Phàm nhân tu tiên 2: Phàm nhân tu tiên chi tiên giới thiên

Chương 426: Bích hoạ

Dịch giả: Độc Hành

Ước chừng một phút đồng hồ sau, cánh cửa lầu các ba tầng bỗng nhiên mở ra, sắc mặt Hàn Lập tràn đầy vui mừng, từ trong cất bước đi ra.

Ra tới bên ngoài, bỗng nhiên hắn xoay người lại, tay bấm một cái pháp quyết, trong miệng ngâm tụng một lát, rồi đọc lên một chữ "Thu".

Chỉ thấy bên ngoài toà lầu các ba tầng bỗng nhiên nổi lên mảng lớn kim quang, trong đó hiển hiện vô số phù văn, lưu chuyển không ngừng, quang mang chớp động, bỗng nhiên co lại phía trung tâm, nguyên bản toà lầu các cao hơn mười trượng bỗng nhiên co nhỏ lại cỡ cái lồng đèn. Hắn quơ tay một vòng, liền thu vào trong vòng tay trữ vật.

"Dùng bảo vật này dư sức vây khốn mấy tên tu sĩ Chân Tiên trung kỳ, tu sĩ Hậu kỳ không tu luyện qua công pháp cường hóa Thần Hồn thì cũng miễn cưỡng có thể, về phần Chân Tiên Cảnh đỉnh phong đến tu sĩ Kim Tiên thì lực lượng có chút không đủ. Bất quá cũng may có thể phối hợp sử dụng với pháp bảo của mình, cũng có thể xem là một kiện Pháp bảo phụ trợ." Hàn Lập trầm ngâm nghĩ.

Đang lúc trầm tư, chợt nghe xa xa truyền đến từng thanh âm "Ầm ầm", hắn vội vàng đưa mắt nhìn lại, phát hiện nơi thanh âm phát ra chính là vị trí ba tòa đại điện kia, hiển nhiên là đám người Huyết Hàn đang xông vào điện.

"Hàn đạo hữu, nhanh tới chỗ này."

Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng vang lên một giọng nói, chính là Giải Đạo Nhân đang dùng tâm thần liên hệ, gọi hắn đến một chỗ nào đó.

Hắn vội vàng khởi hành, sau mấy động tác mau lẹ đã rơi vào một khoảng sân có chút hoang vu, cỏ dại mọc đầy.

Bên trong điện, có mấy Đạo Binh đang ra ra vào vào tìm tòi bảo vật, mà bên kia có cửa phòng mở rộng, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Giải Đạo Nhân.

Hàn Lập đi vào trong điện, liền thấy Giải Đạo Nhân đang nhìn một vách tường phía trước.

"Chỗ này và trong sân đều không tìm được Pháp bảo nào vừa mắt, chỉ có bích hoạ trên vách tường này, thoạt nhìn có chút ý tứ." Giải Đạo Nhân không có quay người, chậm rãi nói ra.

Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt đảo qua khắp nơi, chỉ thấy trên vách tường đầy tranh vẽ, màu sắc diễm lệ, hình tượng phong phú.

Nội dung bức hoạ thập phần hỗn tạp, tình cảnh miêu tả cũng thập phần hỗn loạn, khắp nơi có thể thấy các ngọn núi sụp đổ và đạo địa phân liệt, thiên hoả nham thạch nóng chảy liên kết với nhau, gió bão lôi điện cũng giao thoa với nhau, quả thực chính là bức hoạ cảnh tượng tận thế.

Hàn Lập chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào bích hoạ, đột nhiên cảm giác được cảnh tượng phía trên bắt đầu chuyển động, phía trên đại địa nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, giữa không trung cao hỏa cầu rơi xuống, sấm sét vang dội, hắc vân cuồn cuộn, phong bạo tàn sát bừa bãi.

