Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 187: thông minh như cô


Editor: Thơ Thơ

Dựa theo nước chảy, trừ phi chuyện lớn bằng trời, nếu không viện Giám thị không cần cùng binh lính bình thường trong binh đoàn tiếp xúc. Chỉ cần để thượng cấp lãnh đạo Tuyết Vi điều tra một chút là được.

Hiện nay, bọn họ mời riêng Tuyết Vi lại đây, hiển nhiên là muốn làm khó dễ Bạch Dạ!!

Sắc mặt Hoàng Phủ Minh nháy mắt liền trầm xuống, bàn tay cầm thành quả đấm thật chặc; Sắc mặt Bạch Dạ cũng khó coi như vậy.

Bởi vì……

Tuyết Vi đến lúc này, bất luận cô nói cái gì, đều sẽ lật đổ hết thảy khẩu cung bọn họ đã giả thiết tốt!!!

“Các vị lãnh đạo tốt.” Đẩy cửa mà vào, Tuyết Vi lễ phép kính một cái chào theo nghi thức quân đội với mọi người.

khi tầm mắt dời về phía vị trí Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ, tim cô ‘ trừng ’ lập tức liền nắm lên.

Loại cảm giác này?!

Là bởi vì gặp được Bạch Dạ? Hay là…… Hoàng Phủ Minh?

Tuyết Vi vậy mà hoàn toàn không biết khẩn trương như vậy là bởi vì người nào trong hai người bọn họ, chỉ phải nhanh chóng dời đi tầm mắt……

“Các vị nguyên lão, kỳ thật các người hà tất gọi nữ binh nhà tôi qua tới, phân phó cho tôi, tôi đi hỏi cô ta không phải được sao? Nơi nào còn làm phiền đến các người?” Mộ Thần Hiên cũng biết tình thế không ổn, vọng tưởng xoay chuyển càn khôn.

Nhưng mấy nguyên lão này liền chờ lợi dụng Tuyết Vi tới cùng Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ giáp mặt đối chất, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội này? “Mộ tướng quân, chuyện này viện Giám thị chúng tôi vô cùng để ý, cho nên cần thiết tự mình mời nữ binh của anh đi tới mới được. Tuyết Vi……”

“vâng!”

“Hai tuần trước, chuyện quân địch lẻn vào căn cứ quân sự, chúng tôi đã biết được mục đích bọn họ là bản phân tích dược vật yv này, cũng biết, cô là bị kèm hai bên người. Bây giờ, tôi muốn thỉnh cô nhớ lại, quá trình ngay lúc đó là thế nào?”

Hóa ra, điều tra viên của viện Giám thị chạy tới binh đoàn thứ ba tìm riêng cô, chính là vì chuyện này à!?

Mi mắt rủ xuống…… “Không biết.” Tuyết Vi đã lạnh lùng mở miệng.

“Không biết?!!” Mấy vị nguyên lão cả kinh.

Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ ở một bên cũng theo bản năng nhìn lẫn nhau.

“Tuyết Vi, không phải cô bị bắt cóc sao, làm sao sẽ không biết hả? Ngay cả quá trình là thế nào cũng không biết sao??”

“Đúng vậy, tôi không biết.” Nâng lên mi mắt, trong ánh mắt Tuyết Vi tràn ngập vô tội.

Tống nguyên lão gắt gao nắm chặt nắm tay: “Vậy đối phương làm sao đâm bị thương Bạch tướng quân, cô đã biết đi?!”

“Không biết.”

“Vẫn là không biết?!!! Vậy đối phương đều theo cô nói cái gì?!! Cái này, cô không có khả năng cũng không biết đi???”

“Không biết……”

Này hỏi một cái đã hết ba cái là không biết, làm Tống, Tra hai vị nguyên lão vô cùng bực bội: “Tốt, tốt, toàn không biết đúng không?? Nếu đối phương có thể bắt cóc cô, có thể thấy được, cô gặp qua diện mạo đối phương, bọn họ trông làm sao?!!”

“Không biết.”

‘ Bốp ’ một tiếng, Tống nguyên lão phẫn nộ vỗ xuống mặt bàn, một luồng hỏa khí từ trong chạy trốn lên: “Tuyết Vi!!! bây giờ đây là cô có ý tứ gì??? Cùng tôi giả vờ mất trí nhớ sao?!!”

“Tống nguyên lão, ngài không cần thiết tức giận như vậy. theo như lời tôi hết thảy đều là sự thật. Thật không dám dấu diếm, lúc ấy, lúc tôi về phòng nghỉ ngơi, còn chưa có bật đèn đâu, liền thấy được năm cái bóng, lập tức liền bị dọa hôn mê. Cho nên, ngài hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi mới trả lời là không biết.”

Thông minh!!

Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ vốn là còn đang khẩn trương lúc này xem như có thể an tâm xem diễn.

“Tuyết Vi, điều tra viên cho chúng tôi tư liệu biểu hiện, cô chính là không ngất, rất nhiều binh lính đều nhìn thấy cô ngồi ở trên mặt đất trong phòng.”

