Nỗi niềm Uke xấu

Chương 42: Misery loves company


cuối cùng cũng tới ngày tôi xuất viện, trở về với cuộc sống thường nhật. Bố tôi cũng không có nhiều thời gian bên cạnh tôi, mặc dù vậy ông vẫn dành nhiều tình thương cho tôi. Tôi bắt đầu những kế hoạch cho chiến lược đi tìm Tom.

Đó là việc học tiếng anh. Việc này cũng không quá khó khăn. Nhưng có việc khiến tôi khá khó xử, đó là sự thân mật quá mức cần thiết với tôi. Vì đang là mùa hè nên hắn khá là rảnh rỗi và hầu như hắn luôn có mặt bên cạnh tôi dù trong bất kể tình huống nào. Thậm chí hắn còn nằn nặc đăng ký học chung tiếng anh với tôi mới một cái lý do trên trời "học cho vui".

- Ê, thật sự không muốn nói nhưng tại sao ông đu bám theo tui ghê vậy?

- Đu bám gì, anh chỉ làm những gì mình thích thôi.

- Chẳng hạn như quấy rầy tui hả. - Tôi bĩu môi.

Hắn lấy cây bút gõ đầu tôi trách tôi ngớ ngẩn.

- Người ta quan tâm vậy mà kêu quấy rầy.

Thiệt ra tôi thấy hắn nói cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, chưa biết cái cảm giác có người thích mình là gì. Vậy nên dù đôi khi tôi hơi phũ phàng với hắn nhưng đúng là hắn là một phần tạo nên sự thú vị trong cuộc sống hiện tại của tôi. Một cuộc sống ko hề có sự trọn vẹn khi thiếu Tom. Đôi lúc tôi thầm nghĩ, nếu Tuấn đến trước Tom thì tôi và hắn có thể sẽ là một đôi rồi. Nhưng tôi và Tom vẫn chưa chia tay, dù rằng tôi biết chuyện của tôi và ảnh gần như bế tắc, nhưng ảnh quá thông minh, ảnh không hề cho tôi một cơ hội nào để nói lời chia tay. Đã một tháng trôi qua, tôi cứ ngỡ như mới gặp Tom hôm qua, nhưng mà bạn biết không?

Tôi không thể trách móc Tom, mà chính ra tôi không có quyền trách Tom bởi sự hoàn hảo của anh.

Và theo một nghĩa nào đó, dù tôi với ảnh đã xa cách thì Tom vẫn xuất hiện vẹn toàn trong trái tim tôi, với niềm vui, nỗi buồn, nhớ mong...Tom bỏ đi mà không cho tôi một cơ hội để nói những gì mình cần nói, dể lại cho tôi sự nuối tiếc, đã vậy còn bắt tôi phải sống thật vui và trọn vẹn những ngày thiếu ảnh... Đến tận bây giờ, tôi vẫn cho rằng Tom thật tàn nhẫn khi bắt tôi phải sống vui vẻ dù trong lòng tôi luôn tràn ngập nỗi buồn vì nhớ thương ảnh.

Tên Tuấn vẫn luyên thuyên bên cạnh tôi, cái tội nhiều chuyện trong giờ học, nhưng tôi nào đếm xỉa. Tại tâm hồn tôi hiện đang ở bên châu âu xa xăm, đang mò vào từng nhà để nhìn lén... à quên, tìm kiếm hoàng tử Thomas của lòng mình.

Tan học, tôi ngồi vất vưởng ở hành lang đợi thằng cha Tuấn dắt xe để đi về. Sau vụ tai nạn vừa rồi, chiếc xe mô tô phân khối lớn của hắn đã tan nát. Giờ tôi với hắn phải đi học bằng xe đạp. Hắn tất nhiên là người chở rồi, thỉnh thoảng tôi mới thò chân lên đạp đôi phụ hắn cho vui.

Chia tay Tuấn, trở về phòng mình. Không biết từ bao giờ, căn phòng một nơi trước đây từng là thiên đường, thế giới riêng của tôi lúc này lại bỗng trở thành một nỗi ám ảnh bởi những ký ức, những đêm hoan lạc cùng Tom cứ xuất hiện một cách chớp nhoáng. Đối diện với nỗi cô đơn làm tôi nhớ Tom nhiều hơn.

Những ngày đó thật sự khó khăn cho tôi. Khi bạn bị người mình yêu bỏ rơi và bạn lại được một người khác dành cho mình sự quan tâm đặc biệt, thì cái không gian đó rất dễ xảy ra bi kịch. Tôi bắt đầu cảm thấy vô vọng khi không hề có một tin tức gì về Tom, còn Tuấn thì lúc nào cũng ân cần chăm sóc tôi. Tôi cảm thấy hắn thiệt sự là một đứa con trai dễ mến.

