Phế phi: Thâm cung phượng duy xuân tuý

Quyển 5 - Chương 16: Người không biết đi về nơi đâu?



Bùi Thiên Sùng hừ lạnh: "Làm việc bất lực khiến điện hạ rơi vào nguy hiểm, ngươi tội đáng chết vạn lần!"

"Ngươi!" Thanh phu nhân quay đầu trừng mắt nhìn ông ta.

"Sư phụ!" Nguyên Chính Hoàn vội giữ bà lại, ánh mắt vẫn hướng về phía bên kia. Hôm nay nói việc này cũng chẳng còn tác dụng, có lẽ mạng hắn chưa đến đường cùng.

Mạc Tầm đã trở về, thấy sắc mặt ba người không tốt, hắn không nhiều lời, trực tiếp tới bên cạnh Nguyên Chính Hoàn, thấp giọng: "Chủ tử, đại quân của bọn họ ở hậu phương đã hạ trại, có cần thuộc hạ hạ lệnh chuẩn bị giao tranh không?"

Nguyên Chính Hoàn nghĩ nghĩ, phân phó: "Truyền lệnh tam quân giới nghiêm." Nguyên Duật Diệp có lẽ sẽ không trực tiếp tấn công, dù sao bọn họ đã từng một lần tàn sát dân chúng trong thành, hắn chắc chắn không dám hành động mạo hiểm.

Mạc Tầm định đáp, lại nghe Bùi Nguyên Sùng mở miệng: "Việc này cứ giao cho mạt tướng, điện hạ yên tâm." Dứt lời, ông ta liền xoay người rời đi.

Thanh phu nhân theo bản năng thoáng nhìn ông ta, trong lòng vẫn vô cùng tức giận, một câu cũng không nói.

Lúc này, Nguyên Chính Hoàn nhàn nhạt một câu: "Sư phụ còn không rõ tính tình ông ấy sao?"

Đúng vậy, bà sao có thể không biết? Ông ta cả đời trung với hoàng thất Lê Quốc, nếu không phải không thể buông bỏ tất cả đều quy ẩn cùng bà, bọn họ có lẽ sẽ không chia xa. chỉ tiếc, ông ta kiên trì với lý tưởng của mình, mà bà không thể là một nữ nhân bình thường mọi chuyện đều nhân nhượng.

Cho nên, bọn họ mới không hợp nhau.

Đắng chát mà cười, Thanh phu nhân không nói gì cả, trực tiếp đi về phía trước.

"Chủ tử." Mạc Tầm thấp giọng gọi.

Thu hồi suy nghĩ, y đột nhiên hỏi: "Muội ấy ở đâu?"

Mạc Tầm im lặng một hồi mới đuổi theo bước chân của y, nói: "Thuộc hạ không nhìn thấy công chúa, chủ tử định thế nào?"

Y cười yếu ớt một tiếng, ra hiệu cho hắn tiến lên, nói nhỏ bên tai vài câu. 

Mạc Tầm mở lớn hai mắt, bật thốt lên: "Chủ tử..."

Mà Nguyên Chính Hoàn sớm đã nhanh chóng rời đi.

...............................

"Hoàng Thượng." Thấy người trên cổng thành đều đã rời khỏi, Dương Thành Phong có chút khó hiểu, "Bọn họ định làm gì?"

Nguyên Duật Diệp không nói lời nào.

Ngược lại là Mộ Dung Vân Sở lên tiếng: "Công chúa Lê Quốc đang ở trong tay Hoàng Thượng, chúng ta không cần lo lắng."

Nghe tới hai chữ "công chúa", Nguyên Duật Diệp sợ run lên, lúc này mới nhớ ra rằng Mộ Dung Vân Sở vẫn nghĩ công chúa là Linh Khuyết. Nhưng bất luận thế nào, công chúa Lê Quốc hiện đang ở trong tay hắn là sự thật.

Thấy Nguyên Duật Diệp không nói lời nào, Mộ Dung Vân Sổ tiếp tục: "Nếu Hoàng Thượng đã đích thân tới, dân chúng Tây Chu ta không thể lại chịu thương tổn, nếu không, người trong thiên hạ sẽ nghĩ gia tộc Nguyên thị thế nào?"

Bọn họ sẽ cảm thấy Nguyên thị không xứng thống trị Tây Chu!

Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đây là đạo lý mà bất cứ kẻ cầm quyền nào cũng phải ghi nhớ.

Nguyên Duật Diệp vẫn im lặng, hồi lâu sau, hắn chậm rãi xoay người, thoáng chần chờ, nâng bước đi về phía trước.

"Hoàng Thượng..." Mộ Dung Vân Sở đi theo.

Dương Thành Phong vội duỗi tay cản hắn lại, thấp giọng: "Thừa Tướng để Hoàng Thượng an tĩnh chút đi." 

Nguyên Duật Diệp biết rõ thân phận của Thượng Trang, hơn nữa mấy câu vừa rồi của Mộ Dung Vân Sở, hắn là hoàng đế, không muốn tổn thương nàng nhưng cũng không thể vứt bỏ dân chúng Tây Chu. Việc này đổi thành Dương Thành Phong hắn, hắn cũng sẽ giãy giụa không yên.

Trương công công ở xa thấy Nguyên Duật Diệp đi tới, vội chạy lại tiếp đón: "Hoàng Thượng định trở về doanh trại nghỉ ngơi sao?"

Hắn chỉ "Ừ" một tiếng, lại nói: "Không cần đi theo."

Trương công công gật đầu, dừng bước.

Đứng trước cửa ra vào, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cuối cùng cũng vén màn đi vào.

Vừa thấy Thượng Trang nhìn mình mỉm cười, tâm tình liền tốt trở lại, hắn đi tới nắm chặt tay nàng, nói: "Nàng vừa khỏe lại, vẫn là nghĩ ngơi đi. Ta định ngày mai phái người hộ tống nàng và Linh Khuyết hồi kinh trước, nàng thấy ổn không?" 

