Noblesse chế tạo con rối thần

Chương 136: Bông hoa mang lại chết chóc



“ Itadakimasu ~” Kagura hai tay chắp lại với nhau, tôn trọng với thức ăn mà niệm.

(Từ lần trước, Lucas đến chỗ của Naraku ở vài ngày, rồi bao cơm cả đám Naraku. Lucas sẽ luôn niệm ‘Itadakimasu’ trước khi ăn cơm, để tỏ lòng biết ơn đối với thức ăn. Kagura cũng bị nhiễm lấy, lòng tôn trọng và cảm ơn với thức ăn của Lucas, nên cũng sẽ niệm ‘cảm ơn thức ăn’ trước khi dùng bữa.)

“...???” Một bên cầm đùi gà, chuẩn bị xơi Sesshoumaru.

Anh đã lạc hậu với thế giới này quá hay sao? Yêu quái bây giờ, trước khi ăn cũng sẽ niệm ‘Cảm ơn thức ăn’?

“...???” Phía đối diện Jaken, cũng ngẩn ngơ nhìn đối diện Kagura ưu nhã niệm, rồi nhìn lại bản thân mình… có chút ghét bỏ chính mình tướng ăn nhiều khó coi a!!! (Tên này đôi lúc dễ thương thiệt ╰( ̄▽ ̄)╮)

Rốp ~~ rốp!!

Một cắn xuống Sesshoumaru, răng nanh dễ dàng cắn phá tan bên ngoài lớp vỏ giòn rụm, nếm được vị thịt gà bên trong thơm phức. 

Thịt gà săn chắc, lại kết hợp với mùi vị tinh tế của nước sốt chua ngọt Brazil.

Đây đúng là một sự đột phá trong vấn đề ẩm thực của Sesshoumaru, anh chưa từng ăn qua món gà nào có mùi vị ngon như thế. Từ mới đầu, không quá để ý đến vấn đề thức ăn Sesshoumaru, đã bắt đầu nhấm nháp vị gà rán ngon lành thật sự ở thế giới này.





Từ trong xương cốt phát ra ưu nhã chủng tộc Khuyển yêu cao quí, cho dù chỉ là dùng tay cầm đùi gà thôi. Sesshoumaru cũng có thể khiến cho những người ngồi xung quanh, cảm thấy hổ thẹn vì tướng ăn bất nhã của chính mình.

“ Ăn rất ngon đúng không? Đùi gà sốt chua ngọt Brazil ở đây rất có tiếng, trong giới yêu quái nơi đây đó.” Kagura, mắt mang mỉm cười thích thú đánh giá, Sesshoumaru ưu nhã tiếp tục ăn đùi gà của mình.

Hai người ánh mắt chạm vào nhau, ánh vào trong mắt đối phương là hình ảnh của chính mình. 

Rồi cũng rất nhanh, hai người đều đồng thời tự nhiên quay đầu đi. Giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

‘ Hảo kì lạ Sesshoumaru (Kagura), hôm nay thật có cảm giác là lạ. Ánh mắt...quá sáng chói rồi.’ x2

Một bên ngồi ở phía đối diện, Jaken mắt đều cười đến nheo lại.

Nhìn hai người trước mắt Jaken ông, đã từ lâu luôn bên cạnh chăm sóc Sesshoumaru thiếu gia. Jaken lần đầu tiên thấy, thiếu gia nhà mình bộc lộ cảm xúc nhiều đến như vậy, chỉ trong vòng một ngày.

‘Thật sự, đây đúng là một thay đổi tích cực, đáng được chúc mừng a.’ by Jaken.

Cả hai người Sesshoumaru và Kagura, đều im lặng thưởng thức riêng phần mình… khoảnh khắc yên tĩnh, dễ chịu này… đây cũng là một trong những kỉ niệm, khó có thể quên được trong cuộc đời của cả hai người… 

Đó không phải là thứ gì đó nổi bật, hay tình cảm sâu sắc.

Đó chỉ là, một chút yên tĩnh… trên mặt hồ bắt đầu gợn từng cơn sóng nhỏ.

Mở ra cho cả Sesshoumaru và Kagura, những ấn tượng đẹp trong lòng hai người… đây cũng có thể. Đã là một bước tiến dài, bắt đầu từ hiểu biết sở thích của đối phương.

Tình cảm nha, ‘nó’ đến có thể cũng rất nhanh, nhưng ‘nó’ cũng có rất nhiều mặt khác vun đắp nên, cho một mối quan hệ lâu dài về sau nữa.

Ai có thể đoán trước được tương lai? 

Tình cảm cũng thế...Ai có thể đoán trước được nè? 

