Ông xã thần bí không thấy mặt

Chương 165: Hạnh phúc chính là…


Duy Nhất có thể nói bữa cơm tối này đặc biệt nhất rồi, hai vị đại tổng giám đốc tự mình xuống bếp, thay nhau ra trận, cô và Dung Tư Lam với Đóa Nhi ở trong sân chơi bóng bay.

“Duy Nhất, người kia là bạn trai em? Còn là ông xã? Hai người cãi nhau, em mới chuyển ra?” Dung Tư Lam hỏi.

Tâm sự tràn đầy trong lòng Duy Nhất, không biết nên nói như thế nào, “Tư Lam, em hỏi chị một chuyện. Nếu chị rất thích một người, có thể để ý đến ánh mắt người khác không?”

“Dĩ nhiên sẽ không! Yêu nhau là chuyện của hai người, có liên quan gì đến người khác?” Dung Tư Lam ôm Đóa Nhi nhặt bóng bay trên đất.

“Nhưng… Nếu như anh ấy không thể cưới chị thì sao?” Duy Nhất lo sợ nghi hoặc nâng quai hàm.

“Tại sao không thể cưới? Có bà xã? Duy Nhất, chẳng lẽ anh ta…?” Dung Tư Lam sợ hãi kêu lên.

“Suỵt -” Duy Nhất ra dấu bảo cô ấy nhỏ giọng một chút, “Không phải! Em chỉ muốn biết, hai người yêu nhau rốt cuộc quan tâm trái tim đối phương, hay quan trọng hình thức?”

Dung Tư Lam mê muội nhìn cô, “Chị không biết em nói cái gì, chỉ có điều, chị cảm thấy trái tim và hình thức đều rất quan trọng! Yêu nhau phải chắp tay, nếu không lấy cái gì chứng minh tấm lòng của anh ta?”

Cảm xúc của Duy Nhất xuống thấp, “Đốp” một tiếng, bóng bay nổ tung…

Đảo mắt, Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác đã bưng thức ăn lên, kêu ba người phụ nữ lớn nhỏ, “Có thể dọn cơm!”

Duy Nhất không muốn phá hư không khí, lên tinh thần ngồi cạnh bàn ăn.

Doãn Tiêu Trác lấy ra hai ly rượu, đưa một ly cho Lãnh Ngạn, “Đã lâu chúng ta không uống rượu? Hôm nay không say không dừng!”

Lãnh Ngạn trả lại ly, cười nói, “Tôi đã kiêng rượu!”

Doãn Tiêu Trác giảo hoạt nhìn Duy Nhất, “À hiểu? Chị dâu có cách dạy dỗ!”

“Em không quan tâm đến anh ấy! Thích uống hay không, không liên quan đến em!” Duy Nhất trợn mắt nhìn Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn không e dè mà đưa tay vòng lấy eo cô, “Hưởng ứng kế hoạch của bà xã, vì sinh bé cưng chất lượng tốt, cai thuốc kiêng rượu, cai tất cả các thói quen không tốt!”

“Em nói sinh bé cưng với anh khi nào?” Trong lòng Duy Nhất có lưu lại bóng ma lúc vừa rồi nói chuyện với Dung Tư Lam, giọng nói hơi hấp tấp, vừa nói ra khỏi miệng đã hối hận, sợ trong lòng Lãnh Ngạn không vui, vội vàng đổi lời nói, nhỏ giọng oán trách, “Nhiều người như vậy, còn có trẻ chưa thành niên, nói lung tung!”

Lúc đầu Lãnh Ngạn bị lời nói của cô ngơ ngẩn, bây giờ vừa nghe, tự giải thích là xấu hổ, cười cười, không hề để ý nữa.

Dung Tư Lam đoán được mấy phần, vội giảng hòa, “Nhiều món ngon như vậy, bày trên bàn không ăn rất lãng phí! Duy Nhất, chúng ta mau nếm thử tay nghề của hai người đàn ông này!”

“Mẹ, con thích ăn đùi gà của cha nhất!” Đóa Nhi chỉ vào đùi gà trong tô kêu lên.

Đùi gà của cha? Mọi người cười ha hả, không khí sinh động một lần nữa.

Sau bữa cơm chiều, không biết Lãnh Ngạn và Doãn Tử Nhiên ở trong phòng nói to nói nhỏ cái gì, lúc đi ra, Duy Nhất đã tắm xong, chuẩn bị lên tầng cao nhất đi ngủ.

