Phàm nhân tu tiên 2: Phàm nhân tu tiên chi tiên giới thiên

Chương 1319: Ngồi xuống luận đạo Thiện - Ác



Converter: herovinh

Dịch + Đề tự: Chưởng Thiên

Sáng nghe Đạo, tối ngậm cười chết

Thiện tại Tâm, Ác cũng trong lòng


***

Bên trong mật thất…

Hàn Lập mang thần sắc cực kỳ ngưng trọng, đang tự tay khắc họa từng đường từng nét hoa văn, trận đồ lên mặt đất, tái hiện pháp trận trảm Ác Thi mà hắn từng sử dụng trước đây.

Sau khi khắc họa xong toàn bộ hoa văn, Hàn Lập lại lấy ra một đống trận kỳ, trận bàn, bắt đầu tỉ mỉ bố trí.

Pháp trận trảm thi vốn dĩ cực kỳ phức tạp. Tuy đã có chút kinh nghiệm, nhưng Hàn lập vẫn phải bỏ ra trọn vẹn một ngày để sắp xếp hoàn mĩ hết thảy. Hiện giờ, trên mặt đất thình lình hiện ra một pháp trận với bố cục tương tự Âm Dương Song Ngư Đồ.

Bên trong pháp trận, vô số phù văn lớn chừng ngón cái không ngừng nhảy múa, tản phát trận trận tinh quang, biến không gian mật thất thành một mảnh tinh hải rực rỡ, xán lạn, cực kỳ đẹp mắt.

Hàn Lập quét mắt đánh giá khắp nơi một lượt, rồi khẽ gật đầu hài lòng. Sau đó, hắn phất tay xuất ra một bộ Địa Tiên Khôi Lỗi, đặt tại vị trí Âm Ngư của pháp trận Âm Dương, còn bản thân thì đả tọa tại Dương Ngư.

Hàn Lập hít sâu một hơi, thu liễm tâm thần, sau đó liền bấm niệm pháp quyết toàn lực thúc giục pháp trận.

Một màn sáng hình bán cầu liền ngưng thực hiện ra, đồng thời bao phủ lấy thân hình hắn và bộ Địa Tiên Khôi Lỗi. Trên bề mặt quang cầu, cổ thụ, hỏa diễm, hàn khí, lôi điện… đủ loại hình tượng thi nhau ngưng tụ thành vô số xiềng xích rồi lao bắn ra, cắm sâu vào các bộ vị khác nhau trên thân thể Địa Tiên Khôi Lỗi.

Sau khi hoàn tất hết thảy, Hàn Lập mới yên tâm nhắm mắt tĩnh tọa, tiến vào không gian thức hải.

Tình huống hiện tại hoàn toàn không giống với lần trảm Ác Thi trước đó. Bên trong thức hải của hắn yên tĩnh lạ thường. Ở phía trước là một gã Hàn Lập vận trường bào trắng muốt đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang tập trung suy tư điều gì.

"Tới rồi à?" Hàn Lập áo trắng chợt mở to mắt, khẽ liếc nhìn hắn bằng thần sắc điềm nhiên, bình thản, không mảy may hiển lộ chút địch ý.

"Ngươi ở đây chờ ta sao?" Hàn Lập hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không quên âm thầm áp súc lực lượng, bất động thanh sắc hỏi.

"Ngươi không cần đề phòng như vậy. Ta không phải Ác Thi, vẫn chưa có ý tứ động thủ với ngươi mà. Mời ngồi!" Hàn Lập áo trắng mỉm cười, giơ tay ngỏ ý mời.

Hư không đối diện hắn chợt động, rồi thình lình hiện ra một chiếc bồ đoàn và một bộ bàn trà. Trên mặt bàn đã có sẵn ấm trà cùng với hai chiếc chén.

Hàn Lập bất chợt hít vào một hơi, híp mắt quan sát. Những vật này đều do lực lượng thần thức ngưng tụ nên, thoạt nhìn chẳng khác đồ thật là bao.

Kỹ năng điều khiển thần thức bực này hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được. Vậy mà gã Thiện Thi trước mặt chỉ khẽ phất tay là thành.

"Ngươi có ý gì?" Tuy vậy, Hàn Lập vẫn thản nhiên ngồi xuống phía đối diện.

"Ta và ngươi như hai cây sinh từ một gốc. Việc Tam Thi tranh đoạt thân thể với Bản thể chính là thiên tính. Có điều, để quyết định xem ai có quyền chiếm cứ thân thể chưa hẳn đã cần đến tranh đấu." Hàn Lập áo trắng tự mình rót đầy hai chén trà, rồi đưa một chén đến trước mặt Hàn Lập. Còn hắn tự mình nâng chén trà còn lại lên môi và khẽ nhấp một ngụm.

