Nỗi lòng hoa tầm gửi

Chương 24


Edit: Đào Sindy

Lúc nghĩ trưa, quả nhiên Chương Lộ Lộ như ước định đến lớp A16 giúp Tô Đường vẽ tranh. Làm bộ trưởng bộ tuyên truyền hội học sinh, dung mạo Chương Lộ Lộ mạnh mẽ, biểu hiện vô cùng khéo léo, cô ta biết Tô Đường trước mắt ngắn ngủi trong một bữa sáng, khiến tên mình truyền khắp toàn bộ các cấp trong Tam Trung, vẻ mặt chân thành tha thiết thật lòng chúc mừng Tô Đường.

Chương Lộ Lộ cười rộ lên cực kỳ cởi mở, mạnh mẽ rực rỡ, cô ta sợ hãi thán phục nhìn Tô Đường nói: "Không nghĩ tới lần này thật sự có người đánh bại hai học phách Giang Lâm và Bạc Hoan, chúc mừng cậu, cậu nổi danh."

Lần thi này, Giang Lâm và Hứa Ngưng Đông đồng hạng hai, tổng điểm 700, Bạc Hoan hạng tư, 698 điểm. Lần thi khảo sát này rất khó, có thể thi đến 700 đã coi là điểm cao, cực kỳ không dễ. Nhưng Tô Đường lại khác: ngữ văn 136, toán học 142, Anh văn 147, vật lý 290, cuối cùng tổng điểm 715 thành tích ưu việt, dẫn trước hạng hai mười lăm điểm, lấy ưu thế tuyệt đối đoạt lấy vị trí thứ nhất, có thể nói là thống trị, nhất thời danh tiếng nổi bật. Quan trọng nhất là, hạng nhất lần này không phải từ lớp A1, A2, mà đến từ ban phổ thông, người lớp chọn A1, A2 như bị tát chát chát vào mặt.

Hiện tại học sinh đang thảo luận về Tô Đường một con ngựa đen đột nhiên xuất hiện, danh tiếng Tô Đường bây giờ rất thịnh, tình huống này, nhìn qua có thể kéo dài thêm một thòi gian nữa. Lúc nghĩ giữa giờ buổi sáng, có không ít người chạy đến cửa lớp A16 chỉ để nhìn phong thái của top1. Cho nên hôm nay cửa lớp A16 từ buổi sáng tuyên bố thành tích thì bắt đầu rất náo nhiệt.

Tô Đường nghe vậy, chỉ mím môi khẽ cười, cũng không nói nhiều về đề tài này. Chương Lộ Lộ thấy nét mặt Tô Đường lạnh nhạt, đáy lòng càng bội phục đối phương. Học phách chân chính bình thường không nói nhiều, càng không thổi phồng mình, bọn họ chỉ dùng thực lực chứng minh mình.

Hai người không tiếp tục đàm luận lần thi khảo sát này, sau khi thương lượng phân công cụ thể, nhao nhao bắt đầu chịu trách nhiệm bộ phận. Một buổi nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, đồng học đa số đều nằm sấp trên bàn nghỉ trưa, còn có một phần nhỏ đang cày đề, mà hai người Tô Đường và Chương Lộ Lộ bận bịu trước bảng thông báo không nghỉ, họ thỉnh thoảng nhẹ giọng trao đổi một chút, rồi mới chỉ thành quả lẫn nhau.

Nghỉ trưa nhanh kết thúc, bảng thông báo đã hoàn thành gần xong, bởi vì thời gian gần hết, cho nên Chương Lộ Lộ đề nghị dùng đồ án đẹp mắt đơn giản một chút. Sau khi Tô Đường nhìn, cảm thấy Chương Lộ Lộ không hổ là bộ tuyên truyền, phương diện vẽ bảng thông báo phong phú, thế là vui vẻ dùng đề nghị của đối phương.

Sau khi vẽ xong, Tô Đường đưa Chương Lộ Lộ ra phòng học. Chương Lộ Lộ cảm thấy top1 thái độ rất hữu hảo, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên có lòng kết giao với cô, thấy cô cố ý đưa tiễn đương nhiên cầu còn không được.

Khi hai người tới cửa, vậy mà nhìn thấy một người đáng lẽ không nên thấy ở cửa lớp A16..

"Giang Lâm, sao cậu lại ở đây?" Chương Lộ Lộ ngoài ý muốn nói.

"Có việc." Giọng Giang Lâm ôn hoà. Nói xong anh liền đi tới trước mặt Tô Đường, khẽ mỉm cười nói: "Khi trước gặp gỡ vội vàng còn chưa giới thiệu, chào cậu, tớ là Giang Lâm."

