Ông bố bỉm sữa siêu cấp

Chương 306: Đường lui cuối cùng của Lam Linh

“Đại thiếu gia, mấy chiếc xe này chắc chính là mấy chiếc xe mai phục phu  
nhân rồi.” Tống Hải ngồi ghế phụ cũng nói.  
 
 
 
“Đại thiếu gia, có một chiếc xe A8 đang chạy tới, nhưng nó cũng dừng lại  
bên cạnh mấy chiếc xe ở phía trước rồi, chắc là bọn chúng đang đợi nhóm  
người của phu nhân đến.” Lâm Thông nhìn chiếc xe A8 trước mặt và nói.  
“Dùng đại bàng sa mạc, bắn thủng hết tất cả lốp xe của mấy chiếc xe đó  
cho tôi.” Lục Trần gật gật đầu, trong mắt lóe lên một luồng sát khí, anh muốn  
xem xem lại là kẻ nào không biết trời cao đất dày, muốn gây khó khăn với anh.  
Trước đây anh âm thầm chịu đựng, là không nắm rõ thực lực của Tiêu Biệt  
Tình, sau khi biết được Tiêu Biệt Tình chỉ đến thế, anh cũng không che giấu  
thực lực của bản thân thêm nữa, không ngờ rằng vẫn có kẻ không có mắt  
muốn đến khiêu khích giới hạn của anh.  
“Được.” Lâm Thông đáp lại một tiếng, liền lái xe sang luồng xe chỗ mấy  
chiếc xe đó đang đậu bên lề đường.  
Còn Tống Hải liền lấy đại bàng sa mạc ra, lắc lắc cửa sổ xe, tìm chỗ bằng  
phẳng để cố định báng súng.  
Đạn của đại bàng sa mạc uy lực vô cùng mạnh, có thể sánh ngang với  
AK47, đừng nói là mấy chiếc xe đó còn đang dừng bất động, cho dù là bọn  
chúng có đang chạy trên đường cao tốc, chỉ cần đạn bắn vào lốp xe, lốp xe  
cũng sẽ bị nổ tung.  
Bụp!  
Tùy ý viên đạn bắn xuyên qua lốp xe nào của chiếc xe đầu tiên, lốp xe đó  
lập tức phát ra tiếng nổ.  
Trong nháy mắt lốp xe nổ rồi người trên chiếc xe đó mới có phản ứng lại,  
lần lượt nhảy xuống xe, lấy súng ra ngắm vào chiếc xe của Lục Trần bắn quét.  
Lâm Thông chẳng ngó ngàng gì tới, chỉ tập trung phóng xe về phía trước.  
Vào lúc họ sắp đi qua mấy chiếc xe đó, Tống Hải đã bắn nổ hết toàn bộ  
lốp xe của bọn chúng.  
Bao gồm cả chiếc xe A8 thấy tình thế không hay đang muốn tăng tốc bỏ  
chạy, trước khi nó tăng tốc, cũng bị một phát đạn bắn nổ một cái lốp sau.  
“Vẫn cứ là đại bàng sa mạc hữu dụng.” Tống Hải thổi thổi nòng súng có  
hơi tỏa nhiệt và nói.  
“Thay đạn xong, đi bắt sống mấy tên.” Lục Trần nặng giọng nói.  
“Vâng.” Tống Hải không lôi thôi, vội vàng thay hộp đạn mới vào.  
Lâm Thông cho xe dừng lại ở lề đường, sau đó cùng Tống Hải nhảy xuống  
xe, mau chóng trốn vào mấy chiếc xe kiệu đã hỏng.  
Lúc vào trong, từ trên chiếc xe kiệu đó mười mấy người lần lượt nhảy  
xuống, trong tay đều có súng ngắn, trốn ở phía sau xe.  
“Lão đại, hình như chúng ta bị phát hiện rồi.” Một tên thanh niên gọi điện  
cho Lam Kinh.  
“Tình huống gì vậy? Nhiệm vụ thất bại, các cậu cũng không cần sống mà  
trở về nữa đâu!” Trong điện thoại, giọng của Lam Kinh rất lạnh lùng.  
Bọn chúng là sát thủ mà Lam gia đào tạo, trước nay giết người dứt khoát.  
“Chúng tôi cũng không biết, xe mục tiêu của chúng tôi vẫn còn mấy phút  
nữa mới tới, nhưng vừa mới đây, một chiếc xe đột nhiên từ phía sau chúng tôi  
chạy tới, bắn nổ hết toàn bộ lốp xe của chúng tôi rồi.” Tên thanh niên nói.  
“Vô dụng, chắc chắn là các cậu để lộ rồi, rút lui đi đã, nếu bị đối phương  
điều tra ra manh mối, ông đây chắc chắn là người đầu tiên bắn chết cậu!” Lam  
Kinh phẫn nộ đến nỗi muốn đập điện thoại đi, nhiệm vụ lần này thất bại, đã  
đánh rắn động cỏ, lần sau càng khó tìm được cơ hội rồi.  
 
