Phàm nhân tu tiên

Chương 199: Trần thị huynh muội

"Lý thí chủ có phải là thấy bần đạo phóng thích người này, có chút kỳ quái chăng?" Trung niên đạo sĩ sau một lát trầm mặc, đột nhiên mở miệng hỏi.

"Ha ha! Chính là có điểm như vậy. Pháp khí của tiểu tử kia cũng được, ta thấy cũng có chút động tâm!" Lão giả cũng không che giấu tâm tư của mình, trực tiếp nói.

"Thí chủ thừa dịp sớm bỏ đi chủ ý kia là tốt nhất, người này không thể giết được!" Đạo sĩ nhíu mày một chút, nhẹ nhàng cảnh cáo nói.

Lão giả áo xanh nghe vậy, trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc, nhưng vẫn chưa mở miệng hỏi gì cả. Hắn biết một khi lời đã nói đến đây, bằng vào thói quen của đối phương, sau đó khẳng định sẽ giải thích rõ ràng cho mình.

Quả nhiên đạo sĩ mộc mạc tiếp tục nói:

"Người này cùng Mã Vân Long của Thiên Khuyết bảo có quan hệ lớn, không trêu vào là tốt nhất.

Lão giả vừa nghe trở nên động dung, không khỏi kinh ngạc nói:

"
Chính là Mã Vân Long của Thiên Khuyết bảo, trăm năm tới có hy vọng bước vào Kết Đan kỳ nhất?"

Đạo sĩ cười khổ một tiếng, thở dài nói:

"
Không phải người này, còn có thể là ai? Ta từng gặp qua mặt người này. Thanh niên kia trong tay cầm Lạc Trần châu, chính là pháp khí thành danh của người kia, điều này tuyệt không sai! Cho nên thanh niên này cùng Mã Vân Long ắt có quan hệ lớn, không động vào là tốt hơn!"

"
Tốt quá, thật may đạo hữu đã nhắc nhở! Nếu không ta thực phạm phải một sai lầm lớn! Khụ, hay là sớm đem linh dược hái đi. Không lại có khách không mời mà đến!" Lão giả rút cuộc từ trong kinh ngạc khôi phục trạng thái bình thường, lập tức đề nghị nói.

Đạo sĩ tự nhiên vui vẻ đồng ý, sau đó hai người một trái một phải đều hái một gốc Tử Hầu hoa, lập tức chia đường mà đi.

Sự tình tại mấy chỗ khác diễn ra đồng thời cũng như vậy, chỉ có điều xung đột của bọn họ, không có bình yên như vậy, mà là cực kỳ kịch liệt đất đá lửa khói tưng bừng.

Bên cạnh một thạch ốc ở trên đỉnh núi, bốn người chia làm hai phe, điều khiển các loại pháp khí đang tranh đấu.

Trong đó một nam một nữ mặc phục sức màu vàng, là đệ tử của Hoàng Phong cốc.

Nam chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt có khí chất thư sinh, trong tay có một cái bút lớn bằng gỗ ngân quang lập lòe cùng một quyển kim thư kim quang rực rỡ, trong khi thi triển ngân phù kim quang khắp cả trời đất, đem hai người đối diện đánh cho đến mức mồ hôi thấm đẫm lưng, sắc mặt chuyển xanh.

Mặc dù nữ tử xinh đẹp, trẻ tuổi cũng chỉ huy hai kiện pháp khí phi kiếm một lam một vàng ở một bên giúp sức, nhưng người sáng suốt liếc mắt lập tức có thể thấy được, nữ tử này đừng nói có thể so sánh với đồng bọn của nàng, chính là so với hai gã đối diện cũng là một trời một vực, căn bản là không có tác dụng gì, ngược lại thỉnh thoảng cần đồng bọn cực kỳ lợi hai kia cứu giúp vài lần.

Mà nhóm đối thủ của hắn lại không phải là hai người cùng môn phái.

Một hán tử xấu xí trên đỉnh đầu có vòng hào quang màu xanh biếc, sử dụng một phi xà miệng thô to như cái bát cùng một đám ong vàng to lớn, điên cuồng ngăn cản sự tấn công của luồng kim quang của nam tử Hoàng Phong cốc, chính là vị Linh Thú sơn Chung Ngô đã trao đổi tư liệu với Hàn Lập.

Một người khác là một nam thanh niên tướng mạo âm nhu tuấn mỹ, thân mặc áo xanh, chính là đệ tử Hóa Đao ổ.

