Phàm nhân tu tiên

Chương 1848: Tái hồi đệ nhị tầng

Vì thế nam tử mặc thanh giáp vung một tay lên, lập tức trong đám thị vệ liền có một số người đi ra, sau đó linh quang chợt lóe trên tay, hiện ra một tấm mộc bài màu tím nhạt.

Đột nhiên trên mộc bài đại phóng hào quang, chợt lóe rồi kích bắn ra hai cột sáng tử sắc, sau chớp động mấy lần liền biến mất vào trung tâm trận pháp.

Nhất thời ngân sắc trận pháp vù vù một trận, tiếp theo tại trung tâm trận lưu chuyển hồi hồi kỳ quang rồi tan đi. Cùng lúc đó phía dưới bức tường hiện ra một cánh cửa màu bạc rất lớn.

Cửa lớn cao tới mấy chục trượng, phát ra hào quang âm lãnh, có vẻ băng lãnh một cách dị thường, giống như toàn bộ cánh cửa đều dùng kim loại nào đó đúc ra vậy.

Trong miệng Thanh giáp nam tử lẩm bẩm, tay áo hướng về phía cửa phất một cái.

Oanh một tiếng, một đạo thanh hà cuồn cuộn đánh tới, cánh cửa lớn liền chậm rãi mở ra.

"Làm phiền đạo hữu rồi!" Trên mặt Kim Duyệt lộ nụ cười sau đó đa tạ một tiếng.

Trong chốc lát nàng cùng hai người Hàn Lập Lôi Lan nhanh chóng độn quang, hóa thành ba đạo kinh hồng thông qua cánh cửa cực lớn tiến nhập Địa Uyên.

Sau một lát liền biến mất ở phía sau cánh cửa không còn chút bóng dáng.

Thanh giáp nam tử đứng trước cánh cửa màu bạc cực lớn, nhìn bóng dáng ba người biến mất thì trên mặt lộ vẻ trầm ngâm, tựa hồ trong lòng có điều gì đó khó tiêu tan.

"Quên đi, có lẽ do ta đa tâm. Tuy cảm giác có chút quái dị nhưng hẳn là gã thị vệ này không có vấn đề. Dù sao Kim Duyệt cũng là Đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc, tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình bất lợi đối với Phi Linh tộc." Thanh giáp nam tử thấp giọng thì thào vài câu, sau đó liền phân phó một tiếng, lệnh cho đám thị vệ phong bế cánh cửa lớn kia, còn hắn thì lần nữa ngồi xếp bằng ở chỗ cũ, tiến vào nhập định.

Bên kia, ba người Hàn Lập sau một lúc đã ở một nơi rất rộng lớn, nhìn chằm chằm một cỗ tà phong, đang thổi như bay ở nơi tiến vào Địa Uyên.

Năm đó Hàn Lập với tu vi Hóa Thần phi hành trong đó còn có chút khó khăn, nhưng hiện tại tu vi đã là Hợp Thể trung kỳ căn bản xem nhẹ cỗ tà phong này.

Thậm chí sau khi phi hành, gặp phải một cỗ băng phong khí màu đen, ngoài thân hắn chỉ chợt lóe thanh quang, đã nhanh chóng đem cỗ hắc phong bắn ra nơi khác, căn bản không để nó tiến đến bên người.

Về phần Lôi Lan ở bên kia đã có Kim Duyệt cố ý chiếu cố, tự nhiên là không thành vấn đề.

Không bao lâu sau, ba người liền tiến đến một vực sâu hun hút có hình một như một chiếc phễu.

Nhìn hàn phong đen tuyền cuồng quyển ở nút thắt bên dưới hắc vực, Hàn Lập nheo hai mắt một chút, không chút do dự bay xuống.

Lần này đến phiên hai người Kim Duyệt đi xuống, sai khi liếc mắt nhìn nhau một cái, liền theo sát phía sau Hàn Lập.

Tiến vào đến Địa Uyên, bốn phía là đại phong gào thét, hết thảy cảm giác không khác biệt như ngày trước Hàn Lập tiến vào.

