Nửa thời gian ấm áp (Một nửa ấm áp)

Chương 10-3: Ảo ảnh hạnh phúc (3)

Tính luôn hai ngày cuối tuần, thì kỳ nghỉ tết tây này tổng cộng có ba ngày, Nhan Hiểu Thần lại đang thất nghiệp, nên tạm thời chẳng có việc gì làm, cô đột nhiên quyết định, thừa dịp được nghỉ tết đi Tam Á một chuyến.

Thời tiết ở Tam Á chắc còn ấm áp, cô cố ý mua một cái váy dài khá mỏng để giữ ấm, sớm muộn gì trời cũng sẽ trở lạnh nên lại mua thêm một cái áo khoác dày.

Nhan Hiểu Thần xuống máy bay, cởi bỏ áo khoác, nhét vào trong va li hành lý, ngồi xe đi đến khách sạn nơi Thẩm Hầu đang ở, từ sân bay chạy đến khách sạn cũng đã hơn 8 giờ tối.

Lần này, khách hàng mà Thẩm Hầu muốn gặp chắc hẳn là rất quan trọng, nên khách sạn hắn đang ở là khách sạn năm sao.

Khách sạn nằm ngay cạnh bờ biển, vừa xuống xe, liền nhìn thấy đèn đuốc chiếu rọi sáng lạn vào bãi cát trải dài mênh mông, hoa hồng đỏ tươi nở đầy hai bên đường đi, cảnh sắc tươi đẹp diễm lệ như ở cõi tiên, một chút lạnh giá ngày đông đều không có.

Trước đó Nhan Hiểu Thần đã hỏi rõ ràng số phòng của Thẩm Hầu, tưởng có thể trực tiếp đi lên gặp hắn, coi như là cho hắn một điều bất ngờ, không nghĩ là vừa đi vào đến khách sạn, lập tức có nhân viên phục vụ đến giúp cô lấy hành lý, hỏi cô ở phòng nào để mang lên gửi cho cô. Xem ra khách sạn sang trọng thế này, chắc chắn sẽ không tùy tiện cho người xa lạ ra vào chỗ ở của khách, Nhan Hiểu Thần đành bỏ qua kế hoạch đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng của Thẩm Hầu, “Bạn tôi ở đây, tôi đến tìm anh ấy.”

Nhân viên phục vụ mời cô đến bàn tiếp tân, nhờ nhân viên tiếp tân gọi điện cho phòng của Thẩm Hầu, điện thoại vang lên rất lâu, không có ai tiếp, nhân viên tiếp tân xin lỗi nói: “Thưa cô, không có người nhận điện thoại, không nên lên phòng, nếu không cô điện thoại liên hệ với bạn xác nhận thời gian một chút, hoặc ra đại sảnh ngồi chờ cũng được ạ?”

Nhan Hiểu Thần hỏi: “Tôi có thể gửi hành lý ở đây được không?”

“Không thành vần đề ạ!” Nhân viên phục vụ giúp Nhan Hiểu Thần mang hành lý, làm tốt các thủ tục gửi đồ.

Nhan Hiểu Thần ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh của khách sạn, đăng blog cho Thẩm Hầu, “Anh ăn cơm tối chưa? Đang làm gì đó?”

Thẩm Hầu rất nhanh đã trả lời, “Anh ăn rồi, đang ở bãi biển tản bộ. Tuy ở gần biển, nhưng ban ngày phải gặp khách hàng, căn bản không có thời gian đi ngắm biển.” Giọng nói của hắn hòa trong tiếng sóng biển rì rào.

Nhan Hiểu Thần lập tức đứng lên, vừa đi, vừa tìm nhân viên phục vụ hỏi: “Cho hỏi, bãi biển ở đâu?”

“Cô đi dọc theo con đường phía trước kia, rẽ trái, rồi rẽ phải, xuyên qua nhà ăn là đến.”

“Cám ơn anh!”

Nhan Hiểu Thần bước chân vội vàng, đi qua một hành lang dài, xuyên qua một đám người, chạy nhanh đến bờ biển.

Biển trời mở rộng thênh thang, từng đợt sóng biển cuộn trào vỗ vào bờ, tuy rằng mặt trời đã lặn sau núi, nhưng ánh sáng đỏ hồng vẫn lóe ra, đèn đuốc huy hoàng, bãi biển vẫn như vậy đang có không ít người vui vẻ chơi đùa.

