Ông xã thần bí

Chương 89: Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi



Trần Minh Tân nhíu mày, lặp lại một câu: “Đàn ông?”

Nam Sơn nhìn sắc mặt âm trầm của ông chủ nhà mình, kiên trì đáp: “Vâng.”

Trần Minh Tân nguy hiểm híp đôi mắt lại, không cần nghĩ nhiều cũng biết người đàn ông đó chắc chắn là Lục Thời Sơ không thể nghi ngờ.

Uống cà phê thôi không đủ còn phải cùng nhau đi ăn cơm?

Nhưng lúc này trong đầu Bùi Chính Thành lại có chút không tinh tế, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải Lục Thời Sơ không?”

Nam Sơn ném cho anh ta một ánh mắt nghi hoặc, anh không có chút ấn tượng nào với cái tên này.

“Chính là bác sĩ Lục trước đây khám bệnh cho Minh Tân đó.” Bùi Chính Thành nhíu mày, chê trí nhớ anh ta không tốt.

“Bác sĩ Lục đó với...”

Nam Sơn còn chưa nói xong, Trần Minh Tân đã đứng dậy bước lớn ra ngoài.

Bùi Chính Thành thấy Trần Minh Tân ra ngoài, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Đi, bắt kẻ thông dâm.”

“...” Nam Sơn nhếch khóe miệng, xoay người ra ngoài.

...

Lục Thời Sơ đẩy thực đơn tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt?”

Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao ạ?”

“Nghĩ gì mà xuất thần vậy, gọi em mấy lần cũng không phản ứng, không phải là xót tiền bữa ăn này đấy chứ!” Lục Thời Sơ pha trò cho cô cười.

“Không... không có gì.” Tô Ánh Nguyệt nhận thực đơn, tùy tiện gọi hai món, chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ vào.

Kết quả cô còn chưa nói gì, cánh cửa phòng bao đã bị mở ra.

Người đi vào không phải nhân viên phục vụ mà là Trần Minh Tân cô vừa nhìn thấy khi nãy.

Nam Sơn không đi vào, Bùi Chính Thành theo sau Trần Minh Tân, hai người cùng nhau đi vào.

Tô Ánh Nguyệt thấy người đi vào là Trần Minh Tân, sắc mặt trong chớp mắt liền thay đổi, bàn tay giấu dưới bàn ăn cũng dần nắm chặt lại.

Trần Minh Tân thu lại lãnh ý trên mặt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, một tay tự nhiên đặt lên ghế cô, lại nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, trên mặt tràn ngập ý cười: “Mời bác sĩ Lục ăn cơm cũng không gọi tôi? Hôm qua bác sĩ Lục còn giúp em kiểm tra, chúng ta nên cảm ơn anh ấy thật đàng hoàng.”

Vốn dĩ anh cười lên rất đẹp, huống hồ lúc này lại còn cố ý cười ôn nhu với cô như vậy, như thể băng tan ấm áp mê hoặc người ta.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến một màn nhìn thấy trước đó, đáp lại anh một nụ cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng, hơi nghiêng người về phía trước, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được: “Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Trần Minh Tân ngưng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, hơi lùi lại, âm lượng lớn hơn một chút: “Được, biết em và bác sĩ Lục đã lâu không gặp, sốt ruột muốn ôn lại kỷ niệm xưa.”

Nói xong, cũng không quan tâm Tô Ánh Nguyệt có phản ứng thế nào, quay đầu nhìn Lục Thời Sơ: “Chuyện hôm qua còn phải cảm ơn bác sĩ Lục nhiều, nếu như là người khác tôi còn không yên tâm.”

Lục Thời Sơ cười, lời nói rất chính trực: “Ngài Trần khách khí rồi.”

Anh ta nhìn ra được, từ sau khi Trần Minh Tân bước vào, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt liền không đúng lắm nhưng cô không nói nên anh ta cũng không nói gì nhiều.

Không khí có chút kỳ lạ.

Tô Ánh Nguyệt dịch ghế sang muốn cách Trần Minh Tân xa một chút.

Cô không biết vì sao đột nhiên Trần Minh Tân lại vào đây nhưng bây giờ cô không chịu được sự đụng chạm của anh.

Cô vừa dịch sang một chút, Trần Minh Tân cũng dịch lại gần cô.

Lục Thời Sơ và Bùi Chính Thành đều quay đầu nhìn cô, cô chỉ lên tiếng giải thích: “Ngồi đây ổn hơn, nếu không có hơi chật.”

Trần Minh Tân cười như không cười liếc nhìn cô, đôi chân dài giấu dưới bàn đá Bùi Chính Thành mọt cái.

Bùi Chính Thành phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn anh nhưng lại phát hiện Trần Minh Tân bày ra vẻ mặt không có chuyện gì liền lập tức hiểu ra ý của anh.

Anh ta hắng giọng hỏi Lục Thời Sơ: “Năm đó may mà có bác sĩ Lục cứu Minh Tân, chỉ là không ngờ bác sĩ Lục lại là người quen cũ của chị dâu.”

