Phàm nhân tu tiên 2: Phàm nhân tu tiên chi tiên giới thiên

Chương 884: Báo thù

Dịch giả: Tiểu Mjnh

"Bớt nói nhiều lời, hãy nhận lấy cái chết đi!" Sắc mặt Đỗ Thanh Dương trở nên dữ tợn, quát to lên một tiếng.

Chưa dứt lời, bất ngờ Huyền Khiếu dưới hai chân lão tỏa sáng lên, hai chân lão đạp mạnh xuống dưới đất, lập tức cả người mơ hồ một cái, giống như thuấn di, từ ngay tại chỗ biến mất không thấy đâu.

Trong nháy mắt, bên tai Thần Dương vang lên một tiếng thét lớn, từ đó hiện ra hai ngón tay như một thanh chủy thủ sắc bén, đâm về phía huyệt Thái Dương của gã.

Sắc mặt Thần Dương thay đổi, căn bản không kịp phản ứng gì, chỉ có thế dựa vào bản năng mà né qua một bên.

Nhưng Đỗ Thanh Dương nào buông tha cho gã, bộ pháp dưới chân liền biến đổi, cả người kề sát bên gã, ngay chính giữa đốt hai ngón tay của lão, không ngờ đều có huyệt Huyền Kiếu phát sáng lên, bên trong đó ẩn chứa một cỗ lực lượng cường đại, đâm thẳng vào huyệt Thái Dương của Thần Dương.

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, bất ngờ một tiếng "Ầm" nổ tung vang lên.

Chợt cánh cửa đá hang động dưới lòng đất "Ầm ầm" vỡ tung tóe, một đạo thân ảnh vàng nhạt trực tiếp lấy thân mình phá cánh cửa lao thẳng vào bên trong, từ một bên lao tới lão Đỗ Thanh Dương đang định muốn giết Thần Dương.

"Phanh" một tiếng âm thanh nặng nề vang lên.

Cả người Đỗ Thanh Dương tựa như bị khối sắc đụng vào, đột nhiên cả người bay ra trăm trượng bên ngoài, trực tiếp đụng vào vách núi đá, rồi rớt xuống.

Lão giãy dụa một hồi mới bò dậy được, lúc trước lão miễn cưỡng lắm mới áp chế được thương thế, nhưng bây giờ lão cũng không cách nào áp chế được nó, bỗng nhiên trong miệng lão phun ra một mảnh lớn máu tươi, bắn vương vãi trên mặt đất.

Còn bàn tay Đỗ Thanh Dương nắm chặt đám máu thịt be bét trước ngực, lảo đảo thối lui mấy bước về phía sau, dựa lưng vào vách đá tối đen như mực, mới từ đó mà cố gắng chống đở cả người lên, hai chân run rẫy dữ dội không ngừng, bộ dáng lão giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Lão ngẩng đầu nhìn về thân ảnh đã phá cửa lao vào kia, trong mắt lóe lên một tia mê hoặc, mở miệng hỏi:

"Cốt Thiên Tầm? Sao lại là ngươi!"

Ở phía xa xa kia, một bóng màu vàng có dáng người thướt tha đang đứng sánh vai bên cạnh Thần Dương, không phải ai khác, chính là người đứng đầu khu thứ nhất, Huyền Đấu Sĩ Cốt Thiên Tầm.

"Tại sao không phải là ta chứ? Ta chờ ngày này, đã ròng rã ba vạn năm rồi." Hai mắt Cốt Thiên Tầm lạnh lùng vô cùng, đến cái chớp mắt cũng không có, nhìn thẳng vào Đổ Thanh Dương, trong miệng từ tốn nói ra.

"Ba vạn năm? Cuối cùng ngươi là ai?" Đỗ Thanh Dương lạnh giọng nói.

"Xem ra trí nhớ của ngươi không có được tốt, vậy để ta nhắc cho ngươi nhớ. Ngươi còn nhớ năm đó ngươi ở Huyền Chỉ thành bắt cóc một nữ tử kia không?" Ánh mắt Cốt Thiên Tầm hơi chớp động, từ từ nói ra.

"Huyền Chỉ thành... Hẳn là..." Sắc mặt Đỗ Thanh Dương trầm xuống.

