Ông xã thần bí

Chương 820





CHƯƠNG 820: MỘT LIỀU THUỐC KÍCH THÍCH

Lục Thanh Du mất ngủ.

Sáng ngày hôm sau, lúc cô thức dậy nhìn đôi mắt thâm quầng của mình ở trong gương, trong lòng thở dài. Sau này chắc chắn phải trốn Bùi Dục Ngôn, nếu không thì cô gặp anh một lần thì lại mất ngủ một lần, cô có muốn sống nữa hay không vậy?

Nhưng mà lúc cô đi ra khỏi nhà, lúc ngang qua nhà họ Bùi, cô vẫn nhịn không được mà nhìn thoáng qua ở bên trong, muốn nhìn thử xem có thể nhìn thấy Bùi Dục Ngôn không.

Trong sân trống trơn, cũng không có bóng dáng của Bùi Dục Ngôn.

Nhiệm vụ lần này của anh có độ khó khăn tương đối lớn, nghĩ tới sau khi anh trở về hẵng có thời gian nghỉ rất nhiều, bình thường mệt mỏi như vậy, bây giờ anh vẫn còn đang ngủ cũng không chừng.

Suy nghĩ này vừa mới kết thúc, sau lưng liền vang lên âm thanh quen thuộc.

"Nhìn cái gì vậy?"

Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Bùi Dục Ngôn mặc bộ quần áo thể thao đơn giản, tay của Bùi Dục Ngôn đút ở trong túi quần, mặt không đổi sắc mà nhìn cô.

Bất thình lình nhìn thấy Bùi Dục Ngôn xuất hiện ở trước mặt của mình, cô bị giật mình lùi về phía sau một bước dài, hơi xấu hổ mở miệng nói: "Anh, sao anh lại ở đây vậy?"

Nghĩ lại Bùi Dục Ngôn đã sinh hoạt trong bộ đội quen rồi, làm sao có thói quen ngủ nướng chứ.

Bùi Dục Ngôn cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà là hỏi ngược lại: "Em đi làm à?"

"Vâng." Lục Thanh Du nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt di chuyển vài vòng ở trên mặt của anh, rất nhanh liền thu hồi lại.

Tối ngày hôm qua Bùi Dục Ngôn ngủ không ngon, thấy cô gái nhỏ đột nhiên lại muốn xa lánh anh, anh còn không biết nguyên nhân, có nghĩ như thế nào thì trong lòng cũng cảm thấy ngột ngạt, cho nên trời vừa sáng thì đã thức dậy.

"Anh đưa em đi." Bùi Dục Ngôn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cũng không cho cô thời gian từ chối, nói: "Chờ anh, anh đi lấy xe."

Anh chính là người như vậy, bá đạo mà lại có phần độc đoán.

Lục Thanh Du đành phải đứng tại chỗ chờ anh, cũng không trôi qua bao lâu anh liền đi ra.

Trong xe yên tĩnh cực kỳ, hai người bọn họ đều không chủ động mở miệng nói chuyện.

Mặc dù là Bùi Dục Ngôn không nói chuyện, nhưng mà anh vẫn luôn để ý đến từng cử chỉ của cô, cũng không còn hoạt bát nói nhiều giống như trước kia, anh hơi không quen, thế là liền chủ động tìm đề tài mà nói.

"Làm việc ở công ty của Diệp Kỳ đã quen thuộc chưa?"

"Rất tốt, anh hai chăm sóc cho em rất tốt."

"Ừ."

Chủ đề này đến đây là kết thúc, trong xe yên tĩnh mà lại có chút kỳ quái không nói thành lời.

Thật vất vả mới đến dưới lầu công ty, Lục Thanh Du nói một tiếng "Hẹn gặp lại", liền đi xuống giống như là chạy.

Bùi Dục Ngôn ngồi ở trong xe nhìn bóng dáng của cô biến mất ở cửa công ty, trong lòng của anh càng buồn bực hơn.

Anh lấy ra một điếu thuốc, hút được hai hơi rồi lại bóp tắt, lái xe về nhà.

Lúc anh về nhà thì gặp Bùi Diệp Kỳ ở cửa ra vào, anh ta vừa trở về từ bên ngoài.

Hôm qua hai người bọn họ trở về thì tách nhau ra ở sân bay, anh đã làm xong nhiệm vụ trở về, đương nhiên phải đến bộ đội, khi anh về đến nhà thì mới phát hiện Bùi Diệp Kỳ cũng chưa về nhà.

Bởi vì chuyện lần này, tình cảm của hai anh em cũng đã kéo gần lại một chút.

Bùi Dục Ngôn làm anh cả, vẫn quyết định quan tâm em trai một chút.

Anh mở miệng hỏi Bùi Diệp Kỳ: "Hôm qua em đi đâu vậy?"

"Có đi đâu đâu, cũng chỉ đến chung cư trong thành phố thôi." Lúc nói câu này, biểu cảm của Bùi Diệp Kỳ lại trông dịu dàng khác thường, Bùi Dục Ngôn nhìn thấy được mà hơi nhíu mày.

Anh nhớ đến Lục Thanh Du, lại mở miệng hỏi Bùi Diệp Kỳ: "Hôm đó em đưa Thanh Du đến sân bay, em ấy có chỗ nào lạ thường không?"

Bùi Diệp Kỳ trầm ngâm một chút rồi mới lắc đầu nói: "Không có."

Anh ta thấy mặc dù là Lục Thanh Du hơi khác thường, cho dù là anh ta có nói thì người anh cả này chắc chắn cũng sẽ không hiểu.

Nghe vậy, Bùi Dục Ngôn nhẹ nhàng gật đầu rồi đi lên lầu.