Khi đó nàng trúng độc, hắn lo lắng nên mới giữ nàng bên cạnh, nếu không, hắn căn bản sẽ không để nàng trở về Vũ Thành. Mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ có tiễn nàng đi trước, có lẽ đối với nàng, với họ mới là tốt nhất.

Thượng Trang kinh hãi, bật thốt lên hỏi: "Tại sao?" Kỳ thật nàng không biết bản thân ở lại có thể làm được gì, nhưng kêu nàng đi trước, nàng tuyệt đối không làm được.

Hắn nhìn nàng nửa ngày, mới nói: "Trừ phi, nàng muốn trở về cạnh y."

Bàn tay bị hắn nắm lấy run lên, nàng cơ hồ theo bản năng mà hỏi ngược lại: "Vậy ngài sẽ thế nào?"

"Ta tôn trọng nàng."

Lời này, hắn đã nghĩ vô số lần.

Nếu nàng trở về, dùng thân phận công chúa Lê Quốc trở về, như vậy, nàng là người Lê Quốc, thời điểm chiến tranh bắt đầu, nàng lựa chọn cùng quốc gia của mình sống chết, điểm này, ai cũng không thể ngăn cản, cho dù hắn vạn phần không muốn nàng đi.

Cũng giống như lúc này, hắn không thể vứt bỏ con dân Tây Chu mà không để ý.

Tới lúc đó hắn thà biến nàng thành tù binh của Tây Chu cũng không muốn nhìn nàng trở thành phản đồ của Lê Quốc.

Chăm chú nhìn nam tử trước mặt, tâm trạng không khỏi rối bời, Thượng Trang cắn môi hỏi: "Vậy còn ngài?"

Hắn cười đáp: "Ta là hoàng đế, đương nhiên phải bảo vệ dân chúng Tây Chu."

Động môi, cuối cùng một câu cũng không thể nói, kỳ thật nàng muốn hỏi rằng, như vậy, ai sẽ bảo vệ hắn?

"Hoàng Thượng." Bên ngoài truyền tới tiếng của Trương công công, "Hoàng Thượng, Tiêu Thái Tử phái người đưa thư tới."

Trái tim lập tức trầm xuống, Thượng Trang theo bản năng đưa mắt nhìn ra ngoài. Nguyên Duật Diệp đã đứng dậy, Trương công công tiến vào cung kính trình phong thư lên. Thượng Trang cũng đứng lên, mà hắn lại tận lực nâng tay, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấy nội dung bên trong viết gì.

Nguyên Duật Diệp cẩn thận đọc, sắc mặt không có bao nhiêu thay đổi. Hắn gấp phong thư lại, mới nói: "Y hẹn ta tối nay giờ Dậu gặp nhau ở cánh rừng ngoại ô Vũ Thành." Nguyên Chính Hoàn có quá nhiều chuyện cần phải nói, mà hắn, chuyện cần quan tâm lúc này, ngoại trừ giang sơn thì chính là nàng.

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: "Hoàng Thượng đi sao?" Nàng thật sự rất lo, lo lắng cho họ.

Ánh mắt Nguyên Duật Diệp dừng trên gương mặt nữ tử, lo lắng của nàng, kỳ thật hắn đều hiểu, nhưng Nguyên Chính Hoàn đã muốn gặp mặt, hắn cũng phải đi nói chuyện rõ ràng. Chỉ cần chính nàng không muốn trở về, hắn sẽ không buông tay.

Giao phong thư cho Trương công công, Nguyên Duật Diệp phân phó: "Gọi Dương Thành Phong, kêu hắn đi an bài."

Trương công công tuy cũng lo lắng nhưng chỉ có thể gật đầu nhận lệnh.

"Hoàng Thượng!"

Thượng Trang vội giữ ống tay áo hắn, đã thấy hắn cười cười, nhẹ giọng: "Yên tâm, không có chuyện gì đâu."

Thời điểm hắn ra ngoài, Thượng Trang cũng đi theo tới cổng lớn, không biết nên làm thế nào cho phải. Từ xa, trông thấy ánh mắt Linh Khuyết lạnh lùng nhìn mình, nàng đột nhiên cảm thấy bất an.

"Bên ngoài gió lớn, nương nương vẫn là vào trong nghỉ ngơi đi." Trương công công tới gần.

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, vội hỏi: "Công công không đi cùng Hoàng Thượng sao?"

Gã có chút khó xử, cúi đầu đáp: "Hoàng Thượng bảo nô tài ở lại chiếu cố nương nương."

"Vậy Hoàng Thượng bên kia..."

"Bên cạnh Hoàng Thượng đã có Dương tướng quân, nương nương không cần lo lắng." Trương công công giúp nàng vén màn lên, "Nương nương, mời."

Thượng Trang lại không tự chủ mà đưa mắt nhìn Linh Khuyết, Trương công công như ý thức được gì, cũng nhìn qua kia, thấp giọng: "Hai ngày nay nàng ấy đã yên tĩnh hơn nhiều, không còn náo loạn nữa." 

Xem ra, lần này Hoàng Thượng thổ huyết thật sự dọa nàng ta hoảng sợ. Sợ cũng tốt, miễn cho tới thời khắc mấu chốt, nàng ta lại chuốc tới phiền toái cho Hoàng Thượng. Nếu không phải Linh Khuyết an tĩnh, Dương tướng quân đã tiếp tục cấm túc nàng ta.

Trương công công thầm thở dài, đối với Linh Khuyết, hắn vừa tức giận, lại vừa đáng tiếc.

...........................

Thời điểm Dương Thành Phong tới, nơi này chỉ có một mình Nguyên Duật Diệp đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía tường thành xa xăm kia.

"Hoàng Thượng." Dương Thành Phong gọi, "Mạt tướng đã phái người điều tra, cánh rừng phía Tây không có mau phục."

Đó là rừng trúc, xung quanh không có bụi rậm, nơi như vậy căn bản không có cách nào mai phục.

