Phàm nhân tu tiên 2: Phàm nhân tu tiên chi tiên giới thiên

Chương 302: Đối chiến gay gắt

Dịch giả: Độc Hành

Trọng Loan không ngờ Hàn Lập đột nhiên tỉnh lại, toàn bộ cơ thể theo bản năng tránh về phía sau, nhưng lại không có động tác nào ngăn cản tinh ti như cương châm kia bắn thẳng vào trán mình.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ thấy thanh đồng hộ trên trán gã bỗng nhiên ánh sáng màu xanh trương lớn lên, từ trong lóe ra một đầu hư ảnh dị thú hình dạng mãnh hổ, lại có bốn mắt. Nó há to miệng, một đoàn hào quang tối tăm từ trong sáng lên, trực tiếp cắn nuốt tinh ti kia.

Hàn Lập thấy thế, đơn quyền nắm chặt,từng miếng kim phiến trên cánh tay lật lên tầng tầng, kim quang trên đầu quyền trương lớn lên, một bước phóng đến, đập xuống Trọng Loan trùng trùng điệp điệp.

Trọng Loan áp chế nỗi kinh sợ trong lòng, vội vàng một tay hoành ở phía trước, một tay chống đỡ phía sau, chống chọi một quyền của Hàn Lập đánh tới.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Một đoàn kim quang ở giữa không trung nổ tung ra, thân thể Trọng Loan dưới sự xung kích của một cổ cự lực, như thiên thạch đập xuống mặt biển trùng trùng điệp điệp, tạo nên một mảnh bọt sóng cực lớn.

Hàn Lập không dừng lại, hai tay kết kiếm quyết, vung mạnh về phía trước người.

Một hồi âm thanh rung động mãnh liệt vang lên.

Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức đánh nứt hắc tinh bao bọc quanh thân kiếm, kéo lê thành từng đạo hồ quang màu xanh giữa không trung, nhao nhao đâm vào trong nước biển, truy kích về phía Trọng Loan rơi xuống.

Cùng lúc đó, giữa không trung một hồi âm thanh giống như lục lạc rung cấp tốc vang lên.

Đạo văn trên bề mặt Trọng Thủy Chân Luân sáng rõ, thoát khỏi giam cầm, cấp tốc xoay tròn đập xuống hướng mặt biển.

Hết thảy nhìn như dài dòng, kì thực chỉ trong khoảnh khắc, thế cho nên đầu cự hạc màu đen cách đó không xa mấy trăm trượng, khó khăn lắm mới phản ứng kịp, hai cánh khổng lồ đột nhiên huy động quét về phía dưới.

Chỉ thấy trên hai cánh màu đen kia ánh lửa bỗng nhiên đại thịnh, vung lên liền có hai luồng hoả cầu màu đen to trăm trượng đập tới Trọng Thủy Chân Luân.

"Oanh oanh" hai tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên!

Mặt ngoài Trọng Thủy Chân Luân lập tức bộc phát ra mảng lớn tia lửa màu đen, phương hướng bị đánh lệch so với ban đầu, kéo lê một đạo dài mấy ngàn trượng trên mặt nước, sau đó lần nữa lướt lên, bay trở về phía Hàn Lập.

Hàn Lập liếc nhìn cự hạc khổng lồ màu đen kia, sau đó lại nhìn về phía mặt biển.

Chỗ sâu trong nước biển, một đạo hắc ảnh lướt gấp lên, ""Rầm Ào Ào"" một tiếng, bay ra khỏi mặt nước, nắm chặt trường đao màu đen trong tay, cũng không thèm nhìn phía sau đột nhiên chém tới.

Trên trường đao màu đen Linh văn sáng rõ, từng trọng đao ảnh như kinh đào phách ngạn, từng đợt từng đợt cuồn cuộn chém về phía mặt biển.

