Phàm nhân tu tiên

Chương 1101: Chiến đấu kịch liệt

Thần niệm nữ tử chợt rối loạn, vốn phi kiếm của nàng ta đang cùng với các phi kiếm của Hàn Lập bất phân thắng bại, liền lập tức linh quang tối sầm lại, uy lực đại giảm.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập trong lòng khẽ thúc giục kiếm quyết, hơn mười cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kim quang đồng loạt đại thịnh, bao quanh ngăn cản các băng kiếm.

Tiếng động "răng rắc" nổi lên, trong hơn mười thanh băng kiếm không ngờ chỉ còn lại non nửa nửa, mấy thanh băng kiếm kia đều bị kim sắc phi kiếm chém thành hai đoạn.

Mấy thanh băng kiếm còn lại cũng chỉ trong phút hốc linh quang trở nên ảm đạm, tiếng tru tréo cất lên không ngừng, tựa hồ xem ra bị hao tổn không nhẹ.

Nữ tử áo trắng vừa thất thần, mới hơi ổn lại, thấy bổn mạng pháp bảo của mình bị hủy, nhất thời kinh hãi, tâm thần vì thế bị thương mà phun ra vài ngụm máu, nhưng bất chấp điều đó mà vội vàng thôi động kiếm quyết, muốn thu hồi lại toàn bộ mấy thanh phi kiếm còn sót lại. Bằng không, nếu để toàn bộ phi kiếm bị hủy thì sẽ không chỉ có từng đấy thương tổn.

Nhưng Hàn Lập đã xuất thủ, như thế nào lại có thể để cho nàng được dễ dàng đem bổn mạng phi kiếm của mình mà thu hồi.

Hắn đưa tay cực nhanh điểm một chỉ vào số phi kiếm ở phía xa xa kia, nhất thời toàn bộ Thanh Trúc Phong Vân kiếm đồng loạt đuổi theo quấn chặt lấy băng kiếm không rời, đồng thời có một số phi kiếm bỗng nhiên tốc độ gia tăng nhanh chóng, chỉ mấy lần chớp động, cuối cùng xuất hiện một cách quỷ dị phía trước mấy thanh băng kiếm này, ngay tức khắc tiền hậu giáp kích, âm thanh kiếm khí văng lớn, đem mấy thanh băng kiếm trói buộc ở bên trong.

Hàn Lập một lần nữa thôi động kiếm quyết, đang muốn dựa vào sự sắc bén của phi kiếm, đem bổn mạng pháp bảo của nữ tử này hoàn toàn phá hủy thì đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hét to "Ngươi dám".

Lập tức có hai đám mây màu đen chợt lóe, từ trong bông tuyết trên không bỗng chốc bay ra hai con Mặc Giao giương nanh múa vuốt, mỗi con đến đến bảy tám trượng, dữ tợn hung mãnh dị thường.

Hàn Lập sắc mặt không đổi, tự hồ như sớm đoán được đợt công kích này, một tay tiếp tục thôi động kiếm quyết, tay kia thì đột nhiên đưa lên, một thư quyển (quyển sách) hồng quang mờ ảo bay ra.

Từ giữa linh quang, bảo vật này mở ra.

Quyển sách ở trong đoàn lình quang phát ra âm thanh, từ trong sách bay ra hơn một trăm đạo cổ văn hi có hai màu kim ngân, cổ văn này vừa hiện lên lập tức theo gió mãnh liệt dài lên, sau đó hóa thành vô số quang đoàn trực tiếp hướng về hai đầu Ô giao nghênh đón.

Hai đầu ô giao long này cũng không hề lưỡng lự, trong miệng hắc sắc quang hà (áng mây màu đen) phụt lên không ngừng,tức khắc chui vào trong đống cổ văn.