Người Lê Quốc không được, người Tây Chu đương nhiên cũng không thể ẩn thân. Xem ra Nguyên Chính Hoàn chọn nơi như vậy nhằm giảm bớt thăm do của song phương. 

Nguyên Duật Diệp không khỏi cười cười, như thế cũng tốt.

Dương Thành Phong lại nói: "Hoàng Thượng, mạt tướng cho rằng, chuyện đàm phán cứ để Thừa Tướng đi, ngài không cần tự mình đi gặp mặt." Nhìn có vẻ không nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không thể buông lỏng cảnh giác. Còn nữa, hắn lo cho long thể của hoàng đế, khí lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sợ rằng sẽ xảy ra ngoài ý muốn.

Nguyên Duật Diệp xoay người: "Không, trẫm tự mình đi." Nguyên Chính Hoàn tới, hắn đương nhiên sẽ đi. Y không sợ, chẳng lẽ hắn lại sợ?

Dương Thành Phong thấy hắn đã hạ quyết tâm, cũng không tiếp tục khuyên nhủ.

Màn đêm dần buông xuống, rừng trúc phía Tây ngoại ô Vũ Thành lờ mờ có thể nhìn thấy hai thân ảnh. Ngựa chỉ có thể dừng bên ngoài không thể đi tiếp. Nguyên Duật Diệp và Dương Thành Phong xuống ngựa, đi vào bên trong. 

Vào cánh rừng, khoảng cách ba trượng, Nguyên Duật Diệp không khỏi chấn động, nếu là Nguyên Chính Hoàn, y chắc chắn sẽ dẫn theo Mạc Tầm, nhưng hai người trước mặt, cho dù không thể nhìn rõ, hắn vẫn có thể khẳng định, trong đó có một người là nữ tử!

Sao có thể?

Hắn theo bản năng bước nhanh hơn, Nguyên Chính Hoàn vậy mà không tới, y vậy mà không tới!

"Hoàng Thượng!" Dương Thành Phong kinh hãi, vội lách mình ngăn cản trước mặt hắn.

Rốt cuộc cũng thấy rõ hai người trước mặt, Nguyên Duật Diệp nghiến răng: "Là các ngươi!"

Bùi Thiên Sùng và Thanh phu nhân!

Dương Thành Phong cũng kinh ngạc, Thái Tử bọn họ không tới, bọn họ có tư cách gì tới đây đàm phán?

Nguyên Duật Diệp ngẩn ra, rất nhanh phát hiện, Nguyên Chính Hoàn căn bản không muốn đàm phán, mà là... Điệu hổ ly sơn!

Nghĩ tới đây, hắn không nói một lời, lập tức xoay người rời đi.

Trong không khí đột nhiên truyền tới tiếng vang, Dương Thành Phong kinh hãi, vội rút trường kiếm ra, "Đinh" ba tiếng, ba ngân châm đâm vào thân trúc.

"Hoàng Thượng xin dừng bước." Sau lưng truyền tới thanh âm của Thanh phu nhân, "Sao phải đi vội vã như vậy?"

Bùi Thiên Sùng đã rút kiếm ra, động tác vừa rồi của Dương Thành Phong nhanh tới mức ông ta không thể thấy rõ, kiếm pháp của thiếu niên này đúng là không thể khinh thường. Chỉ tiếc, hôm nay bọn họ tới không phải để đánh nhau, cũng không phải giết người. Nguyên Chính Hoàn đã nói, y sẽ không dẫn dụ hắn ra để giết hắn, ít nhất là hôm nay.

Bọn họ chẳng qua là muốn dẫn công chúa rời khỏi nơi đóng quân của Tây Chu mà thôi.

Kỳ thật thời điểm phát hiện Nguyên Chính Hoàn không tới, trong lòng Nguyên Duật Diệp đã có đáp án. Mục tiêu của y không phải hắn, mà là nàng.

A, khóe miệng khẽ động, hắn vẫn không dừng bước, tiếp tục rời đi.

Thanh phu nhân và Bùi Thiên Sùng nhìn nhau, nhanh chóng ra tay đánh tới người trước mặt. Dương Thành Phong liền giơ kiếm đánh trả, hắn không định giao thủ với họ, nhưng vô luận thế nào, hắn cũng phải ngăn cản.

Chỉ cần ra khỏi rừng trúc, phía sau có người Tây Chu, Hoàng Thượng sẽ không gặp chuyện!

Nguyên Duật Diệp nắm chặt hai tay, thoáng quay đầu: "Thành Phong..."

"Thỉnh Hoàng Thượng đi trước!" Dương Thành Phong nghiến răng nói.

Thoáng chần chờ, cuối cùng hắn cũng xoay người rời đi.

Nhất định phải sống!

Trong lòng thầm nhắc nhở bản thân, trước mắt đã thấy ngựa đang chờ, hắn liền xoay người nhảy lên, phóng thẳng về nơi trú quân.

Thị vệ bên ngoài thấy hắn ra, không khỏi kinh hãi, vội tiếp đón, lại nghe hắn lạnh giọng: "Dương tướng quân đang ở bên trong, mau vào ứng cứu." 

Hắn biết, một khi người Tây Chu xông vào, như vậy Lê Quốc bên kia cũng sẽ không ngồi yên, rừng trúc này muốn thoát đi cũng phải tốn đoạn thời gian. Có điều, giờ phút này hắn không quản được nhiều đến thế, chỉ có thể thúc ngựa chạy như điên về phía trước.

........................

Thượng Trang ở doanh trướng đứng ngồi không yên, Nguyên Duật Diệp đi, không biết hắn sẽ nói gì với Nguyên Chính Hoàn.

Hai tay nắm chặt, nàng bất giác cắn môi.

"Linh Khuyết cô nương, nương nương đã nghỉ ngơi rồi."

Bên ngoài truyền tới tiếng của Trương công công, ngữ khí lộ rõ vẻ khó xử.