Cả ngày hôm nay, Bùi Dục Ngôn làm gì ở trong nhà cũng cảm thấy là lạ.

Thật vất vả mới đến buổi trưa, anh suy nghĩ hôm nay Lục Thanh Du không lái xe đi làm, cho nên anh có suy nghĩ muốn đi đón cô tan làm.

Nhưng mà chờ đến lúc anh gọi điện thoại cho Lục Thanh Du, lại không nghĩ rằng trực tiếp bị từ chối.

"Anh cả, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, tan làm em còn có việc, anh không cần phải đến đón em đâu. Thật sự xin lỗi nha, em còn có việc phải làm, cúp máy trước đây."

Nghe cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia nói một tràng lời nói từ chối anh, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt của anh cũng có chút khó coi.

Mặt mày của anh đen thui, sắp đến giờ Lục Thanh Du tan việc, anh vẫn lái xe đến công ty dự định đón cô tan làm.

Nhưng mà chờ đến lúc anh đến công ty, hình như là Lục Thanh Du đã tính toán thời gian mà rời khỏi công ty trước rồi.

Anh lại gọi điện thoại cho Lục Thanh Du, Lục Thanh Du không bắt máy, anh hùng hổ đi đến phòng làm việc của Bùi Diệp Kỳ.

Bùi Diệp Kỳ cũng đang định tan việc về nhà, nâng mắt lên liền nhìn thấy Bùi Dục Ngôn đá cửa đi vào với gương mặt tối sầm, anh ta bỏ tài liệu ở trong tay xuống, kinh ngạc nhìn về phía Bùi Dục Ngôn: "Sao vậy?"

"Thanh Du đâu rồi?" Gương mặt của Bùi Dục Ngôn không thay đổi mà hỏi anh ta.

Bùi Diệp Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Hình như là em ấy đi với Tịch Nhất rồi?"

"Ai chứ?" Bùi Dục Ngôn nhíu mày, không tin lắm.

"Tịch Nhất đó, lúc nãy thư ký của em nhìn thấy anh ta đến đây để đón Thanh Du." Anh ta thật sự không có nói dối, lúc nãy anh ta đã kêu thư ký mua chút đồ để một lát tan việc mang về nhà, thư kí vừa vặn nhìn thấy một màn này.

"Bọn họ đã đi đâu vậy?"

Bùi Diệp Kỳ phất tay: "Làm sao em biết được chứ?"

Bùi Dục Ngôn xoay người lại rời đi, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo người sống chớ đến gần.

Bùi Diệp Kỳ tiến lên phía trước một bước, nhanh tay nhanh mắt ngăn cản Bùi Dục Ngôn lại, hỏi anh: "Anh muốn đi làm cái gì?"

Trên mặt của Bùi Dục Ngôn mang theo vẻ giận dữ nhìn anh ta, giọng nói lạnh như băng: "Đương nhiên là bắt cô nhóc Lục Thanh Du kia trở về rồi, tuổi còn nhỏ mà lại lêu lổng với đàn ông thì ra thể thống gì!"

Bùi Diệp Kỳ có chút dở khóc dở cười, người ta trẻ tuổi nói chuyện yêu đương, tới chỗ Bùi Dục Ngôn sao lại trở thành lêu lổng rồi?

"Anh cả, anh tỉnh táo một chút nghe em nói đi. Thanh Du đã không phải là trẻ con nữa rồi, em ấy cũng đã hai mươi mốt tuổi, chính là độ tuổi nên nói chuyện yêu đương, cho dù hiện tại muốn kết hôn thì cũng đã đến độ tuổi hợp pháp. Bây giờ em ấy cũng chỉ hẹn hò với đàn ông mà thôi, cho dù là chú Lục với dì Lục cũng sẽ không quản thúc em ấy nhiều như vậy."

Bùi Diệp Kỳ hiếm khi có kiên nhẫn mở miệng nói đạo lý với Bùi Dục Ngôn, nhưng mà Bùi Dục Ngôn rõ ràng không muốn nghe cái này.

Anh lạnh lùng nhìn Bùi Diệp Kỳ một chút: "Cho dù em ấy muốn yêu đương, tại sao em ấy lại phải lạnh nhạt với anh? Hơn nữa, thằng nhóc thối Tịch Nhất kia căn bản cũng không thích hợp với em ấy."

Đúng vậy, chẳng qua là anh cảm thấy Tịch Nhất không thích hợp với Lục Thanh Du mà thôi, anh cũng không có ý gì khác.

"Anh cả, anh thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy. Thanh Du vẫn luôn thích anh, chúng ta đều cho rằng em ấy chỉ là con nít làm xằng làm bậy nên không có ai để ở trong lòng, nhưng mà anh nhìn thử một chút xem, bây giờ em ấy cũng đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Ở trong trường có nhiều bạn nam cùng tuổi ưu tú như thế nhưng mà em ấy quả thật cũng không coi trọng ai, bây giờ em mới bắt đầu lạnh nhạt với anh, bắt đầu hẹn hò với Tịch Nhất, chẳng qua cũng là bởi vì em ấy đã từ bỏ anh mà thôi."

Vẻ mặt của Bùi Dục Ngôn hơi thay đổi: "Có ý gì chứ?"

Bùi Diệp Kỳ cũng không để ý mà tăng thêm một liều thuốc kích thích cho anh: "Thanh Du, em ấy đã quyết định không thích anh nữa rồi, cho nên mới muốn xa lánh anh, em ấy đã chuẩn bị chấp nhận người đàn ông khác, yêu đương, kết hôn, lên giường, sinh con, sống chung với người đàn ông khác hết một đời."



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 261 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status