Hai chữ “chị dâu” Bùi Chính Thành cắn răng nói rất nặng nề, sắc mặt Lục Thời Sơ hơi ngớ ra.

Nhắc đến chuyện cứu Trần Minh Tân lần trước, mặt Lục Thời Sơ có vẻ cảm khái: “Chỉ là một cái nhấc tay giúp đỡ thôi mà, chủ yếu là do ý chí muốn sống của ngài Trần quá kinh người.”

Năm đó Trần Minh Tân ở nước ngoài gặp phải bạo loạn, bị trúng đạn, đúng lúc gặp được Lục Thời Sơ đến làm tình nguyện viên, không thoa thuốc tê liền phẫu thuật cho anh.

Vì chuyện này, Lục Thời Sơ mới quen Trần Minh Tân.

Bùi Chính Thành xoa cằm, lại hỏi: “Không ngờ bác sĩ Lục cũng là người của thành phố Vân Châu, anh và chị dâu quen nhau thế nào vậy?”

Cách hỏi uyển chuyển, Lục Thời Sơ không trả lời vậy anh ta chỉ có thể hỏi thẳng.

Lục Thời Sơ nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái rồi nói: “Chúng tôi là hàng xóm lúc nhỏ.”

Bùi Chính Cảnh vừa nghe câu này, ý vị thâm trường nhìn Trần Minh Tân, người ta là hàng xóm nha, thanh mai trúc mã đó, hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm sâu đậm!

Trần Minh Tân rất rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt trầm xuống như đang nghĩ gì đó, nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sơ: “Bạn của Nguyệt Nguyệt không nhiều, nếu như bác sĩ Lục đã về nước, không có chuyện gì thì qua lại nhiều chút.”

Lục Thời Sơ không ngờ Trần Minh Tân lại nói vậy, vừa nãy khi Trần Minh Tân đi vào, sắc mặt rõ ràng rất khó coi, sao đột nhiên thái độ lại thay đổi lớn như thế?

Mặc dù nhìn ra sắc mặt Trần Minh Tân trước và sau khi thay đổi nhưng Lục Thời Sơ lại không thể hiện ra, anh ta nhìn thẳng vào mắt Trần Minh Tân, hai người ngầm hiểu tuyên bố trong lòng.

“Đó là điều đương nhiên.”

...

Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí không sao nói rõ được.

Ăn cơm xong, Tô Ánh Nguyệt đi thanh toán.

Nhân viên thu ngân nói với cô: “Cô à, hóa đơn phòng cô đã có người thanh toán rồi ạ.”

“Vậy thanh toán lần nữa đi.”

Khi Trần Minh Tân đi vào cô đã biết chắc chắn anh sẽ không để cô trả tiền, nhưng chuyện này liên quan gì đến cô?

Cô muốn trả thì cô vẫn sẽ trả thôi.

Tô Ánh Nguyệt cầm một xấp tiền trực tiếp đặt lên bàn thu ngân, cũng không quan tâm cô gái ở quầy thu gọi cô thế nào, xoay người lập tức đi về phòng bao.

Trong phòng bao.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt ra ngoài, ba người đàn ông ngồi ở đó, toàn bộ đều dựa vào một mình Bùi Chính Thành điều tiết không khí.

Lục Thời Sơ thấy Tô Ánh Nguyệt đi vào, lập tức đứng dậy nói: “Thời gian không sớm nữa, tôi về trước đây, liên lạc sau.”

Trong suốt quá trình ăn cơm, Tô Ánh Nguyệt một ánh mắt cũng không nhìn Trần Minh Tân, hiển nhiên giữa hai người có chuyện gì đó cần giải quyết.

Anh ta là người thức thời liền chủ động rời đi.

Tô Ánh Nguyệt nghe anh ta nói phải đi cũng cầm túi lên: “Em tiễn anh.”

Lời từ chối Lục Thời Sơ còn chưa nói ra đã thấy Trần Minh Tân cũng đứng lên: “Tôi đi tiễn cùng em.”

“Không cần đâu, cũng không phải sau này không gặp nữa.” Lục Thời Sơ cười từ chối.

Bùi Chính Thành cũng lên tiếng: “Hay là để tôi tiễn bác sĩ Lục đi, dạo này sức khỏe tôi cũng có chút vấn đề, đúng lúc muốn nói chuyện với bác sĩ Lục.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Có bệnh gì không muốn để người khác thấy à mà phải nói chuyện riêng?”

Trước đó cô đã nhìn thấy rõ ràng Bùi Chính Thành cũng ôm một cô gái ngồi bên cạnh Trần Minh Tân, hai người đàn ông này không có ai tốt đẹp hết.

Bùi Chính Thành vừa nghe ngữ khí của cô liền nghe ra có gì đó không đúng, còn định nói gì đó nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Trần Minh Tân vẫn cùng Lục Thời Sơ ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 261 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status