Nơi ta an lòng

Chương 14


Đầu óc vẫn còn đặt trên Vinh Mặc thế mà vẫn không thể thoát khỏi sự khiếp sợ khi ở nhà của mình còn làm đồ ăn cho mình, mới vừa rồi Vinh Mặc tùy tiện nói đùa liền bị Liêu Hành quăng phía sau, miệng ăn cái gì cũng đều không rõ hương vị.

Dùng xong đồ ăn sáng, Liêu Hành chủ động thu dọn chén đũa, cũng không dám để Vinh Mặc làm.

Vinh Mặc gọi điện cho lái xe tới đón hắn, lại kêu Vinh Yên thu dọn hành lý, chuẩn bị về nhà.

Liêu Hành rửa sạch bát nửa chừng, đi tới, nhìn bộ dáng của hai người, không vui hỏi: “Phải về rồi hả?”

“Ừ, quấy rầy cậu lâu rồi.” Vinh Mặc cúi đầu nói với con gái, “Dục Trạch, nói tạm biệt chú Liêu đi.”

Vinh Yên hướng Liêu Hành vẫy tay: “Hành Hành, tạm biệt, chú nhớ phải đi thăm cháu đó.”

Đi chỗ nào thăm vậy? Nhà cháu sao? Liêu Hành trong lòng phun tào, ngoài miệng chỉ nói: “Dục Trạch hẹn gặp lại.”

Vinh Mặc nói với cậu: “Lần sau dành chút thơi gian đi ăn cơm đi, cảm ơn cậu mấy ngày này chăm sóc con gái tôi.”

“Không cần không cần...” Liêu Hành xua tay, làm tới một nửa, phát hiện ánh mắt Vinh Mặc trở nên lạnh lùng, không có tiền đồ sửa lại lời nói, “Có rảnh sẽ hẹn vậy.”




Advertisement / Quảng cáo



“Được.” Vinh Mặc gật gật đầu, “Có rảnh thì liên hệ.”

Liên hệ cái quỷ đó! Tui một chút cũng không muốn liên hệ với anh đâu! Liêu Hành gật đầu: “Được.”

Vinh Mặc dắt theo Vinh Yên đi rồi, Liêu Hành nhìn bọn họ vào thang máy, mới quay lại tiếp tục rửa chén.

Trong nhà đột nhiên trở nên thanh tĩnh, Liêu Hành chợt không thích ứng. Suy nghĩ, nhìn bản ghi chép cuộc gọi trong điện thoại, do dự một lát, vẫn là đem dãy số liên hệ mấy ngày nay lưu lại, ai biết về sau còn dùng đến hay không? Liêu Hành nhớ kỹ giáo huấn lưu lại tên thành “Không thể gọi” để nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không cần gọi dãy số này.

... Thật sự là ngây thơ.

Cha con Vinh Mặc ngồi trên xe, Vinh Mặc dặn dò lái xe: “Về nhà.”

Vinh Yên còn ghé trên cửa sổ nhìn về hướng nhà Liêu Hành, tiếc là lầu cao quá, bé không nhận ra. Quay đầu hỏi Vinh Mặc: “Ba ba, con về sau có thể tìm Hành Hành chơi không?”

“Có thể, thế nhưng phải hỏi chú ấy trước.” Vinh Mặc vuốt tóc bé hỏi, “Dục Trạch rất thích chú Liêu hả?”

“Dạ, Hành Hành rất tốt.” Vinh Yên gật đầu, “Chơi với con, còn dẫn con đi dạo chợ đêm.”

Cái này đã kêu là tốt? Vinh Mặc bật cười, lại nói: “Sau này phải gọi chú ấy là chú Liêu, không được kêu Hành Hành, không lễ phép.”

Vinh Yên mếu máo: “Nhưng mà mọi người đều gọi chú ấy là Hành Hành mà.”

Mọi người? Vinh Mặc nhớ tới nhóm fan trên weibo của Liêu Hành, hình như thật sự đều gọi cậu ta như vậy. Hắn nói: “Nghe lời.”

“Dạ.” Vinh Yên không tình nguyện đồng ý.

Vinh Mặc nhớ tới bộ dạng lôi thôi lếch thếch kia của Liêu Hành ở nhà, còn có thói quen ăn đồ vặt lung tung, không khỏi lắc đầu: tốt xấu gì cũng là ngôi sao nhiều năm như vậy, sinh hoạt cá nhân sao lại tùy tiện thế nhỉ? Thế nhưng... Vinh Mặc nhớ tới người nào đó ghé trên giường để lộ nửa phần thắt lưng — thật ra cũng hơi mập đó.

