Phì Lũ đại náo dị giới

Chương 297: Lý Nguyên Bá


Chỉ thấy người này là thanh niên còn khá trẻ tuổi, đầu nhọn tai rụt, mặt như ma đói, chân tay khô như cây củi, hai tay cầm hai cây chùy khổng lồ to hơn cả cơ thể của hắn, đang dùng vẻ mặt mơ mơ màng màng quay đầu liếc nhìn tứ phía, dường như là vẫn chưa biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi “ xa lạ” này thì phải.

Trong đầu của Dương Kiệt lập tức xuất hiện thông tin của người vừa được chiêu mộ tới thế giới này.

Họ tên: Lý Nguyên Bá ( Lý Huyền Bá).

LV: 48. ( tương đương nguyên thần tầng thứ 8)

Điểm kinh nghiệm: 56800/ 15000000000.

Kỹ năng tuyệt học:

Sơn Băng Địa Liệt( thánh giới cao cấp): sử dụng song chùy tạo ra một đòn tấn công thuộc tính lôi có sức hủy diệt trong phạm vi 20 mét.

Tích Lịch Bình Thiên Chùy( thần giới sơ cấp): Sử dụng song chùy tung ra một cú bổ cực mạnh mang thuộc tính lôi hủy diệt kẻ thù trước mặt. Có 80 % gây ra tỷ lệ choáng và tê liệt cho kẻ địch.

Cuồng Huyết( kỹ năng thụ động): mỗi trảm sát một kẻ địch, sức tấn công của bản thân sẽ được gia tăng theo đơn vị, cộng dồn không giới hạn ( sau khi thoát khỏi trạng thái chiến đấu, sẽ được tính lại từ đầu).

Thiên Hạ Vô Địch: khi giao chiến với kẻ địch có cấp bậc thấp hơn hoặc ngang bằng với bản thân, có 90% cơ hội kích hoạt hiệu ứng nhất kích tất sát.

Binh khí: Phá Thiên Chùy ( thánh khí cao cấp)

Độ trung thành: 100.

Thời gian duy trì tại đại lục Huyền Thiên: Vĩnh viễn.

Đọc xong thông tin và bảng kỹ năng của Lý Nguyên Bá, Dương Kiệt có chút muốn ngất xỉu tại chỗ vì sự nghịch thiên của hắn.

Đặc biệt là hai kỹ năng cuồng huyết và thiên hạ vô địch, tuyệt đối có thể biến hắn trở thành một tên sát thần mà ai gặp phải cũng chỉ có nước cầu nguyện nữ thần may mắn mỉn cười với mình mà thôi.

Cuồng Huyết của Lý Nguyên Bá khá giống với kỹ năng tử chiến của Kiều Phong, chỉ là Kiều Phong có thể không ngừng gia tăng thực lực trong lúc chiến đấu, nhưng có giới hạn của nó, khi đạt tới một mức độ nào đó sẽ không thể gia tăng thêm được nữa. Còn cuồng huyết chỉ có thể hoạt động sau khi trảm sát một kẻ địch, còn nếu chưa trảm sát được mạng nào, kỹ năng này xem như bị phế, nhưng được cái là có thể gia tăng không giới hạn, nếu như kết hợp với kỹ năng Sơn Băng Địa Liệt, trong chiến trường nhảy vào đám đông nhất tung chiêu xong rồi rút, cứ thế làm tới, đợi tới khi năng lượng trong người tích tụ đầy đủ, thực lực gia tăng lên tới mức độ kinh hoàng, cho dù kẻ địch lớn mạnh hơn hắn nhiều cấp, cũng hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng, trảm sát kẻ địch lớn mạnh hơn mình nữa là.

Còn kỹ năng Thiên Hạ Vô Địch, nói đó là kỹ năng nghịch thiên vô địch thì hơi quá, vì kỹ năng có sự giới hạn của nó, kỹ năng nhất kích tất sát chỉ có thể kích hoạt trong đòn đánh đầu tiên, nếu như đòn đánh đầu tiên không thể kích hoạt, cuộc chiến sẽ diễn ra theo trạng thái thông thường, không thể tiếp tục kích hoạt trong quá trình giao chiến nữa. Nhưng với tỷ lệ lên tới 90%, khả năng đánh trật có thể hầu như bằng 0 lấy chứ.

