Ông bố bỉm sữa siêu cấp

Chương 149: Các người cũng dám tự xưng là người trong giới thượng lưu?

Lục Trần vừa dứt lời, mọi người lại nghe được âm thanh ‘răng rắc’ giòn

tan vang lên lần nữa.



Ngũ Khải kêu thảm một tiếng, cuối cùng cả người té ngã xuống, hai bên

chân đều ở trạng thái uốn lượn về phía sau, cả người úp sấp trên mặt đất, tựa

như một con chó hoang bị thương.



Mọi người lại hít một hơi khí lạnh lần nữa, trong lòng đều bị chấn động,

sắc mặt trắng bệch.



Vốn nên là Lục Trần quỳ xuống xin Ngũ Khải tha thứ mới đúng, không ngờ

Lục Trần lại kiêu ngạo tàn nhẫn như thế, chẳng những không xin lỗi Ngũ Khải,

còn trực tiếp đánh gãy hai chân Ngũ Khải.



Phải biết rằng nhà họ Ngũ chính là gia đình quyền quý nổi tiếng Du Châu,

giá trị tài sản của cha Ngũ Khải cũng không dưới một tỷ.

 




Tên này dựa vào cái gì, dám đánh gãy chân Ngũ Khải?



“Còn mày nữa.” Lục Trần đánh gãy chân Ngũ Khải, mới xoay người nhìn

 


về phía thanh niên dám dùng ly rượu hất lên trên mặt anh.



Sở dĩ anh phẫn nộ như thế, cũng là vì thanh niên này hất ly rượu vang đỏ

vào anh.



Nếu không anh sẽ không giận đến tình trạng đánh người.



Xoẹt ~~



Mọi người hít một hơi.



Đánh gãy hai chân Ngũ Khải thì thôi đi, còn muốn đánh một người khác

nữa ư, tên này có thật là rác rưởi trà trộn vào không?

 




Chẳng lẽ anh không biết bữa tiệc hôm nay là đại tiểu thư nhà họ Trần tổ

chức, anh không sợ sẽ đắc tội với đại tiểu thư nhà họ Trần sao?



Bịch!



Thanh niên nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Lục Trần, hai chân mềm

nhũn, bị doạ đến quỳ xuống.



“Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, không phải tôi muốn nhằm vào anh, là

Ngũ Khải, đều là ý của Ngũ Khải, tôi hoàn toàn bị anh ta xúi giục, xin anh tha

 


cho tôi một mạng!” Sắc mặt người thanh niên trắng bệch, giọng nói run run xin

tha.



“Cho dù có phải nó xúi giục mày hay không, khi mày hắt nửa ly rượu vào

mặt tao, mày phải nên chuẩn bị đón nhận cơn giận của tao.” Lục Trần lạnh

lùng nói, một chân đá lên trên mặt người thanh niên, một phát đá gãy sống

mũi của hắn.



Người thanh niên kêu thảm một tiếng, bịt mũi lại lăn lộn trên mặt đất.



Mọi người đều sợ hãi, trong đám bạn cùng lứa, đây là thanh niên tàn nhẫn

nhất bọn họ đã từng gặp.



Lục Trần lại chuyển sang Ngũ Khải đang cuộn tròn trên mặt đất, một chân

đạp ở trên mặt anh ta, lạnh giọng nói: “Tao nghe nói mày còn đụng vào xe của

 


tao? Tao nói cho mày biết, xe của tao mà làm sao, mày không đền nổi đâu.”



Trong lòng Ngũ Khải run lên, xe Lục Trần đã bị cậu ta làm cho tan nát, cậu

ta nào biết Lục Trần lại tàn nhẫn như vậy chứ.



“Mày dám làm thế với tao, mày biết tao là ai không? Mày nghĩ mày có thể

động vào tao sao?” Ngũ Khải chịu đựng đau nhức ở hai chân, tức giận quát.



“Mày là ai tao không cần biết, quan trọng là, mày phải nhớ kỹ, ở cái tỉnh

Du Châu này, không có ai là Lục Trần tao không động được vào hết.” Lục

Trần cười lạnh, trong mắt đầy tự tin.



Anh nói được làm được, cho nên anh mới tự tin như thế.



Những cô gái trước đó đã xem thường Lục Trần, nghe được Lục Trần nói,

 


nhìn thấy sự tự tin trên mặt và thái độ kiêu ngạo kia, tâm hồn thiếu nữ đều bị

rung động mãnh liệt.



Đây mới là phong độ của một người đàn ông.



Bất kể điều anh nói có phải sự thật hay không, nhưng ở đây ai có khí thế

như anh chứ.



Người đàn ông này, chắc chắn không phải là người bình thường.



“Các người, còn ai có ý kiến nữa không?” Lục Trần xoay người nhìn về

phía mọi người, trong mắt toàn là sự bỡn cợt.



Chính anh nghe được rõ ràng, lúc trước trong đám người kia có không ít

người bàn tán.



Mọi người cũng không dám thở mạnh, ngay cả con nhà giàu như Ngũ

Khải còn bị anh đánh ngã, bọn họ nào còn dám hé nửa lời.

 




Trong chớp mắt, thậm chí còn không có người nào dám mắt đối mắt với

Lục Trần.



Cái gì gọi là phế vật?



Cái gì gọi là rác rưởi?



Lúc trước bọn họ chửi rủa Lục Trần không ít, lúc này dưới sự mạnh mẽ

của Lục Trần, bọn họ mới phát hiện, bản thân mình mới chính là đám người

phế vật rác rưởi.



Bởi vì bọn họ ai cũng đều không muốn đi vào vết xe đổ của hai người Ngũ

Khải.