Tô Đường bị tình huống trước mắt làm cho có chút không rõ, cô vô thức gật đầu nói: " Tớ là Tô Đường."

Giang Lâm nở một nụ cười ôn hoà, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: "Tớ biết, hoặc là nói, người toàn trường đều biết." Qua hai giây, Giang Lâm tăng thêm một câu: "Cậu thật giỏi."

Giọng Giang Lâm rất chân thành, Tô Đường ngại ngùng cười, nhẹ nói: "Cảm ơn, cậu cũng rất giỏi."

Chương Lộ Lộ ở một bên nhịn không được bật cười nói: "Được rồi được rồi, hai người đều rất rất rất giỏi!"

Tô Đường và Giang Lâm không hẹn mà cùng cười khẽ một tiếng.

"Cho nên, cậu có hứng thú gia nhập hội học sinh không?" Giang Lâm đứng trước mặt Tô Đường hỏi.

"Hả?" Tô Đường nhất thời không thích ứng với tốc độ chuyển chủ đề của Giang Lâm.

"Là chủ tịch hội sinh viên Tam Trung, hiện tại tớ rất thành khẩn mong cậu gia nhập hội sinh viên." Thái độ Giang Lâm ôn hòa, nụ cười ấm áp, khiến người ta như gió xuân ấm áp, làm người ta vô thức phải đáp ứng, nhưng Tô Đường là một ngoại lệ, cô không chút do dự lắc đầu.

Giang Lâm có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến học kỳ này đối phương là bạn học mới vừa chuyển đến học, có thể không biết gia nhập hội học sinh đại biểu cho cái gì, thế là anh cười, ôn hòa hỏi: "Tại sao không muốn gia nhập hội học sinh?"

Tô Đường cắn môi dưới, chậm rãi nói: "Đã cấp ba rồi, tớ muốn đem toàn bộ tinh lực đều vùi đầu vào học tập. Không muốn phân ra các phương diện khác." Tô Đường nói không tính là nói dối, nhưng nhiều nguyên nhân không phải là bởi vì cái này. Cô từ chối lời mời của Giang Lâm là vì cô biết, hội học sinh tương đương với một xã hội nhỏ, bên trong cũng có lục đục với nhau, anh lừa tôi gạt. Cô không giỏi về giao thiệp với người khác, sợ mình tới đó ứng phó không được, cho nên không cần suy nghĩ đã từ chối.

Giang Lâm không hề từ bỏ, mà giải thích vài câu: "Trên thực tế, gia nhập hội học sinh cũng không chiếm dụng quá nhiều thời gian sau khi học xong của cậu đâu. Kết hợp lao động nhẹ nhàng là rất cần thiết." Nói xong, anh dừng lại một chút nói tiếp: "Tam Trung và một trường cấp ba của nước Anh có liên kết, qua một tháng nữa, trường cấp ba ở nước Anh sẽ phái ra một bộ phận học sinh đến trường chúng ta giao lưu học tập một tuần, lúc này hàng năm, đều là bộ trưởng bộ phận học tập phụ trách sắp xếp công việc cho họ. Nhưng năm nay, vị trí bộ trưởng bộ phận học tập đến bây giờ vẫn ở trạng thái trống. Thành tích của cậu xuất sắc như vậy, vả lại điểm Anh văn cao tới 147 điểm, tớ cho rằng cậu rất thích hợp đảm nhiệm bộ trưởng bộ phận học tập, đến lúc đó, chuyện phụ trách giao lưu sinh nước Anh tin tưởng cậu sẽ hoàn thành rất xuất sắc."

Từ trong giọng nói của Giang Lâm, Tô Đường có thể nghe ra đối phương rất tín nhiệm với năng lực của mình, nhưng cô vẫn lắc đầu như cũ, từ chối nói: " Thành tích thi Anh văn cũng không có nghĩa là năng lực khẩu ngữ tốt."

Giang Lâm ôn hòa cười: "Nhưng tớ cho rằng năng lực khẩu ngữ của cậu chắc chắn sẽ không kém. Gia nhập bộ phận học tập, bình thường thi Anh văn, diễn thuyết tranh tài đều có quyền lợi ưu tiên báo danh, còn có thể sớm vào Đảng. Cậu thật sự không suy tính một chút sao?"

Tròng mắt Tô Đường, trong lòng nhịn không được có chút buông lỏng. Ở kiếp trước, cô không gia nhập hội học sinh, vậy đời này, cô có nên làm ra chuyện khác biệt?

Trong lòng Tô Đường có chút do dự, nhất thời không ra đáp án.

Giang Lâm cũng không thúc giục, chỉ nói: "Cậu có thể từ từ cân nhắc, nếu có kết quả, có thể đến lớp A1 tìm tớ. Hoặc là cậu có thể thêm tớ vào Wechat?"

