Phàm nhân tu tiên 2: Phàm nhân tu tiên chi tiên giới thiên

Chương 974: Thân phận Ma Quân

Dịch giả: thanhtrung5

Biên: Độc Hành

“Sa Tâm, người chấp mê bất ngộ vẫn luôn là ngươi! Ta hỏi ngươi một câu, ta và ngươi chờ đợi chuyện này vô tận năm tháng rốt cuộc là vì cái gì?” Ách Quái vung tay hỏi ngược lại.

Sa Tâm không nói gì, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ách Quái, hai đầu lông mày nghiêm nghị lại.

“Ta và ngươi bị nhốt ở Tích Lân Không Cảnh nhiều năm như vậy, ngươi quản lý Khôi Thành, cùng Huyền Thành ta gút mắc ân oán nhiều năm như vậy, lần này ngươi chủ động tìm tới ta, nói muốn liên thủ tiến vào chốn cũ Đại Khư này, mục đích của ngươi không phải giống ta sao? Cần gì phải nhắc lại chuyện cũ năm xưa, làm cử chỉ lừa mình dối người như vậy!” Ách Quái cười lạnh một tiếng, nói thêm.

“Không được đánh đồng ta với ngươi!” Sa Tâm nói ra từng chữ.

“Sa Tâm, nghĩ tình quan hệ ở quá khứ, ta khuyên ngươi một câu. Bây giờ thi hài Ma Quân đang ở trước mắt, ngươi cùng ta chia đều, mỗi người có thể ngộ đại đạo. Đến lúc đó muốn rời khỏi chốn lao tù Tích Lân Không Cảnh này còn không phải dễ như trở bàn tay? Đợi đến lúc tới được Ma Vực, hoặc là Tiên Giới, chính là cánh chim tự do bay lượn trên trời cao.” Ách Quái cao giọng cười to, nói ra.

“Ma Quân…”

Hàn Lập nghe lời nói ấy, không khỏi nhìn lại hướng bộ quan tài thủy tinh nổi giữa mặt hồ máu kia.

Giờ phút này trong lòng hắn có thể khẳng định, bên trong quan tài thủy tinh chính là “Thánh Hài” trong truyền thuyết của Ma tộc. Chẳng qua vì sao Ách Quái lại gọi y là Ma Quân?

Vừa nghĩ đến đây, hắn không khỏi liên tưởng đến Giải Đạo Nhân, tựa hồ gã có quan hệ không ít với Tích Lân Không Cảnh này mà không thể nói rõ được.

Hoặc là vị “Ma Quân” này có thể là chủ nhân của Giải Đạo Nhân năm đó?

“Giải đạo hữu, ngươi có đang ở đây?” Hàn Lập thử dùng thần niệm liên hệ, kết quả không có ai đáp lại.

Nhưng vào lúc này, âm thanh Sa Tâm vang lên.

“Ngươi cho rằng lần này ta tìm ngươi liên thủ, cũng vì mục đích bẩn thỉu giống ngươi? Vậy ngươi sai lầm lớn rồi, nói thật cho ngươi biết, ta đã tìm được phương pháp phục sinh chủ nhân.” Sa Tâm khịt mũi coi thường nói.

“Hắc hắc, phục sinh? Xem mộng lớn của ngươi vẫn chưa tỉnh a … Năm đó Ma Quân hợp đạo thất bại, sớm đã thân tử đạo tiêu, chỉ để lại một bộ thi hài này, căn bản không có khả năng phục sinh, nếu không Đại Khư này há lại yên lặng nhiều năm như vậy? Ngược lại ta thật hi vọng Ma Quân không chết, như vậy ta không bị giam giữ ở nơi này nhiều năm như vậy! Ta khuyên ngươi nếu không muốn chết ở chỗ này, đừng đi làm cái sự tình vô vị kia.” Vẻ trào phúng trên mặt Ách Quái chợt lóe lên rồi biến mất.

“Đồ lòng lang dạ sói, nếu không phải do ngươi phản bội lúc mấu chốt hợp đạo của chủ nhân, tạo thời cơ cho Ma Chủ nhúng tay, chủ nhân tất nhiên có thể hợp đạo thành công, tiến giai Đạo Tổ cảnh.” Sa Tâm nổi giận mắng.

