Phàm nhân tu tiên

Chương 66: Cổ quái quy định

Đối phương đã đưa ra thái độ đại lượng hào phóng như vậy làm cho Hàn Lập hiểu rằng, chỉ cần điều kiện của mình không quá phận, đối phương đến tám, chín phần là sẽ thỏa mãn. Xem ra, mục tiêu ban đầu của hắn đã đạt được.

Bất quá loại đãi ngộ trọng hậu thế này, ở Thất huyền môn cũng là hiếm có rồi. Có thể thấy được, tầng lớp cao tầng trong môn nội rất hiểu rõ một gã thần y trong giang hồ có ý nghĩa như thế nào.

Hàn Lập cũng không khách khí lập tức đưa ra yêu cầu đem Thần thủ cốc cho hắn quản lý, hắn hi vọng không có ngoại nhân vào quấy rầy khi hắn nghiên cứu y thuật trong cốc.

Một cái điều kiện căn bản không phải là điều kiện như vậy, Mã phó môn chủ tự nhiên đồng ý ngay. Đối phương có lẽ vì muốn giúp sức Hàn Lập đã chủ động đưa ra đề nghị cấp cho Hàn Lập một thị nữ, hầu hạ hắn những sinh hoạt thường ngày.

Hàn Lập bị ý kiến ngoại dự định này làm cho tâm động, cơ hồ gần như đáp ứng. Nhưng sau đó, tỉnh táo xem lại, trên người mình còn có bí mật, cho nên hắn đã đau lòng mà cự tuyệt.

Cử động này của Hàn Lập làm cho vị Mã phó môn chủ kia có chút khâm phục. Ngoài miệng hắn luôn mồm nói hắn tuổi còn trẻ mà không trầm mê vào nữ sắc, nếu có con gái chắc chắn sẽ gã cho hắn.

Hàn Lập nghe xong những lời này cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn không phải là không ham mê nữ sắc, chỉ là tình cảnh hắn không cho phép mà thôi.

Cứ như vậy, cuối cùng Thần thủ cốc trở thành tư gia của hắn, ngoại nhân không được tự ý xông vào.

Vì vậy, Hàn Lập đã an bài tại cửa ra vào cốc một cái chuông thật lớn, vô luận ai đến muốn gặp Hàn Lập, chỉ cần gõ vào cái chuông này, Hàn Lập sẽ hiện thân ra gặp mặt. Cổ quái quy định do Hàn Lập đưa ra này, ngay cả cao tầng trong môn phái cũng phải tuân thủ.

Hàn Lập sở dĩ thiết hạ một cái quy định quái gở như vậy, hoàn toàn là do hắn muốn phòng ngừa bị lộ bí mật. Chỉ khi không có người chạy loạn vào sơn cốc Hàn Lập mới có thể yên tâm mà sử dụng chiếc bình thần bí mà không lo bị người thứ hai biết đến.

Ngay từ đầu khi quy định này được đưa ra, đối với những đệ tử cấp thấp mà nói đều không có gì cả, nhưng một số người trong tầng lớp cao tầng rất là bất mãn, cho rằng Hàn Lập kiêu ngạo, chẳng biết trời cao đất rộng. Ngay cả Mặc đại phu cũng chưa từng làm như vậy, hắn mới chỉ là kẻ vừa xuất sư mà đã dám làm càn.

Nhưng khi Hàn Lập đem một vị hộ pháp thân thụ trọng thương, sinh mạng nguy cấp, từ bên bờ vực tử vọng mà kéo về, trị khỏi hoàn toàn đã làm cho những bất mãn kia vô ảnh vô tung biến mất. Mà sau này cũng không còn ai dám đề cập về vấn đề này nữa.

Không ai dám vì một việc cỏn con mà đắc tội với một vị thần y có thể cứu tính mạng của mình. Quy định quái dị này cuối cùng cũng bị mọi người trong môn phái quy thành tính tình quái dị của Hàn thần y mà thôi.

Dần theo cuộc sống, đến ngay cả mấy vị phó môn chủ cũng dần dần cam chịu quy định này. Bọn họ khi muốn được chữa trị thì sẽ phái người tới gõ chuông, sau đó cung kính mời Hàn Lập tới chữa bệnh.

Cứ như vậy, Hàn Lập dần trở thành một kẻ kỳ dị trong Thất huyền môn.

Nói hắn là nhân vật thuộc tầng lớp cao cấp nhưng hắn chẳng có chức vụ, cũng không nắm giữ quyền lực. Nói hắn là đệ tử cấp thấp, nhưng có ai đã gặp qua một tên đệ tử nào mà ngay cả môn chủ khi gặp hắn cũng phải xưng tôn một tiếng Hàn đại phu chưa? Đến giờ, tên họ của Hàn Lập, đã không còn ai dùng để gọi nữa rồi.

Đương nhiên trong đó có một ngoại lệ, đó chính là Lệ Phi Vũ, Lệ đại sư huynh.

Lệ Phi Vũ trước mặt những người khác vẫn bảo trì khuôn mặt lãnh khốc vô tình, nhưng tại trước mặt Hàn Lập tức thì biến đổi thành bộ dạng nhếch nhác, tinh nghịch, không khách khí gọi trực tiếp tên Hàn Lập, cũng không vì thân phận Hàn Lập thay đổi, giống bọn Vương đại bàn, mà biến thành cung kính.

