Ông xã thần bí

Chương 743





CHƯƠNG 743: CÓ PHẢI ĐÀN ÔNG HAY KHÔNG, EM THỬ MỘT CHÚT THÌ BIẾT

Lâu dần, cô đoán không được tâm tư của anh, cũng không gặp được anh, cũng không dám liên lạc lại với anh.

Cô sợ rằng một lần nữa gọi điện thoại cho anh, sẽ nghe được câu cô không muốn nghe nhất kia…chia tay.

Hai người cứ giằng co như vậy, mãi cho đến hôn lễ của Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân.

Cô ngóng trông anh trở về.

Nhưng từ khi hôn lễ bắt đầu cho đến khi kết thức, anh cũng không nhìn cô.

Cô vừa tức giận lại đau khổ, không nhìn thì không nhìn, cô cũng không thèm.

Nhưng chờ đén khi cô uống say, anh lại tới dìu cô, đây coi là gì?

Đối mặt với sự chất vấn của An Hạ, Bùi Chính Thành không thể nào trả lời.

Sắc mặt anh hơi thay đổi, rũ mắt xuống, hàng mi tinh xảo tạo bóng râm dưới mắt, cả người lộ ra hơi thở uể oải.

Anh như vậy, nhìn giống như một đứa trẻ lạc lõng.

Nhưng anh trầm mặc giống như một ngọn núi lớn, đè vào trái tim An Hạ, ép đến mức cô có chút không thở nổi.

Can đảm sợ người gan dạ, cô cười lạnh một tiếng, lui ra khỏi vòng tay anh, ung dung nói: “Không có gì để nói? Hay là nói, anh mượn cơ hội Ánh Nguyệt và Trần Boss tổ chức đám cưới trở về thành phố Vân Châu, chính là thuận tiện muốn nói chuyện chia tay với em!”

Lần này, Bùi Chính Thành phản ứng rất nhanh.

Gần như là ngap lập tức, anh phản bác: "Không chia tay!”

Ba chữ nói vói vội vàng lại nặng nề, giống như sợ An Hạ sẽ lại nói ra điều gì đó khó nghe.

"Anh muốn không quan tâm thì không quan tâm đến em, một lời giải thích rõ ràng cũng không có, nếu đã như vậy, em nói chia tay tại sao không thể chia tay, không thể nhận ra rằng anh lại là người có tiêu chuẩn kép, Bùi Chính Thành!"

Bây giờ An Hạ đã không thèm đếm xỉa nữa rồi, trong lòng cô đọng lại sự tức giận và ấm ức đã rất lâu, lúc này đều bộc phát ra.

Cô, giống như kích thích Bùi Chính Thành.

Sắc mặt Bùi Chính Thành lập tức lạnh xuống: "Em lặp lại lần nữa?"

"Em nói chia tay! Anh không nghe thấy sao!"

"Không có khả năng!"

Bùi Chính Thành trả lời rất kiên quyết.

An Hạ hừ lạnh một tiếng, lách qua người anh, lung la lung lay đi về phía cánh cửa.

Bùi Chính Thành theo sau lưng cô: “Em muốn đi đâu?”

"Hôm nay em nhận được hoa cưới, chứng tỏ em sắp có thể gả đi, người tới tham dự hôn lễ thân phận cũng không tệ, nói không chứng em sắp gặp được chân mệnh thiên tử của mình!”

Lúc còn đi học, mặc dù An Hạ không phải cô gái xinh đẹp nhất, nhưng lại là kiểu nữ sinh rất đáng yêu, nhanh nhẹn và biết chừng mực, biết điều lại có chút giảo hoạt.

Nhưng lỳ lạ là không có ai theo đuổi cô.

Bữa tiệc tốt nghiệp ngày ấy, mọi người uống quá nhiều rượu, chơi trò chơi mạo hiểm hay nói thật lòng, lúc ấy cô mới biết, những người đàn ông muốn theo đuổi kia đều nghĩ rằng cô đã có bạn trai.

Bùi Chính Thành cũng có sự xấu tính của các công tử nhà giàu, nhưng cũng may trong lòng anh không xấu, An Hạ thích anh.

Bình thường hai người cãi nhau ồn ào náo loạn, An Hạ cũng vui vẻ theo anh, chiều anh.

Nhưng lần này, anh quá đáng!

An Hạ nói xong, liền dựa vào vào cánh cửa cười với ánh, giống như đang chờ anh nói chuyện.

Hôm nay cô là phù dâu, trang điểm nền nã nhẹ nhàng, tóc cũng được búi cao cẩn thận, mặc trên người bộ lễ phục màu hồng nhạt nhẹ nhàng dễ thương.

Bùi Chính Thành kìm nén cơn tức giận trong lòng, giọng nói đột nhiên dịu xuống: “Hạ Hạ, em đã uống nhiều rồi, đừng nói nhảm."

An Hạ nhíu mày, không hiểu Bùi Chính Thành đang hát cái gì.

Vậy mà cũng không tức giận?

Nhưng một giây sau, Bùi Chính Thành đột nhiên bước hai bước tiến lên, trong lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng, liền kéo cô vào trong ngực, khống chế hai tay của cô, trở tay khóa trái cửa lại, kéo cà vạt trên cổ mình xuống, trói hai tay An Hạ, khiêng cô, ném lên trên giường.

