Nương tử, nàng đừng quá kiêu ngạo!

Quyển 2 - Chương 1: Mưa Gió Nổi Lên



Bôn ba hơn mười ngày, cuối cùng Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm cũng tới Hoàng đô Phượng Tiềm.

Thành Phượng Tiềm cũng là một rất phồn hoa, nhưng so với thành Tầm Ẩn thì trang nghiêm hơn một chút, nhưng lại không sinh động bằng. Tường thành cao cao, thâm cung đại viện xa xa, cùng với đội quân thủ vệ sâm nghiêm (vừa đông vừa nghiêm ngặt), đã thể hiện địa vị không tầm thường của toà thành này, mơ hồ còn cảm nhận được sự uy nghiêm của nó.

Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm vừa vào cửa thành đã bị cản lại, kiểm tra theo thường lệ. Lăng Nhược Tâm nhíu mày, hắn đến Phượng Tiềm không dưới mười lần, nhưng đây là lần đầu tiên bị ngăn lại, xem ra, chuyện của Thái tử có vẻ nghiêm trọng hơn hắn tưởng, nếu không, sẽ không kiểm tra người ra vào thành nghiêm ngặt đến mức này.

Có điều, hắn vừa bước xuống xe ngựa, thì cả đám thị vệ đã hoa mắt choáng váng. Bọn họ đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng mỹ nhân như ‘nàng’ thì chưa từng thấy bao giờ, nhất thời chỉ lo ngơ ngác nhìn hắn, còn quên đi kiểm tra xe ngựa.

Trong mắt Lăng Nhược Tâm hiện lên một chút sát ý, hắn thản nhiên nói: “Vị quân gia này, đang nhìn mặt tại hạ có dính bẩn sao?”

Lúc này, tên thị vệ mới hồi phục tinh thần nói: “Tiểu thư đúng là quốc sắc thiên hương, không biết nàng là người ở đâu, đã có hôn phối hay sao?” Trong mắt hắn ta đầy vẻ ái mộ đến dị thường.

Nhìn hành động của gã thị vệ, Thanh Hạm thật sự muốn cười, xem ra, trên đời này còn rất nhiều những kẻ háo sắc. Nghĩ lại, thì lúc mới quen, nàng cũng bị dáng vẻ của hắn làm cho ngẩn ngơ, không ngờ một mỹ nhân như thế lại là một nam tử.

Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười nói: “Không biết quân gia phụ trách an nguy của Hoàng đô, hay là điều tra hôn phối của nữ tử?”

Mặt thị vệ kia đỏ bừng, cũng không tra xét xe ngựa của Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm nữa đã muốn thả bọn họ đi. Nhưng một thị vệ bên cạnh liền ngăn lại, nhìn thấy Lăng Nhược Tâm muốn lên xe ngựa, gã cười hì hì nói: “Mỹ nhân mảnh mai thế này, sao có thể tự lên xe ngựa được, để ta đỡ nàng.” Dứt lời, bộ dạng gã vô cùng lỗ mãng, định đưa tay ra sờ tay Lăng Nhược Tâm.

Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười: “Đa tạ vị quân gia này quan tâm!” Khi tay gã vừa đưa qua, hắn trở tay một cái, kim thêu liền chui vào mạch máu gã thị vệ, vận khí thêm một chút, kim thêu liền chui thẳng vào trong cơ thể gã. Hành động của hắn vô cùng mau lẹ, chỉ chớp mắt đã xong. Sau khi đâm xong, hắn còn mỉm cười với thị vệ kia, vận khí vào lòng bàn chân, thân người nhẹ nhàng bước vào thùng xe, dáng vẻ bình thường như được gã thị vệ kia đỡ lên vậy.

Gã thị vệ chỉ cảm thấy cánh tay hơi tê, đến khi giật mình tỉnh ra, thì Lăng Nhược Tâm đã ngồi trên xe ngựa mà đi mất.

Thanh Hạm đứng bên cạnh, nhìn rõ ràng hết mọi hành động của họ, lại thấy sắc mặt Lăng Nhược Tâm không tốt, nên nhẹ nhàng huých cánh tay hắn nói: “Gan chàng cũng to thật đấy, trước mặt nhiều người như vậy mà dám giết thị vệ Ngự lâm quân, chàng không sợ gặp phiền phức à?” Khi kim thêu đi vào mạch máu, nhất định sẽ chuyển động theo dòng máu lưu chuyển, không quá canh ba, gã thị vệ kia chắc chắn sẽ bị kim đâm vào tim mà chết.

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Ai bảo bọn họ dám nổi sắc tâm với ta. Nếu đây là thành Tầm Ẩn, thì nhiều nhất ta cũng chỉ đánh đứt gân tay của họ là cùng. Có điều, ở Hoàng đô, mấy tay thị vệ đó đúng là đồ chết tiệt, trước kia không biết đã lợi dụng việc công để sàm sỡ bao nhiêu cô gái rồi. Hôm nay dám có ý đồ với ta, là do bọn họ tự chuốc lấy. Với thủ đoạn của ta, cũng chẳng ai có thể phát hiện ra được.”

