Nửa thời gian ấm áp (Một nửa ấm áp)

Chương 11-3: Cuộc sống (3)

Thẩm Hầu đến nhờ đám bạn thân, mượn xe chạy tới, còn chưa tới quán Bar thì thấy xe của Trình Trí Viễn. Hai chiếc xe cùng trên một con đường, nhưng hướng tới hai hướng khác nhau. Thẩm Hầu quay kiếng xe xuống, vừa không ngừng bấm còi, vừa lớn tiếng gọi, “Dừng xe.”

Ngã tư đường rạng sáng 3 giờ, xe cộ thưa thớt, Lý tài xế đã sớm để ý đến xe của Thẩm Hầu, ông ta nói với Trình Trí Viễn: “Trình tổng, có chiếc Lamborghini đang bấm còi, hình như là đang gọi chúng ta.”

Trình Trí Viễn nhìn ra cửa sổ xe, đoán được là ai, thản nhiên nói: “Không cần để ý tới, tiếp tục chạy!”

Thẩm Hầu bấm còi inh ỏi, nhưng đối phương căn bản không để ý tới

Mắt thấy hai chiếc xe như sắp vượt qua nhau, Thẩm Hầu không bấm còi nữa, cũng chẳng thèm gọi, dùng hai tay vịn lấy tay lái, mặt tĩnh lặng như nước. Hắn đạp phanh lại, bẻ ngoặt tay lái, lao thẳng đến đầu xe của Trình Trí Viễn.

Lý tài xế vội vàng đánh tay lái, muốn tránh đi, nhưng lại bị Thẩm Hầu chắn ngay trước mặt, không thể nào thoát được, đành phanh gấp một tiếng “két” thật lớn, hai chiếc xe đụng vào nhau, Thẩm Hầu cố tình đẩy xe của Trình Trí Viễn lao vào ven đường, bắt anh ta phải dừng xe.

Thẩm Hầu mở cửa xe, giận dữ hùng hục như trâu điên lao tới, “Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!”

Hắn mở cửa xe, phát hiện ra Nhan Hiểu Thần cả người đầy mùi rượu, đang dựa vào ghế nhắm mắt lại, sắc mặt mê man khó coi, lập tức phẫn nộ chất vấn Trình Trí Viễn, “Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Tiểu bị sao vậy?”

Trình Trí Viễn xuống xe, đi đến trước mặt của Thẩm Hầu, lạnh lùng nói: “Tôi cũng đang muốn hỏi cậu những lời này, Hiểu Thần bị sao vậy?”

Thẩm Hầu hiểu rõ Trình Trí Viễn muốn hỏi gì, nhưng hắn căn bản không trả lời được. Hắn muốn ôm Nhan Hiểu Thần ra khỏi xe, Trình Trí Viễn chắn trước cửa xe, “Nếu Hiểu Thần đã dọn ra khỏi chỗ của cậu, tôi nghĩ rằng em ấy không muốn về đó nữa.”

Thẩm Hầu sợ hãi bất an cả đêm, thật vất vả mới tìm được Nhan Hiểu Thần, tưởng có thể lập tức đem cô về bên mình, nhưng lúc này liếc mắt nhìn cũng không được, cuối cùng không khống chế được nữa, dùng sức đẩy Trình Trí Viễn ra, “Tôi muốn đem cô ấy đi đâu thì liên quan gì tới anh! Mau cút đi cho tôi!”

Trước kia mỗi lần xảy ra xung đột, Trình Trí Viễn đều lựa chọn nhượng bộ, nhưng lúc này anh ta chẳng có chút khách khí nào, một tay bẻ quặp tay của Thẩm Hầu, một tay nắm lại thành quyền, hung hăng đánh vào bụng của hắn.

Thẩm Hầu đau đến mức thân thể co rụt lại, lửa giận trong mắt dâng lên ngùn ngụt, vừa định dùng hết sức lực xoay tay lại thì nghe được Trình Trí Viễn nói: “Cái này là vì học vị của Nhan Hiểu Thần.”

Tay của hắn khựng lại giữa không trung.

Trình Trí Viễn lại hung hăng đấm thêm một đấm, “Cái này là vì Nhan Hiểu Thần mấy ngày nay buồn khổ!”

Thẩm Hầu nắm chặt nắm tay, vẫn như vậy không đánh trả lại.

