Nữ thần báo tử (Soul Screamers)

Quyển 5 - Chương 12

“CHỊ ẤY SẮP CHẾT À?” - Tôi nín thở thì thào hỏi Lydia, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Farrah, người đang thản nhiên đọc sách như thể trong phòng không hề có người. Trong mắt Farrah bây giờ, chúng tôi “không có thật” như Lydia- “Chị có chắc không?” - Tôi bàng hoàng hỏi lại và Lydia gật đầu.

anh Tod liếc mắt nhìn Farra. “Nếu cô ấy bệnh nặng như vậy, tại sao họ vẫn giữ cô ta ở đây?”

“Đâu có.” - Lydia giải thích- “Họ sẽ chuyển cô ấy sang viện Memorial kế bên khi cô ấy quá yếu. Nhưng các bác sỹ cũng chỉ có thể truyền đạm cho cô ấy, chứ chẳng ai biết cô bị bệnh gì mà điều trị, bởi vì các xét nghiệm đều cho kết quả âm tính. Và theo lời các y tá già thì Farrah đã mất đi ý chí muốn sống. Tôi nghĩ họ nói đúng.”

“Bởi vì chị ấy không tin là mình đang sống?” - Tôi hỏi, và Lydia gật đầu- “Nhưng chị ta đâu chỉ có một mình, vẫn còn đứa bé mà.” - Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra mối liên hệ giữa Danica và Farrah- “Đáng ra Farrah đã mất đi đứa bé, giống như Danica, nếu không phải nhờ chị… Chị ấy có thai được bao lâu rồi?”

“Nghe y tá nói 28 tuần thì phải. Tại sao?” - Lydia hết nhìn tôi lại nhìn anh Tod- “Đứa bé bị làm sao à? Danica là ai?”

“Là bạn học cùng trường của tôi. Tôi nghĩ con của Danica và con của Farrah có cùng một bố.” Đột nhiên tôi thấy tiếc vì đã không in ảnh “thầy Allan” mang theo.

Khoan đã … Tôi quay sang hỏi anh Tod. “Điện thoại của anh vào mạng được không?” Chứ điện thoại của tôi thì không.

anh gật đầu, thò tay vào túi lấy điện thoại đưa cho tôi. Tay còn lại vẫn nắm chặt lấy tay tôi. “anh cũng không có nhiều hóa đơn phải trả vì thế em cứ tự nhiên.” Và tôi phải mất gần một phút mới tìm ra trang web cần tìm, do chỉ bấm được bằng một ngón tay.

“Farrah!” - Tôi gọi, ngày khi tìm thấy bức ảnh trên trang web trường Crestwood, nhưng chị ta thậm chí còn chẳng buồn ngẩng lên. Tôi đành kéo anh Tod lại gần giường của Farrah rồi quỳ xuống bên cạnh giường- “Farrah, đây có phải là bố của đứa bé không?” Tôi phóng to mặt Allan lên và chìa điện thoại ra trước mặt Farrah. Chị ta tìm mọi cách gạt tay tôi ra nhưng tôi nhất quyết không chịu bỏ cuộc- “Hãy nhìn đi! một lần thôi! Có phải là anh ta không?” Tôi vẫn khăng khăng dí điện thoại vào mặt chị ta. Cuối cùng Farrah đành phải ngẩng đầu lên nhìn.

Đôi mắt nâu của chị ta đẫm lệ. “David!” Chị ta nghẹn ngào thốt lên và cơn giận trong tôi lại bùng lên, cảm thấy phẫn nộ thay cho Farrah và Danica.

“Là hắn.” Tôi nói với anh Tod, và đang định đứng dậy thì bị Farrah nắm tay giữ lại, mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại.

“anh ta là ai?” Lydia hỏi, trong khi tôi vẫn đang phải khom lưng giơ điện thoại cho Farrah xem.

“Tôi không biết tên thật của hắn.” - Tôi đành quỳ lại xuống đất cho thoải mái- “Nhưng hắn là một con quỷ incubus. Trong thời gian dạy ở trường Farrah, hắn đã làm cho chị ấy có thai và giờ hắn đang dạy ở trường tôi. Và vì đứa con của hắn với Danica đã không còn, tôi tin chắc là hắn đang nhắm vào cô bạn thân của tôi. Nhưng tôi không biết tại sao cái thai của Farrah vẫn phát triển được như thế.”

“Hên xui thôi.” - anh Tod quỳ xuống bên cạnh tôi- “Phần lớn các cô gái không thể mang thai incubus đến đủ tháng, vì thế hắn phải tăng cơ hội thành công bằng cách đi “gây giống” cho càng nhiều người càng tốt.”

Nỗi giận dữ của tôi dường như không có giới hạn. “Và với mỗi lần như thế, hắn lại hủy hoại cuộc đời của một cô gái, hoặc bỏ rơi một đứa con gái mới đẻ, hoặc cả hai, mà vẫn không đảm bảo có kiếm được đứa con trai nào không.”

“Con của tôi là con trai.” - Farrah lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại của anh Tod, còn tay tôi nãy giờ đang tê dại đi vì giơ điện thoại quá lâu- “Nhưng đáng tiếc nó không phải là một cậu bé thật.”

không là người thật thì là người gỗ Picocchio chắc?

“Bác sỹ bảo với chị thế à?” Tôi nhẹ nhàng gỡ điện thoại ra khỏi tay chị ta, rồi đứng dậy và trả lại cho anh Tod. Farrah vẫn tiếp tục nhìn theo cái điện thoại cho tới khi nó nằm yên vị trong túi quần sau của anh chàng thần chết mới thôi. Sau đó, chị ta quay lại với quyển sách, và lại coi chúng tôi như “không có thật”, một lần nữa.

