Ông xã chuẩn sói ca

Chương 298



CHAP 298 LÔI KÉO NHÂN TÀI

Nhưng nghĩ đến cái danh sinh viên trao đổi là do Lục Thượng Hàn vì bản thân cô mà ” sáng chế ” ra, vậy nên Vũ Nhất Thần không thể nào là sinh viên trao đổi được.

Không phải là sinh viên trao đổi, Đan Nghi không khỏi cảm thấy kì lạ, tại sao Vũ Nhất Thần lại bất ngờ nhập học giữa chừng như này?

– Tôi… tôi là sinh viên đặc biệt thuộc khoa công nghệ, vốn dĩ năm ngoái đã vào học rồi. Nhưng vì lúc đó chú tôi lâm bệnh nên tôi đành nghỉ học, giờ mới có thể tiếp tục theo học lại.

Vũ Nhất Thần nhẹ nhàng giải thích.

Đan Nghi giờ mới nhớ ra việc chú của cậu ta bị bệnh, vội hỏi han:

– Vậy chú của cậu đã đỡ hơn nhiều chưa?

– Cảm…. cảm ơn, chú ấy được phẫu thuật nên đã đỡ hơn rất nhiều. Giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nữa thôi. Số…Số tiền đó, tôi sẽ cố gắng trả cho cô trong thời gian sớm nhất.

Nhắc đến chuyện tiền nong, Vũ Nhất Thần có chút không tự tại.

Đan Nghi hào phóng nói:

– Chuyện tiền nong cậu không cần vội vàng, tôi cũng chưa cần dùng tới. Nếu như có việc cần thì cậu hãy cứ giữ lấy, sau nếu có việc cần dùng đến tiền thì cứ nói tôi biết.

– Cảm… cảm ơn.

Ánh mắt Vũ Nhất Thần long lanh nét cảm động.

Đan Nghi biết, cậu ta là một người hiểu chuyện, biết cảm ân báo ân. Ngay khi cậu ta giúp cô làm bộ chứng từ cho công ty, Đan Nghi đã biết cậu ta đã làm hết sức mình, toàn tâm toàn ý.

Đặc biệt đáng quý hơn chính là, Vũ Nhất Thần tuy nắm trong tay những kiến thức vô cùng cao siêu về công nghệ, điện tử, có thể gọi cậu ta là một hacker cũng không quá. Nhưng cậu ta không mấy khi dùng khả năng của mình để đi làm chuyện xấu, chỉ thi thoảng mới lên mạng bán một vài phần mềm nhỏ không gây nguy hại cho ai mà thôi.

Đan Nghi rất cảm phục trước trước nhân phẩm của cậu ta nên càng coi trọng cậu ta hơn.

Cô cười mà rằng:

– Được rồi, tôi đưa cậu về lớp.

Vũ Nhất Thần có chút gò bó bước theo Đan Nghi.

Có thể dễ dàng nhận ra cậu ta đối với mọi thứ ở đây đều hoàn toàn không thân thuộc, cậu ta mặc trên người bộ đồ cũ kĩ đã ngả màu nhưng được giặt rất sạch sẽ.

Đan Nghi nhớ rõ, lần trước gặp, cậu ta cũng mặc chính bộ đồ này.

Thật ra với năng lực của mình, một ngày không xa nhất định sẽ trở thành người có quyền có địa vị trong xã hội.

Chỉ là giờ cậu ta vẫn còn nhỏ tuổi, lại thêm người thân mắc bệnh hiểm nghèo nên tiền bạc có chút thiếu thốn.

Đan Nghi biết rằng giờ bản thân muốn cho cậu ta tiền thì cậu ta cũng sẽ không nhận.

Cô ngẫm nghĩ chút rồi nói:

– Đúng rồi, Vũ Nhất Thần, công ty của tôi bên Thụy Sĩ hiện đang thiếu một nhân tài về lĩnh vực công nghệ. Cậu có thể nhậm chức vào giúp tôi làm việc không?

– Thật…. thật sao?

Vũ Nhất Thần trước giờ luôn rất cảm kích trước Đan Nghi.

– Nhưng… hoàn toàn được ạ.

– Tốt, vậy cứ thế mà làm nhé. Tôi sẽ trả lương cho cậu theo đúng với điều kiện như ở bên đó.

– Không… không cần, tôi không cần tiền. Lần… Lần trước cô đã giúp tôi, lần này tôi sẽ giúp cô.

Đan Nghi nghiêm nghị nói:

– Lần trước tôi giúp cậu là chuyện của lần trước. Lần này tôi mời cậu về công ty tôi làm là vì năng lực của cậu, mà công ty tôi chính là đang thiếu một nhân tài như cậu. Nếu cậu không nhận lương thì tôi chỉ đành tìm một người khác. Tuy là tìm một người thích hợp vốn không dễ, công ty lại đang cần gấp… Haizz nhưng tôi cũng đành phải thử thôi.

Vũ Nhất Thần thấy cô thật sự cần người liền vội nói:

– Vậy… vậy được, tôi sẽ làm!

– Quyết định vậy nhé, tiền lương tôi sẽ tính theo thành tích công việc để thanh toán.

Đan Nghi thấy kế đã thành liền cười tươi đáp lại.

Vũ Nhất Thần gật gật đầu:

– Được… được ạ!

Đan Nghi cười tươi rói, công ty cô quả thật đang rất cần nhân tài.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi một lát hoặc tải lại trang nếu quá chậm

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 26 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status