Mùa hè cũng sắp kết thúc, ngày sinh nhật của hắn, tôi quyết định dành tặng cho hắn một bất ngờ nho nhỏ. Thiệt tình là tôi cũng có ý định này lâu rồi nhưng đang không có đối tượng để thí nghiệm nên thôi một công đôi việc luôn. Đó chính là làm socola. Nghe bệnh không?

Nói chung là trước giờ tôi chưa làm được món ăn nào ra hồn nên tôi cũng nghiên cứu kỹ càng lắm cách chế biến món này. Tôi phải đầu tư mua quyển sách hướng dẫn làm socola để bắt chước theo. Hậu quả là sau gần nửa ngày hay loay trong bếp tôi cũng cho ra lò một sản phẩm mà đại khái là nhìn giống y chang như bản mặt tôi, tức là quá xấu đó mà. Tôi định nếm thử xem có ngon không nhưng tôi sợ mình sẽ bị ngộ độc. Vừa gói xong hộp socola thì tôi nghe tiếng chuông cửa.

- Phươngggg, biết hôm nay ngày gì không? - Tuấn cười tươi tay còn cầm thêm bó hoa hồng. Tôi thì đang suy nghĩ sao tự nhiên sinh nhật hắn mà hắn đem hoa hồng qua nhà tôi làm gì.

- Không? Đem hoa qua đây làm gì? Cúng hả?

- Trời đất ơi, hôm nay kỉ niệm 2 tháng tụi mình quen nhau.

- Ủa? - Tôi ngạc nhiên vì sự vô tư của thằng cha này. Sinh nhật mình không nhớ, đi nhớ mấy chuyện lãng xẹt. Mà tôi đâu có thừa nhận là yêu hắn đâu. Đâu ra cái lí do mà hắn kêu tui với hắn có kỉ niệm quen nhau. Tôi tiếp lời.

- Ê làm gì zô ziên zậy cha nội? Tui nói là tui yêu ông hồi nào mà có ngày kỉ niệm ở đây?

- Há... Vậy giờ yêu anh đi... Hắn nói rồi cúi đầu đầy ngập ngùng.

- Nhảm, bibi.

Tôi đóng cửa cái rầm trước sự thẩn thờ của hắn. Thật ra giờ đang tranh thủ hắn thích tôi nên tôi chảnh vậy thôi chứ trong lòng tôi cũng chỉ muốn chọc tức hắn là chính.

"À khoan, tui có quà cho ông nè" - Tôi mở cửa ra lại, giật bó hoa trên tay rồi kéo hắn vô thẳng nhà bếp.

"Nè, tặng ông..." - tôi vừa nói lí nhí vừa mở lòng bàn tay hắn ra để đặt hộp socola mới làm vào. Đôi mắt đen hắn tròn xoe, miệng hắn nở một nụ cười. Hắn nhìn tôi đầy cảm kích. Lúng túng mở hộp quà ra.

"Ăn thử đi" - Tôi nạt hắn.

"Ok" - Hắn có vẻ chần chừ sau khi nhìn viên socola xấu xí của tôi tự làm. Cuối cùng thì Tuấn cũng bỏ vào miệng ăn. Tôi ngồi nhìn hắn ăn say sưa để coi thái độ của hắn.

Cái mặt hắn nhăn nhó thấy sợ. Đợt hắn cười một cách miễn cưỡng:

"Ngon quá"

"Thật hả?" Tôi vui sướng thò tay bóc một viên ăn thử và suýt sặc vì độ tởm của nó. Thật ra không muốn nói chứ cảm giác giống như ăn shit vậy. Vừa đắng vừa dai... Tôi quay sang nhìn hắn với ánh mắt tội nghiệp vì đã cho hắn làm vật thí nghiệm.

"Đâu thấy ngon gì đâu cha nội" - Tôi lắc đầu.

"Ngon mà!!!" - Hắn tỏ vẻ thông cảm.

"Hôm nay là sinh nhật ông đó, ông không nhớ maf di nhớ ngày kỉ niệm vớ vẩn làm gì" - Tôi nói.

"Anh không ngốc tới nổi không biết hôm nay là sinh nhật của mình nhưng anh chỉ biết nói vậy để có cớ được gần em thôi..." - Tuấn ngại ngùng nói với tôi, tay xoay xoay viên socola trong tay, mắt vẫn ko dám nhìn vào tôi.

Tôi nhéo má hắn một cái.

"Thôi được rồi, hôm nay sinh nhật ông, tui sẽ giành trọn thời gian cho ông, được chưa."

Mặt hắn rạng rỡ hẳn lên, hắn đưa tay chùi gương mặt lem luốc vì bếp núc của tôi. Tôi lên phòng rửa mặt, chải tóc, thay đồ rồi đi chơi với hắn.