“cô ấy nói đúng đấy.” - anh Tod nói- “cô ấy đã không phải ở trong này nếu đứa bé là con gái. Các bé gái sinh ra sẽ là người bình thường vì thế các triệu chứng khi mang thai cũng sẽ rất bình thường. Nhưng các bé trai sẽ là những incubus, do vậy nếu việc mang thai không giết chết đứa bé thì cũng sẽ giết người mẹ một cách từ từ, cả về thể xác lẫn tinh thần.” - anh nhún vai nói tiếp- “anh tưởng em biết điều đó rồi chứ.”

“không hề.” Tôi bắt đầu nghĩ rằng đôi khi không biết có khi lại là điều hay, bởi vì càng biết nhiều chỉ càng khiến tôi thấy tức giận hơn.

“Tôi cũng không biết chuyện đó.” Lydia nói.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi ngước mặt lên nhìn anh Tod. “Em nghĩ công việc của chúng ta ở đây thế là xong rồi. Em đã biết được điều cần biết.” Tôi buồn bã liếc sang phía Farrah, cảm thấy thật bất lực khi không thể làm gì để giúp cho chị ta và đứa bé.

“Khoan đã, hai người định đi à?” - Lydia hoảng hốt đứng bật dậy- “Cho tôi đi theo với.” - Tôi trợn tròn mắt nhìn chị ta- “Hoặc không thì giúp tôi rời khỏi đây cũng được.”

Tôi liếc sang anh Tod, nhưng anh chỉ nhún vai. “Tùy em thôi.”

Tại sao lại tùy tôi? “Lydia, tôi không thể. Còn bố mẹ chị thì sao?”

“Chính họ đã tống tôi vào đây. Tôi cầu xin cô đấy, Kaylee.” - Ánh mắt Lydia nhìn tôi đầy tuyệt vọng- “Tôi là một syphon. cô biết nó có nghĩa là gì không?”

Tôi lắc đầu, hiển nhiên là chị ta không phải đang nói đến cái ống xi-phông rồi. không lẽ chị ta định sẽ giúp tôi lấy trộm xăng cho xe ô tô, đổi lại cho việc tôi giúp chị ta đào tẩu khỏi bệnh viện tâm thần? Như vậy thì đúng là quá … điên.

“Tôi lấy đi các thử của mọi người. Bất cứ thứ gì. Cơ thể tôi sinh ra đã có nhu cầu bẩm sinh là cần bằng cảm xúc của bản thân với những người xung quanh. Và khi thấy có sự mất cân đối về cảm xúc, trong lòng tôi sẽ dấy lên một sự thôi thúc rất mãnh liệt, muốn hút lấy những phần dư thừa để cân bằng mọi thứ. Tôi đã dành cả cuộc đời mình chiến đấu với cái nhu cầu cần bằng ấy, bởi tôi không muốn đầu độc bản thân bằng các vấn đề của người khác, và kết quả là tôi đã bị tống vào đây.” Chị ta giang rộng hai tay như muốn ám chỉ bệnh viện tâm thần Lakeside.

Gì chứ riêng chuyện này thì tôi có thể thông cảm với chị ta.

“Tôi đã lấy đi sự đau đớn của cô và tôi cũng đã lấy đi một phần bệnh tật của Farrah.” - Chị ta nói tiếp, đánh đúng vào lòng trắc ẩn của tôi- “Tôi có thể chủ động lấy đi thứ gì đó, để giúp một người, giống như tôi đã làm với cô. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng được phép chọn lựa. Khi có một sự mất cân bằng quá lớn xảy ra, việc cưỡng lại nói giống như việc cô phải bơi với hai cánh tay bị trói chặt vậy. Tôi không thể làm được.” - Lydia chộp vội lấy cái tay còn lại của tôi, như kiểu một người đang sắp chết đuối vừa vớ được cái cọc- “Farrah sắp chết rồi và nếu tôi vẫn còn ở đây khi chuyện đó xảy ra, cô ấy chắc chắn sẽ kéo tôi theo.”

“Vấn đề không phải là bọn tôi có cứu chị ra khỏi đây hay không.” - Mặc dù rất đau lòng khi phải nói ra điều này nhưng rất có thể chị ấy và tôi đang phải đối mặt với hai cái chết song song- “Nếu thời gian của chị đã hết thì dù đang ở đâu chị cũng sẽ phải đi thôi.”

“Cũng chưa chắc.” - anh Tod cắt ngang lời tôi và mặt Lydia bừng sáng đầy hy vọng- “Kể cả với cô ấy.” - anh liếc về phía Farrah. “Còn vụ mang thai quỷ incubus… có thể coi là chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát, giống như việc Doug bị chết do hít phải “hơi lạnh” quá liều. Nó đi ngược lại với sự sắp đặt của tự nhiên. Điều tương tự cũng sẽ xảy ra với Lydia, nếu cô ấy trở thành nạn nhân của sự việc lần này. Đây có thể không phải thời điểm hay cách thức mà họ đáng ra phải chết. Cả Farrah và Lydia.”

Ra là vậy! Tôi tái mặt nhìn sang phía Lydia. “Ý anh là … chúng ta sẽ trở thành kẻ giết người nếu bỏ mặc chị ấy ở đây?” Tôi hỏi, và anh Tod nhún vai.

“Em không tự tay bóp cò, nhưng em cũng đâu có lấy đi khẩu súng.”