Nhan Hiểu Thần vừa cầm di động đăng blog cho Thẩm Hầu, vừa tìm hắn, “Biển có đẹp không?”

“Rất đẹp, tiếc là không có em bên cạnh, anh rất nhớ em!”

Bờ biển quanh co, nhiều người tụm năm tụm ba, tuy các nhóm không lớn lắm, nhưng để tìm một người tuyệt đối không phải dễ dàng, giống như niềm hạnh phúc trên thế gian này vậy, nhìn qua có vẻ rất đơn giản, bất quá chỉ là tay trong tay cùng ngắm trời chiều, rồi ngã lưng trên sô pha ăn từng múi quýt, nhưng lại khó có thể có được, cứ mãi tìm kiếm, nhưng vẫn là không tìm thấy.

Thẩm Hầu cầm di động, hướng về phía biển chụp hai tấm ảnh, gửi cho Nhan Hiểu Thần, hắn muốn cùng cô chia sẻ thời khắc đẹp đẽ thơ mộng của biển trời, nếu không có cô bên cạnh, ít ra cũng làm cho cô có thể nhìn thấy, đoán được, cảm nhận được hắn.

Nhan Hiểu Thần nhìn ảnh chụp, rồi nhìn bãi biển, xác định phương hướng, đột nhiên tăng tốc độ. Cát vàng mềm mịn, một bước lún, một bước trơn, cô chạy xiêu vẹo hướng ra phía biển. Trên bờ biển có mấy em bé đang đùa giỡn chạy tới chạy lui, có cặp tình nhân nắm tay bước chậm rãi, còn có cả mấy ông bà lão cùng mấy đứa cháu đang nghịch cát…

Cô nhìn thấy hắn!

Thẩm Hầu đứng hướng mặt ra biển, ngắm nhìn sóng biển cuồn cuộn. Khoảng cách hắn đứng không xa lắm, có một cặp tình nhân người nước ngoài không sợ lạnh, đang mặc đồ bơi tắm biển giỡn nước. Thẩm Hầu nhìn bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang suy nghĩ gì đó, lộ ra nét cười.

Nhan Hiểu Thần mỉm cười nhìn hắn, từng bước từng bước một chậm rãi đến gần, dường như nếu đi càng chậm, niềm hạnh phúc này sẽ càng kéo dài.

Cô từ phía sau ôm lấy eo của Thẩm Hầu, hắn lập tức bắt được cánh tay của cô, muốn đẩy cô ra, nhưng cảm giác quá quen thuộc làm cho hắn lập tức hiểu ra là ai. Hắn kinh ngạc không dám động đậy, giọng nói cũng thay đổi, “Tiểu Tiểu?”

Nhan Hiểu Thần áp mặt lên lưng hắn, “Em cũng rất nhớ anh!”

Bất ngờ có được hạnh phúc, khiến cho hết thảy đều không giống như sự thật, quá sức vui sướng, Thẩm Hầu nhắm hai mắt lại, cảm nhận hơi ấm của cô từ phía sau lưng truyền vào cơ thể. Hắn nhịn không được nhe răng cười vô thanh, xoay mạnh người lại, bế Nhan Hiểu Thần lên.

Nhan Hiểu Thần “A” một tiếng, “Bỏ em xuống!”

Thẩm Hầu lại giống như kẻ ngốc, ôm cô quay vài vòng trên bãi biển. Nhan Hiểu Thần bị xoay đến chóng mặt, kêu lên: “Thẩm Hầu, Thẩm Hầu…”

Thẩm Hầu buông cô xuống, hai tay vòng qua hông của cô, đem cô giam trong lòng mình, “Xem lần sau em còn dám làm anh sợ nữa hay không!”

Nhan Hiểu Thần nghiêng đầu, “À, thì ra anh không thích em đến, vậy em về đây!” Cô giùng giằng đẩy hắn ra, làm bộ muốn bỏ đi.

Thẩm Hầu dùng sức kéo cô vào trong ngực, “Anh thích, anh rất…” Hắn hôn cô, chưa nói xong lời nói đang đứt quãng, cũng không cần nói lại.

Hai người nắm tay nhau trở lại khách sạn, Thẩm Hầu mở cửa phòng, cất xong hành lý, mang cho Nhan Hiểu Thần một ly nước.