Ngay sau đó, một hồi tiếng nước không ngừng vang lên, một thanh phi kiếm tràn đầy ánh sáng màu xanh, liên tiếp lướt trên mặt nước, vừa vặn đụng phải đao ảnh trùng trùng điệp điệp, phát ra từng đợt thanh âm the thé chói tai.

Đao ảnh màu đen nứt vỡ từng khúc, trường kiếm màu xanh cũng nhao nhao ngưng trệ, khí thế lao tới trước tiêu giảm hầu như không còn.

Trọng Loan bị phản chấn bay ngược trở về, một lần nữa rơi vào trên lưng hạc đen, gã nhìn về phía Hàn Lập trong mắt lóe lên một tia âm vụ.

"Không nghĩ tới, ngươi lại có thể phá Sát Khí Xâm Nguyên của ta! Dù cho thần thức của ngươi vượt xa cùng giai, cũng tuyệt không thể nào làm được, trừ phi... Ngươi tu luyện qua cấm thuật Luyện Thần Thuật?" Trọng Loan tựa hồ nghĩ tới điều gì, thần sắc có chút động dung nói.

Ánh mắt Hàn Lập không chuyển, căn bản không để ý tới lời nói của gã.

Hai tay của hắn vẩy một chiêu vào hư không, bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức bay nhanh về, trong hư không một lần nữa dung hợp, hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh, rơi vào lòng bàn tay của hắn.

"Trách không được Phương Bàn lúc trước bám đuổi ngươi mãi không bỏ, xem ra trên người của ngươi giấu bí mật quả nhiên không ít. Ta hiện tại đã có chút không thể chờ được, muốn bắt giữ Nguyên Anh ngươi, hảo hảo dò xét một phen." Mắt thấy Hàn Lập ngậm miệng không nói, Trọng Loan cười hắc hắc một tiếng nói ra.

"Các hạ lảm nhảm, tựa hồ có chút hơi nhiều." Thần sắc Hàn Lập không đổi, lạnh nhạt nói ra.

Vừa dứt lời, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể hắn lập tức nghịch chuyển, hơn bốn mươi đoàn đạo văn đồng thời sáng lên hào quang, thân ảnh hắn trong nháy mắt biến mất tại chỗ, thậm chí không lưu lại tàn ảnh giữa không trung, giống như Thuấn Di đi thẳng đến sống lưng hạc đen.

Trường kiếm trong tay ánh sáng màu xanh mãnh liệt, một kiếm đâm thẳng ra, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực bên trái của Trọng Loan.

Hai mắt gã trợn lên, trong mắt đầy vẻ không tin được, gã cúi thấp đầu xuống nhìn vào lồng ngực của mình. Chỉ thấy chỗ đó đã phá vỡ một cái động lớn, bên trong đang có máu đen ồ ồ chảy ra, trong nháy mắt thấm ướt quần áo của gã.

"Chủ nhân..." Trong miệng hạc đen phát ra một tiếng hú bén nhọn.

Hàn Lập thấy thế, không nói hai lời tay rút trường kiếm từ ngực Trọng Loan ra, sau đó thân ảnh lướt gấp về sau.

Hắn vừa mới bay khỏi sống lưng hạc đen, thân hình Trọng Loan bị hắn đâm thủng lồng ngực đột nhiên rũ xuống, hóa thành một mảnh sương mù màu đen tiêu tán ra, đó cũng chỉ là một cỗ thế thân do sát khí ngưng tụ thành mà thôi.

Tại một chỗ khác trên bầu trời, một đoàn sương mù màu đen dày đặc dũng động ra, thân ảnh Trọng Loan một lần nữa hiển hiện, gã nhìn về phía Hàn Lập, ánh mắt đã không còn chút vẻ khinh thường.

Trong lòng Hàn Lập cảm thấy có chút phiền muộn, không thể khôi phục tất cả một trăm lẻ tám đoàn đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân, thời điểm sử dụng thần thông nghịch chuyển đúng là vẫn không cách nào phát huy ra hiệu quả tốt nhất, thế cho nên đối mặt với loại địch nhân cường đại như đại hán mặt cháy vàng trước mắt này, không cách nào lấy được hiệu quả nhất kích tất sát như lúc trước.