Liêu Hành nếu nghe thấy, nhất định sẽ gào thét trong tolet.

Qua quốc khánh, Liêu Hành cùng Thân Việt bàn bạc về việc kí tiếp hợp đồng.

Cậu nhìn trúng hai kịch bản phim điện ảnh cùng ba kịch bản phim truyền hình, bị Thân Việt chém đi hai bộ truyền hình, điện ảnh thì đều để lại.

Liêu Hành đóng phim nhiều năm như vậy, mắt nhìn vẫn là không tệ. Biết nhận kịch bản không thể dựa vào đất diễn nhiều hay ít, mà quan trọng là vai diễn. Cậu hiện giờ tuy rằng nắm giữ danh hiệu ảnh đế, được sự tán thành của người trong giới, nhưng người xem vẫn tìm ra một số khuyết điểm trong diễn xuất không thể tranh cãi. Gíup cậu nắm được danh hiệu ảnh đế chính là bộ phim điện ảnh lúc trước cậu còn chưa nổi tiếng, khi đó ngay cả diễn xuất cũng không tốt gì, thật sự non nớt, lại bởi vì tuổi trẻ mà ngây ngô tùy tiện thể hiện vai diễn. Hiện giờ, tuy rằng đóng phim nhiều, thế nhưng còn chưa đủ sức thuyết phục.

Hai kịch bản lần này Liêu Hành chọn, một vai là nhân viên ngầm trong đám buôn lậu bị tin tình báo giả về súng đạn mà suýt bại lộ thân phận, tình tiết là sự đấu trí cùng dũng khí với bọn buôn lậu trong quá trình cố gắng chạy trốn. Còn một vai khác chính là một học trò nhỏ bình thường yếu đuối nhưng chất phác, luôn bị người ta khi dễ, khi quốc gia loạn lạc liền dứt khoát xông pha chiến trường, cứu người.

Liêu Hành nhìn trúng vai diễn buôn lậu vũ khí cùng học trò nhỏ, một vai âm hiểm giả dối lại bá đạo tàn nhẫn, một vai yếu đuối chất phác lại tâm ôm thiên hạ, trước là một vai xấu xa, ích kỷ, bừa bãi, tàn bạo phát huy đến tận cùng, sau là một vai rất nhu nhược yếu đuối, một bên thì quá yếu đuối, một bên lại vô cùng mạnh mẽ, rất khó diễn để tạo màu sắc riêng. Trước rõ ràng là phong cách một tên buôn lậu, sau có lẽ đa phần là mang phong cách thư sinh.

Thân Việt không thể không tán thưởng ánh mắt của cậu, hai vai diễn này nếu diễn tốt, không sợ phòng bán vé phim điện ảnh không tốt còn đủ để lấy về danh hiệu ảnh đế cho Liêu Hành. Tuy rằng vai diễn tên buôn lậu súng đạn cũng không phải là nhân vật chính, nhưng lại là một nhân vật phản diện vô cùng đặc sắc.

Phim truyền hình lần này được Liêu Hành chọn cũng là một vai diễn mới mẻ, là một thế gia đệ tử giả nhân giả nghĩa nhưng lại bừng bừng dã tâm, với cậu mà nói thì diễn nhân vật này không khó khăn lắm, phần diễn rất nhiều, chính là có điểm... khiến người chán ghét.

Thân Việt cảm khái: “Cậu hiện giờ là đang cố gắng hướng bản thân phát triển theo hướng vai diễn phản diện a!”

Liêu Hành hắc hắc cười: “Tui cảm thấy như vậy có vẻ có tính khiêu chiến!”

Cùng ngày buổi chiều Liêu Hành đã bị Thân Việt lôi đi gặp đạo diễn điện ảnh, đóng bộ phim điện ảnh về học trò nhỏ trong y quán. Bộ phim này có cái tên thực bình thường, là “Y giả nhân tâm” (Tấm lòng thầy thuốc), ý nghĩa rõ ràng. Đạo diễn là Tiễn Khải Vân, sở trường là quay khơi gợi nhân tính, đại nghĩa dân tộc, sự lương thiện của những nhân vật nhỏ trực tiếp là đề tài của đạo diễn, Liêu Hành trước kia từng xem phim điện ảnh của ông, cảm thấy được vị đạo diễn này thật sự khiến cho người ta phải bội phục. Diễn viên trong phim điện ảnh của ông đều thể hiện trọn vẹn tính cách của nhân vật, tươi đẹp đặc sắc, đạo nghĩa mãnh liệt, khí khái văn nhân, tướng quân chịu trách nhiệm, y giả nhân tâm, xem phim điện ảnh của ông, hoàn toàn có thể nhìn ra sự lý giải cùng hiểu biết của đạo diễn đối với vai diễn đó.