Sau thời gian một tuần trà, thân hình hắn đột nhiên dừng lại, rốt cuộc đã tiến vào tầng một trong Địa uyên.

Bất quá sau một phen đánh giá bốn phía thì Hàn Lập không khỏi khẽ cau mày.

Thân thể hắn hiện đang lơ lửng trên không một vùng đầm lầy mờ ảo, khắp nơi có một tầng sương vụ màu lục nhạt bao phủ. Phảng phất ngửi được mùi cây cỏ rữa nát.

Nơi này hiển nhiên là địa phương mà lúc trước hắn tiến vào có điều là khác địa điểm.

"Kim đạo hữu, ngươi cũng biết đây là chỗ nào chứ, xem ra đây chính là địa phương gần cửa khẩu tiến vào tầng thứ hai a?" Hàn Lập quay đầu hướng sang Kim Duyệt hỏi một câu.

"Căn cứ vào địa đồ, nơi này tựa hồ là Lan Độc đầm lầy, cách cửa vào tầng thứ hai không xa. Chỉ cần nửa ngày thời gian là tới. Nhưng dù sao Đạo hữu cũng nên cẩn thận một chút, tuy rằng độc khí phía dưới căn bản không uy hiếp với chúng ta, nhưng ở nơi đây có một loại hoa lan mang theo kịch độc lẫn những đám Độc Phong (ong độc), có chút khiến ta chán ghét." Kim Duyệt sau khi đánh giá đầm lầy một chút, sau khi tư lự liền khẳng định nói.

Hiện giờ cả Địa Uyên đều đã bị Phi Linh tộc chiếm lĩnh, có một tấm địa đồ đương nhiên lộ trình dễ dàng hơn trước, cho nên Thiên Bằng tộc đại trưởng lão này chỉ cần liền liếc mắt một cái là đã nhận ra nơi này.

"Độc phong!"

Hàn Lập vừa nghe lời này thì mỉm cười một chút, dương như không thèm để ý chút nào.

Vì thế ba người sau khi nói vài câu, xác định phương hướng một chút liền lập tức kích bắn mà đi.

Nửa ngày sau, ba đạo kinh hồng do ba người Hàn Lập biến thành hiện ra trên không của một sơn mạch. Sau đó tiếp tục phi hành về phía trước thêm nửa canh giờ, rốt cuộc đã đến trung tâm sơn mạch, gần một ngọn núi kỳ quái.

Ngọn núi này sở dĩ gọi là kỳ quái bởi dọc theo sườn núi, có vài chỗ đều bị chẻ đôi, giống như một chữ "Nhân" rất lớn. Mà cả ngọn núi lại trọc lóc mang một màu xám trắng.

Nơi này chính là lối vào tầng thứ hai trên địa đồ của Kim Duyệt.

Đường đi lúc trước vô cùng thuận lợi, trên đường ngoài trừ ở đầm lầy đụng phải một đám Độc phong, Hàn Lập dùng mấy kiếm dễ dàng càn quét không còn thì chưa từng đụng phải yêu vật của Địa Uyên.

Xem ra yêu vật cấp thấp của tầng một, hiện tại hơn phân nửa đã bị càn quét không còn.

Cái này cũng không có gì là kỳ lạ, yêu vật cấp thấp của tầng thứ nhất hơn phân nửa đều không có giá trị, những Phi Linh nhân tự nhiên không cần thiết lưu lại chúng.

Bất quá, mắt thấy ba người bay đến ngọn núi, chợt lóe như sắp tiến vào trong đó thì bỗng nhiên Hàn Lập giật mình, nhưng ngay sau đó thần sắc lập tức khôi phục như thường.

Chính là Kim Duyệt bay trước, đột nhiên độn quang chậm lại một chút, giữa lối vào của ngọn núi "Nhân" thì ngừng lại, sắc mặt cũng trầm xuống quát lên:

"Là ai đang trốn, nhanh lăn ra đây cho bổn tọa!"

"Thì ra là đại trưởng lão cùng Lôi thánh chủ, Minh Chấn bái kiến đại trưởng lão!"