Nhớ đến lúc hai người mới quen, Thanh Hạm không nhịn được liền hỏi: “Nói vậy, lúc chúng ta mới gặp nhau, chàng đã hạ thủ lưu tình rồi?”

Lăng Nhược Tâm buồn cười, nhìn nàng một cái rồi nói: “Đâu chỉ là hạ thủ lưu tình, còn là rất rất lưu tình nữa là đằng khác. Đời ta hận nhất kẻ nào coi ta như nữ tử rồi cợt nhả, trêu ghẹo. Lúc ấy, nếu không phải ngọc bội của nàng rơi ra, thì chắc chắn ta sẽ vứt nàng xuống hồ làm mồi cho cá.” Đây là sự thật chứ không phải chỉ hù doạ nàng.

Thanh Hạm bĩu môi nói: “Người ta nói, độc nhất là tâm tư đàn bà, chính là để nói những người như chàng đấy.”

Lăng Nhược Tâm liếc nàng một cái rồi không thèm để ý đến nàng nữa.

Thanh Hạm lại kéo cánh tay hắn nói: “Có điều, ta cũng có thể hiểu được tâm trạng của chàng. Là một nữ tử bình thường bị người ta cợt nhả, trêu ghẹo cũng sẽ nổi khùng ấy chứ.” Thấy sắc mặt hắn hơi dịu lại, nàng lại không sợ chết nói tiếp: “Nhưng mà, ác độc như chàng thì thế gian này chỉ có mình chàng thôi!” Dứt lời, nàng liền buông tay hắn ra, cười hì hì.

Lăng Nhược Tâm đang muốn nổi khùng thì xe ngựa đã ngừng lại, lão phu xe bên ngoài nói: “Đại tiểu thư, cô gia, tới khách điếm rồi.”

Hai người sắp xếp xong xuôi thì cũng đến chạng vạng. Hai người còn chưa kịp ăn cơm tối đã phải tiếp một người khác đến. Lăng Nhược Tâm vừa thấy người kia, liền mời vào phòng. Người kia vừa bước vào đã quỳ một gối xuống trước mặt Lăng Nhược Tâm nói: “Lăng đại tiểu thư, van xin cô, dù thế nào cũng phải nghĩ cách cứu công tử nhà ta.”

Lăng Nhược Tâm đỡ người kia dậy nói: “Trang Vũ, ngươi cứ đứng dậy đã rồi nói.”

Lúc này, nam tử tên Trang Vũ mới đứng dậy, Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Huyến Thải sơn trang vẫn cùng một trận tuyến với công tử nhà ngươi. Nhưng mà, chúng ta chỉ là dân thường, chuyện tranh đấu trong Hoàng cung, ta có thể làm gì được đâu! Ta chỉ có thể làm hết khả năng của mình, rồi đành phó thác cho ý trời thôi.”

Nhìn hành động của người kia, Thanh Hạm hơi giật mình, cũng biết công tử mà Trang Vũ nói chính là Thái tử.

Trang Vũ nghe Lăng Nhược Tâm nói xong liền đáp: “Công tử nhà ta nói, chuyện này chỉ cần Lăng Đại tiểu thư bằng lòng hỗ trợ, thì ngài chắc chắn sẽ được cứu!”

Trên mặt Lăng Nhược Tâm bỗng có vẻ xấu hổ, hắn cười khổ nói: “Công tử nhà ngươi quá đề cao ta rồi. Ta đâu có bản lĩnh như thế. Hoàng cung cũng không thể so sánh như Huyến Thải sơn trang được, mọi chuyện đâu phải do ta định đoạt. Vả lại, trong Hoàng cung nhiều người như vậy, nhiều người nhòm ngó như thế, ta chỉ có có lòng mà không đủ sức thôi. Có điều, Huyến Thải sơn trang và công tử nhà người là nhất mạch tương liên (ngồi trên cùng một con thuyền), có vinh thì cùng vinh, có hoạ thì cùng chịu, ta đương nhiên phải dốc hết toàn lực giúp đỡ. Nhưng cho đến giờ, ta vẫn không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Ngươi kể lại cho ta nghe trước đã, sau đó, chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp.”

Trang Vũ lại quỳ xuống: “Trang Vũ xin tạ ơn Lăng Đại tiểu thư trước.”

Lần này, Lăng Nhược Tâm không đỡ hắn nữa, Trang Vũ tự đứng lên nói: “Căn nguyên sự tình là thế này: Mấy ngày trước lập thu, Hoàng thượng cùng các vị Hoàng tử đến khu rừng Hoàng gia ở Tây Bắc săn bắn. Ban đầu rất thuận lợi, cho đến sau giờ Ngọ, khi mọi người nghỉ ngơi, thì đột nhiên nổi lên một trận gió to. Cơn gió đó thổi bay bộ xiêm y của tiểu công chúa đi. Tiểu công chúa cực kỳ yêu thích bộ xiêm y đó, nên sai thiếp thân thị vệ chạy theo nhặt về. Không ngờ, thị vệ kia còn chưa đi tới nơi, đã bị một mũi tên nhọn bắn chết. Thì ra, ở đó có một đám thích khách đang mai phục, có điều, mọi người chưa phát hiện ra, thì bộ xiêm y đó đã rơi ngay xuống nơi ẩn thân của bọn chúng.”