Bất quá, điều này cũng làm cho Hàn Lập có chút vui mừng, dù sao tư vị của một kẻ cô đơn cũng không dễ chịu cho lắm.

Vừa nghĩ đến nét mặt tươi cười của Lệ Phi Vũ, Hàn Lập không khỏi thoải mái, khuôn mặt lạnh lùng mệt mỏi cũng dãn ra.

Cách đây không lâu, hắn bất ngờ gặp lại người quen ngày trước cùng hắn ngồi xe lên núi gia nhập Thất huyền môn, hiện hôm nay trở thành Thất tuyệt đường hạch tâm đệ tử - Vũ Nham, hắn nhiễm một loại bệnh vốn không nặng cũng chẳng nhẹ, nhưng hắn sau khi chữa trị qua mấy vị đại phu khác mà không khỏi, bị hành hạ đau đớn, liền nhờ vào mặt mũi Mã phó môn chủ, tìm đến Hàn thần y cầu trị bệnh.

Không thể không nói Vũ Nham này trí nhớ rất tốt, vừa nhìn thấy Hàn đại phu thanh danh hách hách một cái, liền nhớ ngay ra đồng bạn Hàn Lập ngày xưa cùng ngồi chung xe với hắn. Hắn trên mặt giật mình, lộ ra nét mặt cổ quái. Dù sao năm đó thái độ của hắn đối với Hàn Lập cũng không có tốt lắm, thậm chí có thể nói là tệ nữa.

Hàn Lập chứng kiến vẻ mặt xấu hổ của Vũ Nham, trong lòng thật có chút buồn cười, mà tự nhiên cũng không vì vậy mà không xem bệnh cho hắn. Nhưng Hàn Lập vì không muốn phá hủy chiêu bài của mình, đã cố ý gia tăng liều lượng thuốc sử dụng, làm cho Vũ Nham trong khoảng hai ngày thời gian tựu khỏi bệnh. Nhưng là trong quá trình trị bệnh, do lượng dược vật phục dụng quá nhiều, dẫn tới đau đớn cho Vũ Nham. Cái này coi như là Hàn Lập đáp lại thái độ năm đó của Vũ Nham.

Xem ra Hàn Lập cũng không tự xem mình là đại lượng, hắn vẫn rất nhớ rõ những kẻ gây thù chuốc oán với mình.

Cứ như vậy, Hàn Lập từ từ lấp dần địa vị của Mặc đại phu, thậm chí còn leo lên một tầng cao hơn.

Hắn bây giờ, ngày nào cũng bỏ chiếc bình ra sử dụng, để tại nơi thoáng nhất trong cốc, để nó cứ sau sáu, bảy ngày lại tạo ra lục dịch thần kỳ, lại có thể thôi sinh ra một lượng lớn dược tài trân quí, sau đó tỉ mỉ phối chế ra các loại dược vật.

Dược vật được chế tạo này, một bộ phận nhỏ dùng để trị bệnh cho những kẻ tới cầu y. Đại bộ phận được Hàn Lập tự mình sử dụng, dùng để bồi nguyên luyện khí, thúc động tiến trình tu luyện Trường Xuân công.

Hàn Lập nằm trên ghế thái sư, khẽ xoay người một cái, làm cho chính mình cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn.

Hắn ngồi trên ghế thái sư của Mặc đại phu, bất quá nơi này lại không phải là căn phòng lúc trước của Mặc đại phu, mà chính là căn phòng của Hàn Lập, chỉ bất quá, hắn từ căn phòng của Mặc đại phu, lấy tất thảy vật dụng dùng được mang về phòng mình. Lấy địa vị hôm nay của hắn, cho dù có thấy được hắn chiếm dụng những vật dụng trước đây của Mặc đại phu cũng không dám nói gì. Tầm quan trọng của Hàn Lập hôm nay đã vượt quá Mặc đại phu ngày trước. Mọi người chính ra vẫn còn rất thực dụng.

Kỳ thật chỗ ở của Mặc đại phu so với chỗ ở của hắn rộng lớn hơn rất nhiều. Khi hắn di chuyển tới chỗ đó, cảm giác thích nghi cũng rất nhanh.

Đáng tiếc, ở chỗ này Hàn Lập cảm giác là lạ. Dù sao cái chết của Mặc đại phu cùng hắn có quan hệ rất lớn. Tự nhiên ở tại chỗ của người bị mình giết, trong lòng cũng có chút điểm sợ hãi, không thoải mái. Ở trong căn phòng tồi tàn của mình, xem ra còn thoải mái hơn.

Bất quá, vừa nghĩ đến Mặc đại phu, Hàn Lập tự nhiên không quên được nhưng chuyện của hắn bị buộc vào.

Cũng trong khoảng thời gian này, hắn cẩn thận tra xét trong thân thể mình mấy lần. Thật sự là có một vật âm hàn nằm tại đan điền hắn, gây cho hắn cảm giác không yên tâm. Hàn Lập đã thử phục dụng "Thanh Linh tán" và những phương pháp giải độc khác, đáng tiếc không có hiệu quả. Xem ra, việc một năm sau không đi là không được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1175 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status