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, thoáng chần chờ, nàng cuối cùng vẫn đứng dậy ra ngoài.

"Linh Khuyết cô nương..." Trương công công ngăn cản không cho nàng ấy vào, đúng lúc thấy Thượng Trang đi ra, hắn vội xoay người, "Nương nương... Nương nương sao lại tỉnh rồi?"

Gã biết nàng vẫn chưa ngủ, nhưng vừa rồi đã nói với Linh Khuyết như vậy, hiện tại chỉ có thể hỏi thế.

Linh Khuyết nhìn nàng, trầm giọng hỏi: "Sao hả? Không dám gạt ta?"

Thượng Trang không màng Trương công công, xoay người: "Vào đi."

Linh Khuyết hừ một tiếng, duỗi tay đẩy Trương công công, trực tiếp đi vào. Thượng Trang thoáng chần chờ, nói: "Công công lui xuống đi, nơi này tạm thời không có việc gì."

Trương công công không khỏi khó xử, nhưng hiện tại nhìn thần sắc của nàng, gã chỉ có thể gật đầu đáp: "Vâng, vậy nương nương có việc gì cứ gọi nô tài."

Thượng Trang gật đầu, đi vào thấy Linh Khuyết đứng trước giá treo áo, một tay lướt qua đường chỉ trên long bào, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên nhu hòa.

"Linh Khuyết." Thượng Trang nhỏ giọng gọi.

Tay nàng ấy thoáng cứ đờ, không quay đầu, chỉ hỏi: "Ngài ấy đi rồi?"

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, lúc này chỉ biết đứng một chỗ.

Qua nửa ngày, Linh Khuyết lại hỏi: "Tỷ nói xem, Vương gia sẽ nói gì với ngài ấy?" Nàng vẫn quen gọi Nguyên Chính Hoàn là Vương gia.

Thượng Trang giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, lắc đầu: "Ta không biết." Nàng cũng không biết tại sao hôm nay Phục Linh tới và hỏi những lời này.

Nữ tử trước mặt đột nhiên xoay người, cười nói: "Ta biết."

Không khỏi chấn động, Thượng Trang mở to hai mắt nhìn nàng ấy, bật thốt lên: "Vì cái gì?" Còn nữa, làm sao muội ấy biết?

Linh Khuyết nhìn Thượng Trang hồi lâu, không nói chuyện, đột nhiên ánh mắt dời ra phía sau nàng, hé môi: "Đương nhiên là không nói gì, đúng không, Vương gia?"

Thượng Trang lập tức quay đầu, liền thấy Nguyên Chính Hoàn và Mạc Tầm cứ như vậy mà đứng sau mình. Trái tim trầm xuống, bọn họ vào đây bằng cách nào? Nguyên Duật Diệp đâu? Hắn không phải đi gặp y sao?

Các vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu, nàng cả kinh tới một câu cũng không thể nói.

Thấy nàng quẫn trí, Linh Khuyết cười nói: "Kinh ngạc sao? Là ta dẫn bọn họ vào." Mấy ngày nay nàng không khóc không nháo chính là để thăm dò hướng tuần tra của thị vệ, còn cả bố cục. Nguyên Chính Hoàn là người thông minh, nàng chỉ cần nói một, y liền suy đoán được tất cả.

Đây là điều kiện trước khi rời Vũ Thành, Nguyên Chính Hoàn muốn nàng hứa. Thượng Trang trở về bên cạnh Nguyên Duật Diệp, nàng sẽ giúp y dẫn nàng đi.

Đây là điều kiện trước khi rời khỏi Vũ Thành, Nguyên Chính Hoàn muốn nàng hứa. Thượng Trang trở về bên Nguyên Duật Diệp, nàng sẽ giúp y đưa tỷ ấy đi.

Nàng không có lý do không đồng ý, bởi vì nàng chưa từng hi vọng Thượng Trang ở bên Nguyên Duật Diệp.

Hôm nay, tỷ ấy không phải là công chúa Lê Quốc sao? Như vậy, trở về Lê Quốc đi, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Thấy hai người trước mặt tới gần, Thượng Trang theo bản năng lui nửa bước.

Linh Khuyết lạnh giọng: "Sao hả? Muốn gọi người sao?"

Một câu đủ khiến Thượng Trang hoàn hồn, không, nàng làm sao có thể gọi người vào?

Thị vệ tới, Nguyên Chính Hoàn phải làm sao?

Nơi này là doanh trại Tây Chu, cho dù đại quân cách đây nửa dặm, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ đều không đi được. Đối phương là Nguyên Chính Hoàn, là... Huynh trưởng của nàng.

Hai tay nắm chặt thành đấm, Thượng Trang cắn môi, không biết phải làm thế nào.

Nguyên Chính Hoàn đi tới nắm lấy tay nàng, cảm nhận tay nàng cứng đờ, y không khỏi nhíu mi, nhưng vẫn ôn nhu nói: "Theo ta."

Nàng rụt tay về, hỏi: "Ngài ấy đâu?" 

Y ở đây, như vậy Nguyên Duật Diệp đi gặp ai? Chỉ cần nhận ra khác thường, hắn chắc chắn sẽ lập tức trở về, nhưng hiện tại không thấy người đâu, tất nhiên bên kia đã có người giữ chân hắn.

Quan trọng hơn là, một chút nàng cũng không muốn đối diện với thân phận công chúa Lê Quốc này, chiến tranh bắt đầu, nàng không muốn gánh vác thân phận khiến người ta khó xử đó.

Nguyên Chính Hoàn giật mình, chỉ nói: "Hắn không có chuyện." Hôm nay y tới là để đưa nàng đi, không phải đối phó Nguyên Duật Diệp.

Mạc Tầm đi tới, trầm giọng: "Có lời gì trở về rồi nói, chủ tử, đi thôi." Thời điểm nói chuyện, một tay hắn kéo Thượng Trang qua, khiêng lên, nhanh chóng lao ra ngoài.

