Pháp sư đôi mươi

Chương 218



"Vậy bây giờ... Tính thế nào?"

Sen quay qua nhìn Lâm lo lắng, xác chết của bà lão này, nếu như đem về, lập tức dân làng sẽ kết tội ba người là tội phạm giết người, có thể bị xử theo lệ làng... Những hình thức tra tấn...

Ý nghĩ mới chớm thôi cũng làm Sen rùng mình. 

"Không sao, bây giờ chúng ta tới vách núi, kéo hai người họ tới đấy, nói là bị thú dữ tấn công, hai ta ở phía sau liền cứu không kịp."

"Nhưng cái xác của bà lão này... Là do bị dao đâm, nếu họ phát hiện ra được thì..."

"Không lo. Tôi biết rất rõ tục lệ của dân tộc này, phàm là người chết vì bất cứ lí do gì, họ cũng đều không khám nghiệm thi thể, đấy giống như một sự tôn trọng cuối cùng dành cho nhau vậy." 

"Vậy cũng được."

Biết đây là lí do duy nhất trong lúc này, Sen đành phải đồng ý. Lâm đứng canh chừng cái xác cùng thầy Liên, tất nhiên, trước khi đi Sen đã khám rất kĩ càng ông, để chắc chắn rằng ông chỉ bị ngất đi, cô mới an tâm về lại rừng tìm người tới giúp.

Khi lần theo dấu vết thì khó, nhưng lúc đi về thì thật nhanh. 

Từ phía xa, cô phát hiện bản làng có gì đó không bình thường, người người tấp nập hối hả đi ra đi vào lối dẫn vào lán riêng của già làng, có người đàn ông thì bổ củi, người thì chẻ lạt, người nấu nước, giống như chuẩn bị một buổi cúng tế vậy.

Cô chạy nhanh tới bên người phụ nữ đang nấu nước, hỏi nhỏ.

"Làm sao thế ạ? Có chuyện gì đang xảy ra à cô ơi?" 

Người kia nhìn cô, gật đầu buồn bã.

"Già làng mất rồi."

"Mất rồi?" 

Sen không tin vào mắt mình, cũng không muốn tin vào thứ mình vừa nghe. Cô lẩm bẩm.

"Không... Không thể nào... Hồi trưa, hồi trưa con mới gặp và nói chuyện với già làng kia mà? Sao có thể..."

"Ông ấy vừa mất, lúc trời đổ mưa, ông ấy mất rồi." 

Trời... Đổ mưa?

Hình như cũng chính là lúc, bà lão kia đâm vật nhọn vào để tự sát?

Sen có linh cảm, giống như mệnh của hai người này tương thông với nhau vậy. 

Đúng rồi, bà lão.

Cô mấp máy, nghẹn ngào nấc.

"Cô ơi... Bà lão và thầy con... Hức... Họ đi lấy thuốc, không hiểu vì lí do gì, mà hình như, cả hai người bị thú dữ đuổi, đang hấp hối ở trong rừng kia, bà lão... E là... Không qua khỏi..." 

"Cái gì?"

Không chỉ riêng người phụ nữ kia, một bộ phận không nhỏ đứng xung quanh cũng thấy tò mò khi Sen khóc, vậy nên...

Một nhóm những người đàn ông khoẻ mạnh, được trang bị nỏ và cung, tiến vào trong rừng, dưới sự dẫn dắt của Sen. Những người còn lại lo hậu sự của già làng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status