Ông xã thần bí

Chương 100: Khiến cho tô yến nhi thân bại danh liệt



Tuy lần trước sau khi Tô Ánh Nguyệt trở về công ty, đã nói là không có gì với Tổng giám đốc của LK, nhưng Tô Yến Nhi hoàn toàn không tin.

Tổng giám đốc LK cũng không phải rảnh rỗi không có gì làm, vậy mà hết lần này đến lần khác đều chỉ định Tô Ánh Nguyệt. Tô Thành cũng bị Tô Ánh Nguyệt lừa gạt, hoàn toàn muốn nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện.

Thật ra suy nghĩ trong lòng họ đều giống nhau, cảm thấy giữa Tô Ánh Nguyệt và Tổng giám đốc LK có quan hệ không thể cho ai biết.

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy nhíu mày, vì sao cô gái nào ghét cô cũng đều đi nói với Trần Minh Tân là cô cắm sừng anh?

Lý Tĩnh Kỳ như vậy, Tô Yến Nhi cũng vậy.

Cô đúng là có liên quan với Tổng giám đốc LK, nhưng Tổng giám đốc LK là chồng hợp pháp của cô mà...

Trần Minh Tân híp mắt liếc nhìn Tô Yến Nhi, có vẻ như sắp tức giận, nhưng đột nhiên lại tươi cười sáng sủa, giọng nói dịu dàng: “Cô ấy cắm sừng tôi cũng không sao, chỉ cần cô ấy vẫn còn bên cạnh tôi là được rồi.”

Trần Minh Tân cười quyến rũ, nhưng Tô Ánh Nguyệt nghe xong lời anh nói, liền nổi cả da gà.

Cô ta nhớ rõ lần trước, khi Lý Tĩnh Kỳ nói với anh như vậy, anh cũng trả lời cô ta y hệt thế này.

Phản ứng của Tô Yến Nhi cũng không khác với Lý Tĩnh Kỳ lắm, trong phút chốc, trên mặt lộ ra vẻ không biết phản ứng ra sao.

Vài giây sau, Tô Yến Nhi mới lên tiếng: “Phẩm chất cô ta như vậy, mà anh vẫn muốn cô ta, anh có còn là đàn ông không?”

Trên mặt Trần Minh Tân hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi có phải đàn ông hay không liên quan gì đến cô? Nguyệt Nguyệt nhà tôi biết là được rồi.”

Nguyệt Nguyệt nhà tôi...

Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, cô vốn muốn cãi nhau với Tô Yến Nhi, lại nghe Trần Minh Tân nói như vậy, liền cảm thấy có vẻ không nên cho lắm.

“Anh...” Tô Yến Nhi nghe anh nói trắng ra như vậy có hơi xấu hổ, dù sao Trần Minh Tân cũng rất đẹp.

“Đi ra ngoài canh chừng, đừng để người khác bước vào.” Tô Ánh Nguyệt khẽ đá chân Trần Minh Tân.

Động tác rất nhẹ, giống như gãi ngứa.

Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô, đôi mắt sắc sảo lóe lên, lại quay đầu nhìn Tô Yến Nhi, vẻ mặt lại trở nên lạnh như băng, chậm rãi lấy điện thoại ra: “Không cần biết lát nữa Nguyệt Nguyệt nhà tôi sẽ làm gì với cô Tô Yến Nhi đây, nhưng mong cô tốt hơn hết nên im lặng chịu đựng. Dù sao thì, tôi đang giữ bản ghi âm đoạn đối thoại vừa rồi của hai người đấy.”

Nói xong, anh xoay người bước ra ngoài trong đôi mắt hoảng sợ của Tô Yến Nhi, cũng chu đáo mà đóng cửa lối đi lại.

Trần Minh Tân đứng ngoài hành lang, điện thoại liền vang lên, là Nam Sơn gọi tới.

Giọng anh ta hơi hổn hển: “Ông chủ, lối đi tầng 16 và 18 tôi đều phái người trông coi rồi, không có ai đi vào lối đi tầng 17 cả.”

“Ừ.” Trần Minh Tân thờ ơ lên tiếng, chuẩn bị tắt điện thoại.

Nam Sơn thật sự không nhịn nổi tò mò trong lòng, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, cầu thang bên đó không có gì cả, ít nhiều cũng bất tiện, có cần tôi sai người đưa ghế nằm hay gì đó đến không?”

Lúc nãy ông chủ đột nhiên kêu anh ta sai người canh chừng lối đi tầng 16 và tầng 18, không cho ai đến tầng 17, cũng không nói nguyên nhân.

Anh ta suy nghĩ, ông chủ vừa hòa thuận với cô Tô, ông chủ nhà anh ta cũng vừa khai trai, đôi khi có lúc khó kiềm chế, trực tiếp làm gì đó trong lối đi, cũng có thể lắm.

Trần Minh Tân nghe xong, chỉ cười lạnh một tiếng: “Hôm nào tìm phụ nữ cho cậu, chính cậu tự thử xem.”

Nói xong, liền cúp điện thoại.

Vẻ mặt Nam Sơn ngơ ngẩn, xem ra là anh ta hiểu sai rồi.

...

Trong hành lang, Tô Yến Nhi bị lời Trần Minh Tân vừa nói dọa đến mức cả người xụi lơ.