Nhưng lúc này bọn họ kinh sợ, không có nghĩa bọn họ vẫn sẽ tiếp tục kinh

sợ.



Dù sao hôm nay là sân nhà của Trần đại tiểu thư, tên này ở sân nhà Trần

đại tiểu thư trực tiếp đánh ngã người Trần đại tiểu thư mời tới, cô ấy có thể bỏ

qua cho anh mới là chuyện lạ.



“Dáng vẻ kinh sợ này của các người, cũng dám tự xưng là ở trong giới

thượng lưu? Cũng dám xem thường người khác?” Lục Trần thấy dáng vẻ lúng

túng của mọi người, không chút lưu tình nào nét mặt châm chọc nói.



Cái gọi là giới xã hội thượng lưu, ở trong mắt Lục Trần, mấy tên con nhà

giàu đó chính là một đám sâu mọt.



Một đám ăn no rửng mỡ, sâu mọt phá gia chi tử.



Giới thượng lưu chân chính, người ta tụ tập với nhau, không phải ngày

nào cũng thảo luận hướng đi kinh tế, việc lớn quốc tế, nhưng ít ra sẽ không

giống bọn họ khoe khoang thành tựu của bậc cha chú nhà mình như vậy, xem

thường người khác, hoặc là giễu cợt nhục nhã người khác làm thú vui.



Mọi người bị lời châm chọc của Lục Trần khiến cho sắc mặt cực khó coi.



Nhưng không có người nào dám phản bác Lục Trần nửa câu.



“Trần đại tiểu thư tới rồi!”



Vào lúc này, đột nhiên có người la lớn.



“Tới rồi sao? Trần đại tiểu thư thật sự tới rồi sao?”



Mọi người tựa như nhìn thấy cứu tinh, cùng một lúc nhìn qua hướng khác

xem một chút.



Lúc này hai cô gái xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội cao quý đi tới, ở bên cạnh

hai người bọn họ, Trương Đạo Nhân này là người cầm đầu nhóm công tử thế

gia.



“Lam Lam, hôm nay tôi giới thiệu với cậu người bạn này, tuyệt đối sẽ

khiến cậu bất ngờ.” Trần Sơ Nhiên nói với cô gái xinh đẹp bên cạnh cô ấy.



Cô gái khoảng hai mươi hai tuổi, mặc một bộ trang phục dạ hội màu xanh

lam, trên đầu đội kim cương đá quý, cao quý như là công chúa.



Cô gái này tên là Lam Linh, là đại tiểu thư Lam gia ở Trung Nguyên.



Cô ấy và Trần Sơ Nhiên là bạn học đại học, quan hệ cực kỳ tốt, lần này

đúng lúc đến thăm Trần Sơ Nhiên.



“Sơ Nhiên, không phải là cậu lừa tớ chứ, bốn đại thiếu gia nổi tiếng Du

Châu cậu không giới thiệu cho tớ, lại giới thiệu một người mà mọi người đều

không quen biết, cậu không có ý đồ gì đấy chứ.” Lam Linh vui đùa nói.



“Nói thật, không phải tớ không cho các anh tớ mặt mũi, cái gọi là tứ đại

thiếu gia, ở trước mặt anh ấy, cũng chẳng là gì.” Trần Sơ Nhiên cười nói.



Đôi mắt Lam Linh sáng ngời, lại nghe Trương Đạo Nhân ở bên cạnh nói

chen vào: “Sơ Nhiên, lời này của em anh không phục, nếu hôm nay người em

muốn giới thiệu cho Lam tiểu thư làm quen không phải anh của em, không

phải ba người Lưu Hoả Sơn, cũng không phải Tả Thanh Thành, còn có ai có

thể nổi bật hơn anh?”



“Anh chắc chắn ở trước mặt người ta anh cũng được coi là nhân vật gì

đó?” Trần Sơ Nhiên châm chọc nhìn Trương Đạo Nhân.



Sắc mặt Trương Đạo Nhân tương đối khó coi, Trần Sơ Nhiên nói, làm hắn

ta nghĩ tới người nào đó, nhưng càng nghĩ đến người kia, trong lòng hắn ta lại

càng khó chịu.



Tên kia thật sự là một quái vật, chỉ là ông chủ của một siêu thị mà thôi,

nhưng chính ông chủ siêu thị này, đi đâu cũng khiến hắn thấy nhục nhã, mấy

ngày hôm trước còn lừa nhà hắn ta năm mươi triệu, làm hại bãi tắm Ánh

Trăng nhà hắn ta bị niêm phong.



Nhưng mà cũng may chuyện này được Hứa cục trưởng mạnh mẽ áp đi,

nếu không lúc này chỉ sợ nhà họ Trương đã sứt đầu mẻ trán từ lâu.



“Sơ Nhiên, cậu nói như vậy, tớ thật sự càng thêm tò mò với người đó.” Đôi

mắt Lam Linh sáng ngời, nói.



Vào lúc này, chỉ thấy một đám con nhà giàu tụ tập lại, sắc mặt cả đám đều

tương đối khó coi.



“Trần đại tiểu thư, không thể hiểu được, một kẻ lộn xộn xông vào đây, còn

đánh gãy hai chân Ngũ Khải, cô mau xem đi.”



“Ai?” Sắc mặt Trần Sơ Nhiên thay đổi, trầm giọng hỏi.



“Chính là anh ta!”



Mọi người nhao nhao chỉ vào Lục Trần, trên mặt cả đám đều lộ ra cảm

giác thỏa mãn vì được trả thù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1983 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status