Thanh Hạm hỏi: “Nhưng mà chuyện thích khách thì có liên quan gì đến việc công tử nhà ngươi bị giam lỏng?”

Trang Vũ thở dài nói: “Vấn đề là ở chỗ này, ngay khi phát hiện ra thích khách, Ngự lâm quân vội vàng hộ giá, truy đuổi thích khách, đám thích khách mười tên thì chết chín, còn một tên bị thương, chỉ nói một câu ‘hôn quân nên thoái vị đi’ rồi cắn thuốc độc tự tử. Hoàng thượng nghe thấy thế, long nhan giận dữ, nói nhất định phải truy bắt bằng được thủ phạm hôm đó. Mà việc duy trì an toàn của buổi săn bắn ngày đó là do công tử nhà ta phụ trách. Sau lúc ấy, ngài đã bị chê trách vì lơi là không làm tròn trách nhiệm, hơn nữa, Hoàng hậu nương nương lại châm ngòi thổi lửa trước mặt Hoàng thượng, nói rằng, trong thiên hạ này, chỉ có một người có ý nghĩ ‘hôn quân nên sớm thoái vị’ mà thôi. Công tử nhà ta làm Thái tử đã mười ba năm, nhưng vẫn chưa được kế vị. Hành động này, chỉ e là âm mưu giết cha đoạt vị, là hành động đại nghịch bất đạo, tội đáng muôn chết.”

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Đây rõ ràng chỉ là một cái bẫy. Sau đó thì sao?”

Trang Vũ gật đầu nói: “Công tử nhà ta cũng nói vậy. Có điều, việc phế bỏ Thái tử liên quan đến chuyện ổn định Quốc gia. Tuy Hoàng thượng cũng để tâm đến lời nói của Hoàng hậu, nhưng nhất thời cũng không quyết định được, liền triệu tập vài đại thần đến bàn bạc chuyện này. Hữu tướng Tả Khinh Ấn luôn đứng về phía công tử, nên cũng nêu ra những điểm đáng ngờ lần này, còn nói những hành động mà công tử làm vì triều đình mấy năm nay, cho rằng công tử là người đáng tin, lễ nghĩa, trân trọng dân chúng, hiếu thuận, cung kính, cần kiệm, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nhưng Tả tướng Mộ Danh lại kiên quyết phản đối, hai phe tranh cãi gay gắt khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình, mắng cả hai một trận, rồi lệnh cho Hình bộ tra xét rõ chuyện này. Thái tử không làm tròn bổn phận, trước khi tra xét rõ sự thật, thì không cho phép ra khỏi phủ Thái tử. Tam Hoàng tử liền mượn cơ hội để tư lợi, ngoài việc không cho người trong phủ Thái tử bước ra ngoài, còn thay người của hắn vào vị trí thống lĩnh Ngự lâm quân vốn là người của Thái tử. Vì thế, chẳng những Hoàng cung hạ lệnh giới nghiêm, mà toàn bộ những người ra vào thành cũng đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, nói là để truy tìm thích khách.

Lăng Nhược Tâm hừ lạnh một tiếng: “Không biết là tìm thích khách hay là trêu ghẹo dân nữ nữa.” Thấy Trang Vũ có vẻ không hiểu, sắc mặt hắn cũng bình tĩnh lại: “Trang Vũ, nếu phủ Thái tử đã bị niêm phong, thì sao ngươi ra ngoài được?”

Trang Vũ trả lời: “Khi gặp chuyện không may, thì ta đang ở ngoài lo công việc. Đêm đó, khi ta quay về Hoàng đô, nghe nói điện hạ xảy ra chuyện, liền chạy đi dò hỏi. Điện hạ sai ta ở đây chờ Đại tiểu thư, nói với ta rằng, điện hạ có thể thoát thân hay không hoàn toàn dựa vào đại tiểu thư.”

Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Theo như ngươi nói, thì hiện giờ toàn bộ Hoàng đô đều là người của Tam hoàng tử, chỉ sợ từ khi ta vào thành đã bị người ta theo dõi rồi. Mà ngươi tới tìm ta chắc chắn cũng đã bị người ta nhìn thấy. Ngươi mau chóng rời khỏi đây đi. Trên đường nhớ cẩn thận một chút.” Hắn rất hiểu thủ đoạn của Tần Phong Dương, nếu hắn ta biết, chỉ e Trang Vũ sẽ gặp nguy hiểm.

Trang Vũ đáp: “Trang Vũ tự biết lo cho mình, chỉ cần nhìn thấy Đại tiểu thư, nói lại mấy tin tức này cho Đại tiểu thư, thì Trang Vũ không còn sợ gì nữa.” Dứt lời, hắn vái chào Lăng Nhược Tâm rồi xoay người rời khỏi khách điếm.

Trang Vũ vừa đi, Thanh Hạm thuận miệng nói: “Năng lực của chàng cũng lớn thật. Thái tử gặp chuyện còn nói chỉ có chàng mới cứu được hắn nữa.” Nàng biết bản lĩnh của Lăng Nhược Tâm không nhỏ, nhưng không nghĩ hắn có thể cứu được Thái tử.

