là mình đây sao? Thu Ý Hàm không khỏi tự giễu, trước kia đã thề phải vứt bỏ, hôm nay lại bị ép phải mặc lên một lần nữa. Thật ra cảm giác cũng không tệ đến như vậy, không phải vì hắn ta chứ? Thu Ý Hàm lắc đầu, sao cô lại có suy nghĩ đó. Tâm tình quay lại trên bộ quần áo, đúng là vừa người thật, như thể nó được tạo ra để dành cho chính cô vậy, không ngờ anh ta quay lại để mua chiếc váy này. Bao lâu rồi cô không nhận được món quà đầy tâm ý như vậy, cô thế nhưng lại cảm thấy được anh ta coi trọng là một loại hạnh phúc. Sáu giờ rồi, nên đi thôi, đến muộn cũng không phải tác phong của Thu Ý Hàm.

Đúng bảy giờ, Thu Ý Hàm khẽ cười nhìn người đang đi đến, “Tổng giám đốc Trọng thật là đúng giờ.”

“Đương nhiên, để giai nhân chờ đợi không phải việc làm của một quý ông.” Hôm nay Trọng Lâm ăn mặc không mấy nghiêm chỉnh, nhưng hai cái khuy áo để hở lại làm anh tăng thêm khí chất ngông cuồng.

“Từ lúc nào Tổng giám đốc Trọng lại trở nên không đứng đắn như vậy.” Rõ ràng là muốn mỉa mai anh ta, lại bị anh ta đánh ngược trở lại, Thu Ý Hàm hơi chút hờn giận.

“Thế nào là đứng đắn, thế nào là không đứng đắn, nói chuyện tùy ý thoải mái là không đứng đắn sao? Huống chi, tôi chỉ thể hiện nó ở trước mặt cô, còn bộ mặt khác của cô đâu, khi nào thì mới cho nó xuất hiện ở trước mặt tôi.” Anh ta gằn từng tiếng, từng tiếng qua đôi mắt thâm sâu như đâm vào tận đáy lòng của Thu Ý Hàm, con tim bình tĩnh của cô chợt rung động.

“Không phải muốn nói chuyện hợp tác sao? Có thể bắt đầu rồi.” Đầu óc Thu Ý Hàm bị những lời nói của anh ta làm cho rối loạn không biết làm sao. Nhớ tới mục đích chính đến đây hôm nay, cô nhanh chóng kéo suy nghĩ về thực tế.

Trọng Lâm vì lời của cô mà có chút tức giận, công việc đối với cô mà nói quan trọng đến như vậy sao, nếu không phải nắm được điểm yếu của cô mà uy hiếp cô, cô cũng sẽ không đồng ý cùng anh ngồi xuống bình tĩnh hòa nhã với nhau, cảm giác bị xem nhẹ thật quá tệ. Hiện giờ chỉ sợ ngay cả Trọng Lâm cũng quên mất mục đích ban đầu của anh ta, bản thân rõ ràng muốn lợi dụng cô, cảm xúc lại bị cô không chế.

“Phục vụ, tính tiền.” Không để ý những gì cô nói, thanh toán xong anh liền kéo Thu Ý Hàm ra ngoài.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì.” Rút tay khỏi tay anh ta, Thu Ý Hàm vô cùng tức giận.

“Thu đại tiểu thư, nổi nóng cũng phải nhìn xem đang nơi nào chứ, ở đây cô có thể lập tức lên trang đầu báo chí ngày mai với tiêu đề là: Đại tiểu thư tập đoàn Thu thị bị vứt bỏ, hành hung bạn trai cũ ở nhà hàng.”

“Anh, anh thành bạn trai của tôi khi nào chứ, tôi bị anh vứt bỏ khi nào, đừng ở trong này nói lung tung.”

“Cô đúng là chẳng dễ thương xíu nào cả.” Nói xong liền chủ động hôn cô, chỉ là chạm nhẹ một chút rồi đi đến mở cửa xe ngồi vào.

“Anh không muốn bàn chuyện hợp tác phải không?” Nhìn cái người ra vẻ như không xảy ra chuyện gì, Thu Ý Hàm dập cửa xe thật mạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status