Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 126: Buông thả là hại; nghiêm khắc là…… yêu


Editor: Thơ Thơ

Đã từng, Mộ Thần Hiên phân phó như vậy đối với cấp dưới bên trong binh đoàn thứ ba.

Nhất định phải căn cứ, tâm lý ‘phòng chống bạo lực, phòng loạn, phòng Quân Trường; cấm độc, cấm sắc, cấm Bạch Dạ’ sinh hoạt ở bên trong binh đoàn thứ ba.

Rất nhiều người không rõ có ý tứ gì, liền dò hỏi Mộ Thần Hiên.

Mộ Thần Hiên cấp ra giải đáp là……

Bạo, loạn, tự nhiên không cần phải nói, phòng Quân Trường chính là cẩn thận bị Hoàng Phủ Minh bắt được dấu vết gì, đến lúc đó tự tìm xui xẻo;

Đến nỗi cấm độc, cấm sắc cũng không cần phải nói, cấm Bạch Dạ ý tứ chính là……

Về sau chỉ cần Bạch Dạ tiếp cận binh đoàn thứ ba trong phạm vi mười km, liền phải kéo vang cảnh báo tối cao, cho dù là xe anh đi ngang qua binh đoàn thứ ba đều cần thiết lập tức đi thông báo cho Mộ Thần Hiên trước tiên. Có thể thấy được, anh có bao nhiêu sợ hãi Bạch Dạ.

Hiện giờ, Bạch Dạ trình diễn một chiêu đột nhiên tập kích, làm nhóm người này lập tức rối loạn trận tuyến.

“Bây giờ, làm sao bây giờ?”

“Chạy nhanh đi thông báo Mộ tướng quân.”

“Nhưng vấn đề…… bây giờ Mộ tướng quân ở đâu?” Một vấn đề này, thực sự làm khó nhóm người này rồi ……

*

Đến văn phòng tướng quân, Bạch Dạ vừa muốn duỗi tay gõ cửa, nhưng giây tiếp theo……

Trực tiếp liền đẩy cửa văn phòng tướng quân ra!

Con ngươi lạnh lẽo nhìn chung quanh văn phòng này không có một bóng người, nhìn lại ở sô pha bên tay phải ……

Chỉ thấy, một cái thân hình phồng lên nằm ở nơi đó, dùng chăn che đậy đầu.
Hai tròng mắt Bạch Dạ trầm xuống.

Đã không biết là bao nhiêu lần bắt được Mộ Thần Hiên ngủ ở trong văn phòng. Vì thế, cơ hồ là bình quân mỗi tuần anh đều sẽ đánh bất ngờ kiểm tra một lần, vì chính là bắt được Mộ Thần Hiên làm việc riêng.

Một cái bước xa vọt tới bên sô pha, Bạch Dạ không chút do dự nhấc chăn bông lên ……

Mà khi khuôn mặt giấu ở dưới chăn bông kia hoàn toàn bại lộ ra tới chớp mắt một cái, con ngươi anh không khỏi mở lớn một chút: “Tuyết, Vi?”

Giờ phút này, Tuyết Vi còn mơ ngủ, hoàn toàn không biết tư thế cô ngủ đã bị Bạch Dạ thu hết vào đáy mắt.

Tầm mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm mặt cô đang ngủ. Khi chú ý tới vết sẹo trên cái trán cô, con ngươi Bạch Dạ không hề có độ ấm kia dần dần, dần dần mà hòa tan……

Bàn tay to, cầm lòng không đậu duỗi về phía miệng vết thương của cô.

Ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng vuốt ve chung quanh miệng vết thương, là ôn nhu, tinh tế như vậy ……

Thổ lộ một hơi.

Bạch Dạ khom người nhặt lên chăn rơi xuống trên mặt đất nhẹ nhàng mà đắp trở về ở trên người Tuyết Vi, thật giống như sợ đánh thức cô, mỗi một động tác đều thật cẩn thận như vậy.

Đúng lúc này……

Tuyết Vi ngủ say hơi hơi chớp động hai lông mi, lung tung huy động xuống cánh tay, vừa vặn bắt được tay Bạch Dạ đang cấp cô cái chăn ……

Bạch Dạ thật giống như muốn che dấu cái gì, vừa muốn ném tay cô ra.

Ai ngờ, Tuyết Vi đột nhiên mở mắt buồn ngủ: “hả, ôm……” Vừa muốn xin lỗi, lại phát hiện là Bạch Dạ đứng ở nơi đó, cô giống như là bị điểm huyệt đạo, hoàn toàn quên tay mình còn chặt chẽ bắt lấy tay Bạch Dạ.

Thời gian phảng phất ngưng lại một khắc tại đây.

Đại não Tuyết Vi lâm vào bên trong trống rỗng, hết thảy chuyện này đối với việc cô không muốn đối mặt Bạch Dạ mà nói, thật sự quá mức đột nhiên.

Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn chăm chú.

Không biết qua bao lâu, tầm mắt lạnh lẽo của Bạch Dạ chậm rãi dời về phía tay Tuyết Vi.

Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, hoảng loạn ném tay anh ra, đột nhiên ngồi dậy.

