Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 386: Là lúc Chờ đợi niết bàn trùng sinh


Editor: Thơ Thơ

“hả?” Dạ Phi Linh cười tà mị, kiên nhẫn nghe Tuyết Vi nói kế tiếp.

“tôi chỉ yêu cầu quyền lực, địa vị của anh mà thôi!! Câu nói kế tiếp, tôi tưởng…… anh hẳn là hiểu rõ chứ?” Nói xong, Tuyết Vi giảo hoạt nở nụ cười, đôi tay chậm rãi vây quanh ở trước người.

“Nhưng, bảo bối, cô hẳn là biết bây giờ tôi cũng tự thân khó bảo toàn.”

“A, thiếu tới, Dạ Phi Linh anh không cần giả heo ăn thịt hổ với tôi, thời điểm vừa mới bắt đầu, tôi đón anh trở về thật là cùng chính mình hạ tiền đặt cược một ván.”

“Tiền đặt cược?”

“Đúng. Tôi đánh cuộc, là bảo hộ anh, tương lai nương theo anh giúp tôi ‘ thăng quan phát tài ’; hay là giao anh cho kẻ thù của anh, giúp tôi ‘ thăng quan phát tài ’. Cuối cùng, tôi lựa chọn bảo hộ anh. Chính là chậm rãi…… Chậm rãi…… tôi phát hiện……”

Tuyết Vi dừng một chút, khuôn mặt nhỏ điềm mỹ chậm rãi đưa vào một tầng thần sắc quỷ dị. “một tháng này, kẻ thù của anh đều không có tìm anh, ngược lại là người của anh năm lần bảy lượt lại đây, bởi vậy có thể thấy được, kẻ thù của anh cũng không cường đại, anh muốn trở về vị trí Quân Trường cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, đúng không?”

“Ai nha nha, tôi liền không rõ, bên người Hoàng Phủ Minh anh có một người vợ thông minh như vậy làm sao liền bỏ được đây?” Dạ Phi Linh cười tà mắt lam yêu mị, sau khi một tay khảy tới tóc mái trên trán rồi.

“Nhưng……” ngữ phong anh vừa chuyển, âm trầm nói: “tôi dựa vào cái gì muốn giúp cô ‘ thăng quan phát tài ’?! Chỉ bởi vì…… cô trị hết đôi mắt cho tôi sao?”

“Chẳng lẽ cái này còn chưa đủ sao?” Tuyết Vi mỉm cười kích thích hai vai.

“A, thủ hạ của tôi rất nhiều người tài ba, nếu không phải vì bồi cô ‘ chơi ’, tôi trở về Quân khu Huyền Vũ có thể tìm người trị liệu đôi mắt cho tôi. Huống hồ……” Nói xong, Dạ Phi Linh lắc mình một cái, lấy thế đến sét đánh không kịp bưng tai Trước mặt Tuyết Vi, bàn tay to đột nhiên bóp ở cổ cô: “Không có người từng nói với cô, không cần tùy tiện ‘ giả tốt bụng ’, như vậy dễ dàng…… Chơi! Lửa! Tự! Đốt mình sao?!” Thơ_Thơ_ddlqd

A.

Dạ Phi Linh tính cách người này quả thật là tàn nhẫn đến cực điểm!

Còn nghĩ, anh có thể đôi mắt vừa tốt, liền giết người diệt khẩu, qua cầu rút ván hay không. Không nghĩ tới, anh thật đúng là làm ra loại chuyện này!?

Ở trong lòng Tuyết Vi không khỏi hừ lạnh một tiếng, con ngươi trong suốt chậm rãi nhìn khuôn mặt anh nguy hiểm, yêu dã.

Nhưng mà……

Cô lại không có một tia sợ hãi, ngược lại nở nụ cười quỷ dị.

“hả? Vậy mà không sợ tôi giết cô sao? Hay là nói…… lần này cô lại muốn nói cho tôi, cô là vợ của Hoàng Phủ Minh, nếu tôi giết cô, sẽ khiến cho chiến tranh giữa hai quốc gia?” Dạ Phi Linh tò mò buông lỏng tay bóp cổ Tuyết Vi ra.

Cô hơi mỉm cười: “sao tôi có thể dùng lý do như vậy thoái thác chứ? Ở trong lòng Hoàng Phủ Minh tôi sớm đã là người chết, cho dù anh giết tôi, cũng là xác định tôi chết rồi mà thôi.”