Căn phòng không lớn lắm, hai người đang ngồi tại cái bàn nhỏ bên cạnh ghế sô pha, đối mặt chính là chiếc giường duy nhất ở trong phòng, ga giường trắng nõn, cực kỳ chỉnh chu, không có một nếp nhăn nào.

Nhìn cảnh này, đột nhiên thấy cái giường có chút chói mắt, tim của Thẩm Hầu đập rộn lên.

“Em xem ti vi không?” Hắn đứng dậy tìm điều khiển từ xa.

“Em muốn đi tắm trước.”

“Ừ, được.” Thẩm Hầu cầm điều khiển từ xa, lại quên mất là muốn mở ti vi, tầm mắt hướng theo Nhan Hiểu Thần di chuyển.

Nhan Hiểu Thần đi đến va li hành lý ở gần đó, mở ra, tìm kiếm đồ dùng rửa mặt và quần áo, Thẩm Hầu nhìn thấy đồ lót con gái ở trong hành lý, ngượng ngùng rời tầm mắt.

Nhan Hiểu Thần lấy vài thứ vừa ý, đi vào buồng vệ sinh, mới phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, vách ngăn của buồng vệ sinh là bức tường thủy tinh trong suốt, nhất cử nhất động ở bên trong, bên ngoài đều nhìn thấy không sót cái gì.

Thẩm Hầu nếu ở một người thì cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng lúc này mới phát hiện ra “Tại sao có kiểu phòng tắm như vậy”? Ngẫm nghĩ lại thì thấy đúng, đây là khách sạn nghỉ dưỡng, xây phòng tắm như vậy là cố ý cho người bên ngoài có thể nhìn thấy người bên trong tắm rửa, là kiểu cho các cặp tình nhân có cảm giác hứng thú.

Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu đứng ngăn cách nhau bởi bức tường thủy tinh trong suốt, cả hai ngây ngốc nhìn nhau, đại khái cùng hiểu khách sạn bố trí phòng như vậy là có dụng ý, hai người tràn ngập ngượng ngùng, lập tức rời tầm mắt.

Nhan Hiểu Thần ở trong phòng tắm ngó đông ngó tây, đột nhiên phát hiện ra một thứ, chỉ chỉ lên mặt của bức tường thủy tinh, “Có rèm, đang cuộn lại, chắc có thể kéo ra được.”

Thẩm Hầu vội vàng đi vào phòng tắm, cùng Nhan Hiểu Thần tìm kiếm xung quanh lung tung lộn xộn cả lên mới tìm được cái nút, buông rèm xuống. “Có thể tắm được rồi.” Hắn ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.

Chốc lát sau, truyền đến tiếng nước tí ta tí tách, Thẩm Hầu ngồi trên sô pha, tâm trạng có chút khẩn trương, tầm mắt không nhịn được cứ nhìn về phía bức tường thủy tinh bị tấm rèm che khuất. Hắn mở TV, muốn cho chính mình đừng nghĩ lung tung, nhưng chỉ thấy trên màn hình có bóng người lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn không biết nó đang chiếu cái gì.

Nhan Hiểu Thần dùng khăn bao tóc, mặc váy ngủ, đi ra khỏi phòng tắm, một bên cầm máy sấy tìm ổ cắm điện, một bên hỏi: “Anh có muốn tắm không?”

“Muốn!” Thẩm Hầu đi đến tủ quần áo, lấy ra bộ áo ngủ, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Thường đi công tác nên Thẩm Hầu tắm rửa rất nhanh, hôm nay lại có chút chậm, hắn vừa không yên lòng cho nước xối lên người, vừa cân nhắc lát nữa phải ngủ như thế nào.

Cho đến lúc tắm xong, Thẩm Hầu vẫn chưa nghĩ ra kết quả, hắn lau khô tóc, đi ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy Nhan Hiểu Thần đang đắp chăn, nằm dựa người trên giường xem TV.

Thẩm Hầu đi đến bên giường, thử hỏi: “Chỉ có một cái giường, nhưng cũng là giường để ngủ?”

“Ừ!” Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm cái TV, giống như căn bản không để ý đến vấn đề này.

