Nương tử, nàng đừng quá kiêu ngạo!

Quyển 2 - Chương 14: Chia Loan Rẽ Thuý (2)



Tiếng kêu của Thanh Hạm cũng không làm cho Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần ngừng tay.

Ánh mắt Lăng Nhược Tâm đen sẫm lại. Ngay khi ‘Lăng Ngọc Song’ và ‘Đoàn Lạc Trần’ vừa ra tay, hắn đã biết ngay đây không phải là họ, trong lòng hắn vô cùng oán hận, tuy bị ‘Lăng Ngọc Song’ đâm một đao, nhưng hắn cũng phản ứng cực nhanh, xuất ra sát chiêu, vung một chưởng đánh gãy tay Lăng Ngọc Song, lại trở tay đánh thẳng vào huyệt thiện trung của ả, đánh ả bay ra ngoài. Nhìn thấy ‘Lăng Ngọc Song’ bị thương, thần sắc ‘Đoàn Lạc Trần’ cũng không có chút biến động gì, trở tay đâm về phía Lăng Nhược Tâm.

Thấy tình huống đột ngột xảy ra, Thanh Sơn vô cùng kinh hãi, hắn vội vàng bay lên không trung đá bay ‘Đoàn Lạc Trần’, xuất thủ giật tung lớp da dưới yết hầu gã ra. Sau khi lớp da bị rách, khuôn mặt lộ ra đâu còn là ‘Đoàn Lạc Trần’ nữa, mà là một khuôn mặt cực kỳ xa lạ.

Thanh Hạm ngẩn người, oán hận rút bội kiếm, vung tay đâm kiếm đến. Bội kiếm xé không xuyên thẳng qua ngực sát thủ giả trang Đoàn Lạc Trần kia. Nàng vội vàng lao tới bên Lăng Nhược Tâm, đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của hắn.

Nhìn Lăng Ngọc Song giả ngã trên đất, khoé miệng còn đang chảy máu, Thanh Hạm căm thù ả làm Lăng Nhược Tâm bị thương, liền nhấc chân giẫm vào cây đao của ả rơi trên đất. Cây đao lập tức như có mắt, lao thẳng về phía Lăng Ngọc Song giả, tốc độ của đao rất nhanh và hiểm khiến ả không thể né tránh, đao đâm xuyên thủng qua ngực, chính mắt ả, tự nhìn thấy cái chết của mình.

Thanh Hạm đỡ Lăng Nhược Tâm hỏi: “Chàng sao rồi?”

Lăng Nhược Tâm còn chưa kịp trả lời thì hàng ngàn mũi tên xé gió lao đến. Thanh Sơn vung đao gạt tên, nói với Thanh Hạm: “Phu nhân mau dẫn môn chủ đi trước! Ta và Lạc Thành sẽ cản chúng lại!” Hắn còn đang nói, thì không ít môn đồ Phi Phượng môn đã trúng tên chết.

Lòng Thanh Hạm đau như cắt, sự tàn nhẫn của Tần Phong Dương và Hứa Chí Kiệt thật sự vượt qua sự tưởng tượng của nàng. Mười mấy năm qua, nàng vẫn sống một cuộc sống vô cùng thoải mái, vui vẻ, chưa bao giờ từng biết đến oán hận. Nhưng vào thời khắc này, rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được, cái gì là hận đến khắc cốt ghi tâm, còn hơn cả chuyện ngày ấy bị người ta hạ xuân dược.

Thanh Hạm quay đầu, oán hận nhìn Tần Phong Dương và Hứa Chí Kiệt, sau đó giúp Lăng Nhược Tâm lùi lại.

Nhìn tình huống này, Tần Phong Dương vội hét to: “Dừng tay, ai cho ngươi bắn tên?”

Hứa Chí Kiệt liếc nhìn hắn nói: “Tam hoàng tử, Lăng Nhược Tâm và Đoàn Thanh Hạm phạm tội khi quân, thuộc hạ chẳng qua cũng chỉ chấp pháp mà thôi. Xin Tam hoàng tử đừng làm khó thuộc hạ.”

Tần Phong Dương vừa muốn nổi giận đã thấy bên cạnh hắn không còn một thị vệ nào, đành cắn chặt răng, không nói được gì, trơ mắt nhìn Thanh Hạm đỡ Lăng Nhược Tâm chạy trốn.

Nhìn Thanh Hạm hạ sát hai sát thủ kia, Lăng Nhược Tâm biết trong lòng nàng đang rất oán hận. Hắn quay sang, thấy nàng đang nhìn hắn đầy lo lắng, vốn muốn an ủi nàng, nhưng vết thương thực sự rất đau, hắn chỉ định nói chuyện mà cũng không thể lấy hơi được. Một cảm giác tê tê ngứa ngứa truyền tới từ vết thương, khiến hắn hơi hoảng hốt, xem ra, trên cây đao kia có tẩm độc dược. Tên vẫn bay như mưa tới, hắn không đành lòng để cho Thanh Hạm thêm lo lắng, nên đành phải dựa vào nàng, để nàng giúp hắn chạy trốn.