Ngay từ đầu Chương Lộ Lộ vẫn an tĩnh bên cạnh nghe, nghe đến đó cô ta nhịn không được kêu to: "Này này, Giang Lâm, không phải chứ?"

Mặt Giang Lâm không đổi lấy điện thoại di động ra, mở Wechat, nói với Tô Đường: "Thêm bạn đi."

Tô Đường thấy Giang Lâm đã mở ra Wechat quét qua mã vạch rồi, cũng chỉ có thể lấy ra điện thoại di động của mình, cùng anh thêm bạn lẫn nhau trên Weichat.

"Nếu suy nghĩ kỹ thì cho tớ biết." Nói xong, Giang Lâm và Chương Lộ Lộ cùng nhau tạm biệt Tô Đường.

Trên đường, Chương Lộ Lộ nhịn không được hỏi Giang Lâm: "Trước đó bộ trưởng bộ phận học tập thôi học vì bệnh trầm cảm, vị trí này trống chỗ thật lâu, trước đó không phải cậu đã quyết định để Hứa Ngưng Đông tới làm bộ trưởng bộ phận học tập sao? Sao đột nhiên người tuyển liền biến thành Tô Đường rồi?"

Giang Lâm nghe vậy lạnh nhạt nói: "Tớ cảm thấy cậu ấy ưu tú hơn Hứa Ngưng Đông, cũng thích hợp hơn."

Chương Lộ Lộ nhịn không được chậc chậc hai tiếng, trêu ghẹo nói: " Không phải hội trưởng hội học sinh gặp phải tình yêu rồi chứ?"

Giang Lâm trầm mặc hai giây, mới trả lời: "Cậu nghĩ nhiều." Anh chỉ là cảm thấy Tô Đường nhìn qua càng thuận mắt thôi.

Một bên khác, Tô Đường vào phòng học, thì có rất nhiều người vây quanh, hỏi cô chủ tịch hội sinh viên Giang Lâm đến tìm cô vì chuyện gì. Tô Đường còn chưa kịp trả lời, Phó Tiểu Nhã lập tức chen vào đám người, vọt tới trước mặt Tô Đường, hung tợn nhìn chằm chằm cô, uy hiếp nói: " Tô Đường, cách Giang Lâm xa một chút!"

Lăng Lang nghe xong trong lòng liền không vui, anh ta ngăn trước mặt Tô Đường, giọng phách lối nói: "Phó Tiểu Nhã, cô là cái thá gì? Quản nhiều như thế?"

Nét mặt Phó Tiểu Nhã phẫn nộ, dùng ngón trỏ chỉ Tô Đường, giọng điệu hung ác: "Tóm lại mày cách xa Giang Lâm một chút! Nếu không đừng trách tao không khách sáo!" Nói xong cô ta nổi giận đùng đùng ngồi về chỗ của mình.

Lăng Lang bật cười một tiếng, nói với bóng lưng Phó Tiểu Nhã: "Bà điên!"

Tô Đường nhìn thấy Lăng Lang bảo vệ mình như thế, nhịn không được nói lời cảm tạ với anh ta: "Nhị ca, cám ơn anh."

Lăng Lang tùy ý khoát tay áo: "Ai nha, nên làm thôi, em còn nói gì với anh đó? Mà trước đó A Trì nhắc nhở anh là phải chăm sóc em, không thể để em bị người ta bắt nạt."

Tô Đường nghe thấy tên Khương Trì, trong lòng nhịn không được xẹt qua lo lắng.

Cả một buổi sáng, vị trí của Khương Trì đều không có người. Túi xách của anh vẫn còn, nhưng người lại không biết đi nơi nào.

Tô Đường nhịn không được hỏi Lăng Lang: "Nhị ca, Khương Trì đi đâu rồi?"

Lăng Lang nghe vậy vẻ mặt cứng đờ, sau đó chọc cười hi hi ha ha nói chêm: "Cậu ấy muốn đi đâu thì đi chứ? Tứ muội, em không cần lo lắng cho cậu ấy."

Tô Đường nhìn thấy phản ứng của Lăng Lang, trong lòng lo lắng không giảm ngược lại tăng thêm, cô nghi ngờ nhìn chằm chằm Lăng Lang, hỏi: " Khi nào Khương Trì về?"

Lăng Lang ấp úng trả lời qua loa: " Ngày mai? À, không phải, khoảng mấy ngày nữa." Lăng Lang cho một đáp án lấp lửng, đến cuối cùng không nói ra cụ thể Khương Trì đến khi nào mới về.

Tô Đường còn muốn hỏi gì đó, nhưng lúc này, chuông vào học tiết đầu tiên buổi chiều vang lên, động tác Lăng Lang nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.