“Hừ …Ngươi căn bản không biết cái gì, năm đó cho dù không có Ma Chủ nhúng tay, cũng không thành công được.” Ách Quái hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói ra.

“Chủ nhân kinh tài tuyệt diễm, thủ đoạn bản sự như thế nào ngươi cũng biết rõ? Năm đó nếu không có chủ nhân vun vén, ngươi đã sớm hóa thành cặn bã ở địa phương dơ bẩn nào đó, bây giờ lại mở miệng một tiếng Ma Quân, dám không tôn xưng một tiếng chủ nhân…” Sa Tâm nổi giận nói.

“Đủ rồi, năm đó y truyền thụ ta phương pháp tu hành, bất quá là nhìn trúng tư chất của ta, vì bản thân bồi dưỡng ra một thủ hạ mà thôi. Ta không giống ngươi, làm quân cờ cho người định đoạt, còn vui vẻ chịu đựng. Bất quá, năm đó ta chọn huyền tu, ngươi chọn tu khôi lỗi, ngược lại đã có số mệnh, ngươi cả đời đều là khôi lỗi của Ma Quân thôi, ngay cả khi y chết nhiều năm như vậy, ngươi cũng không thoát khỏi được.” Ách Quái gầm lên một tiếng, cắt ngang lời trách cứ của Sa Tâm, nói ra.

“Mặc kệ ngươi nói cái gì, lần này đừng hòng đoạt được thi hài chủ nhân để thỏa màn dục vọng của bản thân. Đợi sau khi ta phục sinh Ngài xong, Ngài sẽ tự mình thanh toán mối thù phản bội của ngươi năm đó.” Sa Tâm hạ xuống nộ khí, thần sắc dần bình tĩnh nói.

Ách Quái nghe vậy, liếc qua Thạch Xuyên Không nằm dưới chân cười nói:

“Trong tay ngươi không có huyết mạch hoàng gia Ma tộc, chỉ sợ ngay cả bộ quan tài thủy tinh kia cũng mở không ra a? Trong tay ta lại có một hoàng tử điện hạ hàng thật giá thật, nếu ngươi chịu hợp tác cùng ta, chúng ta đều có lợi. Nếu không chỉ có thể đứng nhìn bảo vật này, đừng ai nghĩ sẽ lấy được.”

“Ách thành chủ nói lời ấy sai rồi, huyết mạch Thánh tộc của chúng ta mặc dù trân quý, lại không phải chỉ một mình Thập Tam Đệ có. Mà của ta lại còn tinh thuần hơn một chút.”

Không đợi Sa Tâm trả lời, sau người nàng hiện ra một thân ảnh cao lớn, cười sang sảng nói.

Lúc nói chuyện, người kia lấy mũ đang che đầu xuống, lộ ra một đầu tóc dài màu trắng, dung mạo bình thường, nhưng lại mang một cỗ khí chất khác hẳn, đôi mắt tím đậm hiếm thấy, trong con ngươi hiện ra điểm điểm ánh sáng.

Hàn Lập đảo mắt qua, lông mày không khỏi nhíu lại, phát hiện người này chính là Đại hoàng tử Thạch Trảm Phong.

Ách Quái thấy thế thần sắc rốt cuộc biến đổi, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, cắn răng nói:

“Ta tận tình khuyên nhủ ngươi như vậy, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, vậy mà ngươi vẫn cứ cố chấp, vậy ta và ngươi chỉ đành cá chết lưới rách thôi.”

Vừa nói xong, lão đạp hai chân mạnh xuống đất, toàn bộ không gian dưới đất theo đó chấn động mạnh, mặt huyết hồ nổi lên những cơn sóng to lớn.

Thân ảnh Ách Quái hóa thành một sợi khói nhẹ, biến mất không thấy, chớp mắt một cái đột nhiên xuất hiện sau lưng Thạch Trảm Phong, đánh ra một chưởng, năm ngón tay như móc câu chụp mạnh xuống đầu lâu của y.

Mắt Thạch Trảm Phong lóe lên, phát hiện có điều không đúng, thế nhưng thân thể phản ứng chậm một bước, muốn tránh cũng đã không kịp nữa rồi.

