Noblesse chế tạo con rối thần

Chương 57-2: Phiên ngoại 1: Itachi và Ngọc Yasakani



Khi Mikoto Otsukinami đã dẫn Lucas vào sau thác nước quay lại.

“ Chúng ta đi thôi.”

Mikoto Otsukinami nụ cười trên mặt đã không thấy nữa. Nàng tiến lên phía trước dẫn đường cho Itachi.

Chân đạp lên sỏi đá, ta không dấu vết nhìn xung quanh nơi này.

Cấu tạo rất đặc biệt, mật độ bao phủ rừng cây nơi đây khá rậm rạp.

Chúng được sắp xếp theo một quy luật nhất định nào đó có trật tự.

Nếu ta không nhìn nhầm, đây khá giống một pháp trận cỡ lớn, bao phủ quanh khu vực những ngọn núi.

Bước chân theo một quy tắc kì dị, ta cũng không nói gì. Chân đạp lên những bước chân của Mikoto đi phía trước.

Ta có rất nhiều câu nghi vấn, rất muốn hỏi thử. Nhưng lại không biết, nên mở miệng ra như thế nào để mở đầu?

Vì sao nơi này, linh khí lại thuần khiết và sung túc như thế?

Theo ta phỏng đoán, để cung cấp cho nơi này những tia linh khí như thế. Tuyệt chỉ là linh hồn thể là không đủ để bảo tồn cảnh vật xung quanh.

Mà lại, càng đi sâu vào nơi này ta càng cảm thấy...có thứ gì đó đang kêu gọi ta đến gần.





Hoặc nói cho đúng hơn, nó đang kêu gọi gương Yata no Kagami bên trong ta.

“ Có nhiều thứ thắc mắc muốn hỏi?”

Đang đi phía trước, Mikoto Otsukinami không đầu không đuôi nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

“ Có lẽ..” Itachi, khẽ cười nói.

“ Thật không thú vị gia hỏa, là người thu phục được Yata no kagami mà không cảm thấy có chút cảm giác gì sao?” Mikoto Otsukinami biểu môi, oán thầm lầm bầm nói.

“ Có lẽ..”

“ Ngươi không thắc mắc, vì sao nơi này vẫn còn có thể tồn tại cho đến giờ mà không bị hư hỏng sao?” Mikoto Otsukinami vẫn không chịu buông tha, cố bức cho Itachi phải mở miệng thừa nhận hứng thú.

“ Không phải ngươi sẽ nói cho ta biết sao? Ta còn thật sự quan tâm? Hình như...không có à.” Itachi mắt không nháy, nói chuyện bình thản nhưng lại đủ tức chết người. Lên tiếng nói.

“ Ngươi...ngươi...ta...Hừ, ta không nói với ngươi nữa. Gia hỏa không thú vị…” Thở phì phì, Mikoto Otsukinami tăng nhanh tốc độ đên nơi.

Kẻ này nói chuyện như một đầu cá ướp muối, thật hảo chán ghét. Thảo nào cho đến giờ tên này vẫn luôn...độc thân cẩu. Hừ hừ, chúc ngươi sống thật lâu, thật thọ hơn 100 tuổi…mà vẫn chẳng có một ‘gái’ nào theo. ( Ha hả…)

Dần dần, Mikoto Otsukinami dẫn ta đến khu vực núi đá ở sâu trong chỗ rừng cây.

Khi đến gần, Mikoto Otsukinami đặt tay vào một hòn đá nhỏ gần núi đá.

“ Lạch cạch.”

Như khởi động chốt cửa, khu vực núi đá mở ra một lối đi vào hang động.

Chúng ta hai người, tiếp tục bước vào phía hang động trong núi đá.

Ở đây rất kì lạ, cho dù không có ánh sáng nhưng ta vẫn có thể thấy rõ được mọi thứ trong hang động…có một hồ nước ở giữa trung tâm, nơi đó đang có một tảng đá lớn, trên đó có một viên Ngọc màu tím được đặt trên tấm thảm đỏ, nhìn đặc biệt bắt mắt.

“ Đây là Ngọc Yasakani, do Thiên Chiếu thần giao cho ta trông coi...ta cũng đang chờ đợi người kế thừa nó…Viên ngọc Yasakani.”