Lăng Nhược Tâm nằm xuống giường nói: “Ta không có bản lĩnh đó. Thái tử nói như vậy, chẳng qua là để kích động ta không thể không nghĩ cách cứu hắn. Thật ra, dù hắn không nói thế, thì Huyến Thải sơn trang cũng đã sớm ngồi cùng thuyền với hắn. Có cứu được hắn hay không, thì trong lòng ta cũng không chắc được. Chuyện trong thâm cung đại viện từ trước đến giờ đều dựa vào khéo léo chứ không dựa vào sức mạnh được. Chỉ là, chuyện này Trang Vũ nói nghe đơn giản vậy, nhưng ẩn trong đó không ít sát khí đâu.”

Thanh Hạm ngồi xuống cạnh Lăng Nhược Tâm nói: “Dù ta có ngốc đến đâu, cũng vừa nghe đã biết có người bày mưu tính kế hãm hại hắn. Nhưng mà, hắn đã làm Thái tử nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự, sao lần này lại để xảy ra chuyện lớn như thế? Chỉ e là hắn ta đã sắp xếp hết người vào bên cạnh Thái tử rồi, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp như vậy được.”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Càng ngày nàng càng biết cách suy xét vấn đề.”

Thanh Hạm lườm hắn một cái: “Dù ta có biết suy xét đến đâu cũng không thể nào hiểu rõ được mấy thứ quan hệ rối rắm này. Hơn nữa, biết chàng lâu như vậy mà vẫn giống như trước, không bị chàng chỉnh chết mới là lạ ấy.” Đây là sự thật, hắn đã dạy nàng rất nhiều thứ, cũng dạy nàng biết lòng người hiểm ác thế nào.

Lăng Nhược Tâm cười khổ nói: “Ta xấu xa vậy sao?”

Thanh Hạm không đáp mà hỏi ngược lại: “Trên đời còn có người xấu hơn chàng sao?”

Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái nói: “Tần Phong Dương đương nhiên xấu xa hơn ta. Ngay cả ca ca ruột mà cũng không buông tha. Ít nhất, ta luôn toàn tâm toàn ý bảo vệ người bên cạnh mình, sẽ không để người khác chạm đến dù chỉ một sợi lông!”

Thanh Hạm nhớ tới lúc vừa biết Tần Phong Dương, tlnt có cảnh cáo nàng đừng dây dưa với hắn, bây giờ lại thấy thủ đoạn của hắn đối với ca ca ruột của mình, nàng cũng lạnh cả người, thở dài nói: “Hoàng gia xưa nay vốn vô tình, cho nên con của bậc đế vương cũng bạc tình như vậy. Chàng nói xem, Hoàng đế khôn khéo như thế, chẳng lẽ không nhìn ra bản chất vấn đề hay sao?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Dù Hoàng đế có khôn khéo, nhưng xung quanh lại toàn là đám nịnh thần, thì ngài cũng không thể khôn khéo nổi. Hơn nữa, mấy năm gần đây, Hoàng đế đều độc sủng Thục phi, nàng cũng có thể hiểu được thủ đoạn của Thục phi, muốn che mắt Hoàng thượng, chắc cũng không có gì khó.”

Thanh Hạm hỏi: “Vị Thục phi này cũng thật bản lĩnh, Tần Phong Dương có người mẹ như thế, hắn lại có dã tâm lớn như vậy, chỉ e là muốn không ngoan độc cũng khó. Chàng định bắt đầu từ đâu để cứu Thái tử?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Thích khách tự tử chết, nên không có người đối chứng. Câu hắn nói trước khi chết rõ ràng là do bị người ra xúi giục. Dù Thái tử có ngốc cũng không thể xuống tay với Hoàng thượng khi mình đang là người phụ trách an nguy. Nhưng mà, việc hắn không làm tròn bổn phận là thật, giờ cũng chỉ có thể nghĩ cách giúp hắn cởi tội, để Hoàng thượng xử phạt hắn nhẹ nhàng thôi. Nhưng nếu bên người Hoàng thượng đều có cơ sở ngầm của Tần Phong Dương, thì ta muốn gặp ngài cũng không phải chuyện dễ. Chỉ sợ chưa nói được mấy câu đã bị người khác phá hỏng. Cho nên, đành phải mượn cơ hội ngày mai cống nạp Lưu Quang Dật Thải, rồi tìm cách thăm dò ý tứ Hoàng thượng, sau đó mới nghĩ cách cứu Thái tử được.”

Thanh Hạm hỏi: “Ngày mai đã phải vào cung dâng Lưu Quang Dật Thải rồi à?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Ngày mai chính là hạn cuối của hẹn ước mười năm, cũng là thời cơ tốt nhất để tiến cung. Nếu ta đoán không lầm, thì khi chúng ta đến thành Phượng Tiềm, Tần Phong Dương cũng đã biết rồi. Với tính cách của hắn, chỉ sợ sẽ lập tức tới tìm chúng ta thôi.”

Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Hắn tới tìm chúng ta làm gì?”