"Rất tốt! Là ta xem nhẹ ngươi rồi, không nghĩ tới ngươi vậy mà giống như Phương Bàn, cũng là tìm hiểu tốc độ pháp tắc, khả năng tăng tốc độ vẫn trên hắn, trách không được có thể đưa hắn đến chỗ chết." Trọng Loan nhìn Hàn Lập, nghiêm mặt nói.

"Ngươi có thể né tránh một kích lúc trước của ta, nghĩ đến có lẽ có chút quan hệ với Phương Bàn chứ?" Hàn Lập tự nhiên không thèm phủ nhận lực lượng pháp tắc của mình, mà nhíu mày hỏi lại.

"Đúng vậy, coi như ngươi có chút kiến thức. Chiêu thức ấy của ta đích xác là vì đề phòng tên sư đệ kia, ai bảo hắn được sư tôn coi trọng, phong mang có chút quá thịnh, ta không thể không phòng, chỉ là không nghĩ đến hôm nay lại dùng ở nơi này." Ánh mắt Trọng Loan chớp lên, mở miệng nói.

Gã vừa mở miệng kể chuyện trước kia, một tay giấu sau lưng lại đang lặng lẽ bấm pháp quyết.

Trong lòng bàn tay của gã từng dòng chữ cổ quái bắt đầu sáng lên hào quang huyết hồng, bên ngoài làn da được che đậy dưới áo choàng màu đen cũng bắt đầu chuyển thành màu hồng.

Đầu hạc đen kia thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, phía dưới cánh chim hai luồng hắc sắc quang mang chậm rãi chớp động, hiển nhiên là đã chuẩn bị tùy thời bay nhanh trốn đi.

Hết thảy đều được Hàn Lập thu vào trong mắt, thần sắc trong mắt hắn lại không chút biến hóa, trước người treo lấy Trọng Thủy Chân Luân, như hộ thuẫn ngăn trở thân ảnh. Một tay hắn nắm chặt trường kiếm màu xanh, tay kia giấu trong tay áo, lòng bàn tay ô quang lóe lên, hai quả Trọng Thủy Lôi Văn lăn xuống.

Nương theo một hồi âm thanh ngâm tựng nhỏ nhẹ vang lên, đồng tử hai mắt Trọng Loan chuyển thành màu huyết hồng, quanh thân bắt đầu bốc lên từng sợi sương mù màu đỏ nhạt, trường đao màu đen nắm trong tay cũng có lợi mang lóe lên, từ trên xuống dưới dính vào một ít huyết sắc.

Lông mày Hàn Lập chau lên, hắn thình lình phát hiện khí tức trên thân đại hán mặt cháy vàng này đang phát sinh biến hóa rõ rệt, tuy rằng cũng có thể ngửi được một tia sát khí, nhưng cũng không phải loại khí tức hung ác mà hắn cảm giác được lúc trước.

"Nên kết thúc rồi." Trọng Loan nói xong, toàn bộ cơ thể hóa thành một đạo Huyết Ảnh, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.

Một cái chớp mắt tiếp theo, gã đột nhiên xuất hiện phía dưới bên phải Hàn Lập, trường đao trong tay vung nghiêng lên, chém vào phía dưới xương sườn hắn theo một góc độ thập phần xảo trá.

Hàn Lập sớm đã đoán trước, cổ tay chuyển một cái, trường kiếm chém hạ xuống một kích đón đỡ huyết sắc trường đao, toàn bộ cơ thể mượn lực bay ngược ra sau, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Trọng Loan.

Đồng thời lúc thân ảnh hắn lao đi, hai quả Trọng Thủy Lôi Văn kia lại vô thanh vô tức phóng hạ xuống, rơi trước người Trọng Loan.