"Năm đó, cũng chính ở chỗ này, ngươi đã dùng Già La Huyết Trận rút đi huyết mạch Chân Linh trong cơ thể của nàng, cuối cùng khiến cho nàng bạo thể mà chết, ngay cả xương cốt cũng không còn." Cốt Thiên Tầm hít một hơi thật sâu, bờ môi hơi run rẩy nói ra.

"Nhan Hồng Ngọc...Ngươi là gì của ả?" Sắc mặt Đỗ Thanh Dương hơi đổi, mở miệng hỏi.

"Im ngay, ngươi dám nhấc tên mẫu thân của ta sao." Đột nhiên sắc mặt Cốt Thiên Tầm trở nên dữ tợn vô cùng, nổi giận quát to.

"Chả trách... Hơn sáu ngàn năm trước, ngươi chủ động đến Thanh Dương thành ta, xin được gia nhập vào trong Huyền đấu trường, nghĩ không ra là vì chuẩn bị cho ngày hôm nay? Thật sự là kiên nhẫn a!" Đỗ Thanh Dương cười lạnh một tiếng, mở miệng hỏi.

"Ha ha... Vì hôm nay, cho dù chờ thêm ba vạn năm nữa đã có làm sao? Cũng may trời không phụ ta, cuối cùng cũng để chúng ta gặp mặt. Ngươi muốn lập lại chiêu cũ, tuy nhiên ta đã sớm âm thầm sắp xếp, đám thuộc hạ của ngươi lâu nay đối với ngươi bằng mặt mà không bằng lòng rồi." Cốt Thiên Tầm ngửa mặt lên trời cười to, quát lớn.

"Rất tốt! Xem ra cái chết của Hổ Bì, cũng có liên quan đến ngươi a?" Đỗ Thanh Dương nhìn qua Thần Dương một chút, rồi ánh mắt lại lần nữa nhìn vào người Cốt Thiên Tầm, từng chữ nói ra.

Cốt Thiên Tầm chỉ cười lạnh, không nói gì.

Đỗ Thanh Dương quay đầu một bên, "Phụt" một cái, lão phun ra một ngụm máu sền sệt, rồi mở miệng nói ra: "Mẹ con các ngươi đã tình thâm như vậy, hôm nay ta sẽ dùng lực lượng huyết mạch mà ả lưu lại, tiễn ngươi xuống Minh Phủ để gặp ả..."

Vừa dứt lời, bỗng nhiên hai mắt Đỗ Thanh Dương khép lại, hai tay nắm lại, bất ngờ trong miệng quát to ra một tiếng.

Ngay sau đó, chỉ thấy quanh người lão đột nhiên phát ra một mảnh màu sắc lộng lẫy, từ đó nổi lên một tầng lân phiến nhỏ bé rậm rạp vô cùng, ngay khi ánh sáng từ chậu than đá chiếu vào, chỉ thấy nó tỏa ra một lớp ánh sáng ảo ảnh ngụy trang.

Giải Đạo Nhân bị động tĩnh bên này hấp dẫn, liền thoáng dời ánh mắt trên người Hàn Lập, nhìn về phía bên đó, lông mày nhịn không được mà hơi nhíu lại, tự lẩm bẩm: "Huyễn Lân Thải Xà, ngược lại có chút hiếm thấy à..."

Cốt Thiên Tầm thấy vậy, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, giống như bị đâm vào chỗ đau vậy, làm nàng trở nên giận dữ vô cùng.

"Đỗ lão tặc, ngươi muốn chết!"

Trong miệng nàng quát to lên một tiếng, Huyền Khiếu dưới hai chân nàng tiếp tiếp sáng lên, cả ngươi nàng hơi nghiêng về phía trước, tư thế giống như là con báo đang tụ lực để săn mồi, bất ngờ bắn nhanh đến, tốc độ nhanh vô cùng, lao thẳng về phía Đỗ Thanh Dương.

Ngay thời khắc thân hình cả hai người sắp đụng nhau, chợt Cốt Thiên Tầm nhấc một bàn tay lên, năm ngón tay khép lại như thanh đao, bỗng nhiên đâm về phía yết hầu của Đỗ Thanh Dương.

Không biết bản thân Đỗ Thanh Dương bị trọng thương mà không tránh kịp hay sao, hay là căn bản không có muốn tránh, không ngờ lão lấy chính cổ họng yếu ớt của mình hứng chịu một kích này.

Chỉ nghe thấy một tiếng âm thanh va chạm rõ ràng vang lên, vậy mà yết hầu của Đỗ Thanh Dương lại không bị Cốt Thiên Tầm chặt gãy.