Thẩm Hầu từ một bên khác của giường, chui vào trong chăn, dựa người vào một phía khác của đầu giường. Hai người đã “ở chung” nửa năm, có không ít thời điểm cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhưng hai ba tháng đầu vừa ở chung, Thẩm Hầu vừa bị trường học khai trừ, Nhan Hiểu Thần mất học vị và việc làm, hắn đối với cô trong lòng luôn bứt rứt áy náy, căn bản không có tâm trạng suy nghĩ xa vời. Càng về sau, công việc mới của hai người đi vào quỹ đạo, bóng ma đè nặng trên đầu của cả hai dần dần tan đi, nhưng một người thì liên tục đi công tác, một người thì làm việc đêm ngày, nếu như ngẫu nhiên quá xúc động mà “Vành tai và tóc mai chạm vào nhau” (10.4), thì cũng sẽ bị lý trí khống chế rất nhanh.

(10.4) Vành tai và tóc mai chạm vào nhau: ý là gần gũi cận kề.

Thẩm Hầu xích lại gần Nhan Hiểu Thần, ôm cô vào ngực mình, tự nói với lòng cái này kỳ thật cũng giống như cùng ngồi trên sô pha xem ti vi thôi, không có gì là không giống. Hai người nhìn không chớp mắt, nghiêm trang xem ti vi, tỏ vẻ rất là chú tâm nghiêm túc, giống như muốn viết luôn báo cáo nghiên cứu phân tích các bộ phim truyền hình vậy.

Vừa mới tắm xong, tiếp xúc da thịt đặc biệt nhạy cảm, làn da trắng mịn có một chút mát lạnh, Thẩm Hầu nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Nhan Hiểu Thần, vuốt ve rồi lại vuốt ve, không biết là như thế nào, tay của hắn liền thò vào bên trong quần áo của Nhan Hiểu Thần. Lúc bọn họ ngã người trên ghế sô pha xem ti vi, Thẩm Hầu không có làm quá như vậy, nhưng khi đó cô mặc bộ quần áo, có rất nhiều trở ngại, không giống như lần này, váy ngủ mỏng manh rộng rãi, bên trong cũng không có áo ngực, tay của hắn chỉ cần nhích một chút là sờ ngay đến ngọn núi nhỏ mềm mại kia.

Giống như một que diêm ném vào xăng, ban đầu tưởng như chỉ phát lửa từng chút một, nhưng lại lập tức bùng cháy lên hừng hực thành ngọn lửa lớn. Thẩm Hầu chỉ cảm thấy cả người sôi sục nóng bức, quay mặt không xem ti vi nữa, dùng thân thể của mình áp lên người của Nhan Hiểu Thần, bắt đầu hôn môi cô. Một tay đặt lên một bên ngọn núi nhỏ, xoa bóp, một tay đã sớm mất sự điều khiển, theo bản năng, sờ soạng từng tấc trên thân thể mềm mại mịn màng.

Váy ngủ của Nhan Hiểu Thần bị kéo lên đến cổ, đôi nhũ hoa vẫn còn bị che khuất đang ẩn hiện phập phồng do hơi thở, Thẩm Hầu cảm thấy vướng bận, vén vài cái đem váy ngủ cởi ra. Thân thể đang trần trụi bị áp vào trong lòng, làm cho hắn không kiềm lòng nổi một bên dùng thân dưới cọ sát thân thể cô, một bên buộc chính mình hơi nâng nửa thân trên lên, thở phì phò nói: “Tiểu Tiểu, anh muốn làm chuyện xấu!”

Nhan Hiểu Thần ôm cổ hắn, thì thầm vào tai: “Em cũng muốn làm chuyện xấu!”

Thẩm Hầu không thể khống chế được nữa, tuân theo khát vọng mãnh liệt của tuổi trẻ, muốn nếm thử khoái cảm dục vọng, biến Nhan Hiểu Thần từ cô gái trong trắng thành phụ nữ trải đời.

Lần đầu tiên nếm thử trái cấm, Thẩm Hầu vô cùng hưng phấn, hắp ép buộc mây mưa đến 2 giờ sáng mới mệt mỏi mà đi ngủ. 6 giờ sáng, Thẩm Hầu tỉnh giấc, không muốn đánh thức Nhan Hiểu Thần, nhưng tâm lý tình yêu quá viên mãn, không thể kềm chế cảm xúc trào dâng, làm cho hắn nhịn không được, lâu lâu lại lặng lẽ vuốt ve thân thể cô, len lén khẽ hôn lên trán cô, Nhan Hiểu Thần vốn ngủ không được sâu, rất nhanh đã tỉnh.

Thẩm Hầu nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status