Lẽ ra Dương Kiệt còn không mấy tự tin trong cuộc chiến lần này, nhưng giờ nay có tên sát thần Lý Nguyên Bá ở nay, cho dù đối phương có Tống Anh Kiệt đạt tới nguyên thần tầng thứ 9 cộng thêm võ hồn gì gì đó không cần biết, chỉ cần cho Lý Nguyên Bá cơ hội nhảy vào đám đông binh sĩ vương triều Thanh Mãng trảm sát quân địch tích tụ năng lượng cho bản thân, tới khi đó đừng nói là Tống Anh Kiệt, cho dù là Tống Chị Kiệt, Tống Em Kiệt có mặt ở đây, cũng không đủ để Lý Nguyên Bá làm gỏi đấy chứ.

Chỉ là, vấn đề là phải làm sao để đối phương để mặc Lý Nguyên Bá có thời gian không ngừng tạo “Combo” để gia tăng năng lượng, nếu không thì mọi thứ cũng chỉ là trên lý thuyết mà thôi.

“ chủ nhân ~~~~~!!!” sau một hồi ngơ ngác mơ màng, dường như hệ thống đã cấy thông tin vào trong đầu của Lý Nguyên Bá, hắn lập tức bước tới trước mặt Dương Kiệt, một chân quỳ xuống đất tỏ ra vô cùng tôn kính lên tiếng chào hỏi “ chủ nhân mới” của mình.

Dương Kiệt nhanh chóng từ trong kinh ngạc khó thở hoàn hồn trở lại, khi nhìn kỹ hai cây Phá Thiên Chùy trong tay Lý Nguyên Bá, có chút cười khóc không được.

Hai cây chùy cộng lại có thể tích gấp đôi so với cơ thể của Lý Nguyên Bá, cũng không biết cái thân thể gầy ốm như khúc cây thiếu dinh dưỡng, gió mạnh chút thổi qua cũng có thể bị cuốn bay đó lấy đâu ra sức mạnh mà cầm nắm như đang cầm hai cây kim chỉ gọn nhẹ vậy.

“ không cần đa lễ, Nguyên Bá mau mau đứng dậy, haha, chào mừng Nguyên Bá đến với thế giới này, ta có Nguyên Bá, như cá về với nước, như hổ mọc thêm cánh ~~~~!!” Dương Kiệt không dám xem thường kẻ có thân thể như một tên nghiện gập nặng tới giai đoạn cuối cùng ở trước mặt, hắn đích thị chính là tên sát thần mạnh nhất hung tàn nhất trong tiểu thuyết Tùy Đường diễn nghĩa, trong tiểu thuyết kể rằng, không một anh hùng hảo hán nào đủ sức chống đỡ một đòn của hắn xong còn có thể lành lặn, tuy là nhân vật được hệ thống chiêu mộ tới, lòng trung thành có thể nói là tuyệt đối, nhưng ai mà biết được đối phương đột nhiên nổi diên mất kiểm soát một chùy vỗ thẳng vào đầu mình thì sao, tới lúc đó không biết chạy đi khóc với ai đây, tốt nhất là tỏ ra thân thiện chút, lấy lòng chút tuyệt đối không phải là điều thừa cả.

Hai tay của Dương Kiệt chụp lấy khủy tay của Lý Nguyên Bá định dìu đối phương đứng dậy, nhưng cho dù anh ta có dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình, trên trán nổi cả gân xanh, cũng không tài nào khiến đối phương dù chỉ nhích lên được cm mét nào cả.

Mẹ kiếp ~~!! Rốt cuộc cái cơ thể gầy yếu này chứa đựng biết bao nhiêu sức mạnh kinh hoàng nhỉ??

Dường như cảm nhận được Dương Kiệt định dìu mình lên, chỉ thấy Lý Nguyên Bá mang theo vẻ mặt ngơ ngác từ đứng bật dậy, hỏi: “ Cá về với nước?? Hổ mọc thêm cánh?? Đó là gì ạ??? Cá?? Hổ?? à, à, hai thứ này ăn được, chủ nhân đang đói phải không ạ?? Để Nguyên Bá đi săn hai món đó về cho chủ nhân ạ.”

Quai hàm của Dương Kiệt như muốn rơi thẳng xuống đất trước câu nói “ không đâu vào đâu” của Lý Nguyên Bá. Nhìn lại vẻ mặt “ ngây ngô tới mức khờ dại” của đối phương, đừng có nói là …….