Tiếng động ầm ầm vang lên liên tiếp không ngừng, ánh sáng hai màu kim ngân ở trên người giao long bạo liệt, chẳng những đem những đám mây màu đen trên người giao long đánh vỡ thành tững mảnh vụn, hơn nữa còn đem hai đầu giao long đánh cho lăn lộn liên tiếp mấy vòng. Những kim ngân phó văn này, thật không ngờ lại chứa đựng uy lực thần kỳ, hai đầu mặc giao kia xem ra chịu không nổi vết thương nặng, trong miêng không ngừng rú lên đau đớn, sau đó đều tự hiện ra nguyên hình, chính là hai cây giáo ngắn màu đen.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng lấy làm vui mừng, âm thầm rót pháp lực vào trên quyển sách, trong nháy mắt càng lớn thêm ba phần.

Quyển sách màu đỏ bỗng nhiên run lên, cổ văn từ trong sách ào ào tuôn ra càng nhiều, hoàn toàn đem đại phiến không gian trên đỉnh đầu bao bọc vào bên trong, sau đó mạnh mẽ bắn đi.

Hắc quang chợt lóe, thanh sam trung niên nhân sắc mặt âm trầm đứng nhìn đông đảo phó văn bao vây xung quanh, hắn im lặng nhấc tay lên, đem hai đoản giáo màu đen thu về, nhưng ngay sau đó từ trong lòng bàn tay không biết từ lúc nào xuất hiện ra một chiếc cờ nhỏ màu xanh.

Chiếc cờ này chỉ dài có mấy tấc, nhưng chỉ nhoáng lên một cái, tức khắc phó văn trên mặt cờ quay cuồng, hiện lên một cỗ cuồng phong gào thét, thanh sam trung niên nhân tức thì biến mất không thấy bóng dáng.

Toàn bộ cổ nhăn nhất tề bổ nhào vào khoảng trống, Hàn Lập thấy vậy, không khỏi buồn bực.

Ở phía bên kía, Hàn Lập cũng không có tiếp tục xuất thủ, bởi vì hắn lờ mờ thấy được Bạch Mộng Hinh đột nhiên xuất ra một tấm gương tinh khiết, không tỳ vết.

Mà gương này ngay tức khắc hướng về số phi kiếm của Hàn Lập, từ trên mặt kính phun ra một cột ánh sáng màu trắng sữa, từng đoàn kim quang kia không kịp đề phòng, bị cột sáng này chiếu vào, nháy mắt bên trên thân kiếm liền hiện lên một lớp hàn băng, hơn phân nửa phi kiếm cứ như vậy bị hóa thành những khối băng, bị đóng băng ở bên trong.

Mà mấy thanh băng kiếm kia cũng nhân cơ hội đó mà bỏ chạy quay về phía nữ tử, lóe lên một cái rồi biến mất.

Hàn Lập ánh mắt đảo quanh, thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng, tay theo quy luật hướng về phía xa xa điểm liên tiếp vài cái.

Nhất thời sấm sét trên kim sắc tiểu kiếm nổi lên, tia điện nhỏ bé trên thân kiếm hiện ra, một ít phi kiếm bị đóng băng bị Tịch Tà thần lôi kích vỡ, từng khúc từng khúc vỡ vụn ra, phi kiếm lại được khôi phục tự do. Kim quang lại vụt lóe lên.

Bạch Mộng Hinh thần sắc đại biến, lúc này tiểu kiếm trong tay phương hướng đột nhiên thay đổi, không ngờ là nhắm ngay về phía Hàn Lập.

Sau lưng Hàn Lập tiếng động ầm ầm vang lên, một đôi cánh màu bạc hiện ra, hơi hơi mở ra, ngay tại trong ngân quang biến mất không thấy bóng dáng.

Bạch Mộng Hinh nhất thời ngây ngốc, nhưng cơ hồ cùng lúc đó, bên cạnh nàng đột nhiên có một cỗ cuồng phong thổi qua, từ trong đó bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay thò ra, kéo lấy nàng lôi vào bên trong, sau khí cơn gió này tiêu thất, hoàn toàn không có thấy tung tích bóng người.