“Ngài muốn biết đây là có chuyện gì sao?”

“Vô nghĩa, nếu tôi không muốn biết, liền sẽ không hỏi cô.”

“Sự thật là như vậy. Tôi tiến vào phòng liền hôn mê, khi vừa tỉnh dậy liền nhìn đến Bạch tướng quân máu đầy người, kết quả liền choáng váng. Sự thật chính là như vậy, tôi chỉ biết có mở đầu và kết cục, tất cả quá trình xảy ra đều không biết.”

“cô cũng coi như đường đường là binh lính tại chức của Quân Khu Bạch Hổ, gặp được loại chuyện này…… Chỉ dùng một cái từ ‘ ngất ’ qua mặt chúng tôi sao?” Có thể cảm giác đến, Tống hóa là thực không cam lòng muốn từ miệng Tuyết Vi cạy ra điểm bí mật.

Nhưng ông càng như thế, Tuyết Vi càng không nói! “Tống nguyên lão, ngài cũng thông cảm cho tôi một chút đi?”

“Tôi thông cảm cô cái gì??!”

“Tôi rốt cuộc chỉ là một cô gái, khó tránh khỏi sẽ có lúc nhát gan, nếu ngài ảo tưởng tôi thành vô địch Thiết kim cương, đến bây giờ tôi chỉ là một binh lính bình thường sao??”

“Phốc……” Mộ Thần Hiên một cái không nghẹn lại được liền cười lên tiếng, nhận thấy được chính mình luống cuống, anh khẩn trương nhìn về phía Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ, mới phát hiện, hai người kia cũng đang cười, chỉ là một cái kính nghẹn, không ra tiếng mà thôi.

“Chuyện này liền đến đây là thôi đi, Bạch tướng quân còn đang trong lúc dưỡng thương, kêu Bạch tướng quân trở về bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt đi thôi.” Long Thiên Hành vẫn luôn trầm mặc đã chậm rãi mở miệng.

Hai vị nguyên lão chỉ phải không cam lòng gián đoạn lần thẩm vấn này, đợi bọn họ vừa muốn rời đi……

“Các vị nguyên lão, Hoàng Phủ Quân Trường, Bạch tướng quân.” Địch Uy mỉm cười đứng lên: “Đối với chuyện quân địch lẻn vào tuy rằng đã kết thúc, nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ, khó bảo toàn người quân địch sẽ không lần thứ hai mơ ước bản phân tích YV. tôi thì không lo lắng Bạch tướng quân, chính là vị nữ binh này, tôi lại mười phần lo lắng. Cho nên, vì bảo đảm an toàn của cô ta, tôi quyết định…… điều cô ta đến binh đoàn thứ hai chúng tôi.”

Địch Uy này!!! Muốn mượn thời cơ này quan báo tư thù sao?!! Sắc mặt Tuyết Vi âm trầm nắm chặt nắm tay.

Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ nhìn nhau hạ ánh mắt, vừa muốn mở miệng cự tuyệt……

“Địch thượng tướng, có phải ngài lầm cái gì hay không? Điều động một nữ binh bình thường, còn cần làm phiền Hoàng Phủ Quân Trường, Bạch tướng quân còn có chúng tôi sao? Ngài chỉ cần cùng thượng cấp lãnh đạo cô ta nói một tiếng là được rồi!” Tra nguyên lão nói xong liền mang theo người viện Giám thị rời đi.

Lúc này, cho dù Bạch Dạ và Hoàng Phủ Minh muốn cự tuyệt lời Địch Uy đề nghị, cũng không mở miệng được!

“Kia Mộ tướng quân ngài……?”

“Không bàn nữa.” Mộ Thần Hiên hoàn toàn không cho Địch Uy cơ hội nói chuyện, cất bước một cái, một phen ôm Tuyết Vi: “Người này, ai cũng đừng nghĩ mang đi!!!”

“Mộ tướng quân, nếu cô ta là phó quan của ngài, tôi xác định rõ sẽ không mở miệng. Nhưng cô ta bất quá là một nữ binh bình thường của binh đoàn các người, binh đoàn các người sẽ không để ý nhiều thêm một cô, thiếu đi một cô chứ? Ngài bây giờ một mực chắc chắn không thả người, không biết còn tưởng rằng ngài có tư tâm đâu.”

“Địch thượng tướng, ngài lời này là có ý tứ gì? Là cố ý hất cho tôi bát nước bẩn sao?? Được, như vậy đi, ngài trực tiếp hỏi Tuyết Vi đi, nếu cô ta nguyện ý đi theo ngài, tôi tuyệt đối không ngăn cản.” Mộ Thần Hiên giao quyền lựa chọn cho Tuyết Vi.

“Tuyết Vi, tới binh đoàn thứ hai chúng tôi đối với cô mà nói chính là cơ hội ngàn năm một thuở, cô hẳn là sẽ không cự tuyệt tôi đi?”

Không cự tuyệt hả?!

Ngốc tử mới không cự tuyệt đó!!!!



















Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status