Rất nhiều thân ảnh mặc các loại quần áo và trang sức khác nhau, chớp động tới lui trong đó, hoặc tư thế bấm niệm pháp quyết niệm chú, hoặc tay đang cầm thương với thái độ kích động, hoặc tay không tấc sắt... muôn hình muôn vẻ.

Tinh không chỗ này sụp xuống, ngôi sao đầy trời rơi vào nhân gian, một bên kia vạn kiếm tề phát, vô số kiếm quang quấy đến long trời lở đất, có thể thấy thiên hoả đến thế gian, đốt sạch đại địa che tuyết, lại gặp hắc thuỷ đầy trời, nuốt hết vô số ngọn núi...

Ngoại trừ đám tu sĩ tranh đấu bên ngoài, bên trong bích hoạ cũng có thể nhìn thấy rất nhiều dị thú hình thể to lớn như núi, nguyên một đám dữ tợn cổ quái, phun lửa phun lôi, thôn phệ thiên địa, tất cả đều sở hữu dị năng.

Hàn Lập tự nhận bởi vì tu luyện Kinh Trập Thập Nhị Biến nên biết không ít dị thú từ xưa đến nay, nhưng vẫn nhìn không ra lai lịch những dị thú trên bích hoạ này.

Trên bích hoạ này bày ra đủ loại cảnh tượng, rõ ràng là một cuộc chiến quy mô hùng vĩ của Tiên Nhân, trình độ vô cùng thê thảm, tuy chỉ là bức hoạ dùng để trưng bày, lại dường như phát sinh ở trước mặt, từng cảnh tượng làm kinh tâm động phách, làm Hàn Lập cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Ngoài kinh hãi, Hàn Lập cũng không khỏi có chút kỳ quái.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần miêu tả trên bích hoạ, những hình tượng kia rõ ràng là bóng người đến từ một trận doanh, giao chiến đối địch. Tuy nhiên nguyên một đám khuôn mặt mơ hồ, dường như bao phủ trong một tầng sương mù.

Xem ra giống như là tu sĩ, lại tựa hồ không giống với tu sĩ lắm.

"Hàn đạo hữu cũng biết bích hoạ này vẽ chiến sự, phát sinh lúc nào và nơi nào hay sao?" Giải Đạo Nhân đột nhiên hỏi.

"Không biết, chẳng lẽ Giải đạo hữu biết rõ?" Hàn Lập nghe vậy giật mình khẽ, lắc đầu nói.

Hắn nhớ lại những năm ở Bắc Hàn Tiên Vực xem qua tư liệu lịch sử điển tịch, nhưng căn bản không tìm thấy bất luận cuộc chiến nào giống trên bích hoạ.

"Ta cũng không biết. Chẳng qua là cảm thấy bích hoạ này rất cổ quái, liền gọi ngươi đến xem." Giải Đạo Nhân cũng lắc đầu, nói ra.

Trong nội tâm Hàn Lập có chút thất vọng, còn tưởng rằng có thể từ Giải Đạo Nhân tìm ra chút đáp án.

Bất quá điều này cũng không quan trọng, nếu hai người bọn họ đều không biết, cũng không cần quá mức để trong lòng.

Về sau, hắn và Giải Đạo Nhân tìm tòi một ít kiến trúc, tuy liên tiếp tìm được không ít bảo vật, chẳng qua là phẩm cấp không cao, hôm nay hắn có thể dùng cũng không nhiều, bất quá nếu đem ra ngoại giới, tự nhiên có thể đổi được không ít Tiên Nguyên Thạch.

Đợi đến thời gian ước hẹn, Hàn Lập liền thu hồi Giải Đạo Nhân và những Đạo Binh kia, về tới địa phương lúc trước.

Lục Vũ Tình và Lãnh Diễm lão tổ sớm đã trở về đợi. Lục Vũ Tình xinh đẹp mang trên mặt vài phần hưng phấn vẫn chưa thỏa mãn, còn Lãnh Diễm lảo tổ thì thần sắc như thường, dường như khôi phục được bình tĩnh lúc trước, nhìn không ra cái gì.