Lý Nguyên Bá bị thiểu năng à nha!!

Nhìn vẻ mặt và cách ăn nói của đối phương, có thể lắm đấy chứ!! Đối với vấn đề này, Dương Kiệt cũng không biết phải dùng lời nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, chẳng lẽ trí tuệ của đối phương đã bị rút hết sạch để cộng dồn hết vào sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể nên mới thành mất cân bằng như thế này chăng??

Nhìn thấy vẻ mặt cười khóc không được của Dương Kiệt, Lý Nguyên Bá không ngừng dùng tay gãi tóc sau gáy mình, ngơ ngơ ngác ngác nhất thời không biết phải làm gì khi chưa nhận được mệnh lệnh của chủ nhân mình.

“ Nguyên Bá, nghe ta nói nè, cậu …..” “ Dương huynh đệ ~~~!!” “ thì ra huynh đệ ở đây, huynh đệ không sao chứ?? Trụ ánh sáng lúc nãy là ……”

Trong lúc Dương Kiệt định thử kiểm tra xem có đúng như mình dự đoán hay không, đột nhiên phía xa vang lên tiếng kêu hét đầy phấn khích của lão nhị và lão tứ vang lên, khẽ đưa mắt nhìn về phía đó, phát hiện cả hai đang mang theo vẻ mặt vui mừng vừa vẫy tay múa chân chạy thẳng về hướng này.

“ lão nhị, lão ……” “ AAAAA, đồ khốn, các ngươi là ai mà dám vô lễ với chủ nhân của ta??? Đỡ lấy bổn tướng một chùy ~~~~~~~~~~!!!!” Dương Kiệt còn chưa kịp vui mừng khi vừa gặp lại người quen, chỉ thấy Lý Nguyên Bá đột nhiên run lên một cái, đôi mắt đột nhiên chuyển hóa thành màu đỏ rực như máu, vẻ mặt ngây ngô vô hại trước đó đã thay đổi thành sự lạnh lùng tàn nhẫn và khát máu vô biên, cơ thể trực tiếp nhảy thẳng lên không trung, song chùy vẫy múa một vòng trên đỉnh đầu, canh ngay vào đầu của lão nhị và lão tứ trực tiếp bổ thẳng vào.

“ Cái gì, không ~~~~~!!” “ Thiên, thiên lôi giáng đầu, má ơi, cứu cứu con ~~~~~~!!!” “ Nguyên Bá, mau ngừng tay ~~~~~~~~~~~~!!”

Rầm ~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Hai tiếng nổ như trời đất muốn sụp đổ, chỉ thấy song chùy của Lý Nguyên Bá đập thẳng vào mặt đất ngay cách cơ thể của lão nhị và lão tứ chỉ khoảng vài cm, bề mặt hình thành một vết lõm nứt đáng sợ.

Lão nhị và lão tứ sắc mặt tái nhợt xanh lè toàn thân run rẩy, cả hai tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực trong người ngồi ngã mông xuống đất, nhất thời còn chưa thể hoàn hồn trở lại.

Nếu như, nếu như Dương huynh đệ không kịp lên tiếng kêu dừng, song chùy đó đập thẳng vào đầu, sẽ có kết cuộc như thế nào nhỉ??

Khẽ liếc nhìn vết nứt kinh hoàng ở trước mắt, cả hai không kìm được nuốt mạnh nước bọt vào cổ họng.

Chỉ thấy Lý Nguyên Bá đôi mắt đỏ rực như được khảm thêm hai viên kim cương đỏ, trên môi mang theo nụ cười hung tàn khát máu từ từ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, thứ sát khí đáng sợ từ trên người phát tán ra khiến Dương Kiệt không kìm được run bắn người lên vì sợ hãi, tam tiêm kích xuất hiện trong tay tạo ra tư thế phòng thủ cảnh giác, đề phòng Lý Nguyên Bá mất hết lý trí quay sang tấn công cả mình.

Má ơi ~~~!!! Rốt cuộc là con chiêu mộ thần tướng tới trợ sức hay chiêu mộ tên sát thần tới có thể lấy mạng mình bất kỳ lúc nào đây??

“ chủ, chủ nhân, hai người này là…..” Chỉ trong tích tắc, vẻ mặt như sát thần đã biến mất như chưa từng xuất hiện, thay vào đó là vẻ ngây ngô khờ khạo như lúc ban đầu, vừa dùng tay gãi đầu vừa ngơ ngác hỏi.