“ Rất đẹp...đúng không? Nhưng nếu không có sự cho phép của nó...mà đụng vào thì...Ha hả.”

Mikoto Otsukinami chỉ cười nhạt nói.

“ Cho nên ta mới ghét, những hậu duệ của ta. Tranh dành lẫn nhau, để rồi cùng biến mất. Ngọc Yasakani nào có dễ như thế thu phục, đến ta còn chưa có khả năng nắm giữ nó trọn vẹn, thì bọn chúng làm được cái trò trống gì?”

“ Thôi thôi, ta cũng đã chết rồi còn nói chuyện này làm gì. Đến.”

Luôn ở đằng sau Itachi, vẫn luôn một đường không nói chuyện. Chỉ lẳng lặng nhìn Mikoto Otsukanami, không nói, hoặc cũng chẳng biết nói gì. Đôi khi, im lặng lắng nghe cũng là một cách an ủi hiệu quả.

“ Ta cần phải làm gì?” Itachi bước đến gần Mikoto Otsukinami hỏi.

“ Không cần làm gì cả. Qua chỗ gần thành hồ, ngồi xuống và nhắm mắt lại là được.”

Chớp mắt hai cái, Itachi gật gật đầu. Đến gần hồ nước hơn, nhưng vẫn phân tâm chú ý cảnh giác bên cạnh mình Mikoto Otsukinami.

Trước khi vào bên trong hang động, Itachi cũng đã thủ sẵn bên ngoài trận pháp dịch chuyển tức thời và cầm theo bên mình vài thứ phòng thân. Chúng đều có khả năng, lập tức mạt sát linh hồn nếu Mikoto Otsukinami có dị động.

Nghe người khác nói là một chuyện, nhưng tin tưởng người khác...là tuyệt đối không thể. Làm cái gì đi nữa, luôn luôn phải chừa cho mình một đường lui an toàn. Huống chi là người cẩn thận như Itachi, đã từng sinh hoạt trong thế giới Ninja tàn khốc, việc lừa dối như cơm bữa, thì sẽ tin tưởng Mikoto Otsukinami...khả năng không cao à.

Vì thế, bên ngoài có thể cư xử bình thường. Nhưng nếu muốn nói đến tin tưởng vào đối phương thì...ngày ấy sẽ không xảy ra đâu. Đặc biệt, khi đó là một thứ mà anh không chắc chắn có thể lập tức xử lí.

Vì thế, Itachi không dấu vết, bọc xung quanh mình một lớp Amaterasu, chỉ cần linh hồn Mikoto có ý đồ chạm vào anh một cái...không cần biết vô ý hay cố ý. Sát trước rồi nói sau.

Tâm thần bình thản, Itachi nhắm mắt lại….rồi thả lỏng cơ thể ra.

Một trận chuyển biến xảy ra.

( Từ khúc này Itachi trong truyện vẫn là Itachi, còn trong ảo cảnh thì là ‘Itachi’. Cho mấy Bác dễ phân biệt.)

“ A a a. Tại sao...lại là…”

Phập.

“ Ngươi! Kẻ phản bội lại gia tộc của mình, ngươi chết sẽ không có chỗ dung thân đâu. Ha ha ha!!!”





“ Khốn kiếp. Đường đường là thiếu chủ tộc Uchiha, lại nối giáo giúp đỡ cho Konoha thôn, diệt chính gia tộc của mình….Ngươi là kẻ phản bội!!!”

“ Nhanh chạy đi con gái, ở đây không được rồi.”

Xoẹt.

“ A…”

“ Không, không muốn ~~”

“ Tên ác ma, ngươi đi chết đi!!!”

Một đứa bé 5 tuổi, ngồi xổm xuống ôm chầm lấy thi thể của cha, mẹ mình...căm phẫn nhìn ‘Itachi’ thét lên, tràn ngập thù hận. Một đôi Sharingan, thành công được ra đời nhưng cũng nhanh chóng mất đi...

Phập.

Thế giới lại quay về với sự tĩnh lặng.

‘Itachi’ mặt không cảm xúc, bước tiếp hướng về phía căn nhà mà mình đã lớn lên.