“Hừ, còn tính cô biết đúng mực, vậy cô còn dám cùng tôi làm ‘ giao dịch ’ sao?”

“Kỳ thật, anh sớm đã biết thân phận của tôi, nếu lúc ấy anh vạch trần tôi thật đúng là không dám cùng anh làm giao dịch, bất quá bây giờ……” ngữ phong Tuyết Vi vừa chuyển, khóe môi không khỏi mỉm cười ngọt ngào.

“Bây giờ? Bây giờ làm sao vậy?”

“Bây giờ…… anh đã không rời khỏi tôi được, Dạ! Phi! Linh!” Khuôn mặt điềm mỹ chậm rãi bức về phía mặt Dạ Phi Linh, giờ phút này nụ cười treo ở trên mặt cô thoạt nhìn là nguy hiểm như vậy.

Mắt lam của Dạ Phi Linh trầm xuống: “cô?!” Thơ_Thơ_ddlqd

“Nói vậy anh đã đoán được. Đúng!! Một tháng này, tôi ở bên trong thuốc giải của anh lén tăng thêm thuốc độc tự tôi nghiên cứu chế tạo ra, nếu anh giết tôi, hoặc là, anh muốn ‘ không phụ trách ’ phủi tay chạy lấy người, đôi mắt của anh sẽ lập tức mù. Hơn nữa…… không người nào có thể trị!!!”

Đây là lợi thế Tuyết Vi dùng để kiềm chế Dạ Phi Linh!

Từ thời khắc gặp được Dạ Phi Linh, cô cũng đã tính kế hết thảy.

Suốt ngày cô đều cầu nguyện Dạ Phi Linh ngàn vạn đừng phát hiện thân phận mình, chỉ cần chịu đựng một tháng này, như vậy cô và con của cô còn có Cảnh Bác Hạo, cùng với tương lai cô đều sẽ……

Vùng đất bằng phẳng!!

“cái người phụ nữ ác độc này!!! Cũng dám uy hiếp tôi sao?!” Khoảnh khắc, Dạ Phi Linh gắt gao bóp ở cổ Tuyết Vi.

Có thể cảm giác đến, lúc này đây Dạ Phi Linh là thật sự phát hỏa, tay bóp ở trên cổ cô đều dùng sức.

“Giết tôi…… Giết tôi đi…… anh giết tôi…… về sau anh…… chỉ có thể làm một người mù!”

“cô!!!” Trong mắt lam của Dạ Phi Linh điểm xuyết nồng đậm sát ý, nhưng anh cũng biết bản lĩnh Tuyết Vi nghiên cứu thuốc có bao nhiêu lợi hại, tự nhiên không có khả năng bởi vì lửa giận nhất thời thật giết hại cô.

Phẫn hận ném ra tay đang bóp chặt cổ cô.

Tuyết Vi cấp tốc thở hổn hển, đợi sau khi giảm bớt một lát, cô ra vẻ vô tội nói: “Dạ Phi Linh, anh cũng đừng trách tôi ngoan độc, là bởi vì tôi quá hiểu biết tính cách của anh, nếu tôi không đề phòng một chút, có lẽ đã bị anh giết, không phải sao?”

Điểm này, Dạ Phi Linh thật không phủ nhận.

Anh dừng lại ở chỗ này, một mặt muốn nghỉ ngơi mấy ngày, một mặt cũng vì trị liệu tốt đôi mắt của mình, mặt khác coi như là bồi Tuyết Vi ‘ chơi chơi ’.

Còn nghĩ, chờ đôi mắt khỏi, liền giết cô, nhưng mà…… Ngược lại bị người phụ nữ giảo hoạt này tính kế một phen? Thơ_Thơ_ddlqd

“Dạ Phi Linh, anh yên tâm, chỉ cần anh không giết tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không hại anh. Hơn nữa, bây giờ tôi đã xem như cùng đường bí lối, cho nên, anh giúp tôi, tôi cũng sẽ dụng tâm tới giúp anh.” Tuyết Vi tận tình khuyên bảo Dạ Phi Linh bình phục tức giận.

Anh trừng mắt nhìn cô một cái, giây tiếp theo…… Cặp mắt lam chợt lóe, nghiền ngẫm nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

“A???” Cô không thể tưởng tượng há to miệng: “anh…… anh có bệnh đi?? Chúng ta vì sao phải kết hôn???”