Thấy hắn chạy càng ngày càng chậm, Thanh Hạm cũng kinh hãi. Người của Hứa Chí Kiệt chỉ nhất thời không đuổi theo, mà chỗ này vẫn không an toàn, nàng liền kéo Lăng Nhược Tâm lên lưng, phi qua đống gạch đá hoang tàn, bất chấp phía trước là cái gì, lao thẳng về phía trước.

Chạy khoảng hơn mười dặm, lại thấy trước mặt là vực sâu, không còn đường để đi. Người nàng đã ướt đẫm mồ hôi, truy binh của Hứa Chí Kiệt cũng không đuổi theo, Thanh Hạm liền đặt Lăng Nhược Tâm xuống đất. Vừa buông hắn ra mới nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi không có chút sắc hồng nào khiến tim nàng như bị treo ngược lên. Nhìn thấy miệng vết thương đang chảy ra máu đen, nàng kinh hãi vội lấy giải độc mà Tống Vấn Chi đã đặc chế cho nàng ra, nhét vào miệng Lăng Nhược Tâm.

Thanh Hạm biết Tần Phong Dương rất ngoan độc, nhìn Lăng Nhược Tâm bị thương nặng thế này, nàng lo đến phát khóc, rồi lại sợ Lăng Nhược Tâm nhìn thấy mình khóc sẽ đau lòng, liền quay đầu đi, lau khô nước mắt.

Có điều, nhất cử nhất động của Thanh Hạm đều thu hết vào mắt Lăng Nhược Tâm, hắn khẽ cười với nàng nói: “Đừng lo, ta không sao.” Nói vậy, nhưng giọng hắn rất nhỏ, rõ ràng là cực kỳ suy yếu, nụ cười kia cũng rất thê lương, đầy miễn cưỡng và gắng gượng.

Thấy hắn như vậy, Thanh Hạm càng lo lắng hơn, cúi đầu kiểm tra vết thương của hắn. Vừa nhìn thấy, nàng lại càng buồn bã hơn. Lần trước vì cứu nàng, hắn bị trúng tên, miệng vết thương chỉ nho nhỏ thôi, nàng còn giúp hắn hút độc được. Nhưng lần này bị đao đâm, miệng vết thương lại lớn, căn bản không có cách nào hút độc ra cho hắn. Hiện giờ nơi đó vẫn đang chảy máu đen, nàng không biết làm sao, chỉ đành xé vạt áo, băng qua loa vết thương lại cho hắn.

Thanh Hạm thì thào nói: “Nếu Đại sư huynh ở đây thì tốt biết bao, huynh ấy nhất định sẽ giúp được chàng.”

Vì nàng phải cõng hắn chạy trốn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hồng lên, trên trán ướt đẫm mồ hôi, mắt đỏ ửng khiến Lăng Nhược Tâm vô cùng đau lòng, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng nói: “Không cần lo cho ta. Ta không sao, nàng cũng biết, mạng ta rất lớn. Hai huynh đệ Tần Phong Dương Tần Phong Ảnh nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ chết như vậy mà ta vẫn còn sống. Cho nên, lần này nhất định cũng sẽ không có việc gì.” Nói xong mấy câu đó, hắn đã như cạn sạch khí lực, càng nói càng nhỏ.

Tuy ngoài miệng hắn nói không sao, nhưng trong lòng cũng hiểu, lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Tần Phong Dương đã sớm tẩm kịch độc lên đao, vết thương trên người hắn, chỉ có hắn mới biết rõ là nó nặng nhẹ thế nào. Nếu không có độc dược kia, thì vết thương đó không có gì đáng nói, nhưng hiện giờ, hắn cảm nhận được rõ ràng độc đã lan vào nội tạng.

Hắn càng nói vậy, Thanh Hạm lại càng lo lắng, vội đưa tay điểm mấy đại huyệt của Lăng Nhược Tâm, bảo vệ tâm mạch cho hắn. Nghĩ lại vẫn không yên lòng, lại đút cho Lăng Nhược Tâm mấy viên giải độc mà Huyền Cơ Tử cho nàng.

Ăn giải độc xong, tinh thần Lăng Nhược Tâm có vẻ khá hơn một chút, khẽ cười với Thanh Hạm: “Cả đời này, lúc nào ta cũng phải sống trong mưu kế, vẫn luôn nghĩ rằng mình rất bất hạnh. Rõ ràng là thân nam nhi, lại phải giả dạng thành nữ tử. Đã giả nữ rồi, mỗi ngày còn phải đứng đầu sóng ngọn gió. Tranh đấu trong hoàng thất, ta vốn không muốn bị dính vào, vậy mà càng cuốn lại càng sâu. Những người đó, sao có thể buông tha cho ta.”