Ba người tụ hợp lại, sau đó tiếp tục tiến đến hướng Linh Dược Viên ở phía sau núi.

Không bao lâu, ba người Hàn Lập đáp xuống một mảnh đất bằng, trên đất trống nơi này thình lình tọa lạc một mảnh vườn hình tứ giác, lớn hơn mười mẫu.

Vây quanh vườn là một tường viện cao ước chừng bốn năm trượng, toàn thân sử dụng một loại tinh thạch màu lam nhạt, xây chồng lên nhau.

Tinh thạch này tản mát ra một tầng tinh quang màu lam như gợn nước, trong đó còn kèm theo từng quang điểm giống như ngôi sao, thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui, rất là bất phàm.

Hàn Lập đưa mắt nhìn qua, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tinh thạch màu lam này hắn cũng biết, chính là Thiên Tinh Thạch, một loại tài liệu tương đối trân quý, có thể dùng luyện chế Linh Bảo, mặc dù ở ngoại giới cũng không phải là vật khó tìm, nhưng số lượng khổng lồ như thế quả thực làm người ta tặc lưỡi. Hôm nay lại bị lấy ra làm gạch che tường viện, chủ nhân này quả thật cực kỳ xa xỉ.

Phía trên mỗi tường viện tứ giác đứng vững một cây cột đá vừa thô vừa to, phía trên khắc đầy trận văn phức tạp.

Tinh Quang chói mắt từ trên bốn cây cột đá tán phát ra, ở giữa không trung hình thành một màn sáng ngôi sao dày đặc, bao phủ cả tòa viện.

Vô số đồ án Tinh Hà hiện lên trên màn sáng, dường như đang diễn hoá ra nhiều loại biến hoá tinh không mênh mông, vô cùng huyền diệu.

Từ bên ngoài nhìn vào, mơ hồ nhìn thấy trong sân trồng các loại Linh thảo, một cỗ hương thơm Linh thảo nhàn nhạt từ bên trong tán phát ra, hương thơm xông vào mũi, cấm chế vậy mà cũng ngăn cách không được.

Trong mắt Hàn Lập vui vẻ, hai mắt cẩn thận đánh giá màn sáng ngôi sao này, lông mày không khỏi nhíu lại một cái.

Màn sáng ngôi sao này lại có vài phần tương tự với cấm chế Tinh Quang lúc tiến vào U Hàn Cung, hơn nữa thoạt nhìn cấm chế nơi này càng thêm huyền diệu, muốn phá giải chỉ sợ không dễ dàng.

"Cấm chế ngôi sao này rất là bất phàm, sử dụng thủ đoạn bình thường chỉ sợ khó có thể phá giải. Bất quá Lãnh Diễm đạo hữu và vị Hùng đạo hữu kia, lúc trước thi triển thần thông Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang thần diệu dị thường, dùng để phá cấm ngược lại là đúng nhất." Hàn Lập nhìn cấm chế vài lần, chợt nói với Lãnh Diễm lão tổ bên cạnh.

Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy, mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Hàn đạo hữu, mặc dù tại hạ biết khẩu quyết chú văn Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang, nhưng muốn thi triển cần phải có năm kiện Ngũ Hành Linh Bảo cực kỳ tinh thuần, trước mắt trong tay ta chỉ có hai kiện Linh bảo Hỏa, Thổ, chỉ sợ..."

"Không vấn đề, trên người ta vừa vặn có ba kiện Linh bảo Kim, Mộc, Thủy thuộc tính, cũng coi như tinh thuần, có lẽ đủ để thi triển thần thông này." Hàn Lập nói ra, sau đó tay nhấc lên, năm ngón tay khẽ chuyển.

Ba đoàn quang mang kim lục lam luân chuyển hiển hiện ra, quang mang thu lại hiện ra một cái vòng tròn kim sắc, một mộc đao xanh biếc, còn có một lệnh bài màu lam.

