Ông xã thần bí

Chương 122: Tự soi gương xem mặt mình to cỡ nào đi



Trong lúc bối rối, tất cả mọi người đều vây xung quanh Cố Hàm Yên, chỉ có An Hạ chạy đến đỡ Tô Ánh Nguyệt lên: “Ánh Nguyệt, cậu có sao không?”

“Không sao.”

Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, cô vừa mới bị Cố Hàm Yên đẩy xuống đất, cũng chỉ bị xô xát một chút ở đầu gối mà thôi, trên người không có vết thương gì.

Sau khi nắm lấy tay An Hạ đứng dậy, nhìn thấy đèn trần rơi xuống đất mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

Cô đẩy đám người đi đến trước mặt Cố Hàm Yên đang ngồi dưới đất, phát hiện cô ta bị đập trúng đầu, cô quay đầu hỏi: “Gọi xe cứu thương chưa?”

Vừa dứt lời, không chờ có người trả lời cô, Mông vốn đang ngồi xổm bên cạnh Cố Hàm Yên đột nhiên đứng dậy tát Tô Ánh Nguyệt một cái.

Một tiếng ‘ba’ vô cùng chói tai vang lên, dường như tát xong còn chưa đã nghiền, lại nghiêm túc mắng: “Cô mù à? Dưới tình huống lúc đấy, sao có thể tự nhào sang một bên, để Hàm Yên bị đập vào chứ? Nếu mặt cô ấy bị làm sao, tôi không để yên cho cô đâu.”

An Hạ vẫn luôn đứng sau lưng Tô Ánh Nguyệt không nhịn nổi đẩy đám người ra chen vào trong, chỉ vào Mông mắng: “Mắng ai mắt mù, mắt mù chính là cô đấy, vừa rồi rõ ràng là Cố Hàm Yên đẩy Ánh Nguyệt ra, mọi người ai mở to mắt đều có thể nhìn rõ, cô nói như vậy là có mưu mô gì, thật không hiểu sao một ngôi sao tốt như Cố Hàm Yên lại có người đại diện không biết nói lí lẽ như vậy.”

Tính tình của An Hạ lúc nào thẳng thắn hơn Tô Ánh Nguyệt, nghĩ ra cái gì liền mắng ra cái đó.

“Cô...” Mãi lâu sau Mông cũng chỉ có thể nói ra một câu: “Cô là ai, nơi này có chuyện của cô sao?”

“Cô cho rằng cô là hoàng đế à, ai muốn nói chuyện còn phải dập đầu lấy được sự đồng ý của cô rồi mới được nói à? Cô cũng không tự soi gương nhìn xem mặt mình to thế nào.”

Khi An Hạ chửi nhau với người ta luôn nói rất trôi chảy.

Mông làm người đại diện nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải đèn cạn dầu, mặc dù cô ta không chiếm phần lý, cũng sẽ không nhận thua.

Hai người ngươi nói ta tiếp, nhất thời chưa thể dừng lại.

Tô Ánh Nguyệt sờ lên mặt mình, lạnh lùng liếc nhìn Mông một cái, vẫn lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương đến.

Cố Hàm Yên đã được người ta đỡ lên, trên đầu cô ta vẫn đang chảy máu, cũng không biết bị thương có nặng không.

Tô Ánh Nguyệt đi qua đỡ cô ta: “Cô sao rồi?”

Tâm trạng của cô có chút phức tạp, mặc dù không biết vì sao đột nhiên đèn trần trong studio bị rơi xuống, nhưng đúng lúc Cố Hàm Yên đẩy cô ra, cũng là đã cứu cô.

Cho dù trước đây hai người không hợp nhau, cô cũng chỉ đành đặt sang một bên trước.

Dù sao, bây giờ Cố Hàm Yên là vì cô nên mới bị thương.

“Không sao...”

Giọng nói của Cố Hàm Yên rất nhỏ, sắc mặt rất yếu ớt, cô ta bị thương ở trên đầu, máu chảy xuống đầy mặt, Tô Ánh Nguyệt lại không dám động vào đầu cô ta.

Cũng may rất nhanh xe cứu thương đã đến rồi.

Mãi đến khi xe cứu thương đến, An Hạ và Mông mới ngừng lại.

Mông đi đến liền gạt Tô Ánh Nguyệt ra, giọng điệu có thể nói là ác liệt: “Cô tránh ra, tôi làm!”

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, cười lạnh thành tiếng: “Vẫn nên để tôi làm đi, đến khi xảy ra chuyện, năng lực ứng biến của cô Mông đây thật quá kém, cô Cố cũng bị thương rồi, cũng không biết gọi xe cứu thương trước, nếu như chờ một lát nữa cô đỡ cô ấy không tốt, lại bị đập đầu bị thương, để lại sẹo thì cũng không tốt.”

“Cô...” Mông trừng mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, giống như muốn trừng ra một cái hố lên trên người cô.

Tô Ánh Nguyệt mặc kệ cô ta.