Ngay lập tức sau đó, ngân hồ chợt lóe, nguyên bản tại chỗ Bạch Mộng Hinh đứng ban đầu, thân ảnh Hàn Lập chợt hiện ra.

Hắn nhìn vào hư không trống tỗng, trên mặt hiện ra một tia sát khí, lam mang trong mắt đảo qua, bàn tay chắp sau lưng hờ hững giơ lên, một đạo ánh sáng màu đen từ trong tay áo bắn ra, chợt lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.

Tại một nơi khác cách đó mười trượng, hắc quang chợt chớp động, sau một tiếng hừ nhẹ, một bức tường quỷ dị đổ xuống,sau đó liền xuất hiện ra một bóng người màu xanh, chính là thanh sam trung niên nhân kia.

Đạo hắc mang kia tựa giống như thuấn di thoáng cái biến mất tại chỗ. Ngay sau đó lại hiện ra trước người Hàn Lập. Chính là một thanh đoản nhận dài vài tấc, mặt trên lập lờ hào quang màu đen yếu ớt, nguyên bản vốn là ma tủy nhận cấp cho khôi lỗi nhân hình sử dụng.

Sau đó thân hình Hàn Lập huyền phù trong gió tuyết, lam mang trong mắt không ngừng sáng lên tựa hồ như đang tìm cái gì.

Tại một địa phương khác bên ngoài pháp trận, thanh sam trung niên nhân đang luống cuống tay chân, ấn vào vết thương một cái, lập tức 1 đoàn bạch quang xuất hiện quấn lấy chỗ tay bị cắt.

"Pháp bảo thật quỷ dị, xem ra Mộng Dao không có phóng đại. Tên tu sĩ họ Hàn này một thân thần thông quả nhiên cực kỳ lợi hại, Mộng Hinh, ngươi không sao chứ!"

Mắt thấy miệng vết thương tại cánh tay bị cụt đã liền lại, thanh sam trung niên thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn Bạch Mộng Hinh bên cạnh liếc mắt một cái, lộ ra vẻ quan tâm.

"Ta không sao, tuy rằng bổn mạng pháp bảo bị phá hủy, nhưng chung quy cũng thu hồi được gần nửa, nhưng Huyền Băng Kiếm này từ nay vô pháp sử dụng đối phó với địch nhân. Hàn Ly sư huynh cấm chế đối với người này một chút tác dụng cũng không có, hơn nữa đối phương tựa hồ còn có thần thông có thể nhìn thấu huyễn thuật! Chúng ta dựa vào lực cấm chế để ẩn giấu hành tung, một chút cũng không dùng được."

Bạch Mộng Hinh nguyên bản khuôn mặt tái nhợt, giờ phút này trái lại trên đôi má đào có chút đỏ ửng lên, thanh âm cũng có chút khàn khàn.

"Ta vừa rồi đều đã nhìn thấy hết. Không thể xem thường đối phương, nếu không phải liên quan đến Hư Thiên Đỉnh, ta thật sự cũng không muốn kết đại địch với hắn. Bất quá nếu đã động thủ tự nhiên sẽ không có chuyện bỏ cuộc. Ta cũng vừa cắn nuốt tia thiên địa nguyên khí cuối, vì vậy đành quên đi việc mở động ra. Ở phía sau, các ngươi chỉ cần có thể trợ giúp ta một chút ta liền có thể tiêu diệt người này."

Hàn Ly thượng nhân cả người phát ra lam quang chói mắt, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt cũng dần dần thu liễm, thần sắc bình tĩnh nói.

"Thúc dục Huyền ngọc hàn khí, như vậy, sau ngàn năm chúng ta không cách nào có thể mở ra Huyền ngọc động nữa."

Thanh sam trung niên nhân nghe được lời ấy cả kinh.

Bạch Mộng Hinh đồng dạng ngọc dung khẽ biến.