Nguyên Chính Hoàn cũng vội đi theo, nói: "Linh Khuyết, dẫn đường."

Linh Khuyết gật đầu, lập tức tiến lên.

Ra khỏi doanh trướng mới biết thị vệ bên ngoài đã bị đánh bất tỉnh. Linh Khuyết thuần thục dẫn bọn họ xuyên qua các trạm gác tới doanh trướng của mình. Đợi thị vệ bên ngoài đi qua, bọn họ lại ra ngoài.

Nàng chỉ về phía trước: "Từ đây đi thẳng có thể ra ngoài, Vương gia bảo trọng, Linh Khuyết không tiễn."

Nguyên Chính Hoàn gật đầu, ra hiệu cho Mạc Tầm cùng rời đi.

Thượng Trang nhìn chằm chằm Linh Khuyết, không cần hỏi nàng cũng biết muội ấy vì sao lại làm như vậy. Vì Nguyên Duật Diệp!

Nguyên Chính Hoàn nhìn nữ tử trước mặt, thấy ánh mắt nàng đã hồng hồng, nhưng không khóc. Y nhanh chóng xoay mặt đi, nội tâm vô cùng khó chịu.

Kỳ thật nếu nàng không phải công chúa Lê Quốc, hôm nay y đã không có lý do tự mình tới đưa nàng rời đi. Nhưng, nếu như nàng không phải công chúa Lê Quốc, y nghĩ, bản thân nếu tới sẽ càng quang minh chính đại.

Không cần phải như lúc này đối diện với nàng, nội tâm lại chột dạ.

Vượt qua khe hở thị vệ tuần tra, bọn họ thoải mái rời khỏi nơi đóng quân.

Cách đó mười trượng có hai con ngựa sớm đã chờ sẵn.

Mạc Tầm ném Thượng Trang lên xe ngựa, vừa duỗi tay mở dây cột, liền nghe phía trước truyền tới một hồi tiếng vó ngựa. Hắn nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn Nguyên Chính Hoàn, ánh mắt Nguyên Chính Hoàn lúc này đã theo tiếng nhìn lại.

Đợi nhìn rõ người trước mặt, con ngươi Nguyên Chính Hoàn xiết chặt: "Mạc Tầm, lên ngựa!" Hắn sao có thể về nhanh như vậy? Là bên kia xảy ra chuyện gì rồi sao?

Có điều giờ phút này Thượng Trang đã nằm trong tay y, y quyết sẽ không giao người cho hắn, đưa mắt nhìn về phía trước, lại quay đầu nhìn nơi đóng quân phía xa, nếu hắn muốn gọi viện binh, sợ là không kịp. Nếu hắn muốn đơn thương độc đấu, lấy một địch hai, chắc chắn cũng không phải đối thủ của họ.

Mạc Tầm không nói hai lời, xoay người lên ngựa, một tay nắm chặt dây cương phóng về phía trước.

Nguyên Chính Hoàn cũng lên ngựa, lao đi.

Thượng Trang lúc này cũng nhìn thấy người tới, không khỏi kinh hãi. Nguyên Duật Diệp! Theo bản năng nắm lấy vạt áo Mạc Tầm, nàng thấp giọng: "Thả ngài ấy đi!" Nàng sẽ ngoan ngoãn theo bọn họ trở về.

Mạc Tầm cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt vẫn lạnh lùng, sau đó đưa mắt nhìn người bên cạnh. Cho dù bọn họ không động thủ, e rằng Nguyên Duật Diệp cũng không để yên!

Nguyên Duật Diệp không cần nhìn nhiều cũng nhận ra đối phương là ai. Ánh mắt chỉ khóa chặt nữ tử phía trước Mạc Tầm, hắn nghiến răng: "Thả nàng ra!" Bọn họ mơ tưởng dẫn nàng đi trước mặt hắn, tuyệt đối không thể!

Cảm nhận trường kiếm trong tay Mạc Tầm khẽ động, Thượng Trang lớn tiếng: "Là thiếp muốn đi với họ, là thiếp tự nguyện!"

Không phải hắn đã nói, nếu nàng tự nguyện, hắn sẽ tôn trọng nàng sao?

Nàng không muốn nhìn hắn và Nguyên Chính Hoàn đối địch, ít nhất là không phải thời khắc này.

Nguyên Duật Diệp ngẩn ra, nàng thật sự tự nguyện sao? Nàng muốn đi, hắn có thể chân thành tiễn nàng đi, không cần Nguyên Chính Hoàn lén lén lút lút vào nơi trú quân của hắn như vậy!

Cho dù không tình nguyện, nàng cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì tình thế lúc này vô cùng bất lợi với hắn.

Không khỏi cười cười nhìn Nguyên Chính Hoàn, hắn trầm giọng: "Không ngờ chúng ta lại dùng cách này để gặp mặt."

"Chủ tử!" Mạc Tầm quay đầu gọi y một tiếng.

Nguyên Chính Hoàn không nhìn hắn, chỉ đối mặt với Nguyên Duật Diệp, cũng cười nói: "Ta cũng không ngờ công phu của Hoàng Thượng lại lợi hại đến thế, ta đây thật muốn lĩnh giáo." Lần đó là y đánh lén hắn, lúc này, y thật muốn xem hắn có bao nhiêu lợi hại!

Nghe y nói thế, Mạc Tầm chỉ đành cho ngựa dừng lại một bên. Thượng Trang chấn động, muốn mở miệng lại bị Mạc Tầm điểm huyệt. Chuyện chủ tử muốn làm, hắn sẽ không ngăn cản, chẳng qua chỉ có một mình Nguyên Duật Diệp, thời điểm cần thiết, hắn có thể ra tay hỗ trợ.

Thượng Trang mở to hai mắt nhìn hai người trước mặt, toàn thân căng cứng.

Đừng, đừng...

Nội tâm vô vàn lo lắng, nhưng miệng lại không thể nói ra, nàng cũng biết, cho dù có gọi cũng chẳng có ai nghe theo lời nàng.