 
 
Nhưng đúng vào lúc này, trong điện thoại của ông ta truyền đến mấy tiếng  
súng, tiếp theo là nghe thấy tiếng người kêu la thảm thiết ngã xuống.  
“Lão Đại, thế đã nhé, bọn chúng bắn đến đây rồi.” Đối phương nói xong  
liền tắt điện thoại.  
Sắc mặt Lam Kinh vô cùng khó coi, ngẩng đầu nhìn Lam Linh.  
“Thất bại rồi?” Lam Linh không cảm xúc hỏi.  
“Ừ, không biết là khâu nào xảy ra vấn đề, bị phát hiện rồi.” Lam Kinh gật  
đầu nói.  
“Là mọi người quá coi thường đám vệ sĩ đó của Lục Trần rồi.” Lam Linh  
bưng đồ uống lên uống một ngụm, nói: “Đám vệ sĩ đó của Lục Trần đều là một  
nhóm binh vương được mời từ vùng Trung Đông về làm với lương cao, bọn  
họ tham gia chiến trường đã lâu, độ nhạy bén rất cao, một chút gió thổi cỏ lay,  
bọn họ đều có thể nhận ra. Ngược lại nhìn đám người chú huấn luyện, mặc  
dù đều là lấy những sát thủ tiêu chuẩn đi huấn luyện, nhưng bọn họ thiếu kinh  
nghiệm chiến đấu thực tế, sự từng trải không bằng đám binh vương đó, thế  
nên bọn chúng thất bại cũng là chuyện thường tình.”  
“Biết rồi, sau này tôi nhất định tăng cường huấn luyện chiến đấu thực tế.”  
Lam Kinh hổ thẹn nói.  
Nói thật, ông ta vẫn luôn tin tưởng đám thuộc hạ mà ông ta huấn luyện,  
còn với đám vệ sĩ của Lục Trần mời về, ông ta căn bản không để tâm đến.  
“Ý của tôi là, chuyện này thất bại thì cũng thất bại rồi, để bọn họ mở mang  
kiến thức, tiếp thu bài học kinh nghiệm, lần sau cơ hội thành công sẽ càng lớn  
hơn, chú không cần thiết phải giết bọn họ.” Lam Linh nói.  
“Nhưng, nhiệm vụ của bọn chúng thất bại rồi, không giết bọn chúng, thì  
không thể gõ hồi chuông cảnh tỉnh cho người khác.” Lam Kinh nói.  
Lam Linh cười, lạnh lùng nói: “Chú Kinh, chú cố chấp quá rồi đó. Chú có  
biết rằng, chú bồi dưỡng một tên tử sĩ, Lam gia chúng ta phải bỏ ra hàng triệu.  
Hôm nay đám người này không hoàn thành nhiệm vụ, chú lại giết bọn họ,  
ngày mai đám người kia cũng không hoàn thành nhiệm vụ, chú lại cũng giết  
bọn họ, thế nếu những người còn lại đều không hoàn thành nhiệm vụ, có phải  
là chú cũng đều giết hết sạch bọn họ không? Sau đó đích thân chú sẽ đi làm  
nhiệm vụ sao?”  
Tâm thần Lam Kinh chấn động, ông ta biết thời gian vừa qua đại tiểu thư  
đã rất không hài lòng với ông ta rồi, nhưng không làm như thế, làm sao uy  
hiếp những người khác?  
“Vâng, tôi biết rồi, tôi có thể dùng hình thức khác để trừng phạt bọn  
chúng.” Lam Kinh gật đầu nói.  
“Ừ.” Lam Linh gật đầu nói: “Trừng phạt không phải là mục đích, mục đích  
là muốn cho bọn họ nhớ kỹ, lần sau ra sức thực hiện hoàn thành nhiệm vụ  
thuận lợi.”  
“Vâng, tiểu thư nói có lý, tôi nhớ kỹ rồi.” Lam Kinh gật đầu nói.  
“Xem ra muốn bắt bóc Lâm Di Quân một lần nữa, chắc là không có khả  
năng gì nữa rồi, cách duy nhất bây giờ chính là bắt cóc Lục Kỳ Kỳ, nhưng  
hôm nay đã không còn bất kì khả năng nào, hơn nữa còn phải xem mai Lục  
Trần có để con gái của anh ta tiếp tục đến trường không nữa.” Lam Linh dựa  
vào ghế sofa, cuối cùng trong lòng có chút lo lắng rồi.  
Trước kia cô ta vẫn luôn không muốn đối đầu với Lục Trần, nhưng người  
trong tộc đã đích thân tìm đến Du Châu rồi, hơn nữa cũng đã ra tối hậu thư  
 