Chỉ thấy một quả trong đó mặt ngoài màu tím Lôi Văn bỗng nhiên sáng ngời, sau đó liền phát ra một tiếng "Ầm ầm" nổ đùng.

Ngay sau đó, một vòng hồ quang điện màu tím cuồng bạo vô cùng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng hải vực vào.

Âm thanh này chưa kịp ngừng lại, một Trọng Thuỷ Lôi Văn khác cũng có hào quang sáng lên, có chút bất đồng chính là, mặt ngoài viên lôi văn này sáng lên màu kim sắc quang mang.

"Ầm" lại một tiếng nổ đùng!

Trên mặt biển, liên tiếp bay lên hai luồng mặt trời màu đen phạm vi ước chừng trăm trượng, chính giữa kim quang văng tung tóe, tử điện nổ vang, hoà vào lẫn nhau.

Sau khi mặt trời màu đen bạo liệt, sớm đã thấy không rõ thân ảnh Trọng Loan, chỉ có thể thấy trên mặt biển sóng cả nứt vỡ, nước biển bốc hơi, vô số hạt bụi màu đen bay về bốn phương tám hướng, hóa thành một đạo sóng khí hình cầu, cuồn cuộn đánh thẳng xuống mặt biển, làm hư không chung quanh bị chèn ép chấn động không thôi.

Nước biển hải vực phụ cận xoáy lên từng đạo sóng gió động trời cao mấy trăm trượng, mãnh liệt cuốn về bốn phương tám hướng.

Hạc đen kia vừa rồi thấy tình thế không ổn, cũng sớm vỗ hai cánh hóa thành một đoàn hắc diễm cấp tốc trốn đi, giờ phút này chính nó đang treo vạn trượng trên bầu trời, chưa tỉnh hồn nhìn về hướng bên này.

"Có thêm Tịch Tà Thần Lôi uy lực lớn hơn một chút..." Hàn Lập nhìn dư ba dao động không tan trên mặt biển, khắp nơi đều có hồ quang điện màu tím cùng màu vàng không ngừng ẩn hiện, tự lẩm bẩm.

Vừa rồi hắn ném ra hai khỏa Trọng Thủy lôi Văn, viên màu tím là hắn năm đó ở trên Lôi Bạo hải dương, kết hợp lực lượng tinh cầu luyện chế thành, viên còn lại là lúc hắn tế luyện lại Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, kết hợp Tịch Tà Thần Lôi luyện chế thành.

Viên đầu tiên, những năm này chấp hành các nhiệm vụ tông môn và Vô Thường Minh, đã tiêu hao rất nhiều, trên người hắn đã không còn mấy viên, mà viên sau quá trình luyện chế thập phần không dễ, hắn cũng không thể luyện chế ra quá nhiều.

Lần này sử dụng cùng lúc, có thể nhìn ra được, viên Trọng Thuỷ Lôi Văn dung hợp Tịch Tà Thần Lôi có uy lực càng lớn hơn.

Chờ thanh thế trên mặt biển biến mất dần, có thể thấy trên mặt nước đang nổi lơ lửng từng mảnh vụn áo choàng tan tành, tùy ý cũng có thể thấy từng mảnh vết máu cầu vồng cùng bao phủ trên mặt nước sương mù huyết vụ.

Hàn Lập thấy vậy, trong mắt lại không có chút nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm ngưng trọng.

Hắn phát hiện ra, tựa hồ phạm vi mấy ngàn trượng mặt biển chung quanh, khắp nơi đều phân tán khí tức đại hán mặt cháy vàng kia.

Đúng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện!

Trên mặt biển bị nhuộm thành một mảnh màu đỏ như máu, đột nhiên nổi lên từng bong bóng khí màu hồng nhạt to chừng miệng chén, một cái hợp với một cái, một cái đẩy ra một cái, rậm rạp chằng chịt hiện đầy phạm vi mấy trăm dặm hải vực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 31 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status