"Chúng ta thân là tu sĩ, nếu không thông qua tranh đấu để luận kết quả, vậy thì lấy gì để quyết định đây?" Hàn Lập khẽ liếc chén trà đang lơ lửng trước mặt, lạnh lùng hỏi.

"Rất đơn giản, luận Đạo là được." Hàn Lập áo trắng bật cười.

"Luận Đạo?" Hàn Lập nhíu mày.

"Đúng vậy, ta muốn luận bàn Đạo Thiện - Ác với đạo hữu. Nếu như câu trả lời của đạo hữu có thể thoả mãn được ta, vậy thì tại hạ nguyện ý buông tha việc tranh đoạt khối thân thể này." Hàn Lập áo trắng từ tốn nói.

"A…" Nghe xong, Hàn Lập hơi nhướng mày.

"Đương nhiên, nếu như đáp án của đạo hữu không thể thoả mãn được ta, vậy thì chớ trách tại hạ xuất thủ cưỡng đoạt." Hàn Lập áo trắng thâm ý bồi thêm một câu.

"Vậy thì ngươi cứ thử xem." Lệ mang trong mắt Hàn Lập đại thịnh. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Nhất thời, một luồng lực lượng thần thức vô cùng cường đại lập tức bộc phát, khiến cho không gian phụ cận chấn động ầm âm. Dường như thiên địa nơi đây đang đồng thời phẫn nộ.

"Bịch" một tiếng. Chén trà trong tay Hàn Lập áo trắng liền vỡ vụn, hóa thành một đám khói tan đi nhanh chóng.

"Không hổ là ý thức của bản thể, cũng có chút năng lực." Hàn Lập áo trắng khẽ nhíu mày nhưng lập tức giãn ra ngay, tựa tiếu phi tiếu nhìn Hàn Lập.

Đang nói chuyện, lòng bàn tay hắn chợt lóe hào quang, tạo nên một chén trà mới tinh.

"Ngươi đã muốn luận Đạo, ta tất nhiên sẽ phụng bồi. Có gì muốn hỏi ngươi cứ việc nói đi. Hàn Lập mặt không biểu tình, nói. Đồng thời, khí thế kinh người quanh thân hắn nhanh chóng rút đi như thủy triều.

"Được! Xin hỏi các hạ, vì cớ gì mà người lại phân ra Thiện, Ác?" Hàn Lập áo trắng hỏi.

"Người vốn bất phân Thiện, Ác. Thứ được gọi là Thiện, Ác chẳng qua là lòng người." Hàn Lập bình thản đáp.

Trước đây, nếu như bắt hắn luận đàm Thiện - Ác, e rằng ngay cả nguyên cớ căn bản nhất hắn cũng không nói được. Nhưng Hàn Lập đã trải qua trăm năm nhập thế, chìm đắm trong nhân sinh tại tương ấp tiểu thành nọ. Đồng thời, trong lúc nhàn hạ, hắn cũng đã đọc qua không ít kinh thư điển tịch. Hai yếu tố này kết hợp lại đã khiến cho nhận thức, cảm ngộ của Hàn Lập đối với Thiện Ác của thế nhân tiến một bước dài.

"Tục ngữ có câu: Thiện hữu Thiện báo, Ác hữu Ác báo. Nhưng thực tế lại không như vậy. Trên đời có rất nhiều người làm việc thiện, thế nhưng gia cảnh lại nghèo rớt mồng tơi. Lại có kẻ làm nhiều việc ác, nhưng cả đời tiêu dao khoái hoạt. Đây là vì sao?" Hàn Lập áo trắng lại hỏi.

"Đạo hữu hỏi việc này khác nào kẻ bị tán cây che mắt, không thể nhìn thấy Thái Sơn. Thế nào là Thiện, thế nào là Ác không phải chỉ xem xét hời hợt bề ngoài là có thể phán đoán được. Chỉ cần đem lại lợi ích cho người khác, chỉ cần tốt cho hậu thế, thì dẫu có chửi mắng, có đánh người cũng vẫn là Thiện. Trái lại, nếu như chỉ vì đạt được mục đích cá nhân, thì dù có tỏ ra kính trọng, hòa ái bao nhiêu, cũng sẽ biến thành nịnh hót sáo rỗng, biến thành Ác. Một người tích đức hành thiện, dù nhất thời nghèo khó, nhưng hậu thế lại có thể phát đạt. Còn kẻ chỉ vì đầu cơ trục lợi, thì sinh thời dẫu có phú quý đến đâu, cũng chưa chắc đã có kết cục tốt." Hàn Lập trả lời một mạch, tựa như nước chảy mây trôi.

Hàn Lập áo trắng nghe xong sờ sờ cằm một lúc, lại lập tức truy vấn:

"Vậy thế nào là Thiện, thế nào là Ác?"