Trình Trí Viễn lại hung hăng đấm Thẩm Hầu thêm một đấm nữa, “Cái này là vì Nhan Hiểu Thần đêm nay uống rượu!”

Bị đấm liên tục ba cú đấm, Thẩm Hầu đau đến toàn bộ thân mình đổ sụp xuống, đứng cũng không vững, Trình Trí Viễn chán ghét đẩy hắn ra như vứt đi mấy thứ phế phẩm, muốn đóng cửa xe lại. Thẩm Hầu nắm chặt cửa xe, cố sức chống đỡ thân thể đứng lên, “Tôi có thể cho anh đấm ba đấm, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho anh mang Tiểu Tiểu đi.”

Trình Trí Viễn muốn kéo tay hắn ra, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của hắn, lập tức theo bản năng nhìn đến tay của Nhan Hiểu Thần, trên ngón tay của Nhan Hiểu Thần cũng có một chiếc nhẫn giống y như vậy. Trình Trí Viễn giống như bị trúng độc chú, chỉ trong một thoáng, liền dừng lại.

Sau đó một cái chớp mắt, anh ta hỏi: “Cậu định đưa Nhan Hiểu Thần đi đâu?”

Thẩm Hầu nói: “Đêm nay trước tiên sẽ ở khách sạn. Nếu cô ấy không muốn ở chỗ cũ, chúng tôi có thể chuyển chỗ khác.”

Trình Trí Viễn nhìn chòng chọc vào Thẩm Hầu một lúc, sau đó chậm rãi lui ra vài bước.

Thẩm Hầu chồm người vào trong xe, ôm Nhan Hiểu Thần xuống, bế cô lên xe của mình.

Trình Trí Viễn đứng tại bên đường, mắt dõi theo Thẩm Hầu lái xe đi thật xa, rồi mới lên xe. Anh ta ngồi tại nơi vừa rồi Nhan Hiểu Thần đã ngồi, ở đó còn vương vấn chút hơi ấm của cô, trong khoang xe còn thoang thoảng mùi hương Vermouth độc đáo.

Lý tài xế cung kính hỏi: “Đưa ngài về nhà phải không?”

Trình Trí Viễn nhắm mắt lại, đắm chìm trong bóng đêm, không nói một lời. Thật lâu sau đó, anh ta mệt mỏi giơ tay ra ý, Lý tài xế liền khởi động xe.

Khi Nhan Hiểu Thần tỉnh lại thì cảm thấy đầu đau như búa bổ, mắt khô khốc không thể mở ra được, thần trí đã tỉnh táo, có thể nghe được tiếng tranh cãi kịch liệt.

Lúc đầu, cô cho là cô bạn ở chung phòng trọ đang cãi nhau với bạn trai, nghe được một lúc, đột nhiên phản ứng kịp, hình như là giọng của Thẩm Hầu. Cô cuộn mình ngồi dậy, nơi này không phải là phòng trọ của cô, rõ ràng đây là phòng ở khách sạn. Tiếng nói chuyện từ trong nhà vệ sinh truyền đến. Nhan Hiểu Thần ôm cái đầu đang rất đau, cố gắng đi vào, đẩy cửa toilet.

Thẩm Hầu đang rất kích động cùng ba mẹ của hắn tranh cãi, không để ý đến cửa toilet đang mở.

“Ba mẹ không cần phải can thiệp chuyện của con… Đúng đó, con biết ba mẹ phản đối, ba mẹ đương nhiên có quyền phản đối, con cũng đương nhiên có quyền không nghe… Mẹ à, con cũng sẽ nói cho mẹ biết một lần, con thích Nhan Hiểu Thần, chính là rất thích, mặc kệ ba mẹ có đồng ý hay không, con cũng sẽ cưới cô ấy làm vợ… Thôi đi! Thật nực cười! Ba mẹ nên biết, vợ của con không nhất định phải là con dâu của ba mẹ! Pháp luật cũng không có quy định phải có sự đồng ý của ba mẹ, con mới được phép kết hôn…”

Nhan Hiểu Thần đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay của hắn, nhìn hắn lắc đầu, ý bảo không nên nói như vậy.

Đầu bên kia của điện thoại vẫn còn vang lên tiếng nói chuyện, Thẩm Hầu nói: “Ba mẹ nghe được thì nghe, không nghe được thì thôi!”