(Tất nhiên là Tác ta rồi!! ( ̄︶ ̄) Ta không viết, thì cũng chẳng có thứ gì gọi là tương lai hay tình cảm nha.)

- ----

Núi Fushikami.

“ Thần y, chính là bãi chiến trường này. Con trai tôi, đã nhìn thấy một bộ hài cốt kì lạ, toàn bộ cốt cách đều là một màu đen tuyền...không phải màu trắng bình thường của xương cốt.” 

Người dẫn đường, bước đi trên đám hài cốt ghê rợn, vẫn còn nhun nhúc lũ dòi bọ đang thưởng thức những mạt thịt còn sót trên xương cốt lẻ loi.

“ Ọc ~! Xin lỗi ~ Thần y đại nhân, tiểu nhân thật sự...không chịu được nữa, mùi hôi thối đáng sợ nơi đây… tiểu nhân sẽ chỉ ngài phương hướng cụ thể cổ hài cốt kia. Tiền công thì...chỉ cần ngài trả một nửa là đủ...tiểu nhân không cần nhận hết toàn bộ số tiền kia đâu.” 

Lão già dẫn đường, nhìn dưới chân đất đã mất đi màu sắc vốn có của nó. Hiện giờ, mảnh đất này chỉ tràn ngập một màu đỏ của máu và đám thịt thối lẫn nội tạng mà thôi. Không những thế, đám giòi bọ côn trùng chuyên ăn xác thịt, đang nhun nhúc bò ngang dọc nơi đây. 

Người dẫn đường chỉ cảm thấy hàn khí, dọc từ chân chạy lên bộ não của lão… lão già, đã sống được hơn nửa đời người, bao nhiêu sóng gió lớn nhỏ đều đã trải qua hết thảy rất nhiều.

Nhưng nhìn cảnh tượng thảm khốc trước mắt, lão già nọ chỉ cảm thấy dạ dày lão là một mảnh cuồn cuộn nước ợ chua. 





Một bàn tay che đi mũi và miệng của mình...lão già dẫn đường, rất không tình nguyện, tiếp tục dẫn lối cho vị thần y này đi vào sâu bên trong trung tâm bãi chiến trường này nữa.

Chỉ cần cầm trước được một nửa số tiền, đã ước hẹn trước với vị thần y này, cũng đã có thể khiến lão già dẫn đường này, sống sung túc được một khoảng thời gian dài, mà không cần đi ra dẫn đường dạo nữa.

“ Nếu đã vậy, xin hãy ở bên ngoài chờ ta trở lại. Đồng thời...toàn bộ số tiền đã hứa cho lão, ta cũng sẽ đưa ra đầy đủ ~ Nhưng, ta chỉ mong thông tin lão đưa cho ta...hoàn toàn là chính xác ~” 

Ngồi trên xe lăn, người thần y trẻ tuổi với mái tóc dài màu rượu đỏ cười ấm áp nói. Trên mặt là một băng vải trắng, che đi hai mắt anh. 

Không cần nhìn toàn bộ gương mặt, lão già dẫn đường cũng có thể không ngoa khi nói rằng. Vị thần y trẻ tuổi này, là người đẹp nhất là lão đã từng gặp qua.

Không những vậy.

Trong khoảng thời gian này, danh khí của vị thần y trẻ luôn theo những người chứng kiến y thuật của anh, lan truyền rộng rãi về một vị thần y trẻ tuổi mất đi đôi chân và mắt của mình. 

Nhưng với y thuật cao siêu, đã từng giúp cho một ngôi làng nọ, qua đi một trận dịch bệnh đáng sợ có thể giết chết cả làng.

Lại dọc theo đường đi của vị thần y này, người ta lại truyền đến tính cách quái dị của anh thường tỉ lệ thuận với khả năng chữa bệnh của vị thần y trẻ này.

Anh có thể giúp cả những người nghèo khổ nhất, cứu chữa cho căn bệnh đáng sợ cho họ hoặc người nhà của họ, mà không lấy bất kỳ một đồng xu tiền chữa bệnh nào. 

Lại có lúc người ta nói rằng, vị thần y này sẽ lấy một cái giá cắt cổ, cho tiền chữa bệnh của mấy vị quí tộc và thành chủ cao quí của họ.

Tùy người, cũng có người giàu có được vị thần y trẻ cứu chữa, nhưng lại lắc đầu không nhận tiền họ đưa cho.

Cũng có người nghèo khổ, nhưng vị thần y này...lại từ chối giúp đỡ.

Không ai biết, không ai hiểu điều kiện chữa bệnh của vị thần y trẻ tuổi nọ.

Nhưng lạ thay, mặc cho tiền chữa bệnh có cao cách mấy, như những vị thành chủ hay quí tộc nọ, bọn họ… không ai là dám quịt tiền vị thần y này.