“Làm ơn đi mà Kaylee.” - Lydia cầu xin tôi- “Giúp tôi ra khỏi đây với. Tôi đã từng giúp cô. Và cô nợ tôi điều đó.”

Chị ta nói đúng, và tôi cũng không còn nhiều thời gian để trả món nợ ấy. “anh sẽ làm được chứ?” - Tôi hỏi anh Tod, và anh gật đầu- “Nhưng anh không thể đưa cả hai đi cùng một lúc vì thế anh sẽ phải quay lại đón cô ấy sau.”

“không, anh cứ đưa cô ấy đi trước đi.” - Tôi khăng khăng nói- “Em vẫn còn vài chuyện cần hỏi Farrah, và em cũng muốn chạy qua thăm anh Scott một lát. Em sẽ ở đây đợi anh.”

“Em có chắc không?” anh Tod đã quá hiểu tôi ghét nơi này đến thế nào.

“Chắc. Miễn sao anh quay lại đón em là được.”

“không gì có thể ngăn anh quay lại đây.” anh trấn an tôi, và tôi tin lời anh.

Tôi buông tay anh ra, và ngay lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Và hụt hẫng. Lúc anh chìa tay nắm lấy tay Lydia, đột nhiên tôi thấy giận điên lên, chỉ muốn lao vào giật tay chị ta ra và đòi anh lại cho mình, mặc món nợ chưa trả với Lydia và dù thực tâm tôi muốn giúp chị ta.

“cô sẵn sàng chưa?” anh Tod hỏi, và chị ta gật đầu, nắm lấy tay anh.

“Chị sẽ làm gì?” - Tôi hỏi, cố gắng không nhìn vào cái nắm tay của họ hay nghĩ về việc tại sao tôi lại để ý tới chuyện đó như thế- “Chị không thể về nhà đúng không?”

Lydia lắc đầu. “Họ sẽ gửi trả lại tôi vào đây thôi. Nhưng tôi sẽ không sao đâu. Còn chuyện gì có thể tệ hơn chuyện phải chết ở trong này?” Chị ta đảo mắt nhìn quanh phòng. Tôi hiểu cảm giác của Lydia, nhưng tôi cũng hiểu sẽ không dễ dàng gì cho một người sống nhiều năm trong bệnh viện tâm thần hòa nhập trở lại với xã hội.

Tôi lấy cái bút chì trên bàn và rút đồng 20 đô-la trong túi ra. “Đây là tất cả những gì tôi có.” - Vừa nói tôi vừa viết số điện thoại của mình lên mẩu giấy trắng rồi đưa cho chị ta cùng với tờ tiền- “Nếu cần tôi giúp gì, cứ gọi cho tôi. Nhưng tôi báo trước, lời đề nghị này chỉ có hiệu lực tới thứ Năm thôi.”

Lydia bối rối cầm tờ tiền và mẩu giấy ghi số điện thoại đút vào túi. “Cám ơn.”

Tôi gật đầu ra hiệu cho anh Tod. “anh sẽ quay lại ngay.” nói rồi cả hai biến mất, còn lại mỗi mình tôi và cơn hoảng loạn mới vừa ập tới. Giờ ai bước vào đây cũng sẽ nhìn thấy tôi. Tôi có thể bị bắt, hoặc bị nhầm tưởng là bệnh nhân đang đi lạc. Tôi biết, chỉ cần anh Tod quay lại đón tôi là mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng điều đó vẫn không giúp tôi bình tĩnh hơn.

Vì thế tôi quyết định tập trung vào Farrah, người nãy giờ vẫn chưa biết- hoặc không để tâm- rằng anh Tod và Lydia đã biến mất.

Tôi ngồi xuống cuối giường, nghiêng đầu gọi. “Farrah?” - Chị ta không hề ngẩng mặt lên- “Tôi là thật mà, chị quên rồi à? Chị có thể nói với tôi.”

Chị ta lắc đầu, mặt vẫn cúi gằm xuống quyển sách. “Người thật không ai lại đi nói chuyện với Lydia. cô ấy không thể nghe thấy họ, bởi vì cô ấy không có thật.”

“Bản thân chị cũng đâu có thật, đúng không?” - Nếu không phải vì bất đắc dĩ, không đời nào tôi tham gia vào trò chơi tâm lý này- “Nhưng chị vẫn nghe thấy những người thật nói chuyện đấy thôi. Điều tương tự cũng xảy ra với Lydia.”

Farrah đang lật trang sách liền dừng lại, mặt đăm chiêu suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng lên nhìn tôi. “Ừ nhỉ …”

“Bởi vì tôi có thật, giống như Daivd, chị có thể kể cho tôi nghe thêm về anh ấy không?” Tôi nín thở chờ đợi, không dám chắc là chị ta có cắn câu hay không. Nhưng rồi …

“anh ấy rất đẹp.” Farrah nói, mắt mơ màng như đang nhìn thấy hắn trong đầu.

“Công nhận anh ấy đẹp thât.” - Cách tốt nhất để nói chuyện với một nạn nhân tâm thần do mang thai quỷ incubus là: Đồng ý với mọi điều chị ta nói- “Nhưng tôi muốn biết chi tiết hơn cơ. Chị có biết ngoài chị ra còn ai thân với anh ta giống như chị không? Trong số họ có ai cũng đã từng mang thai không?”

“Erica đã cố” - Farrah nói- “Nhưng rồi cô ấy bị ốm và đứa bé đã chết. Chứng tỏ đứa bé đó có thật.”

