Ông xã thần bí

Chương 754





CHƯƠNG 754: KHÔNG PHẢI CÙNG MỘT MẸ

An Hạ cười, nói: “Ông ấy có thể làm khó em thế nào chứ, chẳng qua là nói em không xứng với anh, không cho em gả vào nhà họ Bùi mà thôi, ông ấy cũng đâu có làm gì em.”

Thanh âm của Bùi Chính Thành có chút nghiến răng nghiến lợi: “Em cho rằng anh sẽ khen em lạc quan sao?”

An Hạ cười trộm, an ủi anh: “Được rồi, chuyện này không thể gấp được, dù sao người nhà anh cũng không thể tự nhiên mà thích em ngay được a, em gọi điện thoại cho anh là có chuyện khác, anh hai của anh…không đánh phụ nữ chứ?”

Thanh âm của Bùi Chính Thành lập tức chùng xuống: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Bây giờ anh về ngay.”

Anh nói xong, bên đầu dây bên kia yên lặng một hồi, An Hạ có nghe thấy anh và người khác đang nói chuyện, thanh âm rất nhỏ, cô không nghe rõ anh nói những gì.

Sau đó, anh lại nói với điện thoại: “Anh sẽ lập tức về ngay, em không sao chứ?”

“Em không sao.” Cũng không biết anh lo lắng như vậy, rốt cuộc là lo lắng cho cô, hay là lo lắng Thư Nhã Niệm đây.

Nghe thấy lời của Thư Nhã Niệm, cô mới biết Thư Nhã Niệm và Bùi Chính Thành còn có một đoạn quá khứ kia nữa.

Cô ta còn cứu qua mạng của Bùi Chính Thành.



Bùi Chính Thành về rất nhanh.

An Hạ dựa trên ghế sofa, một ván game còn chưa chơi xong thì Bùi Chính Thành đã đẩy cửa đi vào.

Anh trực tiếp chạy đến trước mặt An Hạ, đỡ lấy vai cô, tỉ mỉ đánh giá xem xét, phát hiện cô đích thực là không sao, lúc này mới thở phào.

An Hạ lập tức lên tiếng: “Khoan nói chuyện đã, đừng làm phiền em chơi game, nếu không em sẽ thua mất.”

Bùi Chính Thành bất mãn mà xoa xoa đầu cô, khiến đầu tóc cô rối bù xù: “Game còn quan trọng hơn anh nữa!”

Hai tay An Hạ đều đang cầm lấy điện thoại chơi game, không có thời gian quan tâm anh, nên dỗ dành: “Anh quan trọng, anh quan trọng nhất.”

Tuy biết An Hạ chỉ là tuỳ tiện nói để dỗ dành anh, nhưng Bùi Chính Thành vẫn rất vui.

Anh lại nhẫn nại, dùng tay của mình giúp An Hạ chải tóc một chút.

Đợi đến khi anh sửa lại tóc cho An Hạ xong, cô cũng đánh xong ván game rồi.

Bùi Chính Thành cầm lấy điện thoại của cô bỏ qua một bên: “Nói đi, anh hai của anh thế nào? Anh ta nói gì với em rồi?”

“Chị dâu hai của anh nói những lời không hay lắm, anh ta có thể là tức giận rồi, em thấy sắc mặt anh ta rất khó coi.” An Hạ nói tới đây, thì khẽ nhíu mày.

Nghe vậy, cả người Bùi Chính Thành thả lỏng dựa ra sau, cánh tay dài vươn ra, ôm An Hạ vào lòng, hôn một cái rồi mới nói: “Có chuyện này mà cũng gọi điện thoại kêu anh về nữa, người ta là vợ chồng, bọn họ thế nào liên quan gì đến chúng ta chứ?”

An Hạ vươn tay chơi với cúc áo trên cổ anh, ung dung thản nhiên nói: “Anh muốn biết chị dâu hai đã nói gì mà khiến anh hai tức giận không?”

Cơ thể Bùi Chính Thành cứng đờ một hồi, sau đó cất giọng nói với ngữ khí dửng dưng: “Cái này có gì hay ho mà nói, bình thường nguyên nhân em chọc anh giận cũng nhiều lắm.”

An Hạ cảm nhận được sự tránh né trong ngữ khí của Bùi Chính Thành, cô nở nụ cười ôn nhu với anh, ngẩng đầu lên hôn cằm của anh.

Bùi Chính Thành cúi đầu định bắt lấy cô và đáp lại nụ hôn, nhưng kết quả là bị An Hạ giơ một ngón tay ra đặt lên môi anh, ngăn cản anh hôn cô.

Sắc mặt Bùi Chính Thành lộ vẻ không hiểu, An Hạ nhẹ giọng nói: “Thư Nhã Niệm, cô ta nói, anh ngay cả cô ta cũng không lấy, sẽ lấy em chắc?”

Lời của cô vừa dứt, thần sắc trên mặt Bùi Chính Thành không giữ được nữa.

“Hạ Hạ, em…”

An Hạ đứng dậy khỏi vòng tay của anh, vuốt thẳng quần áo trên người, thanh âm bình tĩnh: “Cô ta nói lời này bị Bùi Diệp Kỳ nghe thấy rồi, anh bây giờ tốt nhất là đi xem bọn họ có làm sao không đi.”

Cô nói xong thì ngồi qua một bên, cầm lấy điện thoại tiếp tục chơi game.