Ở trong một khoảng hư không gần lối vào, đột nhiên không gian mơ hồ vặn vẹo, tiếp theo một đạo nhân ảnh quỷ dị mang theo một đôi cánh thoáng hiện ra, hướng về Kim Duyệt cung kính thi lễ thật sâu.

Xem khí tức của người này, rõ ràng là một nam tử của Thiên Bằng tộc, toàn thân chiến giáp màu lam, có tu vi Luyện Hư hậu kỳ.

Tình cảnh cũng tương tự, trong hư không ở mấy chỗ gần đó cũng có năm đạo nhân ảnh hiện ra. Những người này cũng hướng sang Kim Duyệt khẽ thi lễ, không nói gì nhưng thần sắc trên mặt khác nhau.

Những người này cũng có tu vi Luyện Hư kỳ.

"Thì ra Minh Chấn hiền chất, nói như vậy các ngươi thuộc chấp pháp đội, chẳng lẽ là ở đây mai phục tên tặc nhân cướp khoáng mạch kia!" Ánh mắt Kim Duyệt đảo qua những người này một chút, cảm ứng được trên người bọn họ phát ra sát khí kinh người, bất động thanh sắc hỏi một câu.

"Thì ra đại trưởng lão đã biết việc này! Xin Đại trưởng lão minh giám, bọn ta đúng là phụng mệnh ở phong tỏa cửa ra vào nơi đây. Đại trưởng lão vì sao lại cùng Lôi Lan thánh chủ tới đây?" Gã nam tử Thiên Bằng nhân mặt mày xấu xí khó coi, đầu tiên là không lưỡng lự trả lời nhưng sau đó lại có chút chần chừ hỏi.

"Ừm, từ Kim thống lĩnh mà ta đã biết khoáng mạch gặp chuyện không may. Về phần ta cùng Lôi Lan thánh chủ đến Địa Uyên là có sự tình quan trọng, lúc này sẽ không dừng lại ở đây lâu." Kim Duyệt không giải thích cái gì, thản nhiên nói hai câu.

"Thì ra là thế, nếu vậy tiểu chất sẽ không làm trễ hành nãi trình của Đại trưởng lão và Lôi Lan thánh chủ. Nếu đại trưởng lão nếu ở mấy tầng dưới gặp được tên tặc tử kia, hi vọng thì có thể xuất thủ bắt giữ. Hiện tại cả tầng hai đều đã bị chấp pháp đội phong tỏa, tặc tử có lẽ còn tránh ở mấy tầng sâu phía dưới." Nam tử Thiên Bằng tộc trong lòng rùng mình, vội cung kính nói.

"Hắc hắc, nếu gặp kẻ khả nghi ta tự nhiên sẽ bắt giữ. Các ngươi trông coi nơi này cho tốt, ta mang Lôi Lan thánh chủ đi trước một bước." Kim Duyệt gật đầu, không nói thêm với những người này, mang theo hai người Hàn Lập lập tức bay vào trong chữ "Nhân", mơ hồ chợt lóe bên trong liền quỷ dị không thấy bóng dáng.

"Minh Chấn huynh, vị này chính là đại trưởng lão của quý tộc sao, quả nhiên như trong truyền thuyết, một thân tu vi thâm sâu khôn lường! Có Kim trưởng lão này trấn thủ, quý tộc hẳn là trong mấy vạn năm có thể không lo không nghĩ. Nhưng người kế bên là ai, xem thì tu vi tương đương chúng ta nhưng khuôn mặt có chút xa lạ, tựa hồ chưa bao giờ gặp qua." Ở bên ngoài ngọn núi, một gã Phi Linh nhân có đôi cánh màu xám tro, sau khi nhìn đám người Kim Duyệt biến mất, đột nhiên hướng sang nam tử Thiên Bằng tộc nói một câu.

