Ông là nhân yêu, ông sợ ai?

Chương 55: Tuệ cực tất thương. Tình thâm bất thọ (1)


(THÔNG MINH QUÁ SẼ BỊ TỔN THƯƠNG. YÊU SÂU ĐẬM LẠI CHẲNG DÀI LÂU)

Cứ vậy đến hơn 12h thì Con Vịt về đến nhà. Nghe tiếng mở cửa, lão tử nấp ra sau rèm. Anh bước vào, không gọi một lời, bước thẳng về phía rèm, ôm lấy tôi.

Lão tử kinh ngạc: “Sao anh biết em ở đây?!”

Anh ra vẻ thần bí: “Cái này gọi là thần giao cách cảm!”

Lão tử đè anh ra giường để cù, anh cười đến không thở nổi nữa mới khai thật: “Chủy Chủy thích chơi như thế, khi em vào phòng thì nó nấp nấp lén lút nhìn.”

Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn không phải đùa. Ôm nhau một hồi, anh đi tắm. Tôi không hề hỏi anh đi đâu, anh cũng không nói.

Anh vẫn cứ mỉm cười như thế, sóng vai bên tôi, khiến tôi nghĩ anh ở rất gần mình, tôi chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, tôi sẽ hoàn toàn có được anh, không hề cho người khác hưởng một tí nào nữa. Tôi luyến tiếc không muốn từ bỏ, nguyên nhân là vì chuyện yêu đương của người lớn không thể không có chút vấn đề gì, chỉ cần vấn đề đó đừng làm ảnh hưởng đến toàn cục là được.

Nguyên nhân tôi muốn đưa anh rời nơi này, hoặc cùng anh đi chỗ khác, chính là vì muốn cho qua hết chuyện cũ.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên. Lưu Ly Tiên vẫn đang đứng trên thềm đá Lưu Vân Độ xám xịt. Bên dưới có hàng tin nhắn mật màu đỏ:

[Người lạ] Ôn Như Ngọc: sư phụ? Sư phụ? ở đây có một lông chim hung hãn, có cách nào đánh bại không ạ?

[Hảo hữu] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: ngồi ngây ra đó làm gì?

[Hảo hữu] Lấm Tấm Hoa Trư nói với bạn: [đập bàn] Tiên ca, Ôn Như Ngọc bắt nạt em!

[Hảo hữu] Chân Phạm nói với bạn: Tiên ca, chị có biết Tiểu Hạnh là người ở đâu không?

Lão tử cầm laptop ngồi xuống, trả lời từng tin một:

[Người lạ] Bạn nói với Ôn Như Ngọc: đệ tử dốt nát, vi sư có một thượng sách…

[Người lạ] Ôn Như Ngọc nói với bạn: [nuốt nước bọt]

[Người lạ] Bạn nói với Ôn Như Ngọc: bám chặt hồi sinh thạch.

[Người lạ] Ôn Như Ngọc nói với bạn: [mồ hôi lạnh]

[Hảo hữu] Bạn nói với Lấm Tấm Hoa Trư: đâm nó

[Hảo hữu] Lấm Tấm Hoa Trư nói với bạn: [đập bàn]

[Hảo hữu] Bạn nói với Chân Phạm: nghe nói là trên trái đất.

[Hảo hữu] Chân Phạm nói với bạn: …

Chỉ có tin nhắn của lão Thánh, tôi không biết nên trả lời như thế nào nên kệ đấy không nói gì.

Con Vịt tắm xong thì kéo ghế ngồi bên lão tử, tôi quay đầu nhìn anh: “Con Vịt, khi nào rảnh cho Uyên Ương và Lưu Ly Tiên kết hôn đi?”

Anh gật đầu: “Uh, farm điểm tình cảm trước.”

Bởi vì trước đây bọn tôi ly dị cho nên tất cả các điểm duyên trước đó đều đã bị trừ hết. Bây giờ bụng tôi lại khó chịu, công việc này được Con Vịt vinh quang nhận lấy. Anh bảo tôi nằm xuống giường: “Đắp cho kín người.”

Tôi nhìn mãi hình ảnh Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên và Lưu Ly Tiên ở bên nhau. Đó là lần đầu tiên tôi kết hôn trong Thiên Hạ. Được rồi, thật ra cũng không phải lão tử trinh trung tiết liệt gì, chả qua không kết hôn là vì trước đây chơi acc nam, nhưng tôi không có hứng đóng “bách hợp” (1); hai là trước kia Thiên Hạ không có hệ thống kết hôn.