Nghe hắn dùng hết sức lực để nói, Thanh Hạm liền khuyên nhủ: “Tạm thời chúng ta đừng nghĩ những chuyện này nữa. Giờ ta tìm nơi nào đó để chàng có thể ở tạm, rồi lại đi tìm Đại sư huynh của ta. Huynh ấy không đi Phượng Tiềm của chúng ta, như vậy chắc vẫn còn đang ở trong thành Tầm Ẩn. Đại sư huynh thương ta nhất, huynh ấy nhất định sẽ nghĩ cách cứu chàng.” Dứt lời, nàng lại muốn đỡ Lăng Nhược Tâm lên, muốn tìm đường lui men theo vách núi đá.

Lăng Nhược Tâm khoát tay cản nàng lại nói: “Hiện giờ ta không thể cử động được nữa, nếu tiếp tục đi, độc tố sẽ càng lan nhanh hơn. Thanh Hạm, có một chuyện ta vẫn gạt nàng. Đến bây giờ, cũng không thể không nói cho nàng biết.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm càng lo lắng hơn, mắt lại đỏ lên, nước mắt cũng không kìm được, muốn rơi xuống, nhưng thấy Lăng Nhược Tâm đang nhìn mình, nàng đành cố gắng ép nước mắt vào trong, cúi đầu nói: “Giờ chàng đừng nói gì cả, chuyện chàng gạt ta, chờ thương thế khá hơn, rồi từ từ nói cho ta biết.”

Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo tay Thanh Hạm qua: “Thật ra, chuyện đại sư huynh của nàng thích nàng, ta cũng biết. Cô bé ngốc nàng ấy, có đôi khi thật sự rất ngốc nghếch. Nàng phải biết rằng, trên đời này, không có nam tử nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng như thế, hơn nữa lại còn vô cùng tốt. Có điều, cũng khổ cho Đại sư huynh của nàng, bao nhiêu năm qua hắn vẫn yêu nàng say đắm, nhưng nàng lại không hề nhận ra.”

Thanh Hạm hơi ngẩn người, hỏi: “Sao chàng biết Đại sư huynh của ta thích ta?”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Nàng đừng quên, tuy ta giả nữ, nhưng cũng là nam nhân. Hơn nữa, mấy năm gần đây giả nữ, ta biết rất rõ ánh mắt nam nhân nhìn người nữ nhân mình thích sẽ như thế nào. Cho nên, sau khi tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn nàng, ta biết ngay Đại sư huynh của nàng thích nàng. Vì thế, ngày ấy nhìn thấy nàng qua đêm trong phòng hắn, ta thật sự như phát điên.”

Nếu là lúc trước, dù hắn có thích Thanh Hạm, nhưng vì sự tự tôn nào đó của nam nhân, thì dù thế nào hắn cũng sẽ không nói ra cảm nhận trong đáy lòng mình.

Thanh Hạm hơi ngẩn người: “Ngày ấy ta cũng biết chàng tức giận, nhưng không ngờ chàng lại biết chuyện Đại sư huynh thích ta. Thật ra, ngày ấy, sau khi đoạt tú cầu của Tô Tích Hàn, ta cũng mới biết được tâm ý của huynh ấy. Chỉ là, trong suy nghĩ của ta, huynh ấy chỉ là Đại sư huynh của ta, ta không có suy nghĩ gì khác với huynh ấy.”

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thật ra, ta rất nhỏ nhen, tuy biết rõ nàng không thể nào yêu Đại sư huynh của nàng, nhưng vẫn không thể không lo lắng. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi ở bên hắn, ta ghen đến phát cuồng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng lo lắng cho Đại sư huynh của nàng, ta lại không kìm được muốn làm chút gì đó cho nàng. Cho nên, khi còn ở Hoàng cung, ta đã cho người của Phi Phượng môn điều tra tin tức của Đại sư huynh nàng.”

Vẻ vui sướng dâng lên trong mắt Thanh Hạm, nếu hắn biết được tin tức của Đại sư huynh, thì hắn sẽ được cứu rồi, nàng vội hỏi: “Đại sư huynh ta đang ở đâu? Ta đi tìm huynh ấy tới cứu chàng!”

Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Nàng ngốc thật, hiện giờ ta đã khôi phục thân phận nam nhi, cũng tức là tình địch của hắn. Nếu ta là hắn, ta nhất định sẽ không cứu tình địch của mình.” Nhìn thấy nàng vui vẻ, biết được suy nghĩ của nàng, hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.

Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Đại sư huynh của ta không phải người như vậy. Mau nói cho ta biết, đại sư huynh ở đâu? Rốt cuộc huynh ấy thế nào?”

Lăng Nhược Tâm nắm chặt tay Thanh Hạm hơn một chút: “Thật ta, hắn cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là, ngày chúng ta thành thân, hắn bị Tô Dịch Hàn đưa về Tô gia. Đại sư huynh nàng uống quá nhiều rượu, bị Tô Dịch Hàn tính kế.”

Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của Thanh Hạm, hắn lại trầm giọng nói tiếp: “Tô Dịch Hàn đặt Đại sư huynh nàng lên giường Tô Tích Hàn, muốn ép đại sư huynh nàng nghe theo sự điều khiển của hắn. Sáng sớm hôm sau đã đứng canh trước cửa phòng Tô Tích Hàn, trình diễn một màn bắt gian tại trận. Nhưng mà, tính cách của đại sư huynh nàng vô cùng quật cường. Sáng hôm sau khi phát hiện ra chuyện này, hắn nghĩ mình đã thật sự làm gì đó với Tô Tích Hàn, quá kinh hãi, nhất thời không thể đối mặt với chính mình, liền muốn lao ra khỏi Tô gia. Tô Dịch Hàn ngăn lại, thì hắn làm Tô Dịch Hàn bị thương, trốn khỏi Tô gia. Sau khi ra khỏi Tô gia, hắn liền quay về Thương Tố môn. Rồi Tô Dịch Hàn tìm được tới Thương Tố môn, yêu cầu sư phụ nàng cho một câu trả lời. Kết quả là sư phụ nàng yêu cầu đại sư huynh nàng cưới Tô Tích Hàn. Đại sư huynh nàng sống chết không chịu đồng ý, sư phụ nàng giận dữ, liền trục xuất đại sư huynh nàng ra khỏi sư môn. Sau khi hắn rời khỏi Thương tố môn thì không có tung tích gì nữa, người của Phi Phượng môn cũng không thể tìm được tung tích của hắn.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, không ngờ ngày ấy sau khi đại sư huynh rời đi, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Sự tình này thật sự cũng rất phù hợp với tính cách của Đại sư huynh.

Thanh Hạm thở dài nói: “Tính tình đại sư huynh tuy vô cùng đôn hậu, nhưng cũng rất cứng rắn, bướng bỉnh. Huynh ấy chưa bao giờ làm việc gì mà mình không muốn làm. Có điều, tên Tô Dịch Hàn kia thật quá đáng giận, dám bày kế độc như vậy với đại sư huynh ta. Thật ra, trong bao nhiêu đệ tử, ngoài hiểu rõ ta nhất, thì sư phụ còn thương nhất Đại sư huynh. Huynh ấy là đệ tử chững chạc, thận trọng nhất. Sư phụ đuổi huynh ấy ra khỏi sư môn, e cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng mà, giờ không có tung tích của huynh ấy, ta nên đi đâu tìm bây giờ?”

Lăng Nhược Tâm nói xong những lời này, tinh thần lại có vẻ yếu đi. Hắn khẽ ho một tiếng, bên khoé miệng cũng trào máu tươi. Thanh Hạm kinh hãi, nhưng qua lời nói của hắn, nàng cũng đột nhiên nhớ tới một việc, hai mắt sáng hẳn lên, vội nói: “Chàng đừng nói thêm gì nữa, tuy hiện giờ không tìm thấy Đại sư huynh, nhưng ta biết sư phụ nhất định có thể cứu chàng. Giờ ta sẽ đưa chàng đến Thương tố môn.”

Lăng Nhược Tâm cúi đầu nói: “Thanh Hạm, từ đây tới Thương Tố môn cũng phải mất mười ngày. Ta nghĩ ta không chống chọi được tới lúc ấy đâu. Có một số chuyện, nếu bây giờ không nói với nàng, ta sợ sau này cũng không có cơ hội nói nữa.” Hắn trúng độc thế nào, hắn hiểu rất rõ, với tình trạng hiện giờ, nếu không có giải dược, thì hắn không sống được quá mười hai canh giờ. Thương tố môn ở quá xa, căn bản không thể đến kịp.

Nghe hắn nói vậy, rốt cuộc Thanh Hạm cũng không thể nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, mắng: “Lăng Nhược Tâm, ta cảnh cáo chàng, nếu chàng còn dám nói linh tinh, sau này ta sẽ không để ý tới chàng nữa!” Dứt lời, nàng cũng không cần biết hắn có đồng ý hay không, nhẹ nhàng đỡ hắn lên người mình, đi dọc theo vách đá về phía trước, chỉ cần nàng còn một hơi thở, nàng sẽ không buông tha cho việc cứu hắn.

Chỉ là, dù nàng cũng từng học y thuật với Huyền Cơ Tử, tuy không học được gì, nhưng cơ bản vẫn biết bắt mạch. Trong lòng nàng hiểu rất rõ, mạch của Lăng Nhược Tâm dường như đã vô cùng suy yếu, lúc này e là cực kỳ nguy hiểm. Khi nàng đặt Lăng Nhược Tâm lên người mình, nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu. Thanh Hạm đau lòng đến mức không thở nổi, lại tự dặn mình phải kiên cường, dù thế nào cũng phải nghĩ cách giữ lại mạng sống của Lăng Nhược Tâm, đưa hắn về Thương Tố môn.

Lăng Nhược Tâm thấy không ngăn được nàng, cũng đành kệ cho nàng cõng hắn trên lưng, cúi đầu nói: “Thanh Hạm, nàng đồng ý với ta một việc, được không?”

Thanh Hạm cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình, cố gắng không nức nở: “Chuyện gì?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Nếu lúc này ta thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng nhất định phải sống thật tốt.”