“Bạch, Bạch tướng quân.” Mi mắt rủ xuống, trái tim cô nhân khẩn trương mà nhảy lên kịch liệt.

“Là ai……”

Một khắc ngẩng đầu kia.

“Là ai, cho phép cô ngủ ở trong văn phòng tướng quân!!!”

Tiếng Bạch Dạ lạnh băng chất vấn tràn ngập nồng đậm trách cứ nghênh diện đánh úp Tuyết Vi lại, cô gắt gao nắm cái nắm tay, giọng nói lạnh lùng: “Không có người nào!”

“Không có người nào, làm sao cô tiến vào văn phòng tướng quân này?!”

“Là tôi tự mình lẻn vào.”

“Tuyết Vi, cô không có khả năng không biết, không có được cho phép liền tự tiện tiến vào văn phòng tướng quân bản thân chính là sai, còn ngủ ở trong văn phòng tướng quân là sai càng thêm sai, cô không muốn lưu lại bên trong binh đoàn này sao?!!”

A, cô có muốn lưu lại, chẳng lẽ Bạch Dạ còn không rõ ràng lắm sao??

Nếu cô không nghĩ ở lại chỗ này, một khắc kia nhìn thấy anh, cô liền rời đi Quân Khu Bạch Hổ này, cũng không cần nhiều lần lặp đi lặp lại đối mặt anh!!

“Bạch tướng quân, tôi biết tôi xúc phạm kỷ luật, nếu ngài muốn xử phạt tôi nói……”

“Đừng có lần tiếp theo.”

Lời nói bị đánh gãy, Tuyết Vi mờ mịt ngẩng đầu lên.

Ở trong trí nhớ cô, Bạch Dạ vĩnh viễn là người đàn ông nói một là một, nói hai là hai, anh cũng không cho bất luận người gì cơ hội phạm sai lầm lần thứ hai!!

Nhưng, bây giờ……?

“Nếu không, đừng trách tôi không lưu tình……” Tiếng lạnh nỉ non rơi xuống, Bạch Dạ quay đầu vừa muốn đi……

“A.” Tuyết Vi ngồi ở trên sô pha cười châm chọc, thấp giọng nói: “Ngài lại…… Khi nào đối tôi quá lưu tình đâu?”

Giọng nói mang theo u oán từ sau lưng đánh úp lại. Mặt Bạch Dạ sắt lạnh trong nháy mắt tràn ngập khó nhịn.

Không phủ nhận, đối với thái độ Tuyết Vi, anh vĩnh viễn nghiêm khắc như vậy, thậm chí so với những người khác còn muốn khắc nghiệt gấp trăm lần.

Nhưng……

Không phải có câu nói như vậy sao.

Buông thả là hại; nghiêm khắc là…… yêu!!

Trầm trọng hít một hơi, Bạch Dạ nắm chặt hai đấm, cũng không quay đầu lại biến mất ở trong tầm mắt Tuyết Vi ……

“A…… Dạ.” Cửa văn phòng Tướng quân, Mộ Thần Hiên nôn nóng đuổi từ bên ngoài chạy tiến vào. “bên trong, tôi…… Tôi nghe Nói, cậu tìm tôi? Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.”

“Không có việc gì??? Cái gì, cậu, cậu…… Mới vừa đi qua văn phòng của tôi hả?” Mộ Thần Hiên dùng thử khẩu khí hỏi xong.

Bạch Dạ lạnh lùng liếc mắt anh một cái, trầm mặc gật đầu.

Trong nháy mắt này, Mộ Thần Hiên có loại cảm giác trời muốn sập xuống. Nếu bởi vì anh sơ sẩy, làm cho Tuyết Vi bị xử phạt, anh trở thành tội nhân.

“A, ha hả, Là như vậy, Bạch tướng quân, cậu, cậu nghe tôi giải thích. Nữ binh ở trong văn phòng nghỉ ngơi kia, cô, thân thể cô ta không tốt lắm, tôi vừa thấy đi, chúng ta cũng không thể ngồi yên không nhìn đến đúng không? Đã kêu cô ta đi tới văn phòng tôi nghỉ ngơi đi. Cậu đừng, cậu cũng đừng phạt cô ta ……”

“Thần Hiên, anh đang nói cái gì?”

Nhìn biểu tình Bạch Dạ nghi hoặc, trong đầu Mộ Thần Hiên là dấu chấm hỏi: “cậu không ở trong văn phòng của tôi nhìn thấy có người ở sao?”

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, đi trước.” Nói xong, Bạch Dạ bước nhanh biến mất ở trước mắt anh.

Thật lâu sau, Mộ Thần Hiên mới có thể phục hồi tinh thần lại: “tình huống này làm sao? Chẳng lẽ nói Tuyết Vi đã rời đi?” Nghi vấn rơi xuống, anh liền bước nhanh chạy về phía văn phòng mình.

Đẩy mở cửa, Tuyết Vi vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên sô pha phát ngốc.

“mẹ nó!! Cô, cô ở đây hả??”

“Mộ tướng quân.” Thu hồi biểu tình trên mặt không nên có, cô miễn cưỡng bài trừ một khuôn mặt tươi cười.

“Tuyết Vi, cô vẫn luôn ngủ ở trong văn phòng sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status