Hôm nay hắn không đi xe mô tô nữa mà đi chiếc xe Mercedes SLK 200 màu đen. Tôi cũng hơi bất ngờ về gia thế của hắn. Thật sự từ lúc quen hắn tới giờ tôi chưa quan tâm về chuyện đời tư của hắn. Hắn mở cửa xe cho tôi vào rồi còn thắt dây an toàn cho tôi. Gặng hỏi mãi về hoàn cảnh nhà hắn nhưng hắn cũng không trả lời mấy.

"Giờ mới biết anh biết lái xe áh" - Tôi quay qua nhìn hắn. Tự nhiên tôi lại liên tưởng đến Tom.

"Muốn coi tay lái lụa không" - Hắn đá lông nheo với tôi.

"Chơi"

Hắn cười nhếch mép rồi lướt vút trên con đường rộng. Hắn chở tôi tới một nhà hàng nơi mà ban bè bắn đã đợi sẵn. Nói chung thì bạn hắn toàn trai ko ah, mà toàn trai đẹp. Hắn là cái thằng xấu nhất áh. Tuấn giới thiệu tôi với tư cách là bạn của hắn chứ không phải là bồ, tôi thì khép nép như một chú thỏ, bởi vì hai lý do: thứ nhất là toàn người lạ, thứ hai nữa là trai đẹp nhiều quá tôi lại bị đơ. Hic...

Mà bạn bè của hắn nói chuyện có duyên dễ sợ, thằng nào cũng khen tôi dễ thương hết trơn, thiệt tình không hiểu nỗi là khen hay mỉa mai nữa. Đúng là khen nịnh, tự nhiên giờ tôi thấy ghét cha Tuấn dễ sợ. Tôi đang bị đơ, thấy bạn bè chả với chả nói chuyện mà tôi thấy mình như người thừa. Tuấn đang thổi nến và ước. Nói lẩm bẩm gì không nghe rõ...

Cuối cùng sau khi táp xong hai cái đùi gà tôi quyết dịnh đòi về với lí do đau bụng do tôi tự bịa ra nhưng nguyên nhân thật sự là do tôi quá đơ, ngồi ăn không không chả biết nói chuyện gì. Cha Tuấn chả cũng tâm lý quá,chả biết tôi nói xạo nên chả cũng về để chở tôi về...

- Nãy ước gì mà lâu zữ cha nội! - Tôi bĩu môi.

- Anh ước ngày nào cũng như hôm nay... được gần em.

Tôi trề môi kêu hắn về đổi nick name thành Cậu Bé Sến Sổ đi.Vì hắn nói chuyện quá sến!

Hắn không chở tôi về nhà mà cứ đi vòng vòng. Hắn lúc nào cũng khó chịu khi tôi nhắc đến Tom. Cuoo cung thi Hắn chở tôi ra bìa rừng gần ngoại ô... Tôi với hắn nằm trên mui xe ngắm sao và nói chuyện.

- Không biết làm sao để em có thể thành ngừoi yêu của anh? - Hắn đưa hai tay ra sau gáy để gối đầu rồi nằm xuống nhìn lên trời đêm và thở dài.

Tôi chẳng biết phải nói gì. tôi vẫn ngồi bó gối bên cạnh hắn và ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. quay sang thì thấy hắn đang nhìn xa xăm.

Chợt tôi cất tiếng để phá tan không gian im lặng này.

- Ông nghĩ tui nên đi du học không?

- Có.... Mà thật ra anh không muốn lắm, như vậy sẽ không dược gần em.

Tôi mở to mắt nhìn Tuấn bĩu môi:

- Tại sao ông lại yêu tui? - Tôi lại hỏi câu hỏi mà tôi từng hỏi Tom.

- vì... vì... - Hấn áp ớ một hồi cố gắng tìm một câu trả lời thoả đáng nhất trước câu hỏi khó của tôi.

Tôi đưa mắt nhìn hắn đầy nghi vấn.

- Anh yeu em không vì lí do nào cả... - Tuấn đáp một cách đầy kiên quyết.

- Không có lí do tức là ông không yêu tui thật sự rồi.

- Em đừng suy diễn lung tung.

- Nếu ông không trả lời được thì tui đi về đây. Nói đoạn, tôi chống tay ngồi dậy chuẩn bị đi về.

- Thôi được, anh yêu em vì em đẹp, dê. thương, thông minh biết quan tâm người khác.

Tôi bật cười trước câu nói dối phản khoa học nhất từng được nghe. Tôi đẩy vai Tuấn.

- Ông là người nói dối tồi tệ nhất tui từng biết.

Tuấn gãi đầu. Hắn cởi chiếc áo khoác ra choàng lên vai tôi.

- Tình yêu không nhất thiết phải cần lí do đâu em.