Liêu Hành thích phim điện ảnh của ông, có tư tưởng, có khí phách lại càng có khí khái. Nhưng cậu cho tới bây giờ chưa hợp tác với vị đạo diễn này.



Advertisement / Quảng cáo



Khi bọn họ đến, Tiễn Khải Vân đã ở trong quán trà ngồi hơn 10 phút, ông năm nay hơn 50 tuổi, để râu, mặc áo may ô giống như mấy bác công nhân viên thông thường, miệng ngậm thuốc, đi dép lê, cầm trong tay tập tài liệu diễn viên được công ty đề cử, đang ngồi xem. Tốc độ ông đọc tư liệu cực nhanh, vài giây đã đem một phần tư tư liệu ném một bên, ánh mắt cũng không dừng một tí.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút bất ngờ.

Ông bác này... Ăn mặc có cá tính quá! Khụ khụ... Thân Việt dẫn đầu đi ra chào hỏi, mở miệng nói: “Tiễn đạo, thật là ngại, đã tới trễ, để ngài phải đợi lâu.”

Tiễn Khải Vân ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái: “Ngồi.”

Hai người ngồi xuống phía đối diện ông, nhất thời không biết nên nói gì, đành phải lẳng lặng đợi ông xem xong tư liệu.

Nhân viên phục vụ tới đây thêm một bình trà cho bọn cậu, rồi xoay người rời đi.

Liêu Hành chủ động cầm lấy hai chén trà, trước rót cho Thân Việt một ly, rồi... cho mình một ly.

Thân Việt thực tự nhiên nâng chung trà, thổi thổi vụn trà, nhấp một ngụm.

Uống xong một ly, Tiễn Khải Vân còn chưa xem xong tư liệu, Thân Việt nhíu mày, không biết vị đạo diễn này làm cái gì, Liêu Hành nhìn thấy biểu tình của y, liền biết vị đại diện tính tình không được tốt này đã có chút mất kiên nhẫn, bật người lại một lần nữa rót cho y một chén trà, cầm đưa qua: “Uống trà uống trà.”

Thân Việt nhận lấy, không nói lời nào uống hết nửa chén.

Tiễn Khải Vân đột nhiên buông tư liệu, hỏi Liêu Hành: “Đến thử vai diễn nào?”

Liêu Hành sửng sốt một chút, đáp: “Tây Cảnh.”

“Ừ.” Tiễn Khải Vân gật gật đầu, “Tây Cảnh là một học trò ở y quán từ nhỏ đã bị khi dễ, gầy yếu chất phác, nhìn cậu có vẻ khỏe khoắn, nhanh chóng giảm béo, một tháng sau khởi máy.”

“Phụt.” Thân Việt không chút khách khí cười, đó mà là khỏe khắn hả? Rõ ràng là mập! Ai? Từ từ! Ý của Tiễn Khải Vân là...” Ý của ngài là, Liêu Hành nhận vai diễn này? Không cần thử?”

Tiễn Khải Vân nhíu mày: “Chứ không kêu mấy cậu đến làm gì?” Nhìn qua Liêu Hành một chút, bổ sung, “Mặt cũng tạm đi, bộ dạng ngoan ngoãn dễ bảo cũng ổn, đợi dáng người cậu ta đạt tiêu chuẩn lại đến hóa trang thử.”

Ngài rốt cuộc là từ đầu nhìn ra người khác ngoan ngoãn dễ bảo vậy! Không phải là do rót cho Thân Việt một ly trà chứ! Liêu Hành xấu hổ “Tôi trở về liên tập thể hình!”

“Ừ.” Tiễn Khải Vân gật gật đầu, lại hỏi, “Kịch bản xem xong có suy nghĩ gì?”

“Ách... Rất tốt.” Liêu Hành do dự một lát, lại hỏi một câu, “Phim điện ảnh này ngài tham khảo thời đại nào vậy?”

“Thời ngũ đại thập quốc, sao?”

“Kia...” Liêu Hành ho khan một chút, nói, “Kịch bản kia có mấy chỗ không quá thích hợp...”