Lăng Nhược Tâm cười nhạt: “Hắn biết ta nhất định sẽ tới giúp Thái tử. Hắn tới thứ nhất là để tìm hiểu xem thực hư chuyện chế tạo Lưu Quang Dật Thải thết nào, mặt khác, cũng là để thăm dò thái độ của chúng ta.”

Thanh Hạm chợt nhớ tới một việc nói: “Ta vẫn có chuyện không hiểu rõ. Chàng đã lựa chọn giúp Thái tử thì đã đành, nhưng với sự khôn khéo của chàng, vì sao mỗi lần gặp Tần Phong Dương, không tươi cười niềm nở mà luôn đối chọi gay gắt như thế? Chàng cũng biết tính hắn. Đối chọi với hắn như vậy không có lợi cho chàng chút nào cả.”

Sắc mặt Lăng Nhược Tâm khẽ biến, nhìn có vẻ rất căm tức, hắn rầu rĩ nói: “Từ trước đến giờ, ta không bao giờ có cảm tình với người có hành động bất lương với ta. Cho dù chỉ là cười nói xã giao, ta cũng không làm được.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm phì cười: “Ý chàng là, Tần Phong Dương vẫn có chút tơ tưởng đến chàng, còn chàng vẫn đối chọi với hắn là vì hắn có suy nghĩ quá phận với chàng sao?” Nhớ đến hành động của Tần Phong Dương đối với Niệm Du ngày đó ở biệt viện, nàng cũng cảm thấy hắn là một kẻ háo sắc. Người như vậy, sao có thể không có suy nghĩ quá phận với một tuyệt sắc mỹ nhân như Lăng Nhược Tâm?

***

Chương 1.2

Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn Thanh Hạm: “Đúng mà cũng không đúng. Sau khi ta được Thái tử cứu, vẫn thường qua lại với Thái tử. Tuy Huyến Thải sơn trang không phải phú quý bậc nhất thiên hạ, nhưng cũng là phú thương số một số hai trong Phượng Dẫn quốc. Chỉ cần có sự hỗ trợ của Huyến Thải sơn trang, hắn sẽ như hổ thêm cánh. Vốn ta vẫn rất khách khí với hắn, nhưng hắn lại được voi đòi tiên. Có một lần dám định sàm sỡ ta, tuy không thực hiện được, nhưng cũng để lại một ấn tượng xấu khó xoá nhoà trong lòng ta đối với hắn. Hắn thấy cưỡng ép không được, liền thỉnh cầu Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn. Sau khi Thái tử biết được ý đồ của hắn, liền nói với Hoàng thượng, ta đã sớm có hôn ước với người khác, nếu cố tình tứ hôn sẽ là chia cắt uyên ương.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm thở dài: “Xem ra, Tần Phong Dương này vì muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế mà không từ thủ đoạn nào. Ta nhớ chàng đã từng nói Hoàng thượng cũng từng nảy sinh tâm tư với chàng, nhớ có Thái tử đứng ra giúp chàng mới thoát thân, nên chàng vì báo ơn mà toàn tâm toàn ý trợ giúp Thái tử, cũng không ngại đắc tội Tần Phong Dương. Thì ra, muốn khách khí với Tần Phong Dương cũng không được, vì chính hành động của hắn đã phá vỡ hết rồi. Cho nên, mỗi lần chàng nhìn thấy hắn, sắc mặt mới không hoà nhã gì.”

Lăng Nhược Tâm khẽ gật đầu, mày hơi nhíu lại: “Thật ra, ta cũng rất chán ghét hoàng cung. Tuy Thái tử đã cứu ta hai lần, nhưng cũng hại ta. Hành động của hắn không khác gì nói cho thiên hạ biết, giữa hắn và ta có mối quan hệ mờ ám không rõ ràng. Mà Huyến Thải sơn trang trước giờ giữ vị trí trung lập trong cuộc tranh đấu của Hoàng thất, bất tri bất giác lại bị hắn kéo về phe Thái tử. Vì thế mà biến thành người ngồi cùng thuyền, vinh nhục cùng hưởng. Vả lại, cái gọi là cứu ta đó, sau này khi ta cẩn thận nghĩ lại, thì chẳng qua cũng chỉ là bẫy thôi.”

Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Ý chàng là việc chàng và Hoàng thượng gặp nhau cũng là do hắn cố ý sắp xếp?”

Lăng Nhược Tâm lắc đầu: “Việc này ta cũng không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng việc lần đó cũng quá trùng hợp. Ngự hoa viên lớn như vậy, làm sao ta có thể tình cờ gặp Hoàng thượng. Lúc ấy, ta chẳng qua chỉ tiến cung giao vải vóc, giao đồ thêu cho quản sự ở cung Thục phi thôi. Có điều, từ sau lần đó, mỗi lần ta tiến cung, thì phải tới gặp Hoàng thượng trước, rồi mới đi gặp Thục phi.”

Nhìn thấy bộ dạng không hiểu gì của Thanh Hạm, hắn liền giải thích: “Thời gian đó, vốn là lúc Hoàng thượng đang lâm triều. Nhưng ngày hôm ấy, Hoàng thượng lại cố tình hạ triều rất sớm. Mà lúc ta đang đi trên đường, gặp một cung nữ, cô ấy dẫn ta đi lòng vòng, chờ sau khi cô ta rời khỏi đó, thì ta chạm mặt Hoàng thượng.”