Tôi vốn không tin về những chuyện tình yêu như thế này. Nó rất mông lung, nhưng tôi cũng thầm thán phục suy nghĩ của cả Tuấn và cả của Tom trước đây, cả hai người đều có một câu trả lời rất chung chung về lí do yêu tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng về câu trả lời.

- Muốn hét lên cho cả thế giới biết là Anh yêu Em. - Tuấn nói.

- Dám không?

- Phương, ANH YÊU EM!!!

Hắn há mồm ra hét lên xua đi không gian tĩnh lặng ở bìa rừng ngoại ô, tôi vội vã lấy tay bịt miệng hắn lại. sợ người khác nghe thấy vì đường vẫn có vài ba người lái xe qua lại.

- Im đi!

Tôi chặn họng hắn rồi đòi đi về. Ngồi vào trong xe. Hắn luyên thuyên kể chuyện cho tôi nghe, tôi chỉ biết gật gù. Về tới nhà, tôi vừa tháo dây an toàn ra thì hắn kéo tay tôi.

- Đợi đã!

Vừa dứt lời hắn đã chồm lên hôn tôi. Nụ hôn bất ngờ của hắn có mùi rượu whisky. Tôi mắt mở to vì kinh ngạc và chưa dịnh hồn trở lại, đôi môi của hắn thì vẫn đang xâu xé cái miệng tôi. Vậy là lần thứ hai tôi đã bị cưỡng hôn. Nhưng trái với lần đầu, lần này tôi cảm thấy cơ thể mình đang có dấu hiệu hưởng ứng, tôi không còn phản ứng dữ dội như trước nữa. Từ từ tôi đẩy hắn ra, hôn nhẹ lên trán hắn rồi quay lưng vô nhà. Hắn nhìn theo cười tủm tỉm không quên kèm theo câu:

- Chúc ngủ ngon, em yêu!

Tôi gật đầu nhìn hắn rồi bước đi...

Tôi và Tuấn bắt đầu công khai dần mối quan hệ của mình, mặc dù tôi chưa từng thừa nhận yêu Tuấn. Đau hơn nữa là tình cảm tôi dành cho Tom đang nhạt phai dần. Không một tin nhắn, một email, thậm chí một thông tin gì từ Tom. Tôi lại không phải ngừoi kiên nhẫn. Vậy nên tôi cũng bắt đầu có tình cảm với Tuấn.

Hôm nay tôi rủ Tuấn đến nhà hát karaoke,có Quỳnh nữa, mỗi lần hai đứa này gặp nhau là cãi nhau chí chớe. Tuy vậy nhưng mà hai đứa có vẻ song ca rất ăn ý.

Tôi cũng hào hứng giật micro và hát... "Sau đây, e xin trình bày một nhạc phẩm mang tên "when i look at you" nhạc phim The Last Song, ở bên dưới hai khán giả bất đắc dĩ là Tuấn đang vỗ tay nhiệt liệt, còn con Quỳnh thì giật Micro từ tay tôi:

- Ê mày định tra tấn người khác hả? Giọng ca có tuổi mà chưa có tên như mày, giọng hát của mày cả xóm này ai cũng biết hết rồi. Thảm hoạ Vpop!

- Hát hay không bằng hay hát - Tôi phân bua và nhún nhảy nhịp nhàng theo đoạn nhạc dạo của bài hát.

- Uh, hát hay không bằng hay hát. Còn hát dở không bằng đừng hát. - Nó lấy tay bịt lỗ tai nhăn nhó nhìn tôi.

Tuấn thì vẫn say sưa lắng nghe tôi và khuôn mặt hắn biến dạng khi tôi hát câu hát đầu tiên, khi giọng ca đặc sệt, chua lè, khủng khiếp và đầy kinh dị của tôi vang lên...

"everybody need a song

a beautiful melody..."

Nhưng mà... Tuấn chợt nở nụ cười hiền từ đầy trìu mến nhìn tôi. Tôi nhìn thấy sâu thẳm trong đôi mắt đen đó có một tình yêu chân thành dành cho tôi. Nếu so sánh giữa Tuấn và Tom, về tình cảm của hai người dành cho tôi thì đúng là thật khó để cân đo đong đếm bởi cả hai đều mang đến cho tôi một tình yêu thuần khiết.

Tôi chợt nhớ đến cái lần tai nạn, mà mãi về sau tôi mới biết Tuấn là người đã tình nguyện hiến máu, chăm sóc tôi bất kể ngày đêm. Dù cho không có Tom ở bên cạnh, nhưng tôi không hề cô đơn vì đã có Tuấn, những lần tôi hắt hủi hắn. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Sự xuất hiện của hắn đem lại cho tôi nhiều điều thú vị, tôi không biết đây có phải sự ngộ nhận không, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy yếu lòng và yêu mến Tuấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status