Thanh Hạm quát lên: “Lăng Nhược Tâm, vừa rồi ta đã cảnh cáo chàng, không được nói linh tinh nữa! Chàng bám chắc cho ta, ta nhất định sẽ không để chàng xảy ra chuyện gì cả! Hơn nữa, chàng từng nói với ta, nếu phải chết cũng là ta chết trước, chàng không thể ích kỷ như thế được! Nếu chàng chết trước ta, không có ai chọc ta cười, không có ai chọc ta tức giận, cuộc sống sau này sẽ cô đơn đến nhường nào, ta không muốn sống những ngày tháng như vậy!”

Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng nói: “Khi đó ta nói câu nói kia, ý là chờ tới khi chúng ta đã già, thì ta muốn nàng chết trước ta. Nhưng hiện giờ nàng chỉ mới mười sau, làm sao có thể chết được? Cả đời ta, tuy không làm chuyện gì xấu, nhưng cũng không làm được chuyện tốt gì, không tích được chút âm đức nào, sợ là sẽ khó qua.”

Thanh Hạm giận dữ nói: “Lăng Nhược Tâm, hiện giờ ta nói rõ cho chàng biết, nếu chàng chết, ta nhất định sẽ chết cùng chàng!” Nàng nói vô cùng kiên quyết. Nước mắt vốn yếu đuối chảy xuống giờ cũng không còn chảy nữa, khi tâm lý đã tính đến con đường xấu nhất, thì tất cả chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Lăng Nhược Tâm chậm rãi nói: “Thật ra, cho tới hôm nay, ta vẫn không rõ trong lòng nàng ta rốt cuộc có vị trí gì, cho nên vẫn luôn nghĩ cách để thể hiện tình cảm từ sâu trong lòng mình cho nàng biết. Nhưng từ khi bắt đầu, có lẽ phương pháp của ta không được đúng lắm. Khi đó, nhìn thấy bộ dạng tức điên lên của nàng, ta cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu, cho nên sau đó mới thường xuyên trêu chọc, bắt nạt nàng. Cho đến tận lúc gặp nạn trong hoàng lăng, nhìn thấy nàng lo lắng cho ta đến phát khóc, ta liền tự nhủ với mình, sau này ta không thể làm cho nàng rơi lệ nữa. Vậy mà, không như ta mong muốn, nàng lại nhiều lần rơi lệ vì ta. Khi nàng ở bên ta, cuộc sống luôn chìm trong lo sợ, hoảng hốt, ta thật sự không phải là một tướng công tốt.”

Thanh Hạm giận dữ: “Có phải là một tướng công tốt hay không, không phải do chàng định đoạt. Là do ta!!! Hơn nữa, chàng có xấu xa hơn nữa, ta cũng thích, không phải chàng thường nói, chàng là người xấu. Mà mạng của người xấu đều lớn hơn người tốt sao?!”

Lăng Nhược Tâm cười buồn: “Nàng nói rất đúng, hiện giờ nghĩ lại, ta cũng không cam lòng, nhưng mà…”

Thanh Hạm ngắt lời hắn: “Chàng không cam lòng là tốt rồi. Chàng đã từng hứa với ta, sẽ cho ta hạnh phúc, cho ta cuộc sống vui vẻ, thoải mái. Nhưng hiện giờ còn chưa thực hiện được một chút nào cả. Đúng như chàng nói, từ sau khi thành thân, chúng ta chưa từng có một ngày yên ổn. Hơn nữa, trong đêm động phòng hoa chúc, chàng đã nói, chờ khi chàng khôi phục thân phận nam tử, chàng sẽ dùng thân phận nam tử để cưới ta, nhưng hiện giờ chàng chưa làm được một chuyện nào hết! Chàng còn từng nói với ta, tuy chàng không phải là người tốt gì, nhưng ít nhất cũng là người giữ chữ tín. Vì sao bây giờ chàng lại tự đi ngược lại những lời nói của mình?”

Nghe Thanh Hạm nói vậy, Lăng Nhược Tâm không khỏi kích động. Đúng vậy, hắn vất vả lắm mới quay được về thân phận nam tử, sao có thể cứ chết như thế? Hắn từng thề sẽ dùng thân phận nam tử cưới nàng, cho nàng cuộc sống hạnh phúc yên ổn, tất cả còn chưa thực hiện thì sao hắn có thể chết?

Trong lòng Lăng Nhược Tâm lại nổi lên ham muốn được sống mãnh liệt, nói với Thanh Hạm: “Nàng nói rất đúng, hiện giờ ta không thể chết được!”

Thanh Hạm cắn răng nói: “Cho nên, hiện giờ chàng nhất định phải cố chống chọi, ta sẽ đưa chàng về Thương Tố môn tìm sư phụ.”