Tô Ánh Nguyệt cũng không cần đề phòng ở cổ cô ta nữa.

Cô buông Tô Yến Nhi ra, cả người cô ta liền yếu đuối ngã trên mặt đất.

“Tô Yến Nhi, chị cũng biết sợ sao?” Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta.

Thật ra trong lòng cô cũng hơi sợ hãi khi nghĩ lại, nếu lúc này không phải là Trần Minh Tân mà là ai khác, nhìn thấy tình hình như vậy đều sẽ nghĩ cô đang kiếm chuyện với Tô Yến Nhi, sẽ bị Tô Yến Nhi cắn ngược lại một cái.

May mà Trần Minh Tân đến.

Có điều, Trần Minh Tân rốt cuộc là đến từ lúc nào, lại có đoạn ghi âm đó.

Nếu anh thật sự có đoạn ghi âm đó, không chừng có thể sẽ trở thành vũ khí khiến Tô Yến Nhi thân bại danh liệt.

Tô Yến Nhi bàng hoàng một lát, đột nhiên đưa tay nắm chặt tay Tô Ánh Nguyệt, giọng nói mang vẻ run rẩy: “Ánh Nguyệt, chị là chị họ của em, lúc nhỏ mỗi lần em về nhà họ Tô, buổi tối đều là chị dỗ em ngủ. Em kêu anh ta xóa đoạn ghi âm đó được không...”

Cô ta là con gái nhà giàu có ở thành phố Vân Châu, cô ta là con gái cả nhà họ Tô, cô ta là mợ chủ tương lai của Cung thị, cô ta không thể gánh trên lưng cái danh hãm hại em gại họ được, tuyệt đối không thể.

Nếu như chuyện này truyền đi, thanh danh của cô ta sẽ bị hủy hoại.

“Chị xin em, chỉ cần em kêu anh ta xóa đoạn ghi âm đó, muốn chị làm gì cũng được.” Tô Yến Nhi níu chặt lấy Tô Ánh Nguyệt, giọng điệu vội vã.

Giờ phút này cô ta đã không còn là dáng vẻ nên có của con gái cả nhà họ Tô. Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy vừa buồn vừa hận, lòng lạnh như băng, không có chút phản ứng nào.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Chị gọi điện thoại cho ông nội, nói chuyện sẩy thai năm xưa đều là chị vu khống hãm hại tôi, trả lại trong sạch cho tôi, tôi liền cân nhắc việc kêu anh ấy xóa đoạn ghi âm đó.”

Gần như lập tức, Tô Yến Nhi lên tiếng từ chối: “Không thể nào!”

“Vậy chị cứ đợi đến khi thanh danh mất sạch đi.” Tô Ánh Nguyệt lùi một bước, hất tay cô ta ra, lạnh lùng nhìn cô ta.

Tô Yến Nhi đột nhiên không nói gì, im lặng một lúc, chậm rãi đứng lên, lúc nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong mắt phát ra ánh sáng: “Cho dù chị nói chị làm, ông nội cũng sẽ không tin em, Tiến Dương cũng sẽ không tin em, tất cả mọi người, đều khó có thể tin tưởng em một lần nữa.”

Tô Yến Nhi nói xong, đưa tay sửa sang lại tóc của mình một chút, sửa sang lễ phục màu trắng trên người mình, ngay lập tức liền trở thành con gái cả nhà họ Tô thuần khiết như hoa sen trong mắt mọi người.

Tô Ánh Nguyệt liền giật mình, lời Tô Yến Nhi nói khiến cô không tìm thấy chút lỗ hổng nào để phản bác lại.

Cô ta nói đúng.

Dù cho Tô Yến Nhi chủ động thừa nhận vụ việc năm đó là cô ta vu oan hãm hại Tô Ánh Nguyệt, thì cũng không ai tin.

Hình tượng thuần khiết đẹp đẽ của Tô Yến Nhi đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người.

Cho dù Tô Yến Nhi có chủ động thừa nhận, thì mọi người cũng sẽ cảm thấy, chuyện này là vì Tô Ánh Nguyệt muốn rửa tội cho mình, bức ép chị họ mình, mà chị họ họ tốt đẹp lương thiện của mình bị ép phải làm vậy.

Rất khó tưởng tượng, lòng người sai lệch đến mức nào.

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất không thú vị.

Đúng là cô đã nói không thèm để ý những chuyện kia, nhưng vẫn cứ muốn vùng dậy, vẫn luôn không cam lòng. Không có cô gái trong sạch nào lại tình nguyện mang danh tiếng xấu xa, mà không có một câu oán hận.

Cô liếc nhìn Tô Yến Nhi, cả người đã tỉnh táo lại: “Chỉ mong tất cả mọi người có thể luôn luôn bị mê hoặc bởi lớp mặt nạ của chị, nếu không, chờ đến ngày lớp mặt nạ đó bị đâm rách, sẽ ngã thê thảm đến mức nào, đúng là làm người ta mong đợi.”

Tô Yến Nhi nghe vậy, biến sắc, nhưng vẫn không cam chịu bị yếu thế, nói: “Trên người mang một cái danh xấu xa, cho dù có làm việc tốt đến mấy, cũng không sạch sẽ nổi, đạo lý này chắc em cũng hiểu rõ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 261 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status