Tôi tựa vào lòng Con Vịt, còn anh di chuyển cho hai acc ôm nhau. Trong game, những hành động biểu cảm làm tăng điểm tình cảm, đủ 100 điểm có thể kết hôn.

“Con Vịt,” tôi dựa đầu vào cổ anh, anh quay sang xoa mặt tôi, “Ừ?”

“Hát em nghe một bài.”

“Muốn nghe bài gì?”

“Bài anh hát lần đầu tiên hôm gặp em í.”

“Truyền kỳ?”

“Ừ, anh còn nhớ không?”

“Sao mà không nhớ chứ?”

“Em vẫn cảm thấy, giữa hai chúng ta hình như chẳng có chút gì lãng mạn.”

Anh cúi đầu hôn tôi: “Nói thế thì chúng ta yêu nhau kiểu cải thảo rồi?” (2)

Lão tử cũng cười. Không biết anh đã nghe câu chuyện cải thảo và hoa hồng chưa (3), nhưng quả thực chúng tôi là cải thảo, nói cái gì mà lãng mạn chứ.

Vì một chữ yêu, cuối cùng Tô Như Thị đã mở miệng dù xấu hổ.

Tôi nghe anh hát rồi ngủ thiếp đi, sáng hôm sau dậy anh đã dậy rồi, chỉ có Chủy Chủy ở bên cạnh.

Tôi nghĩ là anh đi làm, vì thế nhắm mắt ngủ tiếp.

Hơn mười giờ, anh cho tay vào chăn, lay tôi: “Long nhi? Dậy, ăn cái gì đi.”

Tay anh giữ eo tôi, ngón tay thon dài, động tác dịu dàng mơn man. Lão tử vươn tay khoác lên cổ anh, anh bế tôi ra ghế salon, sau đó quay về bếp lấy cơm.

Tôi định xuống giúp nhưng dép lại đang trong phòng, vừa định đứng lên thì anh ra: “Ngồi xuống, sàn nhà lạnh lắm.”

Lão tử đứng dậy, anh đã đặt dép của anh trước mặt lão tử, còn mình quay lại lấy dép lão tử ra: “Ra đây, ăn thử xem thích không.”

Tôi ngồi xuống ăn cháo, là cháo táo đỏ nấu với long nhãn, vị ngọt nhẹ, mùi thơm nhưng không ngấy. Tôi định nói chuyện với anh, ngẩng lên thì thấy anh cho đồ của tôi vào máy giặt, chọn riêng đồ lót và tất ra để vò tay.

GM, anh không phải người đàn ông đầu tiên của tôi, nhưng lại là người đàn ông đầu tiên giúp tôi giặt đồ lót và tất. Được rồi, tôi không phải không thừa nhận rằng Tô Như Thị này cả đời bối rối, đến giờ hơn 30 tuổi còn gặp được người thế này kể ra cũng thật vinh hạnh.

Tôi không ở bên Con Vịt lâu, hôm sau quay về thành phố S.

Ban ngày, tôi cũng ở LH giám sát tiến độ. Trước đây, mỗi lần di dời công ty cũng gặp phải những vấn đề thế này nên lão tử nắm được rất rõ ràng các chi tiết, gặp phải phần không ưng ý thì chỉ ra để sửa, miễn cho sau này nghiệm thu bị đội giá thành phẩm, mọi người lại “tỉa tót” lão tử.

Nguyên nhân lão tử hay đi vòng vòng xem xét là để làm quen với mọi người, lúc cần sẽ có người gọi điện thoại ngay cho mình.

Vì thế, việc của lão tử rồi cũng nhàn hạ hơn không ít. Lúc không bình thường cũng không ai dám làm loạn. Lão tử lúc không có gì làm thì chạy nghiệp vụ, lão tử khác mấy người tiểu Đường: bên tiểu Đường là dân kỹ thuật, còn lão tử vốn chuyên chạy nghiệp vụ.

Quen việc dễ làm.

Ông chủ kia để lão tử chạy nghiệp vụ ba năm, từ nghiệp vụ viên nhảy lên làm tổng giám đốc khu vực Tây Nam, trở thành thần thoại. Mọi người đều truyền tai nhau như một câu chuyện đặc sắc, có điều không ai biết được nỗi gian khổ nằm sau đó là gì.