“Ừm?” Tiễn Khải Vân nhíu mày, lần đầu tiên gặp còn chưa diễn liền tìm ra lỗi của kịch bản, này là loại diễn viên gì?

Liêu Hành biết ông hiểu lầm, dù sao thì, đạo diễn cùng biên kịch vô cùng kiêng kị diễn viên đối với kịch bản khoa tay múa chân. Cậu vội vàng giải thích: “Tôi không phải có ý phản đối kịch bản, chỉ là... có một số chỗ, ngài đặt bối cảnh thời đại không quá hợp lý...” Liêu Hành cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Thân Việt.

Thân Việt bất đắc dĩ, chỉ đành hướng Tiễn Khải Vân giải thích: “Cậu ấy trước kia học sử, đụng tới đề tại loại này có chút tật xấu, ngài đừng để ý.”

“Hả? Bằng sử sao?” Tiễn Khải Vân vô cùng kinh ngạc, “Vậy sao cậu không chăm chỉ nghiên cứu học hành, lại đi làm diễn viên?”

Ngữ khí như ghét bỏ kia của ngài đạo diễn là muốn gì đó? Cho dù chúng ta biết ngài luôn đối với phần tử trí thức tôn kính nhưng cũng đừng ghét bỏ nghề diễn viên chứ! Thân Việt đơn giản đáp: “Cơ duyên xảo hợp.”

Tiễn Khải Vân tất nhiên cũng phát hiện bản thân không ổn, ho khan hai tiếng, hỏi, “Chỗ nào không hợp lý?”



Advertisement / Quảng cáo



Liêu Hành hỏi ông kịch bản, dựa vào trí nhớ của bản thân, nói một chút cho ông nghe, sau khi nghe xong thì chỉ liên tục gật đầu, sau khi nói hết, ánh mắt nhìn Liêu Hành có chút không giống với trước đó, vô cùng nhiệt tình: “Tiểu Liêu, để cậu kiêm chức được không?”

Thân Việt nhịn xuống xúc động muốn trừng mắt, một lát sau mới ngạc nhiên “Tiểu Liêu”?

Liêu Hành nghi hoặc: “Kiêm chức? Cần tôi đóng vai phụ hả? Hay đóng thế?”

“Đóng thế cái gì?” Tiễn Khải Vân tất nhiên không biết sự bướng bỉnh của Liêu Hành, trực tiếp bỏ qua, “Tôi là muốn mời cậu làm cố vấn điện ảnh, trang phục, đạo cụ nè, bớt chút thời gian chỉ đạo cho mấy đứa nó, phim điện ảnh này quay tốt, không thể lọt vào mấy cái linh tinh, loại sự tình liên quan đến chất lượng điện ảnh này phải thật sự nghiêm túc, cậu không có vấn đề gì chứ?”

Liêu Hành thụ sủng nhược kinh: “Cái này không ổn lắm đâu? Tôi biết cái gì đâu, để cho người chuyên nghiệp làm...”

Tiễn Khải Vân không kiên nhẫn đánh gãy lời cậu, vung kịch bản trong tay: “Này mà không biết nhiều sao?”

“Ừ.” Liêu Hành ngữ khí giảm xuống, “Vậy cũng được.”

Tiễn Khải Vân huy tay: “Được rồi, đến lúc ký hợp đồng sẽ ký chung với hợp đồng cố vấn, tiền thù lao không ít đâu.”

Thân Việt lập tức xen mồm nói: “Ngài nói cái gì! Có thể giúp đỡ là phúc khí của Liêu Hành chúng tôi, muốn trả thù lao gì a! Cậu ấy ở trong tổ kịch còn phải nhờ ngài chiếu cố nhiều, ngài nói những lời này thật quá khách khí.”

Tiễn Khải Vân lúc này mới nhìn thẳng vào vị đại diện, Liêu Hành hỗ trợ làm cố vấn tất nhiên không phải là chuyện dễ dàng, phải quan tâm tới mấy việc nhỏ nhặt, cậu với ông cũng không có giao tình gì, lần này miễn cho bản thân một khoản tiền, nhưng mà những câu hồi nãy Thân Việt nói chính là ẩn giấu ý nghĩa: “Liêu Hành nếu giúp ngài, ở trong tổ kịch còn phải nhờ ngài khoan dung”, để cho ông về sau nếu thật sự bất mãn với Liêu Hành, cũng không có cách nào tức giận. Bên trong thật không đơn giản! Tiễn Khải Vân không hề dong dài: “Vậy coi như đã định.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status