Lăng Nhược Tâm cúi đầu mắng nhỏ: “Thanh Hạm, nàng ngốc thật đấy, quay về Thương Tố môn xa như vậy, chờ khi tìm được sư phụ nàng thì ta chết lâu rồi. Độc này do Tần Phong Dương hạ, nhất định hắn có giải dược, chờ trời tối, nàng đi trộm đi!” Tuy hắn biết làm việc này Thanh Hạm có thể gặp nguy hiểm, nhưng hắn cũng biết, Tần Phong Dương sẽ không gây tổn thương nàng, dù bị phát hiện, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Thanh Hạm cười hì hì: “Đây mới là Lăng Nhược Tâm chứ! Đúng là ta ngốc cực kỳ. Giờ ta sắp xếp ổn thoả cho chàng đã, sau đó đi tìm Tần Phong Dương!” Nàng vốn cũng không ngốc như vậy, chỉ là lo lắng quá dễ bị loạn, nghĩ đến những lời Lăng Nhược Tâm nói, nên nhất thời cuống lên. Nếu lúc trước mà Lăng Nhược Tâm mắng nàng như vậy, nàng chắc chắn sẽ phản bác. Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy tiếng mắng của hắn rất êm tai, cũng mắng rất đúng.

Nghe thấy nàng cười, khoé miệng Lăng Nhược Tâm cũng khẽ nhếch lên, nhưng người hắn càng lúc càng lạnh, cũng hiểu rõ, thời gian của mình chỉ sợ không còn nhiều. Hắn biết, khi con người ta sắp chết, dáng vẻ nhất định sẽ rất khó coi. Hắn không muốn Thanh Hạm nhìn thấy hắn chết, nhưng cũng biết dù có nói thế nào, Thanh Hạm cũng không thể để mặc hắn ở đây. Có lẽ, đẩy Thanh Hạm đi là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ được! Chỉ là, trong lòng hắn bây giờ đầy oán hận và không cam lòng, chỉ mong có thể ở bên Thanh Hạm thêm một thời, một khắc nữa thôi…

Lăng Nhược Tâm nằm gục trên tấm lưng gầy của Thanh Hạm, không khỏi tự giễu chính mình. Từ xưa đến nay chỉ có nam tử cõng nữ tử, cõng hắn như Thanh Hạm, có lẽ trên đời này không có mấy nữ tử làm được. Nữ tử bình thường đều rất yếu đuối, căn bản không có sức cõng nam tử, hơn nữa, liệu có được mấy đôi tình nguyện gắn bó sinh tử bên nhau?

Trong suy nghĩ của Lăng Nhược Tâm, tuy hắn cảm thấy Thanh Hạm rất đơn thuần, nhưng cũng lại cảm thấy, sự đơn thuần của nàng cực kỳ đáng yêu. Có những lúc nàng lại rất kiên cường. Khi nhìn thấy nước mắt của Thanh Hạm, lòng hắn đau nhói, rồi lại nhìn thấy nàng kiên cường lau sạch nước mắt, cố để mình vững vàng, thì sự kiên cường của nàng lại khiến hắn vừa đau lòng, vừa chua xót. Lấy được nàng là phúc khí cả đời của hắn, nếu nói rằng, hai mươi năm trước, cuộc đời của hắn đã bị bóp méo từ ngày đầu tiên, thì khoảng thời gian ở bên Thanh Hạm, chính là sự bồi thường lớn nhất mà cuộc đời dành cho hắn.

Khi con người ta đứng trước những giây phút cuối cùng của đời người, thường có vẻ yếu đuối đến nực cười. Nhưng, dũng cảm đối mặt mãi mãi là phương thức tốt nhất, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề gì.

Thanh Hạm cõng Lăng Nhược Tâm đi khoảng một dặm, xung quanh vẫn là vách núi sâu, đôi khi không cẩn thận, nàng còn đá vài cục đá lăn xuống vực, rất lâu rất lâu sau mới nghe thấy tiếng chạm đáy, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Đột nhiên, Thanh Hạm dừng bước, không phải nàng không muốn đi, mà là ở phía trước có người chặn đường nàng.

Mặt Tần Phong Dương vẫn sưng tấy, dấu tay của Thanh Hạm để lại trên mặt hắn cực kỳ rõ ràng, một mảng xanh tím lớn, làm cho khuôn mặt vốn tuấn tú của hắn thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Thanh Hạm lạnh lùng hỏi: “Tam hoàng tử thật quá thủ đoạn, nhanh như vậy đã kịp đuổi theo!” Dứt lời, một tay nàng đỡ Lăng Nhược Tâm, một tay rút bội kiếm múa một vòng, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tần Phong Dương.

Tần Phong Dương đứng nhìn nàng cõng Lăng Nhược Tâm, mà Lăng Nhược Tâm lúc này gục đầu trên đôi vai gầy nhỏ của nàng, không có chút sinh khí nào. Xiêm y của Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm đều dính đầy máu, đỏ đến ghê người. Lại thấy vẻ thù địch của Thanh Hạm, hắn không khỏi thở dài, nếu được chọn, hắn tình nguyện là người bị thương, có thể dựa vào lưng nàng, có lẽ là hạnh phúc lớn nhất của hắn.

Tần Phong Dương nói: “Ta đuổi theo không có ý gì khác. Chỉ cần nàng rời khỏi Lăng Nhược Tâm, đi theo ta, chuyện trước kia ta sẽ không truy cứu nữa.”