Nguyên Duật Diệp cười lạnh, hét lớn một tiếng, lao qua. Hắn chỉ cần Thượng Trang, với người khác, hắn không có hứng thú.

Nguyên Chính Hoàn giục ngựa tiến lên, tay phóng qua đó hai cây ngân châm. Nguyên Duật Diệp nghiêng người, cảm nhận món đồ sắc bén cơ hồ lướt qua mặt mình.

Hắn nghĩ bản thân biết đây là vũ khí gì.

Ngân châm, hắn đã tiếp xúc vô số lần.

Cắn răng quay người nhìn y, xem ra có y ở đây, y sẽ không để hắn động vào nàng.

"Ngươi không thể đưa nàng đi!" Nhìn hắn, Nguyên Chính Hoàn lạnh giọng.

Ánh mắt Nguyên Duật Diệp lập tức trở nên sắc bén: "Chỉ vì nàng là công chúa Lê Quốc?"

Nguyên Chính Hoàn giật mình, hắn biết rồi? Bất giác nhìn Thượng Trang, nàng lúc này đã cúi đầu.

Nguyên Duật Diệp lại nói: "Nàng là công chúa cũng thế, không phải cũng thế, ngươi đừng hòng bắt nàng gánh vác trách nhiệm của công chúa gì đó. Nàng không cần, cũng không gánh nổi."

Đây đều là chuyện của nam nhân, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nàng không thể gánh vác tất cả điều này.

"Tây Chu từng diệt Lê Quốc, là tử tôn Tiêu thị, mỗi thời mỗi khắc đều phải khắc ghi trong lòng!" Bọn họ đều là tử tôn Tiêu gia, không gánh vác là chuyện không thể, đây là sứ mệnh mà người mang thân phận như họ phải đảm nhận, không thể lựa chọn.

Nguyên Duật Diệp cười lạnh một tiếng: "Trong thiên hạ có rất nhiều chuyện không thể rạch ròi, ngay cả đạo lý này nếu người không hiểu, Lê Quốc đương nhiên sẽ diệt vong!" Hắn không có quyền đi bình luận ưu khuyết điểm của tổ tiên, nhưng hắn chắc chắn không để giang sơn bị hủy trong tay của mình.

Nguyên Chính Hoàn sững ra, đã thấy người trước mặt phóng tới, ra tay đánh úp.

"Chủ tử cẩn thận!" Mạc Tầm la lên.

Nguyên Chính Hoàn hoàn hồn, nhanh chóng kéo ngựa tránh đi. Một chưởng đánh qua, phảng phất hóa thành lưỡi dao sắc bén xẹt qua má. Y ra tay cản Nguyên Duật Diệp, Nguyên Duật Diệp chỉ kịp nhìn thấy một đạo phản quang rất nhỏ, cả kinh, ngân châm bay về phía trước, vô cùng nguy hiểm. Hắn đứng vững bước, đối phương ngay cả một cơ hội thở dốc cũng không cho, thuận thế phóng tới vô số ngân châm.

Xoay người miễn cưỡng né đi, trán Nguyên Duật Diệp đã ướt đẫm mồ hôi, nguyên khí của hắn còn chưa hồi phục, rất nhanh rơi vào thế hạ phong.

Kỳ thật, động tác của hắn rất chậm, Nguyên Chính Hoàn và Mạc Tầm đều nhìn ra, chỉ mỗi Thượng Trang không biết công phu, chuyện trong nháy không thể nhìn rõ, khẩn trương tới cả hô hấp cũng ngưng lại.

Giữa bọn họ căn bản không như tỷ thí, giống như một chiêu trí mạng.

Nàng không muốn nhìn cảnh chém giết, nhưng chuyện đó rốt cuộc vẫn xảy ra.

"Xem ra, ta không nên đúng lúc này ra tay với ngươi, đúng không?" Nguyên Chính Hoàn thấp giọng.

Nguyên Duật Diệp khẽ cười: "Đây là xem thường ta sao?" Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, nếu Nguyên Chính Hoàn đã dùng thuốc giải tình cổ, nguyên khí của y theo lý mà nói một chút cũng không hao tổn, nhưng vừa rồi giao tranh, y lại dùng rất nhiều sức.

Còn đang suy nghĩ, đối phương lại lần nữa ra tay, hắn kinh hãi, nhanh chóng tránh đi, nhưng ngay lúc này, phía sau có gì đó bay tới, bước chân trì trệ, đồ vật rất cứng, trùng trùng điệp điệp đánh vào lưng hắn.

"Phụt" một ngụm máu tươi phun ra.

Thượng Trang sợ hãi tới trái tim như muốn ngừng đập, phẫn nộ nhìn Mạc Tầm, hèn hạ! Gã sao có thể đánh lén hắn?

Nguyên Chính Hoàn theo bản năng đưa mắt nhìn Mạc Tầm, định mở miệng, lại nghe chút động tĩnh, lập tức nhận trường kiếm Mạc Tầm ném qua.

Một thân ảnh cao lớn từ trong màn đêm xuất hiện, hắn thoáng nhìn Nguyên Duật Diệp, vội vàng đi tới dìu hắn, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng có sao không?"

Thượng Trang kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, Mộ Dung thừa tướng!

Đúng rồi, sao nàng lại quên, hắn đang ở nơi đóng quân, như vậy, vừa rồi hắn theo bọn họ tới đây sao? Như vậy, vì sao hiện tại mới xuất hiện?

Nguyên Duật Diệp động môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chống cự không nổi, mất đi tri giác.

"Hoàng Thượng!" Mộ Dung Vân Sở nhíu mày gọi hắn một tiếng.

Nguyên Chính Hoàn lui nửa bước, y chưa từng ngờ lại là gã, khẽ cười: "A, ta còn tưởng ngươi sẽ không ra tay giúp đỡ." Y không tin nhiều năm mai danh ẩn tích như vậy gã lại xuất hiện cứu Nguyên Duật Diệp, huống hồ Nguyên Duật Diệp là nhi tử cừu nhân của gã!