Nhiều người nghe nói qua, trước đó cũng đã từng có kẻ quí tộc nọ không chịu chi trả số tiền cho vị thần y trẻ tuổi. Mà còn, ngông cuồng muốn bắt vị thần y này, làm kẻ chuyên môn chữa trị cho đám gia thần của hắn và không được lấy tiền từ họ.

Vị thần y trẻ không nói gì, nhưng vào đêm hôm ấy. Toàn bộ tòa thành của vị quí tộc nọ, chỉ trong một đêm… đã trở thành hư vô, biến mất chỉ sau trong một đêm.

Không có gì cả, ở mảnh đất trống ấy đã từng có một tòa thành xinh đẹp...nay lại không một chút tiếng động hay tâm hơi, mà biến thành vô tung vô ảnh.

Mà nghe người cuối cùng gặp được vị quí tộc nọ, chính là vị thần y trước mắt này đây.

Dù không ai nói ra, nhưng vị thần y trẻ tuổi này… chắc chắn có dính líu đến sự mất tích của vị quí tộc nọ.

Có nhiều kẻ quí tộc và thành chủ, đã từng bỏ ra một số tiền rất cao trả giá cho kẻ nào biết được tung tích vị thần y này. 

Có người chỉ vì đơn giản là chữa bệnh, có người lại là tò mò lai lịch của vị thần y này. 

Cũng có người chỉ muốn bắt giữ vị thần y này cho riêng mình, hoặc có thể lợi dụng thân phận của vị thần y trẻ, để kiếm tiền cho đầy túi của mình.

Nhưng tất cả, đều không có ngoại lệ. Những ai có mưu đồ với vị thần y trẻ tuổi...đều biến mất vô tâm hơi, mà không để lại một chút dấu vết gì.





Không vết máu, không tiếng kêu than. Chỉ trong một đêm, toàn bộ bọn họ như đều đã biến mất khỏi thế gian này.

Từ đó, danh tiếng quái lạ của vị thần y trẻ này như là một điều cấm kị trong đám kẻ lãnh đạo binh sĩ con người.

Không ai dám coi khinh, hay sử dụng âm mưu gì đối với vị thần y này nữa.

‘ Nơi những dòng máu đỏ xinh đẹp thấm xuống mặt đất này… và trở thành một màu đỏ tươi yêu dị… cũng chính là lúc này, mùi hương mê mị dụ dỗ đến ‘nó’ xuất hiện. Ẩn mình trong xương cốt của kẻ ưu tú, rồi bám rễ lên đấy!! Là chất dinh dưỡng tuyệt vời, cho ‘nó’ sinh trưởng. Thứ gọi là sủng nhi của cái chết, vẻ đẹp mĩ lệ như báo tin của tang sự… ‘nó’ luôn luôn chỉ thích ẩn mình trong xương cốt. Biến xương cốt...kẻ đó thành nhà riêng của ‘nó’, nhà riêng của ‘nó’ lại có màu đen của cái chết làm một hồi báo tin. Bông hoa mang chết chóc, vẻ đẹp màu đỏ là ‘sống’, cũng đồng thời là ‘chết’...nếu ‘nó’ trở thành màu đen tinh khiết. Ngươi muốn tìm kiếm ‘nó’? Đầu tiên, ngươi hãy bắt đầu tìm kiếm ‘nó’ ở những nơi… là mặt đất có màu sắc đỏ tươi, được nhuộm lên từ máu. Nhớ kĩ, ngươi chỉ có thể dụ dỗ ‘nó’ đi theo ngươi, chớ dùng đến bạo lực ép buộc ‘nó’ tự bạo kết cục… như thế sẽ chẳng bao giờ có được trái ngon để ngươi ăn đâu.’

Theo sách Khải Huyền Thư, trong trang 198 được sản xuất năm 1405, bảng khắc ấn được niêm yết đặc biệt. Do người phong ấn, Zondevan NIV Matthew Herry Commentary...có trách nhiệm gìn giữ.

Trang 198 trong sách Khải Huyền Thư có kể về vẻ đẹp của loài hoa Ghostskin, là loài hoa mang đến điềm báo cho sự chết chóc và cũng là sự khải hoàn...chỉ dựa vào...màu sắc biến đổi trên cánh hoa.

- -----Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------

(Buồn ngủ quá trời ơi, sắp về thành phố rồi...buồn dễ sợ. Các Bác có ai thích Fate thế giới không? Ta tính sắp xếp cho Fate thế làm map chính luôn. Còn thế giới nào thú vị nữa không? Ai tốt bụng liệt kê một tí cho Tác, để Tác xem thử a ~)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status