Thanh Hạm cười lạnh: “Tam hoàng tử thật độ lượng, dễ dàng nguyện ý buông tha cho một người năm lần bảy lượt đối nghịch với ngươi như ta! Nhưng mà, chàng là tướng công của ta, vận mệnh của ta và chàng từ khi sinh ra đã được viết sẵn trên đá tam sinh. Sao ta có thể rời bỏ chàng? Tam hoàng tử tới cũng rất đúng lúc. Giao giải dược cho ta!”

“Giải dược ư?” Tần Phong Dương giật mình, chợt nhớ Lăng Nhược Tâm đã trúng một đao, đột nhiên hiểu ngay trên đao hai tên sát thủ của Hứa Chí Kiệt có tẩm độc dược. Hắn đưa mắt nhìn sắc mặt đã xanh mét của Lăng Nhược Tâm, đây là biểu hiện bị trúng độc. Hắn lại nhìn Thanh Hạm nói: “Nếu nàng quan tâm đến Lăng Nhược Tâm như vậy, chi bằng chúng ta làm một giao dịch nhỏ đi. Ta cho nàng giải dược, nàng theo ta.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Hành vi của ngươi như vậy, có khác gì tiểu nhân đê tiện?”

Tần Phong Dương cười ha hả: “Trong lòng nàng, ta đã sớm là một tiểu nhân đê tiện, bây giờ có thêm nữa cũng đâu sao?” Hắn nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Nàng cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ đâu, Lăng Nhược Tâm trúng độc quá sâu rồi, nếu không có giải dược, chỉ sợ sẽ không sống nổi.” Tiếng cười ồn ào của hắn đâm sâu vào lòng Thanh Hạm khiến mặt nàng co rút, vô cùng đau đớn.

Thanh Hạm không kìm được oán hận, nhưng cũng chẳng có cách nào. Lăng Nhược Tâm cúi đầu nói nhỏ vào tai Thanh Hạm: “Thanh Hạm, nàng không nên tin hắn. Hắn vốn không có giải dược. Từ tình hình hôm nay có thể nhận ra, nếu lúc ấy Tần Phong Dương có chuẩn bị sẵn sát thủ phòng bị phía sau, thì lúc ấy cũng đã lôi ra uy hiếp chúng ta rồi. Hứa Chí Kiệt không phải người của Tần Phong Dương. Dù nàng có đồng ý với hắn, hắn cũng không có giải dược cho nàng.”

Tuy hắn nói rất nhỏ, nhưng Tần Phong Dương vẫn nghe thấy, hắn cười nói: “Mặc dù Hứa Chí Kiệt là người của Tần Phong Ảnh, nhưng hắn đã bị ta chế phục, nếu ta muốn tìm hắn lấy giải dược, cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.”

Lăng Nhược Tâm hắng giọng nói: “Với tính cách của Tần Phong Ảnh, e là cả giải dược cũng không có khả năng đưa cho Hứa Chí Kiệt. Nếu hắn ta không có giải dược, thì làm sao cho ngươi được? Thanh Hạm, nàng đặt ta xuống trước đã.”

Thanh Hạm nghĩ một chút, rồi đặt Lăng Nhược Tâm xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình lung lay không vững của hắn.

Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Tần Phong Dương, ta biết ngươi đang âm mưu gì. Nhưng ngươi cũng hiểu rõ tính cách của Thanh Hạm. Giữa chúng ta, cũng không có ân oán gì lớn đến mức không thể hoá giải. Mấy lần ngươi cố gắng bức ta tới đường cùng cũng chỉ vì một việc. Chia uyên rẽ thuý, sầu lại càng sầu hơn, có đôi khi, lùi một bước là trời cao biển rộng, từng bước ép người khác, cũng là tự đẩy mình vào ngõ cụt.”

Nghe hắn nói vậy, Tần Phong Dương hơi giật mình, hừ lạnh nói: “Giữa chúng ta có ân oán hay không, không phải do ngươi định đoạt. Chỉ với chuyện ngươi năm lần bảy lượt trêu đùa ta, thì món nợ này cũng phải tính có rõ ràng rồi.”

Lăng Nhược Tâm cũng khẽ hừ một tiếng, nhưng lại khiến hắn ho khan, máu tươi trào ra khoé miệng. Thanh Hạm thấy vậy, kinh hãi hét lên: “Tần Phong Dương, ngươi rốt cuộc có giải dược không?”

Tần Phong Dương rút một chiếc lọ sứ trong ngực ra: “Tuy ta không biết rốt cuộc hắn trúng độc gì, nhưng ở đây ta có thần dược, không dám nói có thể giải được trăm thứ độc, nhưng ít ra cũng có thể giảm bớt tình trạng nguy hiểm, kéo dài tính mạng của hắn. Chỉ cần giữ được mạng, sau đó tìm thần y hẳn là có thể cứu được hắn.”

Thanh Hạm biết độc trong người Lăng Nhược Tâm cực kỳ lợi hại, mà Tần Phong Dương cũng nói thật, khiến nàng không khỏi động lòng. Chỉ cần có thể cứu được Lăng Nhược Tâm, chuyện gì nàng cũng nguyện ý làm.