Thấy Lãnh Ngạn đi ra, cô lau tóc còn ướt nói: “Nói xong rồi? Em đưa anh đi ra ngoài, phải về sớm một cút, lái xe quá muộn không an toàn! Đợi em, em sấy khô tóc trước.”

“Được!” Lãnh Ngạn nhìn cô cười, đi theo cô lên tầng cao nhất.

“Một chút là em xong rồi!” Duy Nhất dùng máy sấy tóc, quay đầu nói với Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn không nói gì, tiến lên cầm lấy máy sấy tóc trong tay cô, giúp cô sấy khô tóc.

Đêm mùa thu hơi lạnh lẽo, gió ấm thổi vào trong cổ, thật ấm áp, rất thoải mái.

Ngón tay Lãnh Ngạn luồn vào tóc cô, cảm giác này khiến cho cô say mê, cái này, chắc là cảm giác hạnh phúc đi, trước đây chỉ với người phụ nữ mình yêu thích, mới có thể giúp cô ấy trang điểm búi tóc.

Con người một khi cảm thấy ấm áp, rất dễ dàng mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, lại ngây ngất muốn ngủ.

Không biết qua bao lâu, gió nóng dừng lại, cô được một đôi tay bế lên. Hoảng hốt mở mắt, Lãnh Ngạn đã bế cô lên giường.

“Tóc sấy khô rồi sao? Vậy đi thôi!” Cô hoảng hốt ngồi dậy, lại lập tức bị Lãnh Ngạn kéo lại, cũng bị anh đè phía dưới.

“Anh không đi! Anh đang ở phía trên cô nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô.

Duy Nhất tránh né ánh mắt của anh, “Không được…”

“Không được nói không được!” Cô còn chưa nói hết đã bị anh trách móc, “Duy Nhất, em có biết em làm vậy rất tàn nhẫn không? Mỗi một lần trở lại bên cạnh anh, cho anh hy vọng, cho anh mơ ước, sau đó, mỗi một lần lại rời khỏi anh, để cho anh thích ứng với cuộc sống không có em, anh không chịu nổi lên lên xuống xuống như vậy! Một tuần lễ này, anh đều cố gắng làm theo lời em, nhưng không có em, vẫn cảm thấy không quen, cảm giác mất cái gì đó, tối ngủ cũng cảm thấy rất lạnh!”

“Nhưng mà em…”

“Anh biết trước mắt anh còn chưa thể cho em cái gì, có lẽ anh quá ích kỷ, nhưng anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh, muốn cùng em qua quãng thời gian hạnh phúc, hạnh phúc anh muốn rất đơn giản, lúc trời lạnh có người trùm chăn, như vậy là đủ rồi…”

Chỉ muốn lúc trời lạnh có người trùm chăn…

Duy Nhất chậm rãi cảm nhận những lời này, dần dần nước mắt tuôn rơi, con người khi còn sống, có bao nhiêu đêm lạnh, có bao nhiêu người có thể làm bạn đến cuối cùng? Tìm một người trùm chăn, ôm nhau một đời một thế, lời nói đơn giản thẳng thắn, chính là chân lý đến già đầu bạc, gắn bó với nhau….

Ai cũng không phải cô độc, không phải sao?

Tay ấm áp của anh lau nước mắt cho cô, “Duy Nhất, anh biết rõ em muốn cái gì, anh nói rồi sẽ không để cho em không danh không phận cả đời giống mẹ, anh sẽ làm được, tin tưởng anh!”

“Ngạn…” Mặt Duy Nhất dính lên ngực anh, nước mắt thấm ướt quần áo của anh.

Lãnh Ngạn thỏa mãn ôm chặt cô, “Hả? Anh buồn ngủ quá, đây là do em nuông chiều mà ra, vừa đến đây đã buồn ngủ, chỉ muốn ôm em ngủ, rất ấm áp, được không?”

Lát sau bên cạnh truyền đến tiếng hô hấp đều đặn, Duy Nhất cúi đầu nhìn, Lãnh Ngạn quả nhiên ngủ thiếp đi.

Ngủ yên ổn như đứa bé, cô không khỏi tràn đầy yêu thương, ôm chặt hông anh, vùi trong ngực anh, cảm nhận nhiệt độ của anh, cảm giác có người làm ấm chăn, thật tốt…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status