Những lời mà trước đó cô nới với ông cụ Bùi, thật sự không chỉ là nói suông mà thôi.

Trong nhà chỉ có mình đứa con gái là cô, trước khi ba kết hôn thực ra không phải tài giỏi gì, sau khi kết hôn có con gái, mới bắt đầu nỗ lực kiếm tiền, theo lời của ông, chính là không thể để con gái chịu khổ.

Cô ở nhà hoàn toàn là được sủng đến tận trời.

Cô tuy đã nói với ba mẹ là có bạn trai rồi, nhưng không dám nhắc kỹ với bọn họ về Bùi Chính Thành.

Một khi biết đến tên của Bùi Chính Thành, người ba yêu con gái như sinh mệnh của cô chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để điều tra chuyện của Bùi Chính Thành.

Đến lúc đó, những chuyện cũ màu hồng trước đây của Bùi Chính Thành, chắc chắn sẽ không giấu được.

Ba mẹ cô thật sự sẽ chê Bùi Chính Thành.

Cô thật sự là không thể hiểu ba mẹ mình hơn được nữa.

An Hạ còn chưa chơi xong ván game, thì nghe thấy thanh âm của Bùi Chính Thành vang lên ở bên ngoài.

“Thím Lưu, gọi điện thoại cho bác sĩ đi.”

An Hạ vừa nghe câu này thì không màng đến chơi game nữa, tắt điện thoại đi, đứng dậy đi ra ngoài.

Bùi Chính Thành thấy cô ra ngoài, thì đi tới chỗ cô, khuôn mặt căng cứng khẽ dịu lại: “Em an tâm ở trong phòng, không cần quan tâm những chuyện khác.”

An Hạ gật đầu, hỏi: “Sao thế, ai bị thương rồi?”

“Bùi Diệp Kỳ bị thương rồi, anh đi xem thử trước, rất nhanh sẽ về thôi, mau vào trong đi.” Bùi Chính Thành không có thời gian giải thích gì với cô, đẩy cô đi vào phòng.

An Hạ chỉ đành về phòng.

Bên ngoài ồn ào một hồi, rất nhanh lại yên tĩnh lại.

An Hạ nhìn xuống từ cửa sổ, nhìn thấy hai chiếc xe hơi lái đi.

Không lẽ bị thương rất nghiêm trọng sao?

Có chút không khớp với tưởng tượng của cô, cô tưởng Bùi Diệp Kỳ sẽ đánh Thư Nhã Niệm, không ngờ người bị thương vậy mà lại là Bùi Diệp Kỳ.



Bùi Chính Thành nói sẽ về nhanh thôi, nhưng lúc anh về, đã là buổi tối rồi.

Nhà họ Bùi ngoại trừ cô, thì chỉ có thím Lưu.

Thím Lưu làm đồ ăn tối cho cô xong thì luôn trông ngóng ở cửa.

An Hạ một mình cũng không có khẩu vị gì, tuỳ tiện ăn một chút, rồi cũng đi tới cửa, bên ngoài vẫn không có bóng ảnh của Bùi Chính Thành.

Cô khuyên thím Lưu: “Thím Lưu, thím đi ngồi chút xíu đi, đi qua đi lại như vậy không mệt sao?”

“Haiz, cậu hai bị thương nghiêm trọng như vậy, nghe nói còn hôn mê bất tỉnh nữa, đứa trẻ đó tính cách có chút cực đoan, nhưng tâm địa không xấu…Tôi trước đây a, đích thực cũng có chút thành kiến với cậu ấy…”

Thím lưu nói đến đây, giống như là ý thức được mình nói sai cái gì rồi, lập tức im miệng.

An Hạ đắn đo một hồi, thử thăm dò mà hỏi: “Cháu cảm thấy, Chính Thành hình như có tình cảm sâu hơn với anh cả một chút thì phải?”

Thím Lưu do dự một lát, cảm thán nói: “Đó là đương nhiên, cậu ba và cậu cả là anh em cùng mẹ, cậu hai và bọn họ không phải cùng một mẹ.”

An Hạ trầm ngâm nói: “Thì ra là vậy.”

Chả trách, tình cảm của Bùi Dục Ngôn và Bùi Chính Thành tốt hơn một chút, hơn nữa Bùi Diệp Kỳ và Bùi Dục Ngôn cũng không giống nhau lắm.

Như vậy, có rất nhiều chuyện có thể giải thích rồi.

Không còn nghi vấn gì nữa, trong ba anh em nhà họ Bùi, Bùi Dục Ngôn được nuôi dưỡng như một người thừa kế, anh ta nhất định là do vợ của Bùi Minh Húc sinh ra.

Bùi Dục Ngôn và Bùi Chính Thành là cùng một mẹ, mà Bùi Diệp Kỳ lại lớn hơn Bùi Chính Thành, cũng chính là nói, Bùi Minh Húc lăng nhăng trong hôn nhân?

Nhìn không ra a, người nghiêm cẩn như vậy mà cũng lừa dối, ngoại tình nữa.

Mà bây giờ nhà họ Bùi vốn không có nữ chủ nhân, chuyện xảy ra trong đó, An Hạ đương nhiên tò mò, nhưng cô biết, thím Lưu sẽ không nói cho cô nghe đâu.

Dù sao, đây chắc cũng được coi là một bí mật của nhà họ Bùi.

An Hạ đang xuất thần thì bên ngoài cửa vang lên tiếng xe hơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 261 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status