Nhìn thấy biểu cảm của Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm không khỏi tức giận, chán nản nói: “Nam tử hán đại trượng phu, sao ta có thể hy sinh thê tử của mình chỉ vì muốn sống chứ. Là một nam nhân mà làm chuyện chó chết như vậy, thì ta sống cũng không bằng chết.”

Thanh Hạm khẽ nói: “Nhưng mà nếu chàng thật sự xảy ra chuyện gì, thì ta biết làm sao?”

Lăng Nhược Tâm buồn bã nói: “Sự tình cũng không đến mức không thể chuyển biến. Ta không yếu ớt như nàng nghĩ. Hiện giờ ta rất ổn, vốn không cần hắn tới cứu!” Nếu tính mạng của hắn, phải dùng Thanh Hạm ra để đổi lấy, thì hắn thà chết còn hơn!

Vì muốn chứng minh mình không sao, Lăng Nhược Tâm đẩy mạnh Thanh Hạm ra, đứng thẳng bên cạnh vách đá. Gió thổi qua mái tóc đen bóng của hắn, mơn trớn lên khuôn mặt đã trắng xanh, thân thể của hắn hơi lung lay như muốn ngã xuống.

Thanh Hạm biết tâm tư của Lăng Nhược Tâm, trong lòng vô cùng chua xót, kéo tay hắn nói: “Chàng đừng tuỳ hứng nữa!”

Tần Phong Dương đứng bên cạnh, cười nhạt: “Lăng Nhược Tâm, sao ngươi không nghĩ cho chín chắn. Ngươi hẳn là biết rõ, dù Thanh Hạm không đi theo ta, mà ngươi không có dược của ta, cũng tuyệt đối không thể sống được. Nếu ngươi chết, Thanh Hạm trốn cũng không thoát khỏi tay ta.”

Lăng Nhược Tâm giận dữ nói: “Ngươi đúng là đồ hèn hạ vô sỉ!” Mắng xong, hắn lén rút mấy chiếc kim thêu trong cổ tay áo ra, phóng về phía Tần Phong Dương. Khi hắn và Tần Phong Dương đối đáp, hắn đã lén ngưng tụ chân khí, có điều, chẳng những hắn bị trúng độc, còn chảy quá nhiều máu, chân khí khó ngưng tụ lại, vất vả lắm mới dồn được một ít, vận khí bắn kim ra cũng không có uy lực như xưa.

Tần Phong Dương lắc mình né tránh, tung chưởng đánh về phía Lăng Nhược Tâm, mang theo sự oán hận tích tụ lâu ngày với hắn. Vừa thấy Tần Phong Dương động thử, Thanh Hạm liền vung kiếm đâm về phía hắn ta.

Tần Phong Dương nghiêng mình tránh qua, một chưởng kia cũng bị đổi hướng, đánh vào thân dưới của Lăng Nhược Tâm. Nếu là lúc trước, Lăng Nhược Tâm chỉ cần lách nhẹ người cũng sẽ tránh được, nhưng khi hắn phóng kim, đã dùng hết khí lực của cơ thể, nhìn thấy Tần Phong Dương đánh tới cũng không thể nào tránh né, hứng trọn một chưởng của Tần Phong Dương, thân mình không ổn định, ngã thẳng về phía sau. Nếu ở nơi khác, ngã cũng không sao, nhưng bây giờ đằng sau hắn là vực sâu vạn trượng, cú ngã này đã đẩy thẳng hắn xuống vực sâu.

Một kiếm của Thanh Hạm không trúng Tần Phong Dương, nàng lại trở tay đâm tiếp một kiếm nữa, vừa nhanh vừa sắc bén, khiến Tần Phong Dương không kịp trở tay. Kiếm của Thanh Hạm đâm trúng cánh tay phải của hắn. Nhìn thấy Lăng Nhược Tâm ngã xuống vực, Thanh Hạm kinh hoảng, sợ đến vỡ mật, bất chấp Tần Phong Dương ở đó, vội ném kiếm đi, phi thân ra túm lấy Lăng Nhược Tâm.

Nhưng động tác của nàng vẫn chậm một chút, chỉ túm được giày hắn. Người Lăng Nhược Tâm như diều đứt dây, rơi thẳng xuống vực sâu!

Thanh Hạm kinh hãi kêu lên: “Lăng Nhược Tâm!” rồi không chút nghĩ ngợi nhấc chân muốn lao người nhảy xuống.

Nhìn thấy biến cố này, Tần Phong Dương không khỏi kinh hãi, vươn tay trái kéo Thanh Hạm lại quát: “Nàng không muốn sống nữa sao?!”

Thanh Hạm đâu thèm để ý tới hắn, nàng giãy dụa vùng ra khỏi tay hắn, lại nhảy xuống. Tần Phong Dương nhất thời không có cách nào, đành dùng cánh tay phải bị trọng thương, đập thẳng vào gáy nàng, khiến nàng hôn mê, nhưng cũng làm hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Hết chương 14.

HOÀN QUYỂN 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status