Ba kiện Linh Bảo đều phát ra linh quang tinh thuần sáng kinh người, không thua chút nào so với năm kiện Linh bảo của Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn lúc trước.

Những năm này Hàn Lập chém giết vô số tu sĩ, trong đó đại đa số đều là tồn tại Chân Tiên Cảnh, vài món Linh Bảo tự nhiên căn bản không nói chơi.

"Hàn đạo hữu quả nhiên thân gia phong phú. Đã như thế, tự nhiên không có vấn đề rồi, đây là khẩu quyết Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang, có chút tối nghĩa khó hiểu, nhưng lấy sự thông minh tài trí của Hàn đạo hữu, khẳng định không có vấn đề." Lãnh Diễm lão tổ thở nhẹ ra một hơi, tán thán nói.

Nói xong, gã khẽ đảo bàn tay, lấy ra một khối ngọc giản cầm hai tay đưa tới.

Hàn Lập dùng một tay tiếp nhận ngọc giản, phóng xuất thần thức chui vào trong đó.

Khẩu quyết ghi chép bên trong ngọc giản không hề dài, nhưng quả nhiên như Lãnh Diễm lão tổ nói, có chút thâm thuý tối nghĩa.

Rất nhanh hắn xem hết toàn bộ, ghi nhớ kỹ trong đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt tìm hiểu.

"Lãnh Diễm tiền bối, chúng ta thay Hàn đại ca hộ pháp a." Lục Vũ Tình thấy vậy nói với Lãnh Diễm lão tổ.

"Nên như thế." Lãnh diễm lão tổ gật đầu nói.

Sau đó hai người lui về sau một khoảng cách, để cho Hàn Lập một khu vực trống, đồng thời ánh mắt quét khắp nơi.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Hàn Lập bỗng nhiên mở to mắt, đứng dậy.

Thấy tình hình này, cách đó không xa Lục Vũ Tình và Lãnh Diễm lão tổ đồng thời nhìn qua.

Chỉ thấy trong miệng Hàn Lập lẩm bẩm, sau đó bấm tay điểm một cái về hướng ba kiện Linh Bảo phía trước.

Ba kiện Linh Bảo lập tức bắn ra, từng kiện nở rộ ra quang đoàn chói mắt.

Tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, ba màu quang đoàn mơ hồ kết hợp với nhau, muốn hòa làm một thể.

"Hàn đạo hữu, nhanh như vậy ngươi đã lĩnh ngộ!" Lãnh Diễm lão tổ có chút trợn mắt há hốc mồm.

"Hàn mỗ trước kia tu luyện qua một môn thần thông ngũ hành, cho nên lĩnh ngộ hơi nhanh một chút." Hàn Lập cười hắc hắc một tiếng nói.

Hắn nói tự nhiên là Nguyên Từ Thần Quang, bí thuật liên quan ngũ hành bác đại tinh thâm, trong đó nhiều loại tương sinh tương khắc biến hóa càng không có điểm cuối, nhất là Đại Ngũ Hành Nhiếp Linh Chân Quang này càng thêm phức tạp khó hiểu, nhưng khẩu quyết tu luyện Nguyên Từ Thần Quang kia lại có chút tương tự, có rất nhiều chỗ suy luận giống nhau nên hắn có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy.

"Hàn đạo hữu thật sự là rất giỏi, làm cho người ta sợ hãi thán phục." Lãnh Diễm lão tổ cười ha ha, tựa hồ đối với chuyện Hàn Lập thỉnh thoảng biểu hiện ngoài dự đoán đã nhìn quen mắt rồi.

Gã thích thú cũng không nhiều lời nữa, lật tay tế ra cái bình bát đỏ thẫm và ấn nhỏ màu vàng, trong miệng tụng niệm pháp quyết thi pháp.

Lập tức hai kiện Linh Bảo bắn ra, toàn thân Linh Văn lưu chuyển, tách ra Linh quang chói mắt, bay vào bên trong quang đoàn ba kiện Linh bảo của Hàn Lập.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 31 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status