“thật kinh khủng!” - Tôi thốt lên, và chị ta lật thêm vài trang giấy nữa- “Còn ai nữa không?”

“Tiffany. Nhưng lâu lắm rồi tôi không gặp cô ấy. cô ấy không có thật. Nhưng đứa bé thì có. Đó là một bé gái.”

“Sao chị biết là bé gái?” Tôi hỏi, toàn thân nổi hết gai ốc. Tôi chỉ ước sao anh Tod quay lại thật nhanh.

“David kể với tôi. anh ấy rất buồn.”

“Chị có biết David sống ở đâu không?” Tôi hỏi nhưng Farrah lắc đầu.

“anh ấy không đưa học sinh về nhà bởi vì như thế là không phù hợp.”

“Tất nhiên rồi.” - Và cả việc lên giường với họ nữa- “Vậy là hai người chỉ gặp nhau ở trường thôi?”

“Hoặc là anh ấy qua nhà tôi.”

Tôi ngồi thẳng dậy, há hốc mồm ngạc nhiên. “Thầy B, à không, David còn đến cả nhà chị ý hả? Thế bố mẹ chị không có ý kiến gì à?”

“Bố tôi không có nhà. Còn mẹ tôi không có ý kiến gì. Bà rất quý David là đằng khác.”

Ôi không! Tôi nhắm mắt lại, cố nuốt trôi cái cảm giác rờn rợn đang mắc ở cổ họng. “Farrah, Lydia nói mẹ chị đã chết. Có phải chuyện đó xảy ra sau khi David bắt đầu tới nhà chị chơi không?”

“Ừ. Nhưng cũng không quan trọng bởi vì bà không hề có thật. Mà đã không có thật thì làm sao gọi là chết được. Tôi cũng sẽ không chết.”

“Bởi vì chị không có thật?”

“Chính xác. Nhưng cô thì sẽ phải chết.” Chị ta nhìn thẳng vào mắt tôi, làm tôi rùng hết cả mình.

“Sao chị biết?”

Farrah nhún vai. “Bởi vì cô có thật. Mà phàm là những gì có thật thì đến một lúc nào đó cũng sẽ phải chết.”

Tôi vội đứng dậy lùi xe khỏi giường chị ta, và Farrah quay lại với cuốn sách, thản nhiên như thể tôi chưa từng có mặt ở đây. Trong một thoáng, tôi ghen tỵ với khả năng vô cảm tuyệt đối trước mọi chuyện của chị ta. Mới đầu tôi tưởng mình cũng sẽ cảm thấy như vậy khi đối mặt với cái chết, nhưng chẳng hiểu sao khi thời gian còn lại càng ít, tôi càng thấy quý trọng nó hơn và muốn được sống.

Tôi rón rén mở hé cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài. Cả cái hành lang vắng tanh, không một bóng người. Tôi liếc xuống đồng hồ trên tay, đã gần 5 phút trôi qua. Chỉ có vụt biến từ đây ra bãi đỗ xe rồi quay trở lại thôi mà sao lâu thế nhỉ? không lẽ có chuyện gì xảy ra?

anh Tod sẽ không bao giờ bỏ tôi lại đây. Trừ phi anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi chỉ mất 5 phút để xem qua một lượt chỗ đồ đạc ít ỏi của Farrah nhưng không phát hiện thêm được điều gì. Tôi cần phải rời khỏi đây bởi giờ đi tuần của các y tá sắp đến gần, và tôi không thể mạo hiểm để ai đó tìm thấy mình ở Lakeside, trong căn phòng đang thiếu một bệnh nhân.

không còn cách nào khác, tôi đành cởi giày và khoác lên người chiếc áo trắng mà Lydia đã bỏ lại. Sau đó tôi tháo chun buộc tóc ra và lắc đầu thật mạnh, cho tóc xõa xuống che gần hết nửa khuôn mặt rồi quỳ xuống cạnh giường Farrah một lần cuối.

“Chị có biết Scott Carter không?” Tôi hỏi và chị ta gật đầu

“anh ấy … thế nào?” Tôi không thể hỏi thẳng Farrah xem anh ấy điên cỡ nào bởi dù gì họ cũng cùng là bệnh nhân ở đây.

Farrah từ từ ngẩng mặt lên nhìn tôi, hai mắt mở to. Đây có lẽ là nét mặt tỉnh táo nhất của chị ta từ lúc gặp nhau đến giờ. “Cậu ấy có thật, nhưng lại không biết điều đó. Vì thế đừng nói cho cậu ấy biết. Nhỡ đâu cậu ấy không muốn biết chuyện mình sẽ chết thì sao.”

Vậy thì giống tôi rồi.

“Cám ơn chị, Farrah.” Tôi đứng dậy và quay lại nhìn chị ta một lần cuối, ước sao có thể làm gì đó giúp cho hai mẹ con. Kế đó, tôi hít một hơi thật sau rồi bước ra cái hành lang ơn giời vẫn đang vắng tanh.

Tôi mới đi được chừng bốn bước bỗng nghe thấy tiếng ai đó mở cửa và tiếng giày đế mềm vang lên từ đằng sau. Tôi không quay mặt lại. Trừ phi họ nhìn thấy mặt tôi còn không thì không thể đoán ra được tôi không phải là người ở đây. Tôi có thể là bất cứ nữ bệnh nhân tâm thần có mái tóc màu hạt dẻ nào trong chiếc áo bệnh nhân màu trắng này. nói vậy nhưng tôi vẫn phải đút vội hai bàn tay đang run lẩy bẩy vào túi áo.