cho cô ta rồi, mai đã là ngày cuối cùng, nếu mai vẫn không hoàn thành được  
nhiệm vụ, cô ta tin rằng Lam Tả chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta, thậm  
chí đến bố của cô ta cũng sẽ bị liên lụy.  
“Tiểu thư, tôi thấy lúc này chúng ta lại muốn bắt cóc người nhà Lục Trần  
nữa thì khả năng là rất thấp.” Lam Kinh nói.  
“Thế chú có cách gì hay không? Bắt cóc người nhà Lục Trần cũng là chủ ý  
chú đưa ra, mai là hạn cuối cùng rồi, chú nghĩ ra cho cháu một cách nào tốt  
hơn đi chứ?”  
Lam Linh không chút thiện ý nhìn Lam Kinh, từ ban đầu cô ta quả thực  
không định dùng đến cách này, vì cô ta biết sau khi đi đến bước đường cùng  
này, giữa cô ta và Lục Trần sẽ càng không có khả năng hòa giải được nữa rồi.  
Nhưng Lam Kinh nhiều lần thuyết phục, cô ta mới không thể không lựa  
chọn bắt cóc Lâm Di Quân để uy hiếp Lục Trần.  
Nhưng bây giờ nhiệm vụ của Lam Kinh thất bại, đánh rắn động cỏ, đến  
việc muốn bắt cóc Lục Kỳ Kỳ bọn họ cũng đều không còn bất kì khả năng  
thành công nào nữa rồi.  
“Tôi, đích thân tôi sẽ đi bắt Lục Trần!” Sắc mặt Lam Kinh thay đổi, đột  
nhiên nói.  
Lam Linh nhìn Lam Kinh, lạnh lùng cười và nói: “Chú Kinh, không phải  
cháu xem thường chú, sự chênh lệch giữa chú và Lục Trần không phải chỉ có  
tí xíu.”  
Cô ta nói xong liền đứng dậy: “Được rồi, chuyện này chú không cần phải  
nhúng tay vào nữa, đích thân cháu sẽ xử lý.”  
Lam Linh không cảm xúc nhìn Lam Kinh một cái, quay người đi ra khỏi  
phòng.  
Cô ta đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, có lẽ có chút mạo hiểm,  
nhưng đây đã là đường lui duy nhất cuối cùng của cô ta rồi. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1983 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status