“Hừ? Dù sao, bây giờ tôi không rời khỏi cô, tôi tin tưởng…… cô một chốc cũng không rời khỏi tôi. Vậy không bằng chúng ta kết hôn đi.”

Thiết!!

Bệnh tâm thần.

Tuyết Vi hung tợn nổi lên cái xem thường, trừ phi đầu óc cô hư rớt mới có thể gả cho loại đàn ông tính cách âm tình bất định này. Chủ yếu chính là, anh lớn lên còn đẹp hơn so với phụ nữ, gả cho anh sao? So với gả cho một người phụ nữ có cái gì khác?!

“A, tôi chỉ là nói mà thôi. Bây giờ cô bất quá là một người phụ nữ bị Hoàng Phủ Minh vứt bỏ, cưới cô sao? Quả thực nhục thanh danh của tôi!”

Ách……

Nhìn Dạ Phi Linh bộ dáng khinh thường, Tuyết Vi liền giận sôi máu. “Người vợ bị bỏ rơi thì thế nào? Người theo đuổi tôi có một đống, ngược lại là anh…… anh là Quân Trường cao cao tại thượng lại ngưu bức, không phải bị tôi là người vợ bị bỏ rơi kiềm chế ở trong tay sao!?”

“cô!!!” Dạ Phi Linh trợn mắt lam, nhưng giây lát, lửa giận của anh liền lui xuống: “Đi thu thập đồ đạc.”

“Làm gì?” Thơ_Thơ_ddlqd

Dạ Phi Linh im lặng không lên tiếng đứng lên, mới vừa đi không được hai bước, liền cười tà quay đầu lại: “Đương nhiên là thỏa mãn nguyện vọng của cô!”

Yes!!!

Ở trong lòng Tuyết Vi âm thầm kêu tốt một tiếng, đứng lên, chào với anh một cái theo nghi thức quân đội: “vâng, Dạ phi Quân Trường!!” Kích động chạy về phòng, thu dọn đồ đạc.

Chỉ chốc lát sau, Tuyết Vi liền đi theo Dạ Phi Linh cùng đi ra khỏi khách sạn.

Mà trong khoảnh khắc bước ra cửa lớn khách sạn này ……

“Dạ phi Quân Trường!”

Không đếm được bao nhiêu binh lính Quân khu Huyền Vũ động tác nhất trí ở trước cửa xếp thành một thế trận. Bọn họ vừa thấy Dạ Phi Linh hiện thân, lập tức cung kính với anh kính chào một cái theo nghi thức quân đội.

Theo Dạ Phi Linh cất bước về phía trước, đội ngũ thế trận tự nhiên mở ra một con đường, một người hai bên người nghiêng người tiếp một người, tỏ vẻ sùng kính nghênh đón Dạ Phi Linh trở về, trận thế kia miễn bàn to lớn cỡ nào.

Tuyết Vi đi theo bên cạnh anh càng thêm cảm thấy người đàn ông này thâm sâu không lường được.

Cô bất quá là thu thập hành lý, nhóm lính của anh liền đến nơi này. Sợ là……

Dạ Phi Linh sớm đã có kế hoạch hôm nay trở về đi?!

“Dạ phi Quân Trường, mời……” Một người quan tham mưu kéo ra cửa một chiếc xe jeep Hummer.

Đợi sau khi Dạ Phi Linh ngồi vào vị trí, anh cười tà nhìn về phía Tuyết Vi đứng ngốc ở ngoài xe: “Còn đứng ngây người hả?” Một phen, liền túm cô tới bên trong xe.

Theo xe khởi động, mắt Tuyết Vi xuyên qua cửa sổ xe nhìn phương xa……

Nơi đó, hẳn là hướng hoàng thành đi?

Cần bao lâu mới có thể trở về đây?

Trực giác nói cho cô……

Tầm mắt theo bản năng ngắm mắt Dạ Phi Linh ngồi ở bên cạnh.

A, đại khái…… Không còn bao lâu nữa cô có thể trở lại thành phố có huyết hải thâm thù đi?

Địch Mạn Lị……

Tuyết Khả Duy……

Cùng với mọi người Nhà họ Tuyết ……

Chờ tôi đi……

Kiên nhẫn chờ tôi trở về đi……

Các người nợ, tôi nhất định sẽ cùng các người…… Một bút thanh toán!!

Tiếng lòng nỉ non rơi xuống, khóe miệng Tuyết Vi không khỏi khơi mào một độ cung ý vị thâm trường …
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status