Một cặp vợ chồng đang lẳng lặng ngồi đó, Mikoto Uchiha và Fugaku Uchiha đều đã có cảm giác được, ngày hôm nay...có thể tộc Uchiha...sẽ hoàn toàn bị xóa tên ra khỏi Konoha thôn.

Nếu vận mệnh đã không thể tránh khỏi...thì cứ coi như...tiếp nhận nó đi.

Trên đôi tay dính đầy máu cha mẹ mình, ‘Itachi’ quay đầu lại. Đối mặt với Sasuke, người mà anh không nghĩ tổn thương nhất.

“ Ca ca, huynh làm sao thế...đừng làm đệ sợ, có được không? Tại sao, cha mẹ...lại ngủ trên đất thế này? Tất cả, tất cả...mọi chuyện…đều không phải là sự thật chứ. Đúng không ca? Huynh nói gì đi!!!!” Thân ảnh nho nhỏ run rẩy kịch liệt, nước mắt từng giọt rơi trên đất. Ánh mắt quật cường nhìn thẳng ‘Itachi’ có thể thề không bỏ qua xu hướng.

“ Đệ đệ ngu ngốc của ta, đến giờ vẫn luôn ngu xuẩn như thế….Đúng, tộc Uchiha là do ta giết. Máu cha mẹ đang rơi trên đất, cũng là do ta làm. Có lẽ, ta cũng nên...xóa sổ luôn ngươi. Đệ đệ ngu ngốc của ta, do ngươi quá vô dụng...thậm chí, làm cho ta chả có hứng thú để giết ngươi. Hay là như thế này...hận ta đi, tìm cách giết ta đi. Chứng minh sự tồn tại của ngươi, còn nếu ngươi vẫn vô dụng như thế...thì nên...đi chết đi.” Đến gần với thân ảnh nho nhỏ, ‘Itachi’ sử dụng ảo thuật, làm cho Sasuke nhiều lần chứng kiến cảnh anh giết chết gia tộc của mình, một tay đâm luôn cha và mẹ của anh.

“ Không!!!”

Hét lên đau đớn, Sasuke hai tay ôm chầm lấy đầu mình, nhắm nghiền đôi mắt lại.

Để rồi một lần nữa mở ra...một đôi Sharingan nhất câu ngọc màu đỏ, đã được ra đời.

Ở phía sau chứng kiến tất cả Itachi, không nói một lời. Tình cảnh vừa xa lạ, vừa thân quen ấy...là bản thân anh năm xưa lựa chọn.

Từ bỏ gia tộc, từ bỏ gia đình, từ bỏ bản thân...anh chọn bước trên con đường đi về phía bóng tối.

Nhìn ‘Itachi’ quay lưng lại, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Đôi mắt chết lặng đi, lần đầu tiên Itachi cảm thấy...anh lúc đó...thật xuẩn.

Nếu anh lúc đó có thể quyết tâm hơn, thuyết phục cả hai bên gia tộc và làng. Hoặc có thể khống chế được Danzo, làm hắn ngoan ngoãn sắp xếp một cuộc chết giả cho gia tộc mình, để rồi họ...có thể tìm nơi khác sinh sống. Bằng không, dạy dỗ gia tộc Uchiha cho họ bớt đi sự kiêu ngạo...hợp tác với làng, ngầm tiêu diệt Danzo...tất cả sẽ không đến nỗi như bây giờ.

Haiz…

Thở ra một hơi, Itachi đối diện ‘Itachi’ cả hai đều nhìn nhau chằm chằm. Tuy không ai nói ra điều gì, nhưng cả hai đều biết, trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

“ Đau khổ sao? Ta là ngươi, ngươi cũng là ta. Đôi tay của ta...đã vấy đầy máu….của gia tộc Uchiha, ta phản bội lại niềm tin của tất cả mọi người. Ta đã tự tay mình...đâm về phía cha mẹ...ta cũng đả thương đứa em trai duy nhất của mình. Ta chính là kẻ tội đồ…ta không đáng để sống...ngươi...có thể...giết chết ta...được không?” Nhìn người đối diện, ‘Itachi’ mặt vẫn mang theo nước mắt nói.

