Ông xã chuẩn sói ca

Chương 297



CHAP 297 MỐI QUAN HỆ XÁC ĐỊNH ĐI TỚI HÔN NHÂN

– Tạm thời em chưa có dự định đó.Em còn rất nhiều việc phải làm, tạm thời không có thời gian để nghĩ xa xôi vậy.

Cảnh Lạc Bình gật đầu:

– Ừm. Tối nay rảnh, cùng anh đi xem phim được không? Từ lúc em học đại học, chúng ta đã rất lâu rồi không cùng nhau đi chơi rồi.

– Tối em có hẹn rồi. Để khi khác nhé ạ!

Đan Nghi mỉm cười đáp lại.

Cảnh Lạc Bình có chút thất vọng, khi trước Đan Nghi còn nhỏ thường rất thích chạy theo sau hắn, suốt ngày í ới gọi anh thế này anh thế kia. Hắn lớn hơn Đan Nghi tận mấy tuổi nên thường dẫn Cảnh Hối, Đan Nghi cùng An Kỳ đi chơi, vừa giống như một người anh cả lại vừa giống như một người thầy.

Chỉ là, theo thời gian, Đan Nghi lớn lên, cuộc sống của cô càng ngày càng cách xa hắn.

– Cùng ai vậy? Bạn trai ư?

Trước giờ Cảnh Lạc Bình rất không thích tò mò cuộc sống của người khác, nhưng vì đối phương là cô nên…

Nụ cười trên môi Đan Nghi đầy rạng rỡ, cô vốn đã định tối nay cùng Lục Thượng Hàn đi xem phim.

Nghĩ đến Lục Thượng Hàn, cô gật đầu nói:

– Vâng, đúng vậy ạ!

– Em có bạn trai rồi?

Cảnh Lạc Bình dường như thất thanh mà hỏi lại.

Đan Nghi nghĩ đến việc đã kết hôn cùng Lục Thượng Hàn, nhưng tạm thời giữa họ vẫn coi như đang trong giai đoạn yêu đương, cô bèn trịnh trọng nói:

– Đúng vậy. Và đó là mối quan hệ sẽ đi đến hôn nhân ạ!

Đôi mắt vốn thanh tịnh của Cảnh Lạc Bình thoáng qua nét thất vọng.

Nhanh vậy ư… cô ấy đã có bạn trai rồi, hơn nữa lại còn xác định tiến tới hôn nhân nữa.

Đan Nghi không chú ý tới ánh mắt của Cảnh Lạc Bình mà tiếp tục ghi chép trên cuốn sổ. Thu dọn xong sách vở, cô cười nói:

– Sau này có cơ hội, em sẽ dẫn anh ấy tới ra mắt và dùng bữa cùng thầy, Cảnh Hối và An Kỳ, giờ cũng chưa cần gấp lắm.

Cảnh Lạc Bình không nói gì, trong lòng đang vô cùng thất vọng.

Đan Nghi cũng không mấy chú ý tới thần sắc khác lạ của hắn. Đối với cô, Cảnh Lạc Bình vẫn luôn là hình tượng của một người anh thậm chí là một người thầy mà thôi.

Cô đâu có thể ngờ rằng, Cảnh Lạc Bình lại dành tình cảm đặc biệt cho cô như vậy?

Cô đang định rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

– Vậy… vậy giờ em sẽ đến lớp học ạ.

Đan Nghi ngước mắt lên nhìn, là Vũ Nhất Thần.

Chính là người mà khi trước giúp cô cài đặt phần mềm để chơi Bạch Văn Bình một vố, rồi sau còn giúp cô không ít trong việc chỉnh lí tư liệu của công ty.

Vũ Nhất Thần vừa hay cũng nhìn thấy cô, mái tóc của hắn hôm nay đã được cắt ngắn đi không ít. Kiểu tóc gọn gàng này khiến mọi người dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt sáng sủa, thanh thoát của hắn.

– Hi! Là cậu ư? Vũ Nhất Thần.

Đan Nghi mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

– Đan… Đan Nghi.

Vũ Nhất Thần cất tiếng, có chút lắp bắp, nhất là khi nói ra từ đầu tiên của một câu.

Lúc trước Đan Nghi cho rằng vì hắn hồi hộp nên mới vậy, sau này cô mới biết mỗi lần nói một câu là hắn đều như vậy, đối với ai cũng như thế.

Nghĩ đến việc mỗi người đều sẽ có chút khiếm khuyết riêng nên Đan Nghi cũng không mấy bận tâm chuyện đó.

Thấy trên tay Vũ Nhất Thần đang cầm giấy báo nhập học, cô liền nói:

– Cậu cũng đến đây theo học sao?

Một giáo viên đứng cạnh đó mới nói:

– Vừa hay, Đan Nghi, Vũ Nhất Thần là học sinh trong lớp em đấy, em dẫn cậu ấy về lớp đi.

– Vâng ạ!

Đan Nghi cười nói:

– Vũ Nhất Thần, đi cùng tôi.

Vũ Nhất Thần có chút gò bó mà đi theo Đan Nghi, hệt như một đứa trẻ đang có chút xấu hổ, ngại ngùng.

Đan Nghi hỏi tiếp:

– Khi trước, cậu học ở đâu? Sao tự nhiên lại chuyển qua trường này? Hay cậu cũng là sinh viên trao đổi?

Đang tải ảnh, vui lòng đợi một lát hoặc tải lại trang nếu quá chậm

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 26 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status