Tim tôi đập thình thịch theo từng bước chân và khi tôi ra tới khu sinh hoạt chung ngoài trời, chứng sợ không gian rộng ập tới trong tôi như một phản ứng tự vệ của cơ thể. Mọi thứ bỗng trở nên quá rộng và quá sáng đối với tôi. Mọi người đang thơ thẩn đi lại như những quả mìn nổ chậm mà tôi cần phải tránh, nhưng lại không được tỏ ra quá lộ liễu.

Lúc tôi đi qua phòng xem TV, hai tay tôi co lại thành nắm đấm trong túi áo. Khi tôi đi qua khu vực ăn uống, tôi chỉ dám thở ra nhè nhẹ. Và chỉ tới khi yên ổn vượt qua được cái bàn trực của y tá, tôi mới dám ngẩng đầu lên.

Tôi dựa lưng vào bức tường kế bên toa-lét dành cho khách, rồi ghé mắt quan sát xung quanh xem có ai đang nhìn mình không. không có ai, nhưng tôi hiểu mình sẽ không thể may mắn mãi được, và anh Tod nãy giờ vẫn chưa thấy đâu. Nếu muốn nói chuyện với Scott, tôi sẽ phải tự thân vận động. Tôi hít một hơi thật sau để lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu đếm ngược trong đầu. Ba, hai,…

Vừa đếm đến 0 một cái, tôi lập tức bước ra khỏi góc tường, tiến về phía hành lang dành cho bệnh nhân nam. Phòng của Scott đang mở và tôi có thể nghe thấy tiếng anh ấy đang nói chuyện với ai đó, nhưng lại không nhìn thấy mặt cả hai. Trong một cơn dũng cảm- hay tuyệt vọng- đột biến, tôi phi thật nhanh qua hành lang, lẻn vào trong phòng và đóng cửa lại, không quên thở phào nhẹ nhõm.

“cô ấy đang làm gì ở đây thế?” Phòng của Scott là phòng đơn. anh ấy đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm về phía tôi, và nếu không phải đã biết trước nơi này là đâu, có lẽ tôi đã tưởng anh ấy không bị làm sao. Scott mặc áo phông, quần bò như ngày thường. Trông anh ấy vẫn thế, có chăng thì hơi gầy đi một chút. Và xanh xao hơn so với lần cuối cùng tôi gặp anh ấy – chắc là do không còn được phơi nắng nhiều như trước.

Và nếu không phải vì Scott đang ở trong bệnh viện tâm thần Lakeside và đang nói chuyện với bản thân- hoặc chẳng với ai cả- có lẽ tôi đã tưởng anh ấy vẫn bình thường., mắt vẫn dán chặt vào tôi nhưng miệng thì đang nói chuyện với ai đó. Trông anh ấy có vẻ bối rối, nhưng không quá ngạc nhiên khiến tôi phải tự hỏi không biết có bao nhiêu cô gái vẫn thường xuyên xuất hiện đột ngột trong phòng anh như thế này- “cô ấy không có thật!” - anh nhắm mắt lại và giơ tay đấm thật mạnh vào đầu- “Nếu cô ấy không có thật mà tôi vẫn nhìn thấy cô ấy, như thế có phải tôi bị điên không?” - Lại thêm một cú tự đấm vào đầu nữa, làm tôi giật thót mình lùi vội ra đằng sau, không biết phải làm gì- “không, không, không. Việc cậu nhìn thấy ai đó không có nghĩa là cậu bị điên, mà nghe thấy. Vì thế đừng có nói chuyện với tôi!” - anh rít lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào bức tường bên phía tay phải.

“Scott?” Tôi gọi, và anh ấy quay ngoắt đầu lại nhìn tôi, nhanh đến nỗi tôi chỉ lo cái cổ của anh bị làm sao.

“không không không không, cô không thể nói chuyện bởi vì cô không có ở đây, và tôi không thể nhìn thấy hay nghe thấy cô. Nếu tôi nói mình có thể, chứng tỏ tôi bị điên. Mà tôi thì không hề điên, đúng không?” Scott bàng hoàng lại quay ra hỏi bức tường. Tôi không biết anh ấy đã nghe thấy gì, chỉ biết rằng câu trả lời khiến anh ấy mừng ra mặt, gật đầu đầy dứt khoát, rồi quay trở lại với cái bàn.

Chứng kiến cảnh ấy, trái tim tôi đau nhói vì tội nghiệp thay cho anh ấy.

Scott Carter và tôi chưa bao giờ thiết tha nhau. nói đúng hơn, trước khi chuyện này xảy ra, trong mắt tôi Scott luôn là một kẻ nông cạn, thô lỗ, kiêu căng, ngạo mạn và ích kỷ. Nhưng vì anh ấy là bạn thân của bạn trai tôi và là bạn trai của chị họ tôi nên chúng tôi vẫn thường xuyên phải chạm trán.

Vậy mà giờ, đứng nhìn anh ấy tự thuyết phục bản thân là tôi không có thật như thế này, thật khó để nghĩ được gì khác ngoài cảm giác tội nghiệp và thương cảm cho anh chàng từng làm mưa làm gió ở trường trung học Eastlake.

“Em là thật mà anh Scott. Và em đang có mặt ở đây thật mà.”

anh ấy lại lắc đầu và lần này giơ cả hai tay lên bịt tại như một đứa trẻ con bướng bỉnh. “Đó chính xác là điều một ảo giác sẽ nói. cô nghĩ tôi sẽ bị mắc lừa chỉ vì cô có khuôn mặt và giọng nói giống với Kaylee sao? Ngày nào tôi chẳng gặp Kaylee Cavanaugh, và cô ấy không hề có thật, cô cũng vậy. cô chỉ là một trong những trò lừa phỉnh của hắn thôi. Vì thế đừng có lải nhải nữa!”