Hắn dứt khoát cúp điện thoại, sờ trán Nhan Hiểu Thần một chút, “Thấy khó chịu hả?”

Nhan Hiểu Thần gõ vào đầu mình, “Ừ, khó chịu lắm.”

Thẩm Hầu dìu cô đến giường ngồi xuống, đem một ly bưởi mật ong đưa cho cô, “Uống rượu Tây độ mạnh là như vậy đó, lúc tỉnh so với lúc say còn khó chịu hơn, lần sau đừng uống mấy loại rượu đó nữa.”

Nhan Hiểu Thần đang cảm thấy miệng khô lưỡi khô, uống một hơi hết một ly đầy nước, “Anh định khi nào thì về nhà? Sao chúng ta lại ở khách sạn?”

Thẩm Hầu nghiêng đầu nhìn cô, “Đêm qua anh đã về đến Thượng Hải, vốn muốn cho em bất ngờ, nhưng em lại cho anh sợ hãi.”

“Sao không gọi điện thoại cho em?”

“Đã gọi.”

Nhan Hiểu Thần cầm túi xách để ở đầu giường, lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện có đến trăm cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ của Thẩm Hầu, còn có của Trình Trí Viễn.

Tối qua, cô cùng Thẩm Hầu nói chúc ngủ ngon xong, cho rằng đã đến “giờ đi ngủ”, Thẩm Hầu sẽ không gọi cho cô nữa, để tiện làm việc, cô chỉnh điện thoại ở chế độ rung, bỏ vào trong túi tại ngăn nhỏ chứa đồ lặt vặt, kéo khóa cẩn thận.

Nhan Hiểu Thần lúng túng gãi đầu, “Em muốn đợi anh trở về Thượng Hải rồi mới nói cho anh biết chuyện, không ngờ anh lại lặng lẽ quay về…Em không nghe thấy điện thoại, thật xin lỗi.”

Thẩm Hầu nói: “Xin nghỉ việc, chuyển nhà, là chuyện lớn, anh không phản đối em làm như vậy, nhưng vì sao không nói trước với anh một tiếng?”

Nhan Hiểu Thần cắn môi, không biết nên giải thích thế nào.

Từ đêm qua cho tới bây giờ, Thẩm Hầu vẫn suy nghĩ, vì sao Hiểu Thần lại hành động khác thường như vậy? Lý do duy nhất chính là ba mẹ hắn biết chuyện của hắn và Hiểu Thần, hơn nữa đã gặp mặt Hiểu Thần, nói gì đó. Buổi sáng hắn gọi điện thoại cho chú Lưu, anh ta lại là người ranh ma, cái gì cũng không hỏi được; hắn lại gọi cho Judy, Judy trả lời xác nhận phỏng đoán của hắn, mẹ hắn biết hắn cùng Hiểu Thần đang yêu nhau. Hắn lập tức gọi điện thoại cho hai người bọn họ, chất vấn mẹ, rốt cuộc là đã nói gì với Hiểu Thần, nói được vài câu, hai mẹ con liền rùm beng lên.

Thẩm Hầu đè nén cảm xúc nói: “Anh biết mẹ anh đã gặp em, cũng biết bà ấy không đồng ý chúng ta quen nhau, em muốn chia tay với anh sao? Chẳng lẽ ý kiến của bà ấy so với ý kiến của anh quan trọng hơn? Anh cho em biết, anh mặc kệ bà ấy có đồng ý hay không, anh sẽ không chia tay với em! Cho dù em muốn chia tay, anh cũng không đồng ý! Tuyệt đối không!”

“Anh đúng thật là! Ai nói là muốn chia tay với anh?”

Tâm trạng đè nén bấy lâu của Thẩm Hầu lập tức thả lỏng, hắn ngồi xuống bên cạnh Nhan Hiểu Thần, cầm tay của cô, mang theo vài phần buồn chán, đáng thương nói: “Em xin nghỉ việc, rồi chuyển nhà, lại không muốn nói cho anh biết, anh đương nhiên nghĩ đến việc em muốn chia tay. Cho dù mẹ anh không đồng ý chúng ta ở bên nhau, nhưng bà ấy là bà ấy, anh là anh, em không cần phải để ý làm gì!”