Hai đạo phi đao màu đỏ bay múa trước mặt hắn, hào quang bắn ra bốn phía, vừa thấy đã biết không phải pháp khí bình phàm. Mà nguyên pháp khí phi đao có tính chất tấn công này, nay lại biến thành hai màn chắn sáng rực rỡ cỡ như hai cái bánh xe, cật lực ngăn cản vô số điểm ngân phù như sao đầy trời.

"
Dừng tay, không đánh nữa, hai người bọn ta nhận thua! Họ Trần kia, tính là ngươi giỏi, linh thảo trong thạch ốc này thuộc về ngươi" Thanh niên Hóa Đao ổ thật sự chống đỡ không nổi, rút cuộc mở miệng nhận thua trước tiên.

Hán tử xấu xí Chung Ngô ở bên nghe xong, ngoại trừ một chút không cam lòng, không có mở miệng ngăn cản. Xem như thuận theo lời nói của nam thanh niên, đem phi xà cùng bầy ong thu về bên người.

"
Hừ! Các ngươi nói nhận thua liên nhận thua sao, nào có việc tiện nghi như vậy!" Nữ tử Hoàng Phong cốc thực lực yếu nhất, vén tóc trên trán không cam lòng nói. Vừa rồi nàng trực tiếp bị bỏ mặc, không khỏi có một bụng buồn bực, ngữ khí trở nên rất bất thiện.

"
Ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ còn muốn chém tận giết tuyệt? Sợ các ngươi không có bản lĩnh này!" Nam tử Hóa Đao ổ vừa nghe, tức giận thét to, thanh âm giống như nữ tử sợ hãi, làm ba người còn lại không khỏi nổi da gà.

"
Đương nhiên không. Thất muội của ta chính là nói lời có chút tức giận mà thôi! Hai vị cứ đi là xong, Trần mỗ quyết sẽ không làm khó!" Trung niên nam tử Hoàng Phong cốc kia nhíu mày, lập tức dùng ánh mắt chấm dứt ngôn ngữ bất thiện của nữ tử, sau đó thần sắc bình thản nói với bọn người Chung Ngô.

"
Hắc hắc! Trần huynh thực không hổ là đại công tử của Trần thị gia tộc, khí độ không giống với tiểu nha đầu này, chúng ta cáo từ!" Thanh niên Hóa Đao ổ bỗng nhiên trở lại bình tĩnh, thanh âm cũng khôi phục thành bình thường.

Âm thanh lập tức lại có vẻ giống như mỹ công tử. Trước sau làm người cảm thấy kinh ngạc.

Nói xong lời này, thanh niên cùng Chung Ngô hai người thêm lần nữa quyến luyến không buông tha, liếc mắt thạch ốc kia, sau đó đau lòng ly khai khỏi nơi đây, bóng dáng biến mất sau núi đá.

"
Đại ca, vì cái gì không giết hai người kia, chỉ cần gắng sức thêm nữa, lập tức có thể tiêu diệt bọn họ!" Nữ tử xinh đẹp sau khi thấy tận mắt hai người đi khỏi, rút cuộc nhịn không được quay đầu, hướng trung niên nam tử hỏi.

"
Thất muội, ta phát hiện từ sau khi xảy ra chuyện đó, muội liền trở nên quá khích! Muốn động thủ lấy mạng người, muội có biết hai người kia là người nào không? Gia tộc bọn họ xuất thân cũng là đại gia tộc khá danh tiếng, tuy còn lâu mới đuổi kịp siêu cấp gia tộc họ Trần của chúng ta, nhưng cũng không thể coi thường. Tốt hơn là không nên dễ dàng kết thù!"

"
Huống hồ chính thực muốn giết nhóm bọn họ, cũng hơn phân nửa là sẽ không thành công! Phải biết rằng, dựa vào uy lực của Kim thư và Ngân bút, nhìn như gây ra cho hai người bọn hắn nguy hiểm trùng trùng! Nhưng trên thực tế, đó là dưới tình huống hai người bọn hắn không có ý niệm trốn thoát mới có thể làm như thế. Nếu là thực sự hạ sát thủ, bọn họ lại không phải là kẻ khờ dại, đương nhiên sẽ nhanh chân bỏ chạy, kể từ lúc đó uy lực kim thư, ngân bút của ta dù lớn thêm nữa, như thế nào cũng không có khả năng lấy mạng bọn họ! Chính là rước lấy cừu gia mà thôi!"

Người trung niên Hoàng Phong cốc trước tiên dùng khẩu khí sủng ái, thoáng chút trách cứ nữ tử tuổi trẻ, tiếp theo cẩn thận giảng giải một phen nguyên nhân không chịu hạ sát thủ, làm nàng kia giật mình hiểu ra.