Hả? anh ấy gặp tôi hàng ngày á?

Tôi cũng chẳng biết nên cảm thấy thế nào khi trở thành “khách mời” thường xuyên trong sự hoang tưởng của Scott Carter nữa. Do mối liên hệ giữa hai người, lão Avari có thể khiến Scott nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ thứ gì lão muốn, và Scott càng khổ sở thì lão ấy ăn càng ngon.

“Im đi!” - Scott gắt lên với bức tường- “Làm sao tôi có thể dọa cô ấy nếu cô ấy không thực sự ở đây?” nói rồi anh ấy di ngón tay trên mặt bàn như thể đang vẽ gì đó. Hoặc cố viết chữ gì đấy. Giờ tôi đã hiểu lý do trên bàn không có cái bút bi hay bút chì hay bất cứ vật dụng nào có thể dùng làm vũ khí- Scott đã từng tìm cách đâm tôi vào cái ngày anh bị bắt và sau đó được kết luận là mắc bệnh tâm thần. Chắc chắn họ sẽ phải nhốt anh ấy ở một nơi có an ninh tốt hơn nếu anh vẫn bị coi là nguy hiểm. không lẽ anh ấy tấn công cả những ảo giác của mình?

Đáng lẽ tôi không nên đến đây một mình mà không có anh Tod….

“Tôi không biết tại sao…” - Scott lẩm bẩm nói tiếp, mắt vẫn không rời bức tường. Tôi bắt đầu có cảm giác giống như đang nhìn trộm câu chuyện giữa anh ấy với bản thân. Hoặc với lão Avari- “Em họ của cô ấy trông hấp dẫn hơn nhiều nhưng lần nào cũng là Kaylee Cavanaugh.” - anh dừng lại vài giây nghe ngóng điều gì đó mà tôi không thể nghe được, ngón tay vẫn di qua di lại trên mặt bàn. Và rồi anh ấy lắc đầu thật mạnh- “không có gì hết. cô ấy không làm gì, chỉ đứng đó và quan sát tôi thôi. Hoặc cô ấy sẽ ngồi trên nóc toa-lét lúc tôi cần phải đi. Hoặc nằm xuống giường khi tôi thấy mệt, thừa biết rằng tôi sẽ không đời nào chịu nằm cạnh một con ma, hay một ảo giác. Lần gần đây nhất cô ấy hành hạ bắt tôi thức đến tận 3 giờ sáng. Nhưng chẳng bao giờ nói một lời nào.” – Rồi đột nhiên anh ấy quay ra nhìn tôi- “Đáng ra cô không được nói mới phải!”

Tôi chỉ biết đừng đờ người ra nhìn ông bạn thân của bạn trai mình. Mặc dù đã biết vấn đề của anh ấy từ trước nhưng đây không phải là điều tôi mong đợi. Và tôi cũng không biết phải nói gì với anh ấy. Vì thế tôi bắt đầu với câu hỏi cơ bản nhất, cái câu mà có lẽ anh ấy đã quá mệt mỏi vì phải nghe nó quá nhiều. “Scott? anh vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi, hai tay bấu chặt lấy cái cửa phía sau lưng. Tôi ước sao có thể đi xuyên qua đó, giống như anh Tod, rồi lang thang, trong tình trạng vô hình, cho tới khi anh ấy quay lại.

“Tôi bị điên, cô nghĩ tôi có ổn không?” - Scott nổi quạu- “cô có bị điên như thế này hồi vào đây không? Tôi có đến và đứng nhìn cô chằm chằm cả ngày, xem cô ngủ, ăn và nổi giận không?”

Tôi lắc đầu, và anh ấy đứng dậy, lấy chân gạt cái ghế sang một bên.

“không. Bởi vì chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì hết, đúng không? Vậy thì tại sao cô lúc nào cũng xuất hiện ở đây thế? Tại sao hắn ta cứ mang cô tới ngày này … qua … ngày khác thế? Chỉ vì tôi đã không nộp cô cho hắn? Đấy chính là lý do đúng không? hắn muốn có được cô, nhưng tôi lại không thể giao cô ra, vì thế hắn dùng cách này để hành hạ tôi suốt… cả … ngày.” Scott kết thúc câu bằng ba cú đấm thật mạnh vào đầu, và mỗi lần như thế tôi lại nhích thêm một bước ra phía sau, cho tới khi cả người dí sát vào cánh cửa. Biết vậy tôi cứ ở lại trong phòng với Farrah cho rồi.

Kế đó, anh ấy lại quay ra nói chuyện với bức tường, hai mắt nhíu tít lại.

“Tôi không thể làm hại cô ấy. cô ấy đâu có ở đây.” Tôi căng mắt nhìn vào bức tường, cố gắng tìm kiếm thứ Scott đang nhìn thấy. Lão Avari đã dùng những cái bóng để tra tấn và hành hạ tinh thần Scott, cho tới khi anh ấy bắt đầu gào thét và sợ hãi từ cái bóng râm nhỏ nhất. Cái bóng duy nhất trong phòng có lẽ là dưới gầm giường và tủ quần áo. Các y tá ở Lakeside đã phải bật đèn sáng trưng 24/24 ở cả bốn góc phòng, để trong phòng có càng ít bóng râm càng tốt. Để giữ cho tinh thần anh ấy được ổn định.