An Hạ bị ném đến mức lờ mờ.

"Bùi Chính Thành, anh điên rồi sao! Buông em ra!”

Cô hét to về phía Bùi Chính Thành, cố gắng thử đứng dậy, nhưng hai tay bị trói chặt, cô bò rất tốn sức.

Cô trở mình, ngồi quỳ chân trên giường, mới thẳng được nửa trên.

Lúc cô làm một loại các hành động không có chút hình tượng nào như vậy, Bùi Chính Thành ở bên cạnh nhìn cô.

An Hạ đã mang tâm lý vò đã mẻ không sợ rơi, dù sao thì bộ dạng nào của cô Bùi Chính Thành cũng đã nhìn qua, cũng không quan tâm đến việc nhìn nhiều thêm lần nữa.

Cô ngẩng đầu, oán hận trừng mắt nhìn Bùi Chính Thành: "Nếu anh còn là đàn ông thì thả em ra! Bắt nạt phụ nữ thì coi là gì?”

Bộ dáng tức giận của cô, trong mắt Bùi Chính Thành, cảm giác vô cùng xinh đẹp.

Vì vừa rồi cô giãy dụa ngồi dậy, nên một bên cầu vai của bộ lễ phục tinh tế đã tuột xuống, cô đang ngồi quỳ trên giường, bộ lễ phục chiết eo tôn lên vòng eo thon thả, đôi mắt to sáng ngời của cô đang lườm anh.

Cô không xinh đẹp bằng bất cứ người phụ nữ nào mà anh đã hẹn hò trước đó, nhưng lại hấp dẫn người khác hơn bất cứ ai trong số họ.

Anh cảm thấy yết hầu có chút căng lên, đưa tay muốn kéo cà vạt, lại nhớ đã sớm tháo cà vạt trói cô lại rồi.

An Hạ thấy Bùi Chính Thành hồi lâu không nói gì, liền lê chầm chậm tới ngồi ở bên giường, đưa chân đá anh.

Chân vừa vươn ra, cũng không kịp thu lại.

Ánh mặt Bùi Chính Thành thâm trầm, bàn tay to lớn vuốt bắp chân cô, giọng nói hơi khàn: “Có phải đàn ông hay không, them thử một chút thì biết!”

An Hạ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng dị thường của anh, cô có chút sợ hãi mở miệng: "Anh... anh đi ra ngoài, em muốn đi ngủ!"

Bùi Chính Thành đương nhiên sẽ không nghe cô.

Một tay anh chống bên cạnh người cô, nhìn từ trên xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô: “Đã sớm nghĩ đến việc ức hiếp em!”

An Hạ bị sự nóng bỏng trong đôi mắt anh hù dọa, rụt rụt thân thể, hai hàng lông mi giống như rẻ quạt run lên một cái, trông vô cùng căng thẳng.

Bình thường cô luôn mang bộ dáng giương nanh múa vuốt, lúc này nhìn vừa hoảng sợ vừa căng thẳng giống như một cô gái nhỏ đang bị dạy dỗ, điều này khiến cho trái tim Bùi Chính Thành nâng lên một chút cảm giác thỏa mãn kỳ dị.

Anh cúi đầu, hôn một cái vào trán của cô, vô cùng dịu dàng.

Lại thuận theo cái trán một đường hôn xuống dưới.

Đến khi bờ môi An Hạ chặn lại, cô mới kịp phản ứng muốn giãy dụa, nhưng kết quả lại bị Bùi Chính Thành đẩy lên giường, gắt gao áp chế.

An Hạ cắn anh một ngụm giống như trút giận, Bùi Chính Thành Thành cười khẽ một tiếng, lại vẫn dán chặt vào đôi môi của cô, mơ hồ nói: "Em cứ việc cắn, ngày mai để bọn họ nhìn thấy miệng anh bị phá hỏng, em đoán xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”

An Hạ hơi cứng ngắc lại, Bùi Chính Thành nhân cơ hội này đưa tay mò tới sau lưng kéo váy cô ra.

An Hạ xấu hổ giận dữ không chịu nổi, hai tay lại không thể hoạt động, chỉ có thể mắng anh: "Anh thả em ra! Tên khốn kiếp Bùi Chính Thành."

Bùi Chính Thành đâu còn nghe được cô đang nói gì, chỉ mê muội hôn cô từng chút một.

An Hạ chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác tê dại từ đáy lòng lan tràn ra, hoàn toàn ức chế không chịu nổi.

Bùi Chính Thành lớn lên trong hoàn cảnh quá phức tạp, đã sớm ăn mặn, sớm đã biết quá rõ chuyện nam nữ.

Nhưng anh biết, An Hạ không giống anh, cô rất sạch sẽ.

Từ tâm hồn đến thân thể, cô đều rất sạch sẽ.

Trước đó đã có rất nhiều lần, cho dù anh rất muốn, nhưng lại không nỡ.

Nhưng đêm nay, anh thực sự không nhịn được, cũng không muốn nhịn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 261 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status