Thanh Hạm hít sâu một hơi. Nếu sự thật là như vậy, thì tâm cơ của Thái tử kia cũng quá thâm sâu, để có được sự hỗ trợ của Huyến Thải sơn trang mà cố tình bày ra một thế trận như vậy. Có điều, thế trận này cũng được thiết kế rất cao minh, chẳng những làm cho Lăng Nhược Tâm chiếm được sự yêu thích của phụ hoàng hắn, mà còn khiến Huyến Thải sơn trang cam tâm tình nguyện trợ giúp hắn. Có điều, hồi tưởng lại dáng vẻ của Thái tử, thì nàng lại cảm thấy hắn không giống người như thế. Nhưng mà, ở lâu bên cạnh Lăng Nhược Tâm, nàng cũng biết, người không thể dựa vào tướng mạo mà phán xét.

Thanh Hạm hỏi: “Chàng bắt đầu nghi ngờ Thái tử từ bao giờ?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Lúc đó ta cũng đã hoài nghi rồi, nhưng ta không có lựa chọn khác. Khi ta đi theo cung nữ kia, thì sự việc chắc chắn sẽ phải xảy ra như vậy.” Chuyện năm đó khiến hắn vô cùng *****. (cái này là tác giả để, tớ ko hiểu ý tác giả là gì nên ko tự biên được)

Thanh Hạm thở dài: “Nếu chàng đã biết hắn có ý đồ với chàng, vì sao mấy năm nay còn khăng khăng giúp hắn?”

Lăng Nhược Tâm đáp: “Năm đó, khi bà ngoại ta đẩy Huyến Thải sơn trang vào trong vòng xoáy tranh đấu của Hoàng cung, thì con cháu của bà trừ khi nhà nát cửa tan, còn chắc chắn không thể tách rời quan hệ với Hoàng cung được. Mà ở Hoàng cung này, nếu muốn đứng vững, thì dù thế nào cũng phải tìm được chỗ dựa vững chắc. Dù ta có dựa vào Tần Phong Dương hay dựa vào Tần Phong Ảnh, thì cũng đều bị người ta lợi dụng. Nếu đều là bị người ta lợi dụng, thì sao không chọn người mà nhìn có vẻ không tệ lắm.”

Thanh Hạm nói: “Nhưng mà, sao nghe chàng nói, ta cứ có cảm giác Tần Phong Ảnh còn gian trá hơn Tần Phong Dương nhỉ?” Nếu chuyện năm đó thật sự là một cái bẫy, thì người đã giăng cái bẫy đó quả thật vô cùng khôn khéo.

Lăng Nhược Tâm chán nản cười: “Đúng vậy, vì Tần Phong Ảnh gian trá hơn Tần Phong Dương, nên ta mới chọn giúp hắn.” Thấy Thanh Hạm không hiểu, hắn lại nói: “Nàng nghĩ mà xem, sau khi mẫu hậu Tần Phong Ảnh qua đời nhiều năm như vậy, mà hắn vẫn có thể giữ được ngôi vị Thái tử của hắn. Nếu không có bản lĩnh, chỉ e hắn không thể giữ được chiếc ghế Thái tử của mình. Mạng của hắn cũng không giữ được. Hoàng thượng sủng ái đương kim hoàng hậu như vậy, nhưng cũng không nghe theo lời Hoàng hậu mà phế bỏ Thái tử. Bản lĩnh này, trong đám Hoàng tử, có lẽ chỉ mình hắn có. Mà người như vậy, muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng thượng cũng không mấy khó khăn.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm lạ lùng nhìn hắn: “Mấy người thật quá đáng sợ. Bề ngoài thì có vẻ chỉ như là chọn một chỗ dựa, nhưng thật ra cũng toan tính, suy tư nhiều như vậy!” Nàng vốn đã cảm thấy kỳ quái, vì sao Lăng Nhược Tâm lại kiên định giúp Thái tử, thì ra vốn còn có suy tính này.

Lăng Nhược Tâm bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không muốn dính vào chuyện của họ, nhưng ở vị trí này, không thể không mưu tính vì mình.” Nếu được lựa chọn, hắn cũng tình nguyện làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Có điều, tất cả mọi chuyện đâu phải tuỳ thuộc vào hắn, theo ý nguyện của hắn?

Có tiếng gõ cửa, Thanh Hạm thở dài. Nàng liếc mắt nhìn Lăng Nhược Tâm một cái rồi đi ra mở cửa. Người tới đúng là Tần Phong Dương. Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm với hàm ý ‘thấy ta đoán chuẩn chưa!’

Nhìn thấy Thanh Hạm mở cửa, Tần Phong Dương hơi sửng sốt. Thanh Hạm cười hì hì nói: “Tam công tử, đã lâu không gặp. Không ngờ lại trùng hợp như thế, ở đây mà cũng gặp được ngươi!” Lời nói của nàng thì có vẻ rất thân thuộc, nhưng ánh mắt lại xa cách đến ngàn dặm. Lăng Nhược Tâm đã đoán được hết ý đồ của Tần Phong Dương khi đến đây, thì nàng cũng không cần sợ hãi gì nữa. Bị động không bằng chủ động mà nghênh đón thì hơn.

