Pháp sư đôi mươi

Chương 139



Long Quy ở giữa ngũ hành, làm từ thạch anh trắng trong suốt, nay đã đen ngòm như than. Chắc chắn âm khí đã bị hút vào nhưng quá tải so với nó.

Hoàng theo bản năng lùi ra phía đằng sau, hình nhân kia chuyển động theo phía cậu. Cậu thò tay vào bên trong tìm kiếm gỗ.

Đào mộc kiếm, đào mộc kiếm, đào mộc kiếm.... 

Thôi chết rồi...

Đào mộc kiếm hôm nọ đã bị Cao Tuệ Mẫn đánh gãy rồi còn đâu?

Nhìn thấy nó tiến lại gần mình hơn bao giờ hết, Hoàng hoảng hốt cầm lá bùa trên tay, giơ tay ra chuẩn bị dán lên người nó. Nhưng sức con người không thể nhanh hơn so với sức bùa ngải được. Trước khi cậu ra tay, nó đã kịp nhảy lên người cậu... 

Không xong rồi....

Hình nhân kia vừa động tới cánh tay Hoàng, nó víu lấy ngay lập tức một cảm giác bỏng rát xâm chiếm ngay tại đó.

Hoàng ra sức giãy cánh tay để nó đi ra ngoài nhưng không được. Cánh tay kia cầm lá bùa, Hoàng đang tìm cách đưa nó ra phía sau lưng hình nhân. 

Được rồi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị hất nó ra khỏi tay. 

Nhưng không hình nhân vẫn ở đó. 

Tại sao bùa đã dán, chú đã niệm mà hình nhân này vẫn không thay đổi gì hết vậy? 

Hình nhân kia chuyển động như robot, cực kì nhanh nhạy, nó há miệng ra như kiểu muốn ngoạm một miếng vào sâu trong thịt Hoàng.

Nếu như nó ăn được máu cậu, không biết nó sẽ biến thành loại yêu quái gì nữa. 

Chết thật rồi...

"Ngu ngốc. Phải dán lên đầu của nó, rồi ngay lập tức niệm chú. Như thế mới có tác dụng. Mau lên."

Ha... Hả?!?  

Hoàng trong cơn gió rít mạnh kia, nghe thoáng một tiếng người. Cậu lập tức quay về phía phát ra giọng nói đó.

Thân ảnh một thiếu nữ tóc dài, vận một chiếc váy hoa liền người đang đứng ở phía bên kia rặng tre. Gió ghê rợn từng cơn, khiến làn tóc bay loà xoà trước mặt, thế nhưng khuôn mặt kia chẳng mảy may cử động, dù chỉ là một cái chớp mắt. Hoàng nghẹn cổ họng, quay qua nhìn thật kĩ, muốn lấy tay nhéo một cái một cái vào mặt xem là tỉnh hay mơ, nhưng hình nhân ở trên tay kia đã làm cậu biết đó là thật, vết bỏng trên tay ngày một loang ra nhiều hơn. Hoàng nhíu mày, cố nhìn rõ hơn nữa. 

"Cao Tuệ Mẫn?" 

"Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi sắp chết rồi kia kìa."

Hic... Hình như là thật...

A...

Thực lạ...

Tại sao cậu lại có thể nhất thời quên đau đớn do quá để ý mỹ nhân nhỉ? 

Hoàng liền quay trở về mối nguy hiểm phía trước, giật lá bùa từ đằng sau hình nhân kia, đem dán vào chính giữa ấn đường của nó, miệng lặp lại câu chú. Hình nhân kia ban đầu đứng yên, tiếp đến ngọ nguậy cái đầu, kẽo cà kẽo kẹt, Hoàng thấy mức độ kết dính trên người không còn nhiều nữa, lập tức vung tay, hất nó ra ngoài.  

Ngay khi vừa chạm đất, nó lập tức vỡ tung thành bột mịn. Vàng dát quanh nó cũng không ngoại lệ, tạo thành thứ bột lấp lánh, văng tứ tung trên không trung, rồi rơi xuống mặt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status