Itachi khuôn mặt từ lạnh nhạt đến kết băng, rồi từ từ nhẹ nhàng khai nở ra một nụ cười ấm áp. Ngày xưa, anh cũng đã từng như thế...một mình ôm hết mọi trách nhiệm. Thầm lặng câm nín, để rồi mọi chuyện...càng đi càng xa, đến không thể vãn hồi. Anh không nên, áp đặt suy nghĩ của mình lên Sasuke, càng không nên coi nhẹ bản thân mình. Kiếp trước là một sai lầm của anh...vậy kiếp này...hãy để anh, một lần nữa “được sống” cho đúng với tâm ý của mình.

“ Chúng ta giống nhau, từng mang trên lưng xiềng xích tội lỗi. Nhưng...ta và ngươi...không giống nhau, ta bây giờ, đã có mục tiêu sống của mình. Ta sẽ sống thật tốt và ta sẽ còn phát triển...mạnh hơn nữa. Và...ta sẽ không một mình một người, lựa chọn gánh vác một phương nữa...ta sẽ tin tưởng vào ‘em trai’ của mình. Nếu ta một người làm không được, ta sẽ chia sẻ nó với những người mà ta quí trọng. Cùng nhau đóng góp ý kiến, cùng nhau san sẻ gánh nặng. Ta sẽ không đơn độc thêm một lần nào nữa, mọi chuyện...phải luôn trong tầm kiểm soát của ta. Nhưng ngươi đừng lo, ta luôn yêu quí bản thân mình...và ta cũng yêu quí ngươi nữa. Ta tương lai cũng hảo, quá khứ cũng được, quan trọng là hiện tại...ta đều giữ nó...ở đây.” Chỉ thẳng vào trái tim mình.

Itachi mở miệng giọng trầm thấp du dương, nhưng lại không giảm tí ti sức nặng trong từng lời nói của mình.

Ánh mắt anh hiện tại, là một màu vàng rực rỡ, trong suốt với đôi đồng tử dựng ngược, nhưng mạnh mẽ và vô cùng kiên định.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Mangekyou Sharingan đối diện. Không một chút chần chừ hay lùi bước.

Từ từ Itachi dang đôi tay ra, ôm lấy người đối diện. Khẽ vỗ về người trong lòng ngực.

“ Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Hãy tin tưởng vào chính bản thân mình….và...hãy tin tưởng vào ta. Chúng ta, sẽ làm được.”

Dứt lời, hai Itachi trong lúc này đồng dạng đều phát ra ánh sáng chói mắt. Hai người nhập lại làm một.

“ Chấp nhận quá khứ của bản thân, cũng như chấp nhận chính mình. Ta rất vui lòng, cùng ngươi san sẻ gánh nặng...hỡi chủ nhân của ta. Ta gọi là Yasakani, hãy để ta cùng chủ nhân...cùng nhau, tạo ra một thế giới mới!!!”

Đây cũng là những lời cuối cùng Itachi nghe được, khi nhắm mắt lại.





Đồng thời, khi chìm vào trong bóng tối.

Một thân ảnh, mặt áo kimono trắng, khẽ thoát ra khỏi thân ảnh Itachi. Mái tóc dài, màu vàng nhạt tung bay phía sau lưng, không thấy rõ khuôn mặt.

“ Ngươi đã làm tròn bổn phận của mình rất tốt, Mikoto Otsukinami. Ta vẫn luôn biết chắc được rằng, giao Ngọc Yasakani cho ngươi...là một quyết định đúng đắn.”

Thân ảnh triều mến vươn tay, xoa nhẹ đầu Mikoto Otsukinami và nở nụ cười ấm áp.

“ Thiên Chiếu thần...Amaterasu Oomikami…”

Mikoto Otsukinami hai tay ôm lấy mặt của mình, nước mắt dàn dụa. Nói khẽ qua từng ngón tay.

“ Ngươi có thể đạt được tự do rồi.”

Cảm ơn ngươi! Mikoto Otsukinami.

Và...tạm biệt!!!

Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧

------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------

Đầu tháng cấu NP, Kim Đậu đi các Bác ơi!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status