Scott lại ngẩng mặt lên nhìn bức tường, đầu khẽ nghiêng sang một bên. Như thể đang nghe ngóng gì đấy. “Việc gì ông ấy phải làm như thế?” - Scott đổi giọng- “Ông ấy muốn biết làm như thế thì ông ấy sẽ nhận được gì?”

“Ai cơ?” Tôi hỏi, và mắt Scott hơi liếc về phía tôi.

“Ông Avari. Tập trung đi nào!”

Thôi chết! Lão Avari có biết tôi đang ở đây không? Lão ấy có nhìn thấy điều Scott đang thấy không? Liệu có phải tôi đang nói chuyện với Scott thật không?

không, không thể nào. anh ấy đang nói về lão Avari. Hoặc cũng có thể đang nói thay cho lão ta. Nhưng vấn đề là anh ấy đang nói chuyện với ai? không lẽ hoàn toàn là ảo giác, mà không phải ai đó đang tàng hình?

“Scott, tôi không thể nghe thấy những gì anh nghe thấy. Tôi cũng không thể nhìn thấy các ảo giác của anh.”

anh ấy bật cười phá lên nhưng là một tiếng cười đầy cay đắng, làm tôi hơi chột dạ. “cô chính là ảo giác. Còn lại tất cả chúng tôi đều là thật.”

Lối suy nghĩ song song của Scott và Farrah làm tôi lạnh hết cả sống lưng, nhưng tôi biết có tranh cãi với anh ấy cũng chẳng ích gì.

“không được.” - Scott lại lắc đầu và nói chuyện với bức tường- “Ông ấy muốn có thêm nữa. một thứ gì đó to hơn.” - anh ấy dừng lại đợi bức tường trả lời rồi mỉm cười rất tươi, làm tôi nổi hết da gà- “Giờ thì đến lượt cậu nói đi.”

“Scott, anh đang nói chuyện với ai thế?” Mặc dù tôi không hiểu anh ấy đang nói gì nhưng rõ ràng không phải là một câu chuyện vu vơ, vô nghĩa.

“Tôi không biết!” - Scott hết ầm lên và tôi nhảy dựng lên, chỉ sợ có ai bên ngoài nghe thấy- “Tôi không nói chuyện với cô!” - anh hạ giọng bé đi một chút- “Bởi vì cô không thể nói chuyện! Biến đi! Biến đi biến đi biến đi biến đi!”

Tôi mở miệng định thanh minh, nhưng chưa kịp nói gì thì cánh cửa ra vào bật mở, một y tá nam cao to lực lưỡng- tên là Charles, theo như bảng tên trên ngực- lao vội vào phòng. Toàn thân tôi như hóa đá, mạch máu trong người chảy nhanh tới mức mắt tôi bắt đầu nhòe đi. Tôi đã bị lộ. Tôi sẽ bị bắt và còng tay đưa tới sở cảnh sát.

“OK, Scott, bình tĩnh lại nào…” - Charles giang hai tay ra để trấn an Scott. Có vẻ như họ đã quá quen với tình huống này rồi. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, giọng anh ta lập tức nhỏ dần và tôi dám cá là trong một thoáng, bản thân Charles cũng đang nghi ngờ sự tỉnh táo của mình- “cô là ai? cô không phải là dân ở đây.”

Họ không bao giờ gọi chúng tôi-à không, những người đó- là bệnh nhân. Lúc nào cũng là “dân”, giống như những người dân tự nguyện đến sống ở Lakeside mà không phải bị ai ép buộc.

Hai tay tôi mở ra rồi lại nắm lại, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi há miệng hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không ăn thua. anh Tod vẫn chưa quay lại. Tôi vẫn đang bị mắc kẹt ở đây.

“cô ấy không có thật đâu!” - Scott liếc mắt về phía tôi thì thào nói với Charles- “anh làm cho cô ấy biến đi đi.”

Charles cau mày nhìn tôi, nửa bối rối, nửa tức giận. “cô không được phép vào đây. Làm sao cô vào được đây thế?”

“Tôi …” Nhưng tôi không biết phải biện minh như thế nào.

Tôi có thể bỏ chạy, nhưng chắc chắn sẽ không ra được đến cửa, chứ đừng nói là ra khỏi phòng. Charles cao lớn và to khỏe như thế kia, một phần công việc của anh ta là chế ngự các bệnh nhân, khi cần thiết. Và ngay cả nếu tôi có lọt qua được anh ta, tôi cũng không thể lọt qua được ngần ấy lần cửa khóa.

Hơi thở của tôi càng lúc càng dồn dập, nhưng tôi không thể ngăn chúng lại. Chỉ còn một cách duy nhất để thoát ra khỏi đây, và tôi rất không muốn phải dùng tới nó. Làm sao tôi biết được ở phía bên kia thế giới, có những loài ác quỷ nào đang trú ngụ ở đây? Thậm chí tôi còn không dám nghĩ tới phiên bản Cõi âm của một bệnh viện tâm thần trông như thế nào, và ai đang sống ở đó. Các tà ma bị tâm thần chăng? không hiểu có loài đó không nhỉ?

Tôi nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, cố gắng tập trung nghĩ về cái chết để đi qua Cõi âm.

Nhưng cái chết duy nhất tôi có thể nghĩ tới bây giờ là cái chết của bản thân, và tôi không thể cất tiếng khóc cho linh hồn của chính mình.