Mắt thấy đầu ngón tay sắp xuyên thủng xương đầu, đột nhiên một cây giáo xương màu trắng từ bên cạnh đâm ra, “Tranh” một tiếng, đụng vào cổ tay Ách Quái.

Thạch Xuyên Không liếc mắt nhìn qua, thấy hai mắt Côn Ngọc trợn trừng, hai tay nắm một cây giáo xương toàn thân lóe lên quang mang tinh thần màu trắng, từ một bên đâm tới.

Sau cú va chạm, chiếc cán giáo xương cong lên như vầng trăng khuyết, nhưng cũng chỉ đẩy bàn tay Ách Quái ra hơn tấc, khó khăn lắm mới trượt khỏi đầu lâu Thạch Trảm Phong, bàn tay mang theo kình phong gào thét đi qua, trên gương mặt tuấn lãng của Thạch Trảm Phong lưu lại mấy đạo vết máu bắt mắt.

Thạch Trảm Phong nhân cơ hội này, thân hình nhún xuống, mũi chân lấy đà, thân hình vọt tới trước, tay rút ra một thanh cốt kiếm dài có ba cạnh màu trắng, phía trên tinh khiếu đại phóng quang mang, đâm thẳng tới bụng Ách Quái.

Ách Quái thu cổ tay lại, đánh giáo xương kia văng ra, đồng thời nâng đầu gối lên, trực tiếp dùng đầu gối đụng vào cốt kiếm ba cạnh.

Trên đùi lão sang lên huyền khiếu dày đặc, hiện ra một tầng bạch quang mông lung giống như áo giáo che phủ bên ngoài, ngăn cản mũi nhọn cốt kiếm, mặc dù bên trên tinh khiếu cuồng thiểm, nhưng thủy chung không cách nào xuyên qua, khó có thể tiến thêm.

“Muốn chết.” Ách Quái hừ lạnh một tiếng, bổng nhiên dang chân đá một cái.

Phía trên mũi chân lập tức có một đoàn bạch quang ngưng tụ nổ bung ra, thẳng đến mặt Thạch Trảm Phong.

Thạch Trảm Phong thấy tình thế không ổn, thế nhưng trường kiếm trong tay không lùi mà tới, bỗng nhiên đâm mạnh một cái, nương theo cỗ phản lực kia lướt về đằng sau, trực tiếp kéo dài ra khoảng cách gần trăm trượng.

Mặc dù tốc độ y thối lui rất nhanh, nhưng căn bản không bằng Ách Quái, thời điểm thân hình chưa đứng vững, đã bị lão đuổi theo kịp.

Ách Quái hiển nhiên rất nóng lòng diệt trừ Thạch Trảm Phong, trong nháy mắt phần eo đột nhiên chuyển động kéo theo toàn bộ sống lưng như Giao Long xuất hải làm chấn đồng âm ầm, phát ra trận trận tiếng vang như sấm sét.

Cơ bắp trên cánh tay phải của lão phồng lên, tầng tầng tinh quang màu trắng bộc phát dữ dội, một cỗ lực lượng bạo tạc từ đầu quyền tuôn trào ra.

Nắm đấm chưa đến, thần sắc Thạch Trảm Phong hoảng sợ, cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, hư không quanh thân tựa hồ cũng vặn vẹo, đến mức thân hình di động trở nên chật vật dị thường.

Hàn Lập nhìn xem cảnh này, trong lòng có chút sợ hãi, lúc trước Ách Quái rõ ràng bị thương thế nghiêm trọng như vậy, mới qua không bao lâu, vậy mà đã khôi phục được tình trạng như thế?

Uy lực một kích này, cho dù là hắn hiện tại, cũng không nắm chắc có thể ngăn cản được.

Đúng lúc này dị biến phát sinh.

Nương theo từng tiếng nổ đùng liên tiếp vang lên, bỗng xung quanh thân Ách Quái xuất hiện ra mười hai mai viên cầu kim loại, bên trên tỏa ra quang mang chói mắt.

Từ đó nổi lên mười hai cỗ khôi lỗi, cốt giáp trên thân rạng rỡ tinh quang, trong tay đều nắm một sợi cốt liên có mũi nhọn màu trắng, đồng thời ném ra ngoài.