Trong lòng Tô Đường lo lắng, cô cho tới bây giờ còn nhớ rõ ràng khi cô vừa tới nhà họ Khương mấy ngày, Khương Trì vì cùng Từ Đông đánh nhau, có một hôm bị Khương Ưng rút dây lưng. Hiện tại anh không ở phòng học, không lẽ lại đi đánh nhau? Tô Đường một bên suy nghĩ miên man, một bên nhịn không được tô tô vẽ vẽ trên giấy nháp. Một tiết ngữ văn dài dòng buồn chán cuối cùng kết thúc. Cô cúi đầu nhìn giấy nháp, lúc này mới phát hiện cô viết trên giấy rất nhiều chữ Trì.

Sau giờ học, Tô Đường ngay lập tức đi đến trước mặt Lăng Lang, hỏi anh ta: "Nhị ca, rốt cuộc Khương Trì đi đâu rồi?"

Lăng Lang nhất thời không nói chuyện.

Tô Đường thấy anh như thế thì đuổi theo: "Anh ấy sẽ không đi đánh nhau chứ?"

Lăng Lang bận bịu phủ nhận nói: " Không, cậu ấy không đi đánh nhau."

"Vậy anh ấy làm gì?"

Lăng Lang thấy Tô Đường hỏi không ngừng, lúc này mới thở dài nói: "Cậu ấy đi kiếm tiền rồi."

"Kiếm tiền?" Tô Đường nghi ngờ trong lòng: "Anh ấy nói thiếu tiền sao không tìm em?" Tiền sinh hoạt của Khương Trì đều trong tay Tô Đường, nếu như Khương Trì thiếu tiền tiêu, hẳn là tìm cô mà không phải đi kiếm tiền?

Lăng Lang nghe vậy nhìn Tô Đường một chút, rồi mới lắc đầu: "Em có tiền? Không không không, tiền của em nhất định không đủ."

Tô Đường cắn môi dưới: "Anh ấy cần bao nhiêu tiền?"

Lăng Lang không có cách, mặc dù trước khi đi Khương Trì nhắc nhở anh ta đừng nói cho Tô Đường biết, nhưng anh ta cảm thấy, Tô Đường là tứ muội bọn họ, là người một nhà, không có gì là không thể nói với cô, thế là Lăng Lang không tuân theo nhắc nhở của Khương Trì, mà hung ác nhẫn tâm nói cho Tô Đường chân tướng sự thật: "Một trăm ngàn."

"Một trăm ngàn!" Tô Đường nhịn không được la lên: "Anh ấy định làm gì mà cần nhiều tiền như thế?"

Giọng Lăng Lang đắng chát nói: "Không phải A Trì cần."

Nghe xong Lăng Lang câu nói này, Tô Đường càng không nghĩ ra được, trong lòng cũng càng vội vàng: "Là ai cần?"

"Lão tam, là mẹ An Tử Ninh. Bác gái bệnh nặng, nhu cầu cấp bách cần tiền thuốc men chữa bệnh."

Mắt Tô Đường đột nhiên lóe lên, nghĩ tới trước đây không lâu Khương Trì từ thẻ chuyển đi 4999 đồng, phúc đến thì lòng cũng sáng ra nói: "Có phải mỗi tháng trước đây Khương Trì đều chuyển tiền cho tam ca?"

Lăng lang nhẹ gật đầu, rồi mới kỳ lạ hỏi: "Sao em lại biết tiền thuốc men của tam ca do A Trì thanh toán?."

Thì ra là như thế!

Rốt cục đã hiểu!

Nhưng Khương Ưng đánh anh, mắng anh xài tiền bậy bạ thế nhưng xưa nay không nói ra, mà yên lặng tiếp nhận. Không biết vì sao, vậy mà Tô Đường cảm nhận được lòng chua xót và khổ sở thay Khương Trì.

Tô Đường nhịn không được hỏi: "Anh ấy đang kiếm tiền thế nào?"

Lăng Lang nghe vậy một lần nữa trầm mặc, anh ta dời đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng Tô Đường.

Lòng Tô Đường càng không ngừng chìm xuống dưới: "Nhị ca, nói cho em biết, được không?"

Hai tay Lăng Lang chăm chú nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, anh không đành lòng nói ra đáp án kia.

"Nhị ca?" Tô Đường nhịn không được thúc giục.

Lăng Lang cắn chặt răng, sau đó nói: "Anh dẫn em đến."

"Được!"

Buổi chiều còn ba tiết, nhưng Tô Đường hoàn toàn không có tâm tư học, cô hiện tại, lập tức, lập tức muốn gặp Khương Trì. Một giây cũng không thể tiếp tục chờ đợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status