"Kim trưởng lão tu vi đại tiến, đây chính là sự tình may mắn của bổn tộc, bất quá quan trọng nhất chính là trong tộc một lần nữa lại có được hai vị thánh chủ, nhờ đó mấy tộc khác cũng không thể có cớ đụng đến Thiên Bằng tộc chúng ta. Về phần người vừa rồi đi theo đại trưởng lão cùng Lôi thánh chủ, ta cũng chưa từng gặp qua. Nhưng điều này cũng không có gì là kỳ lạ. Thiên Bằng chúng ta tuy rằng là một chi nhỏ yếu nhưng tộc nhân cũng phải tới hàng ức (trăm triệu). Có mấy kẻ mặt xa lạ xuất hiện cũng khiến đạo hữu hoài nghi hay sao?" Gã nam tử của Thiên Bằng tộc tên là Minh Chấn liếc mắt nhìn đồng bạn một cái, mặt sắc trầm xuống, có vẻ không hài lòng nói.

"Sao thế, Minh Chấn huynh đa tâm rồi! Tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, đối với Kim trưởng lão cùng Thánh chủ của quý tộc tự nhiên vô cùng tin tưởng." Người có đôi đánh màu xám tro ha hả cười hai cái, vội vàng đem chuyển hướng đề tài.

"Được rồi, nơi đây cũng không phải là chỗ để phiếm luận, chúng ta còn tại chấp hành nhiệm vụ. Lập tức phải ẩn nặc kỹ, không nên lộ ra hành tích." Một nữ tử trên đầu có một đôi sừng ngắn màu trắng, sau lưng lại có đôi cánh màu tím mở miệng.

Thiên Bằng tộc nam tử như còn muốn nói thêm điều gì nhưng lập tức đem lời nuốt nhanh vào trong miệng. Những người khác cũng vội gật đầu, bộ dáng rất kiêng kị đối với nữ tử này.

Vì thế sáu người bấm pháp quyết, thân hình khẽ động lại tiêu thất trong hư không.

Cơ hồ cùng lúc đó, Hàn Lập cùng hai người Kim Duyệt đang ở trong một vùng sương mù đen tuyền, phi hành hướng xuống phía dưới.

"Xem ra kẻ cướp sạch khoáng mạch thần thông thật không nhỏ. Chỉ riêng nơi nhập khẩu tầng hai đã có sáu tồn tại cấp bậc linh soái phòng thủ. Xem ra người này cho dù không phải tồn tại thánh giai thì thần thông cũng không kém quá xa." Kim Duyệt ở bên trong độn quang bỗng mở miệng, ngữ khí lại ẩn hàm vẻ trào phúng.

"Ồ, nghe khẩu khí của Kim đạo hữu tựa hồ không mấy quan tâm tới khoáng mạch" Tâm niệm Hàn Lập vừa chuyển, hỏi một câu.

"Ta sao phải quan tâm! Khoáng mạch này tuy nói là cùng chia cho Phi linh các tộc, nhưng thực tế phần lớn sản lượng quáng thạch đều bị các đại tộc xếp hạng đầu chiếm cứ. Chia cho Thiên Bằng tộc chúng ta cũng không có bao nhiêu." Kim Duyệt cười lạnh nói.

"Thì ra là thế, xem ra quý tộc cho dù thoát khỏi họa diệt tộc, nhưng tình cảnh ở trong Phi Linh tộc cũng không quá ổn." Hàn Lập như có điểm suy đoán trả lời.

"Nếu không phải như vậy thì ta sao dễ dàng đáp ứng yêu cầu của đạo hữu. Chỉ cần có công pháp của đạo hữu, Thiên Bằng tộc chúng ta chỉ cần thời gian mấy vạn năm sẽ trở nên cường đại hơn. Tốt nhất Hàn đạo hữu cũng nên rõ ràng, nửa sau của bộ công pháp này đích xác không có vấn đề." Kim Duyệt thản nhiên nói.

"Kim đạo hữu yên tâm, ngay khi đến tọa độ đó tại hạ lập tức đem phần sau bộ công pháp giao cho đạo hữu, đương trường mời Kim đạo hữu kiểm tra. Nếu không Hàn mỗ sẽ mặc cho đại trưởng lão xử trí." Hàn Lập đột nhiên khẽ cười một tiếng trả lời.

"Hàn đạo hữu biết vậy là tốt rồi!" Kim Duyệt nói một câu rồi cũng im lặng.

Mà sau một lát, sương mù màu đen bắt đầu mờ nhạt dần, rốt cục ba người cũng hiện ra ở tại tầng thứ hai của Địa Uyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1175 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status