Chỉ thấy lân phiến trên cổ họng của lão chợt nổi lên ánh sáng năm màu, yết hầu giống như cái lò xo co rụt lại, rồi tiếp đó phồng lên, mang theo cỗ lực lượng cường đại mà Cốt Thiên Tầm đánh tới kia, truyền xuống dưới ngực của mình.

Trong nháy mắt cả người lão, phảng phất như con mãnh xà không xương, mềm dẻo đến cực điểm, mỗi khối cơ bắp trên người lão đều duy trì tần số run động giống nhau, cuối cùng mang cỗ lực lượng vô hình kia truyền xuống mặt đất, còn bản thân lão thì không nhận chút ảnh hưởng nào.

Động tác này nhìn như dài dằng đẵng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt, lão liền đã hóa giải một kích dốc toàn lực của Cốt Thiên Tầm.

Cùng lúc đó, ngay thời điểm cả người Đỗ Thanh Dương rung động, một bàn tay của lão từ bên cạnh vung lên, đánh mạnh tới khuôn mặt của Cốt Thiên Tầm.

Cốt Thiên Tầm thấy thế, vội lui ra sau một bước, rồi nâng một quyền đánh tới lão.

Lúc này huyệt Huyền Khiếu trên cánh tay của nàng cũng đã sáng lên lít nha lít nhít, một cỗ cương kình vô hình cường đại từ đó tràn ra ngoài, trong nháy mắt đã phá nát ống tay áo của nàng, lộ ra một cánh tay trắng như tuyết chút nhỏ bé.

Trên cánh tay này, từng cuộn cơ bắp hơi gồ lên lộ ra hết sức rõ ràng, khiến cho người khác nhìn vào, liền cảm giác trên đó mang theo cỗ lực lượng cường đại vô cùng mạnh mẽ.

Trong chớp mắt, quyền chưởng đụng vào nhau!

Đột nhiên một tiếng nổ tung vang lên, kéo theo đó là một cỗ lực lượng trùng kích cường đại từ giữa hai tỏa ra.

Đỗ Thanh Dương giống như con mãnh xà rung động bắp thịt toàn thân, mang theo cỗ lực lượng đó truyền xuống dưới mặt đất, tuy vậy thân thể cũng không tự chủ được mà lui về phía sau, lão lấy chân đạp mạnh vào vách đá sau lưng, mới có thể ngừng lại được.

Còn về Cốt Thiên Tầm thì trực tiếp bị cỗ lực lượng này va vào, khiến nàng văng ngược ra bên ngoài, nặng nề đập vào vách núi đá cách đó.

"Ầm ầm..."

Mảnh lớn đá vụn từ trên vách núi đổ sụp xuống, vùi cả thân hình nàng vào bên trong.

Thần Dương thấy vậy, sắc mặt cũng không nhịn được mà trở nên khó coi, vốn gã tưởng là sau khi Đỗ Thanh Dương chịu huyết trận cắn trả, chắc hẳn sẽ bị thương nặng mới phải, không nghĩ ra đối phương lại còn có chiến lực cường hãn như vậy được.

"Thần Dương, ngày thường ta không có đối xử tệ bạc với ngươi, sao ngươi lại đối đãi ta như vậy chứ. Bây giờ, sẽ phiên đến ngươi..." Đỗ Thanh Dương đảo mắt, nhìn về phía Thần Dương, cười lạnh nói.

Hốc mắt của lão dần bắt đầu hiện ra từng tơ đỏ sậm, vốn nửa bên gương mặt lão đã xấu xí, bây giờ càng thêm trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Vừa dứt lời, cả người Đỗ Thanh Dương liền lao tới, bóng người lão như lôi điện, bất ngờ hiện ra trước người Thần Dương, một chưởng giơ lên chụp vào ngực của Thần Dương.

Cả người Thần Dương lóe lên, khó khăn lắm mới tránh ra được, cốt giáp trước ngực gã lại bị ngón tay của Đỗ Thanh Dương xẹt qua, lưu lại mấy dấu vết cực sâu.

Còn chưa kịp Thần Dương kinh hãi xong, cả người Đỗ Thanh Dương lại kéo duỗi dài ra, như một con mãnh xà quấn chặt lấy eo của gã, một cảm giác trơn nhẵn lạnh lẽo, cùng với một cỗ lực lượng siết chặt đến cực điểm truyền đến.