"Việc lợi mình, lợi người là Thiện. Việc hại mình, lợi người là Đại Thiện. Việc hại mình, hại người là Ác. Việc lợi mình, hại người là Đại Ác." Hàn Lập bình thản đáp.

"Cứ làm việc có lợi cho người khác thì có thể xưng là Thiện sao?" Hàn Lập áo trắng nhàn nhạt hỏi.

"Không thể! Cho dù có ý vì Thiện và không tiếp nhận hồi báo, nhưng một khi đã mang theo mục đích đi làm việc Thiện thì vĩnh viễn là giả nhân giả nghĩa. Giữ tâm trinh bạch mà hành Thiện, không cầu hồi báo mới là Chân Thiện." Hàn Lập lắc đầu.

"Một ông lão trượt chân ngã xuống nước. Một tiểu thương trẻ tuổi dọc đường đi qua liền cứu ông lão lên. Sau đó, ông lão lấy ra một thỏi bạc để tạ lễ, tiểu thương kia vui vẻ nhận lấy. Vậy hành động cứu người đó có phải vì Thiện hay không?" Hàn Lập áo trắng tỏ vẻ hài lòng, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

"Thiện!" Hàn Lập khẳng định chắc như đinh đóng cột.

"Theo như ngươi vừa nói, không cầu hồi báo mới là Chân Thiện. Vậy thì tiểu thương kia nhận bạc, chẳng lẽ không phải tiếp nhận hồi báo hay sao? Làm sao có thể xưng là Thiện?" Hàn Lập áo trắng truy vấn.

"Bất luận lúc trước tiểu thương kia cứu người có nghĩ tới hồi báo hay không, chỉ cần việc này truyền đi, về sau nhất định sẽ khích lệ cái tâm hành Thiện của người đời. Chỉ cần việc đó có lợi cho chúng sinh, thì đều có thể xưng là Thiện." Hàn Lập khẳng định.

"Thế gian có câu: Người tốt dễ bị lừa gạt. Đạo hữu có kiến giải thế nào?" Hàn Lập áo trắng lại hỏi.

"Thế gian quả thực không thiếu những chuyện như vậy, nhưng cũng chỉ là số ít, và cũng không phải là loại hành vi phổ biến. Chúng ta nên lấy chí lớn để bao dung hết thảy những bất công này, như vậy mới có thể đứng ở thế bất bại. Nếu như chúng ta lại vì thế mà sinh lòng oán hận, ắt sẽ trở nên tầm thường." Hàn Lập nghiêm nghị đáp.

"Không thể tưởng được kiến giải của đạo hữu về Chân Thiện lại sâu xa như vậy. Bội phục! Tại hạ còn một câu sau cùng, xin đạo hữu giải đáp cho." Hàn Lập áo trắng im lặng hồi lâu, rồi thở dài một hơi.

"Mời nói!" Hàn Lập mỉm cười.

"Thế nhân trong lúc luận đạo, nói lý thường huênh hoang, khoác lác, nhưng đến khi hành động thì đa phần lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Tuy đạo hữu quả thực am hiểu Chân Thiện, nhưng cụ thể thì chúng ta nên tu Thiện như thế nào?" Ánh mắt Thiện Thi sáng ngời, chăm chú nhìn Hàn Lập.

"Vạn pháp trên đời, không lấy không bỏ; Hết thảy sự tình, không nhiễm không chấp; Trong mọi hoàn cảnh, bất động bất biến; Mọi nơi mọi lúc, luôn tạo thuận lợi; Thuận theo chúng sinh, làm điều hoan hỷ. Ấy chính là phương pháp tu Thiện." Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi chậm rãi mở miệng, rành rọt nói ra từng chữ một.

"Vạn pháp trên đời, không lấy không bỏ; Hết thảy sự tình, không nhiễm không chấp; Trong mọi hoàn cảnh, bất động bất biến; Mọi nơi mọi lúc, luôn tạo thuận lợi..." Hàn Lập áo trắng bất giác thì thào lẩm bẩm theo.

"Ha ha! Hay lắm! Bốn câu nói này của đạo hữu đúng là tuyệt diệu. Tại hạ bội phục!" Bỗng Hàn Lập áo trắng vỗ tay cười lớn, tâm tình sảng khoái vô cùng.

Theo tiếng cười vang xa, Thiện Thi hóa thành một luồng bạch quang bay đi, dường như muốn thoát ly thức hải.

Có điều, không gian thức hải tỏa ra một loại hấp lực vô hình, không để cho bạch quang cứ thế rời đi.

Hàn Lập thấy vậy liền mừng thầm trong lòng. Ánh mắt hắn ngưng trọng, hai tay đồng thời nâng quá đầu, rồi mãnh liệt bổ xuống, đồng thời quát lớn:

"Trảm!"