Tần Phong Dương ngẩn người: “Đúng vậy, thật trùng hợp, chuyện lần trước…”

Thanh Hạm không cho hắn nói xong, liền cướp lời: “Lần trước ở nơi hẻo lãnh kia mà cũng gặp được Tam công tử, thật đúng là ứng với câu nói trước kia Tam công tử đã từng nói với ta. Chúng ta thật có duyên, mà giờ thì càng thấy, duyên phận này cũng sâu thật!” Nàng không hề nhắc đến chuyện lần trước trêu đùa hắn. Nhìn sắc mặt của hắn, Thanh Hạm cũng mơ hồ đoán được, chỉ sợ là hắn đã biết người trêu chọc hắn hôm đó chính là nàng.

Khoé miệng Tần Phong Dương khẽ mỉm cười nói: “Ngày ấy, ta vốn muốn giải thích với ngươi, không ngờ ngươi đi nhanh quá. Mà ta lại bị người khác điểm huyệt trên đường, nếu không phải Niệm Du thấy ta đi lâu không về, đi ra tìm ta, thì chỉ sợ bây giờ ta cũng vẫn còn bị treo trên cây mất. Thanh Hạm đi trước, liệu có phát hiện người đó là ai không?” Trên đời này, người dám trói hắn treo lên cây không nhiều. Thanh Hạm chỉ sợ là một trong số người ít ỏi đó.

Trên mặt Thanh Hạm lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Tam công tử bị treo lên cây sao? Sao ta không biết nhỉ? Ngày đó ta đi trước cũng không phát hiện ai cả.” Nàng nhìn Tần Phong Dương rồi nói tiếp: “Không phải là vì Tam công tử có quá nhiều kẻ thù trong thành Tầm Ẩn, nên bị người ta trả thù đấy chứ?”

Khoé mắt Tần Phong Dương cũng tràn ngập ý cười: “Có lẽ vậy! Nhưng mà, ta tự nhận thấy là nhân duyên của mình vô cùng tốt, cũng không có kẻ thù. Có điều, ngày đó trước khi bị người ta đánh ngất xỉu, ta thoáng ngửi thấy mùi hương trên cơ thể người đó, cũng hơi giống mùi hương của Thanh Hạm ngươi.”

Thanh Hạm cười ha ha: “Tam công tử nói đùa. Ta đã biết thân phận của Tam công tử tôn quý thế nào, mà cho dù không biết, thì ta cũng đã tiếp nhận tình cảm của Tam công tử, tốt xấu gì Tam công tử cũng từng cho ta mười lượng bạc, còn giúp ta gắp đồ ăn, thì ta làm sao có thể làm chuyện như thế được!”

Tần Phong Dương cũng cười ha ha nói: “Thì ra Thanh Hạm đã biết thân phận của ta. Có phải chính Lăng Đại tiểu thư nói cho ngươi biết không?”

Thanh Hạm cười nói: “Thân phận của Tam công tử tôn quý như vậy, kể cả tiện nội không nói cho ta, thì khí chất của Tam công tử cũng không thể che giấu được. Đúng rồi, quên chưa báo cho Tam công tử một việc. Ta và Lăng Đại tiểu thư đã thành thân. Tổ chức có hơi vội vàng, nên không kịp mời Tam công tử đến uống rượu mừng, xin thứ lỗi cho. Bây giờ nghĩ cũng thật hối tiếc, ngày đó mà có Tam công tử đến chung vui, thì rõ ràng là phúc khí lớn nhất đối với Huyến Thải sơn trang rồi.” Nàng không biết mấy lời này là nịnh bợ hay nói hươu nói vượn, nhưng dù sao, chính nàng cũng cảm thấy chơi trò này rất thú vị.

Thanh Hạm lại không để ý, sau khi Tần Phong Dương nghe đến chuyện nàng thành thân cùng Lăng Nhược Tâm, sắc mặt hắn hơi biến đổi, ý cười trong mắt nhạt đi không ít, thoáng chốc biến thành tràn ngập sự ghen ghét.

Tần Phong Dương cũng không biết mình đang ghen ghét cái gì, lại nói, chuyện đó cũng không có gì đáng hận. Thanh Hạm là nam tử, việc cưới vợ là chuyện hết sức thường tình. Có điều, không ngờ ‘hắn ta’ lại có thể cưới được Lăng Nhược Tâm mắt cao hơn đầu kia về nhà. Tuy lần trước ở thành Tầm Ẩn, hắn đã được chứng kiến Lăng Nhược Tâm tìm mọi cách bảo vệ, che chở cho Thanh Hạm, nhưng không ngờ thì ra Lăng Nhược Tâm đã sớm có tình cảm với Thanh Hạm. Hơn nữa, với dung mạo của Lăng Nhược Tâm, trên đời này chỉ sợ là không có nam tử nào không muốn cưới ‘nàng’, mà chỉ có người ‘nàng’ không muốn gả thôi.