Khi đó, thậm chí còn có tin đồn lão tử và ông chủ có vấn đề, còn tôi, ngay khi tin đồn mạnh mẽ rải rộng, tôi lại rời khỏi công ty của ông, mang theo đội ngũ tinh anh nòng cốt.

Người nào nghe chuyện cũng mắng tôi là đồ vô ơn, tôi chỉ cười trừ. Những câu chuyện bọn họ đồn đại về chúng tôi sinh động như thật, nói tôi thấy nội bộ của ông chủ mâu thuẫn lại càng ngạo mạn, tranh quyền cao, còn chuyện lão tử rời đi càng làm mọi người thêm phẫn nộ, phê phán.

Thật ra tin tức về Tô Như Thị trong thành phố S này cũng không được tốt, nếu bạn cẩn thận suy xét thì sẽ nhận ra rằng những câu chuyện thị phi này toàn bắt đầu từ những người lão tử không hề liên quan tí nào cả.

Trò chơi và cuộc sống, sao mà giống nhau…

Nói về chuyện này, đã ba năm rồi nhưng vẫn không ít người vẫn đem nó ra làm đề tài đàm tiếu, mà tôi, để tỏ lòng biết ơn với ông chủ khi gặp mặt, cũng chỉ còn có thể chào hỏi bắt tay mỉm cười mà thôi.

Lời đồn đại rồi cũng ngừng lại, không còn gì để bới móc thêm, thế nhưng đằng sau mỗi người phụ nữ thành công luôn có một người đàn ông ở đó. Vì thế, câu chuyện ngồi lê đôi mách của mọi người luôn là: tôi hưởng thơm lây, vong ân phụ nghĩa; còn ông ấy tuổi già sức yếu, khó đề phòng người xấu.

Sau khi tôi lo liệu thủ tục rời công ty được một hôm, ông mạnh tay đánh sập công ty của chú Dương.

Ông nói ngăn cản và đả kích là việc rèn luyện con người tốt nhất, có lẽ tôi đã được luyện thành thép rồi.

Tôi dẫn đi của ông hơn 20 người là nòng cốt đội kỹ thuật, bao gồm cả toàn bộ đội ngũ quản lý, kết thúc một màn lấy oán trả ơn trả lại ông ấy, mọi chuyện êm đẹp, làm ăn tấn tới.

Hay là bạn cũng giống tôi, thường hay cảm thán cả đời bình thường, nhưng bạn nhất định cũng giống tôi, gặp được người để bạn cảm ơn cả đời này, mà những người này, thông thường lại không hề liên quan gì đến chuyện tình yêu.

1. Bách hợp: con gái yêu nhau

2. Cải thảo: /大白菜/ ý là yêu nhau thiếu lãng mạn =))

3. Cải thảo và hoa hồng: đây là một câu chuyện dài thiệt dài. Các bạn hãy vỗ tay cho mình vì đã ngồi edit nội dung câu chuyện nhỏ phụ dài này:”> Chuyện kể rằng có một đôi vợ chồng cùng gây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng. Hơn mười năm trước, trong lễ Tình nhân, hai người nắm tay nhau đi trên đường. Trời hơi lạnh nhưng tình yêu của hai người vẫn ấm áp như ánh mặt trời. Hôm đó, hoa hồng rất đắt, anh chồng bỏ ra 15 tệ để mua một bông hoa tặng vợ mình. Cô vợ không chịu, dùng 15 tệ đó mua cải thảo. Hai người cùng nhau nỗ lực, sau mười năm, người chồng thành đạt, xung quanh không thiếu ong bướm ve vãn, hoa hồng cũng dễ mua, có điều anh chồng không bao giờ quên được cải thảo hôm đó. Anh ấy kể rằng trong cái lạnh, cải thảo sẽ bó chặt hơn, vị ngọt lưu lại trong lòng. Dù như thế, đến lễ Tình nhân, anh vẫn mua 99 bông hoa hồng để tặng vợ mình. Người vợ rất vui vẻ, tuy nhiên đến khi ăn cơm, cô nói: “Thật ra anh có tặng quà em hay không cũng được, chỉ cần ngày nào anh cũng yêu thương em, chiều chuộng em, bảo vệ em là được rồi.” Nói chung là một câu chuyện nhảm nhí, các bạn cứ phải lấy quà mỗi ngày lễ tết nhé J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status