Một luồng kiếm ảnh sắc bén vô song thình lình xuất hiện trong thức hải Hàn Lập, dường như chia đôi bầu trời.

"Xoẹt" một tiếng. Mối liên hệ giữa thức hải của Hàn lập và bạch quang do Thiện Thi biến thành lập tức bị chặt đứt. "Vèo" một tiếng, bạch quang nhanh chóng bay vọt đi.

Bên trong mật thất, Hàn Lập liền mở bừng cặp mắt. Một luồng bạch quang từ trong cơ thể hắn bay ra.

Thân thể Hàn Lập run rẩy kịch liệt. Phân nửa Tiên Linh Lực và Thời gian Tinh ti cũng bị chia lìa theo sự ly khai của luồng bạch quang.

Bạch quang lóe lên một cái liền chui vào thân thể Địa Tiên Khôi Lỗi ở nửa kia của pháp trận.

Gương mặt Hàn Lập đỏ bừng, thất khiếu chảy máu, đau đớn rên “hừ hừ”.

Tuy rằng gần một nửa Tiên Linh Lực và lực lượng Pháp tắc đã bị Thiện Thi lấy đi, nhưng Tiên khiếu thứ một ngàn ba trăm hai mươi trên thân hắn bỗng nhiên được quán thông. Tu vi của Hàn Lập rốt cuộc cũng đạt đến cảnh giới Đại La Hậu Kỳ.

"Ô...ô...n...g" một tiếng!

Một loại lực lượng vô hình đột nhiên hàng lâm, bao trùm thân thể Hàn Lập.

Hư không xung quanh hắn vặn vẹo liên tục, dường như cách ly Hàn Lập với ngoại giới. Thân thể hắn tự động bay lên lơ lửng giữa không trung.

Hư không trên đỉnh đầu Hàn Lập đột nhiên nứt toác, lộ ra một mảnh hải dương vàng rực, vô cùng vô tận.

Mảnh hải dương này tỏa ra một luồng lực lượng Pháp tắc khủng bố, bao bọc thân thể hắn.

Sắc mặt Hàn Lập đại biến. Hắn cảm thấy một tia ý chí của Thiên Đạo, ẩn chứa một loại quy tắc sâm nghiêm nào đó tỏa ra từ mảnh hải dương vàng rực kia.

Mặc dù thực lực của Hàn Lập hiện giờ đã mười phần tiếp cận Tiên Nhân đỉnh phong, nhưng đứng trước loại lực lượng khủng bố này, hắn thủy chung vẫn cảm giác bản thân chẳng khác nào con sâu cái kiến, không thể mảy may kháng cự.

Ngay cả những tồn tại cấp bậc Đạo Tổ như Cốt Hoàng hay Luân Hồi Điện Chủ, tuy rằng khí tức của bọn họ cực kỳ khổng lồ, nhưng so với mảnh hải dương vàng rực này vẫn kém quá nhiều.

"Mảnh hải dương này… lẽ nào chính là Pháp tắc Thời gian của Thiên Đạo…" Nội tâm Hàn Lập đại chấn, lẩm bẩm một mình.

Đúng lúc này, mảnh hải dương vàng rực đột nhiên cuồn cuộn kịch liệt một hồi. Sau đó một khắc, một luồng kim quang từ bên trong phóng vọt ra, tự động quán chú, tiến nhập cơ thể hắn.

Kim quang này ẩn chứa lực lượng Pháp tắc Thời gian pháp tắc vô cùng cường đại, trực tiếp dung nhập với lực lượng Pháp tắc trong cơ thể Hàn Lập.

Toàn thân hắn đại phóng kim quang. Bao nhiêu hao tổn vì trảm thi lúc trước nhanh chóng khôi phục. Chỉ sau vài hơi thở, khí tức của Hàn Lập đã đạt đến trạng thái đỉnh phong.

Thời gian Tinh ti cũng cấp tốc ngưng tụ theo. Đảo mắt một cái, số lượng tinh ti đã khôi phục đầy đủ một ngàn tám trăm sợi.

Mà hư không phụ cận vẫn cứ tiếp tục cuồn cuộn không thôi. Từng đợt từng đợt thiên địa nguyên khí khổng lồ không ngừng tuôn trào, nhao nhao thẩm thấu vào cơ thể Hàn Lập.

Phần Tiên Linh Lực bị hao hụt lúc trước lập tức được bù đắp, trong nháy mắt đã khôi phục như cũ.

Tại một gian phòng bên trong Động Thiên, Tử Linh vốn đang khoanh chân đả tọa bỗng nhiên mở mắt, dường như phát giác được chuyện gì. Đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy kinh nghi nhìn về phía mật thất nơi Hàn Lập đang bế quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 31 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status