Mộ Dung Vân Sở ngước mắt nhìn y, trầm giọng: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

"Còn giả trang, sợ nàng không biết sao?" Mạc Tầm cúi đầu nhìn Thượng Trang, lại nói, "Nếu không phải nàng, chúng ta còn không biết thân phận Vương gia của ngươi."

Lúc này Mộ Dung Vân Sở mới chấn kinh, ánh mắt nhìn nữ tử trên lưng ngựa. Thượng Trang mở lớn hai mắt, lắc đầu, nàng không phải cố ý vi phạm lời hứa giữa họ, chỉ là trời xui đất khiến lỡ lời mà thôi.

Chuyện của Phục Linh, kỳ thật nàng rất cảm kích Mộ Dung Vân Sở đã tha cho nàng ấy.

Nguyên Chính Hoàn đưa mắt nhìn Nguyên Duật Diệp, thấp giọng: "Ngươi dẫn hắn đi, ta đưa nàng về, chúng ta không ai làm phiền ai."

"Tại sao ta phải nghe ngươi?"

"Ngươi không cần nghe ta, nếu muốn cứu hắn, vậy thì lập tức trở về đi, Mạc Tầm ra tay chắc chắn không nhẹ." Nguyên Chính Hoàn dừng một lúc, lại nói, "Hoặc là, người có thể trực tiếp một chút, giết hắn ở đây, ngược lại có thể giá họa cho Lê Quốc."

Nếu thật là vậy, chuyện xấu này người Lê Quốc cho dù không muốn cũng phải nhận lấy. Hôm nay đúng là bọn họ lẻn vào nơi đóng quân của Tây Chu, đây là sự thật.

Tay nắm cương ngựa thoáng buộc chặt, Mộ Dung Vân Sở có cứu hay không, kỳ thật trong lòng Nguyên Chính Hoàn không nắm chắc, nhưng y không sợ gã, bởi vì giữa bọn họ vốn đã có cừu hận.

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Vân Sở thoáng thay đổi, nghiến răng: "Đây là chuyện của Tây Chu, không cần các ngươi quản!" Đạo lý đồng lòng đối ngoại, gã vẫn hiểu.

Nghe được lời này của Mộ Dung Vân Sở, Thượng Trang cũng yên tâm. Nàng nghĩ, nếu không có Mạc Tầm giữ mình, nàng nhất định sẽ nhảy xuống.

Mặc kệ Mộ Dung Vân Sở có thái độ gì, chỉ cần gã chịu cứu hắn, nàng cũng không còn gì phải lo lắng.

Lúc này, Mộ Dung Vân Sở lại lên tiếng: "Ân oán giữa chúng ta, một ngày nào đó cũng phải kết thúc." Ân oán giữa hắn với y không thua kém gì với Tiên Hoàng, chỉ là hiện tại, hắn không muốn để Nguyên Duật Diệp xảy ra chuyện.

Nếu không, Tây Chu sẽ nổi loạn.

Bên nặng bên nhẹ, hắn rất rõ ràng.

Nguyên Chính Hoàn hừ một tiếng, giục ngựa lao về phía trước. Mạc Tầm thét to, lập tức theo sau.

Ánh mắt Thượng Trang vẫn dõi theo hai người bên kia, mãi tới khi không còn nhìn thấy gì cả, nàng mới cắn chặt môi.

Mộ Dung Vân Sở cúi đầu nhìn Nguyên Duật Diệp, cũng may mũi kiếm đâm sau lưng hắn, nếu là trước ngực sợ rằng không ổn.

Chốc lát liền có tiếng vó ngựa đuổi tới, gã ngước mắt nhìn, mơ hồ nhìn thấy quân phục của thị vệ Tây Chu, nghĩ người dẫn đầu hẳn là Dương Thành Phong. Dương Thành Phong cũng đã nhìn thấy bọn họ, việc tối nay hắn không quản đúng sai, chỉ biết nhanh chóng chạy tới.

"Dương tướng quân." Thanh âm của Mộ Dung Vân Sở xuyên qua màn đêm truyền tới.

Dương Thành Phong kinh hãi, tới gần phát hiện Nguyên Duật Diệp đã ngất đi, hắn lập tức xuống ngựa, bật thốt lên hỏi: "Hoàng Thượng sao vậy?"

"Gặp người Lê Quốc." Mộ dung Vân Sở nhàn nhạt một câu, "Dương tướng quân, mau đưa Hoàng Thượng về doanh trướng."

Dương Thành Phong vội dìu Nguyên Duật Diệp, người Lê Quốc là ai, hắn chẳng lẽ còn không rõ sao? Không dám để hoàng đế lên ngựa, hắn chỉ có thể cõng Nguyên Duật Diệp trên lưng, hỏa tốc chạy về.

Mộ Dung Vân Sở đi theo bên cạnh, nghe hắn hỏi: "Nương nương đâu?"

Mộ Dung Vân Sở không đáp, chỉ hỏi: "Nàng ấy là công chúa Lê Quốc?" Vừa rồi gã theo bọn họ ra ngoài, vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Nguyên Duật Diệp và Nguyên Chính Hoàn.

Dương Thành Phong giật mình, ngước mắt nhìn gã, không thừa nhận.

Có điều Mộ Dung Vân Sở cũng có thể ngầm hiểu, hắn chỉ là cảm kỳ quái, nàng sao có thể trở thành công chúa Lê Quốc? Gã không khỏi quay đầu nhìn theo hướng Nguyên Chính Hoàn rời đi, hai tay nắm chặt thành đấm.

Dưới Vũ Thành, Bùi Thiên Sùng duỗi dài cổ chờ. Thanh phu nhân nhìn cánh tay ông ta, áo giáp đã bị cắt đứt, hồi tưởng lại trường kiếm của Dương Thành Phong, nếu không phải ông ta đẩy bà đi, có lẽ hiện tại bà đã về không được.