"
Đúng rồi, thất muội! Sau khi tiểu tử Lục gia kia mưu hại muội, rút cuộc không lộ mặt tại địa phương khác, xem ra thật sự là bị người cứu muội giết chết. Nhưng nếu quả thực như thế, xem ra tiểu tử này thật may mắn, nếu không nhất định phải bắt hắn sống không bằng chết, để hắn biết sự đáng sợ khi dám đối với người nhà Trần gia chúng ta hạ độc thủ. Nhưng thật ra thân phận người cứu muội kia, thực rất khó tìm! Ta đã tốn rất nhiều khí lực, tra tìm đệ tử bổn cốc không có mặt trong mấy ngày đó, kết quả thực không phát hiện người đi ra ngoài mà có khả năng tạo thành uy hiếp đối với Lục gia tiểu tử. Phải biết rằng, mặc dù pháp lực tên hỗn đản kia không đáng nhắc tới, nhưng Thanh Giao kỳ của hắn thật sự là một kiện pháp khí đỉnh cấp! Có khả năng cứu muội từ trong tay hắn, rõ ràng thực lực người này không kém mới đúng, chẳng lẽ là người bên ngoài bổn môn đi qua đường?" Đại ca nữ tử bỗng nhiên thay đổi ngữ khí thương tiếc, đối với thất muội của hắn mà nói.

Thì ra vị "
thất muội" này là "Trần sư muội" đã trở nên lãnh nhược băng sương, chính ở trước mặt trung niên nhân đại ca của nàng, hiển nhiên khôi phục lại vài phần bản tính, bởi vậy sau khi vừa nghe xong những lời ấy, lập tức trên mặt đỏ bừng, làm nũng nói:

"
Phì! Đề cập tên gia hỏa kia làm gì chứ? Cứu thì cứu đi! Còn đem người ta một mình vứt tại nơi hoang vu, chính mình lại lấy Trúc Cơ đan người ta rồi lủi đi, ta xem tám chín phần cũng không là người tốt!"

Trong miêng Trần sư muội có hận ý bất bình rất lớn.

Kỳ thật làm cho nàng nổi giận như thế thực không phải việc này, mà là tưởng tượng đến người này, khiến cho nàng hồi tưởng đến cái đêm bị nạn kia, lúc cả người trần trụi nóng bỏng, thần trí không rõ.

Mà hai tên đó đã từng đem hai tay thô thiển tùy ý vuốt ve toàn thân trên dưới, cùng hơi thở nồng đậm mùi vị nam tử trên người đối phương, đến nay còn làm nàng in sâu trong lòng.

Chính là thẹn quá hóa giận, Trần sư muội tận lực không muốn nhớ đến việc này, mà đem bọn họ chôn sâu trong nội tâm, hôm nay nghe đại ca mình nhắc tới như vậy, không thể kiềm chế trong lòng, làm nàng lâm vào trầm tư, trên mặt một trận trắng hồng liên tục thay đổi.

Đợi khi Trần sư muội hoảng hoảng hốt hốt phục hồi lại tinh thần, lại phát hiện đại ca của mình đang dùng ánh mắt cười mà không cười, thâm ý sâu sắc nhìn chính mình, tựa hồ toàn bộ bí mật của nàng đều bị đối phương nhìn thấu hết. Điều này làm cho mặt nàng đỏ ửng, càng trở nên kiều diễm.

Trần sư muội cảm thấy ngượng ngùng, rõ ràng giậm chân nói: "
Muội đi hái thuốc!" Rồi thẳng một đường đi vào thạch ốc, ý đồ che giấu sự ngượng ngùng khác thường ở sâu trong nội tâm.

Người trung niên nhìn nhìn bóng dáng tiểu muội yêu thương nhất, không khỏi mỉm cười, trong lòng đã có xếp đặt kế sách.

Sau đó, hắn liền đi theo.

Trong một chỗ nào đó của rừng rậm, một cô gái áo lục, cắn chặt đôi môi, chỉ huy một tiểu điêu màu trắng, đang gian nan cùng một quái xà hai đầu tranh đấu, xem tình hình trong nhất thời khó phân cao thấp, mà phía sau quái xà có một cây đại thụ toàn thân màu đỏ như lửa, trên các cành cây của nó có vài trái màu đỏ to bằng nắm đấm.

Trong một sơn động hẹp, dài dưới đất, một hàng nam nữ áo trắng lặng lẽ, không gây tiếng động đi tới, xem nhân số ước chừng có mười lăm, mười sáu người hai bên trái phải, là đệ tử Yểm Nguyệt tông sống sót tại cấm địa cũng đều có mặt tại đây, mà đi ở đằng trước chính là một cô gái trẻ từng xa xa thấy qua Hàn Lập.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1175 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status