Song quyền Thần Dương nắm một cái, trong miệng quát to một tiếng, tất cả Huyền Khiếu trên người đều tỏa sáng lên, bên ngoài cơ thể gã tỏa ra một cỗ lực lượng dao động mạnh mẽ, ý đồ muốn kéo lão Đỗ Thanh Dương từ trên người gã tách ra.

Thế nhưng, cả ngươi Đỗ Thanh Dương chỉ hơi thả lỏng một chút, rồi lại lần nữa mạnh mẽ trói lại.

Cùng lúc đó, cái miệng của lão chợt hé ra, vậy mà khóe miệng của lão giống như vỡ ra, cả cái miệng như được mở rộng ra mấy lần, giống như biến thành miệng của một con mãnh xà, bất ngờ cắn xuống đầu của Thần Dương.

Thần Dương ra sức vùng vẫy, nhưng căn bản không làm được chuyện gì, chỉ cỏ thể nâng một tay lên, ra sức đánh tới cái miệng của Đỗ Thanh Dương đang định lao tới cắn xé.

Ngay lúc gã sắp bị hóa thân Huyễn Lân Thải Xà cắn vào đầu, thì trong đống đá vụn dưới vách núi đá đối diện, bỗng nhiên tỏa lên ánh sáng trắng như tuyết, rồi vang lên một tiếng nổ to, khiến cho đám đá vụn nổ tung ra ngoài.

Từ đó thân ảnh Cốt Thiên Tầm vọt mạnh ra, nàng liền đưa tay xuống hông mình khẽ kéo ra một sợi Bạch Cốt Tích Liên* đang quấn lấy eo của nàng, nó như con Linh Xà uốn lượn bắn tới, đâm thẳng về phía con Huyễn Lân Thải Xà kia.

* Bạch Cốt Tích Liên: Sợi dây xích từ xương sống lưng.

"Boang..." một tiếng sắc bén vang lên.

Ngay mũi nhọn trên Bạch Cốt Tích Liên có đoạn xương cốt hình tam giác lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm vào trên gương mặt của Đỗ Thanh Dương, liền kéo theo đó một chuỗi tia lửa màu đỏ sậm.

Không ngờ gương mặt Đỗ Thanh Dương không có chút tổn hại nào, chỉ cái đầu lão bị cỗ lực lượng này tác động mà lệch thoáng qua một bên, chợt cắn lên bờ vai của Thần Dương một cái, trong miệng lão mọc ra răng nanh cũng theo đó mà đâm thật sâu vào trong xương bả vai của gã.

Cốt Thiên Tầm thấy vậy, sắc mặt biến đổi không ngừng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, mũi chân liền di động một cái, bay tới.

Cổ tay nàng rung lên, sợi Bạch Cốt Tích Liên kia liền lập tức "Leng Keng" rung động kéo dài chừng mười trượng, rồi từng khối xương trắng phía trên nó nhanh chóng co vào, hóa thành một thanh bạch cốt trường kiếm dài chừng bốn thước.

Chỉ thấy Huyền Khiếu cả người nàng đều sáng lên, cơ bắp trên hai tay nàng cũng gồ lên, đồng thời hai tay cầm kiếm, cả người nàng giống như Tiên nữ giáng trần, xoay mấy vòng ở giữa không trung, vận dụng sức mạnh cả người đến cực hạn, chém mạnh về phía đầu của Đỗ Thanh Dương.

"Vù vù..."

Một tiếng gió gào thét vang lên, dường như kèm theo đó từ trong hư không xuất hiện ra một đường vết rách.

"Phốc" một âm thanh vang lên!

Bạch cốt trường kiếm chém mạnh vào mặt của Đỗ Thanh Dương, kéo theo là dòng máu tơ đỏ thẩm chảy ra.

Mũi kiếm thấm máu phá vỡ làn da của Đổ Thanh Dương, chém vào xương sọ của lão, chung quy cũng không thể một kích kiến công, chặt đứt đầu của lão được, hơn nữa nó lại bị cắm ở bên trong xương cốt của gương mặt lão nữa.

Cốt Thiên Tầm thấy thế, con ngươi hơi co rụt lại, đáy lòng không khỏi hiện lên một cảm giác vô lực.

Hầu như nàng đã dùng hết sức cho một kích này, vậy mà cũng không có thể giết chết được Đỗ Thành Dương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 31 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status