Mông này quả thật có đầy đủ điên cuồng và ngang ngược, một cái tát kia, cô ta lại có thể xuống tay độc ác đến thế, phải nghĩ cách gì mới có thể trả lại phát tát này đây?

Dường như Mông cũng nhận ra bản thân không đúng, vội vàng quay đầu nhìn Cố Hàm Yên: “Hàm Yên, cô sao rồi?”

“Không sao...” Cố Hàm Yên lắc đầu, sắc mặt suy yếu nói.

Mông thấy cô ta như vậy, lại quay đầu trợn mắt trừng Tô Ánh Nguyệt một cái.

Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo.

Rất nhanh nhân viên cứu thương đã đến, sau khi xử lý đơn giản cho Cố Hàm Yên liền đặt cô ta lên cáng cứu thương, khiêng ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt theo sát ở phía sau muốn cùng lên xe cứu thương.

Nào ngờ, Mông ngăn cản cô không cho cô lên xe, nhìn cô giống như nhìn kẻ thù: “Cô làm hại Hàm Yên còn không đủ sao? Còn đi theo làm cái gì?”

Giọng nói của Mông hơi lớn, người xung quanh đều nghe thấy.

Tô Ánh Nguyệt rất mẫn cảm nghe thấy hai tiếng ‘răng rắc’, đó là âm thanh của đèn flash.

Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy mấy người đang giơ ống kính lên.

Lúc này có nhân viên y tế đi đến, nhìn thấy Mông đứng cản ở đó, cau mày quát lớn: “Sao cô lại chặn ở chỗ này, cô gái này là người phụ trách, cô ấy không đi, chuyện gì xảy ra đều do cô chịu trách nhiệm!”

Mông bị nhân viên y tế nói như vậy, lúc này mới bất đắc dĩ buông lỏng tay.

Tô Ánh Nguyệt mượn cơ hội này lên xe, đi theo bọn họ đến bệnh viện.

Sau khi lên xe, cô không khỏi liếc mắt nhìn Mông một cái, thật tình cảm thấy người đại diện này thật thiểu năng.

Cũng không biết cô ta làm thế nào mà có thể được làm người đại diện của Cố Hàm Yên nữa.

...

Rất nhanh đã đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, bác sĩ nói Cố Hàm Yên không có vấn đề gì lớn, vết thương trên đầu cũng không bị tổn thương vào trong, nhưng bị chấn động não rất nhỏ, cần phải nằm viện một tuần quan sát.

Tô Ánh Nguyệt thả lỏng tinh thần.

Bác sĩ vừa rời đi, người đại diện Mông của Cố Hàm Yên lại mở ra hình thức thiểu năng.

“Cô còn đứng ở nơi này làm gì, bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, Hàm Yên còn chưa ăn cơm tối đâu, cô không biết đi mua cơm về sao, có còn chút lương tâm nào không, nếu không phải vì cứu cô, sao Hàm Yên của chúng tôi có thể bị như vậy?”

Mông không ngừng lảm nhảm, bày ra vẻ mặt đau lòng quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Yên.

Khi chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của Mông chính là xông lên tát cô một phát, bây giờ lại còn biết đau lòng cho Cố Hàm Yên rồi.

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn đồng hồ, bận rộn lâu như vậy, không ngờ đã bảy giờ rồi.

Quả thật đã đến giờ ăn cơm tối.

Vừa khéo đối diện bệnh viện có một nhà ăn cao cấp, Tô Ánh Nguyệt đi thẳng đến đó, mua ít cháo và mấy món ăn thanh đạm.

Cô có suy nghĩ xấu xa, không mua cho Mông, dù sao bản thân Mông cũng nói rồi, Cố Hàm Yên giúp cô, nhưng Mông lại không giúp.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn mua bữa tối cho ba người.

Chờ đến khi cô cầm bữa tối quay về, Cố Hàm Yên ngồi dựa vào đầu giường nói gì đó với Mông.

Vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt tiến vào, Mông liền tiến lên đón: “Sao lại chậm như vậy, có phải muốn bỏ đói Hàm Yên không!”

“...” Mẹ nó đồ thiểu năng.

Bây giờ là giờ cao điểm ăn cơm tối, trong nhà ăn có nhiều người đến ăn, cô đi đến đó mua cơm, nhất định phải chờ một lát rồi.

Hơn nữa nói một câu không dễ nghe, cũng không phải là Cố Hàm Yên sắp chết.

Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, lạnh lùng nhìn về phía Mông, cô thật sâu sắc cảm thấy não của người đại diện thiểu năng này không được được phát triển hoàn toàn.

Tô Ánh Nguyệt thật sự rất tò mò, rốt cuộc là ai cho Mông can đảm này, mỗi lần nói chuyện với cô đều giống như lão phu nhân giáo huấn nha hoàn.

Tô Ánh Nguyệt trực tiếp vòng qua người cô ta, đi đến bên cạnh Cố Hàm Yên, cô ta bị thương ở đầu, mất nhiều máu, sắc mặt khá là khó coi, hơi tái nhợt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 261 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status