Cắn môi, nếu không phải Bùi Thiên Sùng mặc giáp, cánh tay này chắc chắn bị phế.

Thời điểm Bùi Thiên Sùng hoàn hồn, thấy bà nhìn mình, ông ta nao nao, thấp giọng ho: "Có gì mà nhìn? Chữa không được, chẳng lẽ thần y như ngươi chỉ tiếng mà không có miếng hay sao?"

Thanh phu nhân hừ một tiếng: "Muốn bỏ thì cứ để đó đi, ta không chữa trị, xem ngươi trung thành với Lê Quốc thế nào?" Không khỏi nhớ lại đoạn tình cảm của họ năm đó, cho tới hiện tại, bà vẫn không có cách nào quên được.

Bùi Thiên Sùng nghe xong, lửa giận liền dâng trào, đang muốn tranh chấp với bà lại nghe tiếng vó ngựa truyền tới. Cả kinh ngước mắt, thấy hai con ngựa chạy tới, nội tâm cao hứng trở lại, ông ta vội tiếp đón: "Điện hạ!"

Thanh phu nhân cũng hoàn hồn, thấy Nguyên Chính Hoàn và Mạc Tầm trở về, còn dẫn theo Thượng Trang, bà mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Còn tưởng mọi người sẽ gặp hoàng đế Tây Chu."

Mạc Tầm trầm giọng: "Đương nhiên gặp, cho nên mới trở về chậm trễ."

"Cái gì?" Thanh phu nhân mở to hai mắt, "Vậy hắn..."

Nguyên Chính Hoàn đưa tay giải huyệt cho Thượng Trang, nhàn nhạt nói: "Thừa Tướng tới đã dẫn hắn đi." Nói rồi, y nhìn Thượng Trang, nhẹ giọng: "Vào thôi."

Đi qua cầu treo giữa sông đào bảo vệ tòa thành, Thượng Trang thoáng chần chờ, thân thể lại bị Mạc Tầm đẩy về phía trước.

Thanh phu nhân tựa hồ vẫn còn nghi hoặc, tiến lên, thấp giọng hỏi: "Ngài xác định thật sự là gã?" Theo lý mà nói, không có khả năng.

Nguyên Chính Hoàn không nói lời nào, chỉ có Mạc Tầm lên tiếng: "Chính gã thừa nhận."

Thanh phu nhân trầm mặc không nói lời nào.

Vũ Thành, đối với Thượng Trang mà nói không hề xa lạ. Nàng từ nơi này rời đi, chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, chính mình lại trở về.

Nguyên Chính Hoàn tựa như nhớ ra gì đó, ngước mắt hỏi: "Ai dẫn muội đi?" Lúc đó trên người nàng còn mị tâm, căn bản không thể một mình đi xa, còn bỏ lại xe ngựa.

Thượng Trang giật mình, ai giúp nàng, Nguyên Duật Diệp cũng từng hỏi, nhưng việc này, nàng quyết định không trả lời. Nguyên Duật Diệp không hề cưỡng cầu, bất luận thế nào, người nọ không hề gây bất lợi với nàng, như vậy, có lẽ người đó cũng sẽ gây bất lợi với hắn.

Vào trong, y lại nói: "Sư phụ và Bùi tướng quân hôm nay đã vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, điện hạ cũng sớm nghỉ ngơi đi."

Bùi Thiên Sùng xoay người, lúc này Nguyên Chính Hoàn mới để ý vết thương trên cánh tay ông ta, vội hỏi: "Bị thương thế nào?"

Bùi Thiên Sùng liếc mắt nhìn, cười đáp: "Chút thương tích mà thôi, mạt tướng cáo lui."

Nhìn bọn họ đi xa, Nguyên Chính Hoàn mới hoàn hồn, hướng Mạc Tầm nói: "Đưa muội ấy đi nghỉ ngơi."

Mạc Tầm gật đầu, lên tiếng: "Công chúa, mời."

Thượng Trang lại lắc đầu, nhìn y: "Ta có vài chuyện muốn hỏi ngài." Tránh cũng vô dụng, như vậy cứ để nàng trực tiếp đối mặt đi.

Nguyên Chính Hoàn sợ run lên, cuối cùng vẫn gật đầu.

Hai người vào phòng của y, Mạc Tầm thức thời không đi cùng, chỉ đóng cửa phòng lại, sau đó liền ra sân bên ngoài. Lúc này, hành lang có tiếng bước chân truyền tới, hắn quay đầu, lập tức nhìn thấy Phục Linh.

Phục Linh thấy hắn, vội vàng chạy tới, giữ chặt hắn mà hỏi: "Tiểu thư quay lại rồi? Tiểu thư thật sự quay lại rồi?"

Mạc Tầm gật đầu, đưa mắt nhìn căn phòng cửa đã đóng chặt.

Phục Linh định nâng bước chạy qua, thân thể lại bị Mạc Tầm kéo lại: "Nàng đang nói chuyện với chủ tử, không được vào!"

"Này, ngươi thả... A!"

Phục Linh định gọi nhưng sớm đã bị Mạc Tầm bịt miệng, lần này hắn đã có kinh nghiệm, kéo hai tay Phục Linh ra sau lưng, cho dù nàng muốn giở trò cũng không thể làm được.

"A!" Phục Linh không ngừng giãy giụa, nhưng sức lực làm sao vượt qua Mạc Tầm?

Bên trong, Nguyên Chính Hoàn đi vào nội thất mới chậm rãi dừng bước, qua nửa ngày, y mới mở miệng: "Muội muốn hỏi gì?"

Thượng Trang nhìn theo bóng lưng của nam tử, cắn môi, thấp giọng hỏi: "Ngài vì sao lại trở thành Hoàn Vương?" Đây là chuyện nàng rất muốn biết, như vậy hôm nay, để nàng hỏi cho rõ ràng đi.

Mọi người muốn chương tiếp theo up khi nào nè?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status