Nhan Hiểu Thần thở dài, “Con của mình, cho dù trai hay gái thì ở trong mắt người mẹ cũng đều là độc nhất vô nhị, đây không phải là vấn đề khách quan, mà là vấn đề chủ quan, bà ấy cho rằng em không xứng với anh là chuyện rất bình thường, anh lại đi tranh cãi với mẹ anh vì sao bà ấy thiên vị con mình, vì sao cảm thấy trên đời này con trai của bà ấy mới là ưu tú nhất, có thể cãi được đến đâu chứ? Nếu anh bởi vì em mà khắc khẩu với mẹ, ba mẹ anh sẽ không phiền trách gì anh cả, chỉ là giận lây sang em thôi. Lúc đầu, quan hệ giữa em và bọn họ vốn đã chẳng tốt đẹp gì, chẳng lẽ anh còn muốn tăng thêm mâu thuẫn?”

Thẩm Hầu không phải là không thừa nhận mỗi câu nói của Hiểu Thần đều chính xác, nhưng có đôi lúc hắn nghĩ thà rằng cô giống như những đứa con gái khác, tranh cãi kịch liệt không nể nang ai, cũng không muốn cô thanh tỉnh lý trí như vậy, thanh tỉnh để tự nhượng bộ, lý trí để tự chịu khổ. Hơn nữa, nếu hắn không có cách nào chấp nhận việc phản đối của ba mẹ, thì hắn không giải thích được tại sao phải rộng lòng bỏ qua, mặc cho bọn họ tiếp tục phản đối chuyện của hắn và Hiểu Thần yêu nhau, bởi vì không giải thích được nên càng lúc càng thêm bực tức.

Nhan Hiểu Thần nói: “Trước kia anh hay hỏi em bắt đầu từ lúc nào em đã để ý đến anh, có cảm tình với anh, em đã cho anh biết là lúc vừa khai giảng, các tân sinh viên đến báo danh, anh có biết vì cái gì mà khiến em để ý đến anh, đối với anh có cảm tình không?” Thẩm Hầu có chút hơi khó hiểu cũng hơi hiếu kỳ, không biết vì sao đột nhiên lại chuyển sang đề tài này.

Nhan Hiểu Thần nói: “Năm ấy nghỉ hè, ba em bị tai nạn giao thông ở ngoài thành phố, một mình em đến trường đại học báo danh, nhìn thấy các sinh viên đều có ba mẹ dẫn đi, túi lớn túi nhỏ, nếu không phải là ba cầm, thì cũng là mẹ mang, ba mẹ chu đáo chăm sóc bọn họ, bọn họ còn bực bội ba mẹ, cho là phiền phức, quản thúc quá đáng, em đã từng cho rằng những đứa con đó đúng là khó dạy, không biết quý trọng! Bọn họ căn bản không hiểu rõ, chỉ là một chút yêu thương cũng phải có, đời này kiếp này…” Giọng nói của Nhan Hiểu Thần có chút nghẹn ngào, lời nói đứt quãng.

Thẩm Hầu không dám lên tiếng, cầm lấy tay của cô, Nhan Hiểu Thần bình tĩnh được một chút, khẽ cười nói: “Trong một đám nhiều sinh viên như vậy, em đã để ý đến anh. Mẹ anh muốn cầm túi cho anh, anh cười nhạo mẹ, ‘Mẹ nuôi con để làm cảnh à?’, anh cầm lấy túi lớn túi nhỏ, còn không quên hỏi han mẹ, mẹ anh lải nhải lẩm bẩm dặn dò anh phải ăn cơm đúng giờ, trời lạnh nhớ phải mặc thêm áo, ở chung với mấy đứa bạn trong ký túc xá phải hòa thuận, cần cù siêng năng một chút, chủ động dọn dẹp phòng ở… Bên cạnh đi tới đi lui có rất nhiều người, anh vẫn cười hì hì lắng nghe, tuy rằng có thể tai trái nghe, tai phải bay mất, nhưng có thể nhìn ra, anh đối với ba mẹ rất có kiên nhẫn, thật có hiếu. Từ đó, em đã khẳng định, anh là người rất tốt.”

Thẩm Hầu đã nghĩ tới rất nhiều lý do tại sao Nhan Hiểu Thần coi trọng hắn như vậy, không ngờ ấn tượng đầu tiên của cô lại là bởi vì hắn đối xử tốt với mẹ của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status