"Không còn biện pháp nào khác, vừa rồi các người cũng đã thử qua. Bản thân người này rõ ràng tinh thông trận pháp, mà vô luận là pháp bảo hay thần thông đều là rất lợi hại, huống chi ngoại trừ bên người có được Hư Thiên Đỉnh, hắn còn có một cây quạt làm linh bảo phòng ngừa, đồng dạng khó có thể ứng phó. Cũng chỉ còn cách mượn dùng lực trong Huyền Ngọc Động, ta mới có mười phần nắm chắc đem người này diệt sát đi. So với Hư thiên Đỉnh, Huyền Ngọc Động tạm thời bị phong ấn ngàn năm, điều này cũng hoàn toàn đáng giá."

Hàn Ly thượng nhân nhìn Hàn Lập trong cấm chế, bình tĩnh dị thường nói.

Nghe vị đại trưởng lão đã nói như vậy, thanh sam trung niên nhân cùng Bạch Mộng Hinh mặc dù trong lòng có chút chần chờ cũng không thể nói thêm gì.

Hàn Ly thượng nhân ngón tay nhẹ đảo, trong tay liền xuất hiện thêm một chiếc Huyền Ngọc lệnh bài trong suốt.

Ngay tại lúc hắn đem lệnh bài lấy ra, thì sau đó trong tích tắc, ánh mắt như ý thức được gì nhìn lướt về phía Hàn Lập, thần sắc đại biến.

"Không hay, đối phương không ngờ đã tìm được tâm trận, sắp phá trận mà ra. Các ngươi hai người mau thúc dục pháp trận, vô luận là dụng biện pháp gì, kéo dài thời gian cho ta.

Thanh niên trung niên nhân nghe thấy những lời này, nhất thời cả kinh hướng xa xa nhìn lại.

Chỉ thấy Hàn Lập bên trong huyễn trận, hai tay kết quyết, một thanh cự kiếm khổng lồ không biết từ lúc nào hiện ra trên đỉnh đầu, mặt trên còn có vô số hào quang chớp động liên tục, đang chậm rãi chém một nơi trong cấm chế.

Trong lòng thanh sam trung niên nhân khiếp sợ, với tốc độ không thể nào nhanh hơn, tay áo run lên, một khối quang cầu vàng lục đan xen nhau nhắm thẳng về hướng cự kiếm bắn tới.

Bạch Mộng Hinh ở một bên cũng đồng dạng lặng lẽ đưa một tay lên, tấm gương màu trắng từng đóng băng phi kiếm của Hàn Lập một lần nữa lại hiện ra. Mặt kính hơi run một cái, nhất thời có mấy cột sáng màu trắng lóe ra, mục tiêu chính là Hàn Lập.

Xem ra nàng muốn vây Ngụy cứu Triệu.

(vây Ngụy cứu Triệu là gì thì chắc nhiều người còn thạo hơn mình, khỏi cần giải thích na – Biên: Vịt)

Còn về phía Hàn Ly thượng nhân thì chú ngữ trong miệng cấp tốc phun ra không ngừng, Huyền Ngọc Bài bài theo đó bay vọt lên không. Điểm điểm ánh sáng màu trắng ở mặt trên tụ lại làm thành một quang đoàn (ánh sáng hình cầu) chói mắt.

Trong quang đoàn mơ hồ có một hư ảnh của linh thú đang chậm rãi thành hình. Mà lúc này, Hàn Lập thi triển cự kiếm thuật, đã sắp đem cự kiếm màu vàng chém vào một nơi được chỉ định.

Bản thân hắn tinh thông trận pháp, hơn nữa lại có Minh Thanh Linh Mục phụ trợ, phá vỡ một cái huyễn thuật tự nhiên là không mất nhiều công sức.

Bất quá bỗng nhiên lại có một khối quang cầu màu vàng lục xuất hiện ở phía dưới thân kiếm, mặt khác lại có thêm một cột ánh sáng trắng sữa từ trong gió tuyết lao ra, hướng chính mình bắn nhanh đến. Hàn Lập khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1175 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status