Chỉ thấy mười hai sợi cốt liên hóa thành đạo đạo bạch sắc cầu vồng, giao thoa với nhau, kết thành mạng nhện bao phủ xuống.

Ách Quái thấy thế, nắm đấm đang đánh đến Thạch Trảm Phong vội xoay chuyển, đánh lên phía trên.

Tinh quang trắng xóa trên nắm tay hoàn toàn nổ tung, tựa như một vùng tinh thần sáng lạn, từng đạo lưu quang làm người ta lóa mắt phóng lên tận trời, đánh tới tấm lưới lớn màu trắng do cốt liên tạo thành.

Lúc này, phía trên tấm lưới lớn bằng cốt liên, tất cả quang mang tinh khiếu lóe lên, tinh thần chi lực không còn dâng trào mà hóa thành những vòng xoáy nhỏ, từ đó tuôn ra trận trận lực hút tinh thần chi lực cường đại.

Ách Quái đánh quyền này ra lưu quang như ánh sao, lại giống như nước chảy bị nó thu nạp hết, triệt để mất đi uy lực.

“Đây là…” Không đợi lão hết kinh ngạc, tấm lưới cốt liên đã triệt để bao phủ xuống.

“Kết trận”

Một tiếng quát truyền đến, mười hai tên khôi lỗi mặc cốt giáp tay bấm pháp quyết, bộ pháp dưới chân liên tục biến hóa, động tác nhịp nhàng, trong nháy mắt liền hoàn thành kết trận.

Trên lưới lớn cốt liên lập tức hiện lên một mảng điện quang, hóa thành một đạo lôi cầu màu bạc, giam Ách Quái vào trong đó.

Hàn Lập nghe tiếng, nhíu mày nhìn lại, phát hiện nữ nhân đeo hắc sa mà Sa Tâm gọi là “Tiểu Tử”, giờ phút này đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, trước người bày ra một bộ hắc thạch trận bàn, phía trên để mười hai mai quân cờ màu trắng.

Có thể đồng thời khống chế mười hai tên khôi lỗi, khiến chúng bày ra pháp trận chỉnh tề, vốn cũng không phải sự tình đơn giản, thế nhưng người làm việc này không phải Sa Tâm mà lại là nàng!

Côn Ngọc cầm xương giáo trong tay, đứng ở bên cạnh không xa, bảo vệ nàng.

Hàn Lập đang lúc kinh ngạc, chợt nghe Ách Quái cười nhạo một tiếng, nói: ”Chỉ bằng pháp trận thô lậu này cũng muốn vây khốn ta?”

Nói xong, huyền khiếu trên người lão tỏa sáng hào quang, nâng một quyền đánh mạnh lên lưới điện bao phủ cùng cốt liên bên trên.

“Ầm ầm” vang lên một tiếng thật lớn!

Quang mang tinh thần trên quyền của lão vừa mới nở rộ, lại bị cỗ lực hút trên cốt liên hiện ra, thu nạp đại bộ phận lực lượng tỏa ra vào trong.

Cùng lúc đó, bên trong lưới điện tuôn trào ra một mảnh điện quang màu bạc, đánh lên người Ách Quái, tóe ra mảng lớn tia lửa.

Điện quang đánh xong, cốt liên đại trận vẫn hoàn hảo như cũ, chỉ là trên thân mười hai tên khôi lỗi cùng xuất hiện một vết rách nhỏ bé mà mắt thường khó phân biệt được.

Mà thân thể "Tiểu Tử" khống chế pháp trận cũng đột nhiên run lên, hiển nhiên thừa nhận áp lực không nhỏ.

"Trận này tự nhiên không thể vây khốn ngươi lâu dài, nhưng mà có thể cầm chân ngươi nhất thời cũng đã đủ." Sa Tâm liếc qua Tiểu Tử, mặt không biểu cảm nói.

Dứt lời, nàng liếc nhìn Thạch Trảm Phong ra hiệu một cái, hai người theo thứ tự trước sau từ bên bờ vọt lên, sau mấy động tác đã đến trung tâm huyết hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 31 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status