Ông xã, lần này là thật!

Chương 5: Anh Thẩm, chúng ta ly dị đi


Nguyễn Băng hít vào thật sâu sau đó nói: "Anh Thẩm, chúng ta ly dị đi, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa."

Thẩm Mặc sửng sốt mấy giây, sau đó đôi mắt dần dần càng trở nên u ám: "Nếu như tôi nói không thì sao?"

"Tại sao?" Nguyễn Băng thắc mắc hỏi ra.

"Bản lĩnh giả ngu của cô cũng không tệ nhỉ, bản lĩnh giả đáng thương cũng rất cao, nhưng cô không lừa được tôi đâu, tại sao ư? Cô nói xem?" Đôi mắt của Thẩm Mặc sắc bén như dao, nhưng Nguyễn Băng rất mơ hồ.

Từ trước tới giờ, Nguyễn Băng đều cảm nhận được rõ ràng địch ý của anh ta, anh ta hận cô, bỗng nhiên cái ý nghĩ ấy nảy ra trong đầu cô.

Nhưng vì sao vậy?

"Sao anh lại kỳ quái như vậy? Được thôi, nếu tôi làm điều gì sai thì anh nói đi, nếu thật sự là tôi sai, tôi có thể đền bù, tôi có thể xin lỗi anh, nhưng anh chẳng nói gì mà đã định tội cho tôi oan uổng như vậy là sao?" Nguyễn Băng kêu lên, cô thật sự không thể chịu nổi nữa.

Mắt Thẩm Mặc lạnh băng, không khí xung quanh giường như đông cứng lại.

Thấy Nguyễn Băng kích động như vậy, Thẩm Mặc trong lòng nghĩ cô còn có mặt mũi mà chất vấn tôi.

"Một buổi chiều của ba năm trước, cô đã làm gì?"

Ba năm trước, lần đầu tiên anh ta nhắc tới nguyên nhân làm Nguyễn Băng ngẩn ra.

"Anh có ý gì? Ba năm trước tôi đã làm gì?"

Nguyễn Băng cảm thấy rất khó chịu, tâm tình kích động, anh ta có phải đã hiểu lầm gì không? Nhưng cô không nhớ nổi buổi chiều của 3 năm trước mình đã làm gì?

Thẩm Mặc nặng nề nhìn cô: "Cô nói xem?"

Mặc dù không đối mặt với Thẩm Mặc nhiều, nhưng cô đã từng trải nghiệm sâu sắc, anh ta đã nhận định chuyện gì thì rất khó bị người khác lay động.

Anh ta đã nhận định cô phạm lỗi gì đó, thì cô chỉ có thể chuộc lỗi.

Không nhìn Thẩm Mặc nữa, Nguyễn Băng nhắm mắt lại, ngực phập phồng dữ dội, tay lạnh như băng nhưng lòng bàn tay lại rịn một lớp mồ hôi lạnh, rõ ràng cô chẳng làm gì cả, vì sao anh ta lại đổ oan cho cô!

Nghĩ vậy, Nguyễn Băng quyết tra rõ xem rốt cuộc Thẩm Mặc hiểu lầm điều gì.

"Bây giờ tôi có nói anh cũng không tin, tôi sẽ cho anh một câu trả lời, nhưng trước hết ly dị đã!" Nguyễn Băng lạnh lùng mở mắt nhìn người đàn ông lạnh nhạt này.

Khóe miệng Thẩm Mặc hơi nhếch lên: "Không!"

Nguyễn Băng cảm thấy đối mặt với mình là một kẻ bị thần kinh! Trước kia cô không hiểu vì sao Thẩm Mặc lại đối xử tệ bạc như vậy với cô, nhưng bây giờ giống như đã vén lên lớp mây mù, thấy được một góc núi băng.

Thẩm Mặc hận cô, những chuyện có thể làm cô khó chịu thì anh ta sẽ làm.

Cho nên cô muốn ly dị, anh ta vĩnh viễn sẽ nói không!

Phải tìm ra vấn đề mấu chốt, buổi chiều 3 năm trước đó, đáng chết, thực sự không biết nên bắt đầu điều tra thế nào.

Đúng rồi, không biết có phải vì cái người tên Tiểu Tiểu mà mọi người trong nhà luôn nhắc đến đó không.

Giống như mẹ chồng Tô Cầm, bà luôn so sánh cô với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đã đi Mỹ kia luôn ngàn tốt vạn tốt, còn cô chính là kẻ lười biếng, làm chuyện gì cũng sai.

Thẩm Mặc thì xem cái tên Tiểu Tiểu như cấm kỵ...

Nguyễn Băng do dự không biết có nên hỏi chuyện về Tiểu Tiểu, cô chưa từng gặp Tiểu Tiểu, thì sao có thể làm chuyện gì đó với cô ấy từ ba năm trước được?

Cô mở miệng nhưng chưa kịp hỏi thì bảo vệ đã đi vào, ghé bên tai Thẩm Mặc nói gì đó, Thẩm Mặc chỉnh đốn lại trang phục một chút, trợn mắt nhìn Nguyễn Băng đầy cảnh cáo, sau đó mới nói: "Để nhà báo vào đi."

Chỉ trong chốc lát, một cô gái tóc ngắn, mặt mày thanh tú, cười tươi đi vào, người này tên là Âu Dương Tú, là nhà báo của nhật báo Hương Giang - Phụ trách phỏng vấn Thẩm Mặc, bình thường Thẩm mặc không thích nhận phỏng vấn, nhưng gần đây có một đơn đặt hàng quan trọng, anh ta cần phải tạo ra hình tượng một người ấm áp, ôn hòa, cho nên mới cho nhật báo này đến phỏng vấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status