Mặt Tần Phong Dương hơi cứng lại, cười méo mó: “Nếu vậy, phải chúc mừng hai vị rồi! Có điều hôm nay tới hơi vội, chưa kịp chuẩn bị lễ vật. Ngày khác ta sẽ chuẩn bị thật chu đáo.”

Nghe Thanh Hạm và Tần Phong Dương đối đáp với nhau, Lăng Nhược Tâm cũng thầm buồn cười. Một người hoạt bát như Thanh Hạm thật đúng là dám bịa chuyện. Hắn luôn luôn để ý phản ứng của Tần Phong Dương. Khi thấy sắc mặt Tần Phong Dương hơi biến đổi, trong lòng hắn cũng thầm cảnh giác, Tần Phong Dương này không phải là đã nhận ra thân phận thật của Thanh Hạm đấy chứ? Lại thấy khi Tần Phong Dương nhìn về phía hắn, ánh mắt hơi ghén ghét, hắn mới thầm thở phào một hơi. Vừa nhìn là hắn biết Tần Phong Dương chưa phát hiện ra thân phận của Thanh Hạm. Nhưng mà Tần Phong Dương này… không phải lần trước hắn nói bậy bạ với Thanh Hạm mà lại là sự thật, hắn ta thật sự bị đoạn tụ?

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Tam công tử có lòng như vậy là đủ rồi, dù sao, ta và Thanh Hạm có thể ở bên nhau, cũng phải cảm tạ Tam công tử. Nếu ngày đó Tam công tử không thiêu cánh đồng Thiên tâm lan, thì ta và Thanh Hạm cũng không phải đi núi Lung hái Thiên tâm lan. Nếu không phải đi núi Lung, cũng sẽ không gặp nguy hiểm, mà không gặp nguy hiểm, thì càng không hiểu được tâm ý của đối phương. Nói ra, thì Tam công tử còn là bà mối của chúng ta! Hôm khác, ta và Thanh Hạm còn phải mang lễ vật tới quý phủ tạ ơn mai mối ấy chứ!” Dứt lời, hắn còn hơi cúi người với Tần Phong Dương.

Không biết vì sao, trong mắt Tần Phong Dương, nụ cười của Lăng Nhược Tâm thật sự rất chói mắt. Tần Phong Dương cũng không hiểu vì sao lại có thứ cảm xúc này, khiến cho hắn muốn nổi giận, nhưng lại không biết phải nổi giận từ đâu. Trước mặt hai người này, hắn lại có cảm giác giận cũng không được, mà cười cũng không xong. Lời nói của Lăng Nhược Tâm rõ ràng mang ý chỉ trích, nhưng hắn cũng không tức giận nổi với sự trách móc của Lăng Nhược Tâm. Bị người ta thẳng thừng vạch mặt so với nỗi buồn trong lòng kia, thật chẳng thấm vào đâu.

Nụ cười của Tần Phong Dương cứng lại trên mặt, hắn ngượng ngùng nói: “Chỉ sợ là Đại tiểu thư hiểu lầm rồi, ngay cả Thiên Tâm lan là cái gì ta cũng không biết, làm sao mà đốt được? Phần lễ tạ ơn mai mối này, ta dù thế nào cũng không nhận nổi. Có điều, hai người vừa tân hôn, có thể tới Hoàng đô một chuyến cũng không dễ dàng gì, lần này phải để ta thực hiện nghĩa vụ chủ nhà, đưa hai người đi du ngoạn mới được.”

Thanh Hạm cười hì hì: “Ta thích nhất là du ngoạn, có điều, khi vừa vào thành, thấy quan binh nhiều như vậy, lại nghe chuyện thời gian trước Hoàng thượng gặp thích khách, nên trong lòng cũng không tránh khỏi sợ hãi. Mấy tên thích khách đó cũng thật quá to gan, ngay cả Hoàng thượng mà còn dám ám sát, thì dân đen như chúng ta, đi ra đường ai biết sẽ gặp nguy hiểm gì. Cho nên, ta và Lăng Nhược Tâm đã bàn bạc, ngày mai sau khi dâng Lưu Quang Dật Thải vào cung, sẽ lập tức quay về thành Tầm Ẩn, chỉ e là phụ chân tình của Tam công tử rồi.” Dứt lời, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Tần Phong Dương.

Trong mắt Tần Phong Dương thoáng có vẻ hờn giận, nhưng cũng chỉ loé lên rồi chợt tắt. Hắn cười nói: “Như vậy, ta phải chúc mừng Lăng Đại tiểu thư đã chế tạo thành công Lưu Quang Dật Thải. Dù thành Phượng Tiềm hơi loạn, nhưng ta có thể cam đoạn, có ta ở đây, không ai dám động đến một sợi lông của hai vị. Có điều, Lưu Quang Dật Thải là báu vật tuyệt thế, hai vị cần phải giữ thật cẩn thận, nếu lại bị cháy, hoặc bị người ta đánh cắp mất, thì sẽ phiền to.”

Hắn vừa dứt lời, cả Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm đều hơi kinh hãi. Lúc này, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, có người hét to: “Không ổn! Cháy rồi! Mau tới dập lửa!”

Hết chương 1

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status