“Bảo vệ đâu!” Charles gọi ầm lên và tôi nhắm chặt mắt hơn, cố gắng triệu tập tiếng khóc.

một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi và tôi hét ầm lên, tìm cách giật tay ra. Nhưng người ấy nắm rất chặt. Và chỉ một giây sau, tiếng ro ro của cái điều hòa trong phòng Scott nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Đột nhiên tôi có cảm giác thế giới xung quanh ấm áp và ẩm ướt hơn. Tiếng ve sầu kêu râm ran khắp nơi và bàn tay ấy vẫn đang nắm lấy tay tôi, chắc chắn và tự tin, nhưng đã nới lỏng ra một chút.

“Em không sao chứ?” anh Tod hỏi, và tôi mở choàng mắt ra thấy anh đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt xanh biếc nổi bật dưới ánh hoàng hôn. Chúng tôi đang ở trong bãi đỗ xe, bên cạnh mấy cái thùng rác- tại chính nơi anh và tôi đã đứng cách đây 30 phút.

“anh… Chuyện gì vừa xảy ra thế?” Các mạch máu trong tôi cuối cùng cũng đã chảy chậm lại.

“thì là anh cứu em ra khỏi nhà tù đó chứ sao.”

“anh gọi thế mà là giải cứu à?”

anh Tod nhíu mày. “Thế theo em nên gọi là gì?”

“Xém chút nữa thì anh ta túm được em rồi!” Tôi bực mình cởi cái áo trắng của Lydia ra, hai tay vẫn đang run lên bần bật vì sợ.

“Phải để em suýt bị bắt như thế mới càng kịch tính chứ.”

“không phải là suýt. Mà là bị bắt rồi.” Giờ nghĩ lại tim tôi vẫn đập thình thịch.

“Nhưng giờ không bị bắt nữa là tốt rồi. Ai mà nghĩ trong một tối anh đã phải giải cứu tới tận hai cô ra khỏi bệnh viện tâm thần như thế này.” anh nháy mắt cười với tôi, và tôi cũng mỉm cười lại với anh. Đúng là tôi đã bị bắt và xém chút nữa thì chết vì chứng phình mạch do quá sốc- sớm vài ngày so với dự kiến- nhưng giờ mọi chuyện đã qua và tôi đã lấy được thông tin tôi cần.

“anh đã làm gì? Hô biến chúng ta ra khỏi đó? Ngay trước mắt anh ta?”

một bên lông mày của anh xếch ngược lên. “Em nghĩ anh nghiệp dư thế à? anh ta chỉ nhìn thấy mỗi mình em biến mất thôi. Chứ không hề nhìn thấy anh.”

“anh có biết là em đã lo lắng cho anh đến thế nào không?” Tôi thả cái áo của Lydia xuống vệ đường rồi đi thẳng ra xe.

“Xin lỗi.” - anh lẳng lặng đi theo tôi- “Tại chuyện phức tạp hơn anh tưởng.”

“Nhưng chị ấy không sao chứ?” Tôi hỏi.

“Ai cơ? À, Lydia á?” - anh giơ tay gạt lọn tóc trên trán sang một bên- “Ừ. Tất nhiên là cô ấy sợ hãi khi chỉ có một mình rồi, nhưng như thế vẫn còn hơn là ở trong đó.” - anh hất đầu chỉ về phía bệnh viện Lakeside- “cô ấy có số của em rồi đúng không?”

“Vâng.” trên đường lái xe về nhà, tôi đã nghĩ tới chuyện mời Lydia đến nhà tôi ở. Trong một thế giới hoàn hảo, đó sẽ là một sự sắp xếp… hoàn hảo. Bố tôi cần có ai đó để chăm sóc, và bố sắp sửa mất đi tôi. Lydia cần có người chăm sóc và chị ấy không thể quay về nhà với bố mẹ.

Nhưng nếu chúng tôi đang sống trong một thế giới hoàn hảo, có lẽ tôi sẽ chưa phải chết và Lydia cũng sẽ không bị giam cầm ở Lakeside. Hơn nữa, chị ấy sẽ không bao giờ có thể thay thế vị trí của tôi trong lòng bố. Và bố tôi có lẽ cũng không còn tâm trí nào để chăm sóc cho ai khác, sau khi kế hoạch của bố thất bại và tôi vẫn phải chết.

Tại sao tôi còn nhiều việc để lo lắng thế này, trong khi thời gian càng lúc càng ngắn lại?

“anh có muốn vào chơi một lúc không?” Tôi hỏi, lúc tôi rút chìa khóa ra khỏi ổ.

“Em không cần làm bài tập hay đi ngủ sớm à?” anh Tod quay sang nhìn tôi.

Tôi mở cửa xe. “Em đâu cần đến trường vì mục đích giáo dục nữa. Giờ em chỉ tới đó để để mắt tới tay Beck thôi. À, nhân thể nhắc tới hắn, em vừa nảy ra một giả thuyết đang cần kiểm chứng lại. anh có hứng thú giúp em không?”

anh chàng thần chết nhún vai. “anh cũng không có kế hoạch gì cho tới nửa đêm.”

“Tốt.” - Tôi chui ra khỏi xe và đóng cửa xe lại, trong khi anh thản nhiên đi xuyên qua nó- “Vậy là chúng ta sẽ có 5 tiếng để…” Thôi chết! Tôi nhìn vào đồng hồ trên điện thoại, rền rĩ kêu lên. Hơn 7 giờ rồi.

Tôi lại cho anh Nash leo cây. một lần nữa.

Tôi mới bước được vài bước thì đứng khựng lại trước cửa nhà. Nơi anh Nash đang ngồi, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

“Em biết không, anh bắt đầu sắp sửa thấy mình bị xúc phạm rồi đấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status