Tên khốn này chắc chắn có hai nhân cách trong cùng một cơ thể, thuộc dạng nhân vật nguy hiểm không nên tới gần.

Mặc dù Lý Nguyên Bá đã trở về trạng thái vô hại, nhưng Dương Kiệt vẫn tỏ ra cảnh giác không dám tới gần, chỉ đứng ở phía xa giải thích: “ Hai, hai người này là bạn của ta, còn nữa, sau này nếu như chưa có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không được ra tay tấn công bất kỳ ai, hiểu rồi chứ???”

Lý Nguyên Bá khẽ ngơ người, nhưng nhanh chóng ngật đầu như một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, khiến Dương Kiệt nhất thời không biết phải đối xử với hắn như thế nào.

“ Dương, Dương huynh đệ, người người này là …..” lão nhị và lão tứ vội vã từ dưới đất bò dậy, không dám đứng cạnh tên sát thần đáng sợ đó, chạy thẳng tới sau lưng Dương Kiệt, run giọng hỏi.

Chỉ đơn giản một cú tung người trên không trung và một cú bổ chùy thẳng vào đầu, lão nhị và lão tứ hoàn toàn tin rằng cho dù Âu Dương Thiện có mặt ở đây, cũng chưa chắc chống đỡ được đòn tấn công kinh hoàng của đối phương.

Tên sát thần đáng sợ này rốt cuộc là thần thánh phương nào nhỉ?? Á khoan đã, hắn gọi Dương huynh đệ là chủ nhân, chẳng lẽ ……

“ à, à, người này tên là Lý Nguyên Bá, là, là, đúng rồi, là đứa trẻ từ nhỏ đã được gia tộc cùa tôi mang về nuôi dưỡng, từ nhỏ đã được chỉ định trở thành hộ vệ thân tín của tôi, sau khi nhận thấy thiên tư đặc biệt của hắn, đã gửi tới một tông môn tầm trung đào tạo, giờ nay vừa mới xuất sư trở về, nên đã chạy tới tìm tôi, tuy hai chúng tôi từ nhỏ đã thân như anh em ruột thịt, nhưng hắn vẫn cứ thích quen miệng gọi tôi là chủ nhân, tôi cũng khó xử vô cùng đấy chứ.” Dương Kiệt nhanh chóng nghĩ ra một thân phận hợp pháp cho Lý Nguyên Bá, lên tiếng giới thiệu cho lão nhị và lão tứ làm quen.

Lão nhị và lão tứ không chút nghi ngờ lời giải thích của Dương Kiệt, vì ở đại lục Huyền Thiên này, những đứa trẻ mồ côi được mang về gia tộc nuôi dưỡng đào tạo thành hộ vệ thân tín cho con cháu gia tộc là chuyện vô cùng phổ biến, nên cả hai không chút mẩy mây nghi ngờ lời nói của anh ta.

“ Nhưng vị huynh đệ này có chút …..” Uỳnh ~~~~~~~~~~~!!! AAAAAAAA~~~~~

Trong lúc cả nhóm đang “ tìm hiểu” về lý lịch của Lý Nguyên Bá, phía trên không trung vẫn còn đang nổ ra cuộc chiến khốc liệt giữa lão đại và Hàn Thiếu Phong, tiếng kêu gào đầy đau khổ của lão đại lần nữa vang lên lập tức kéo cả nhóm quay trở về “ vấn đề chính”.

“ Không hay, lão đại đang thất thế ~~~~!!” “ Mau, mau đi tiếp viện cho lão đại.” “ khoan, khoan đã ~~~~!!” nhìn thấy lão nhị vào lão tứ chuẩn bị lao thẳng về phía lão đại bị đánh bay để tiếp viện, Dương Kiệt nhanh chóng kéo họ lại.

Đùa à, ngay cả lão đại cũng bị đánh tới lên bờ xuống ruộng, hai tên này lao ra cũng chỉ làm vướng chân bận cẳng mà thôi, hoàn toàn không giúp ích được gì cho lão đại cả.

“ Nguyên Bá, nhìn thấy tên mặt trắng cầm kích đó không?? Đúng, đúng, chính là tên có khuôn mặt đáng ghét đó, đi, đi xử đẹp hắn cho ta.” Dương Kiệt nhanh chóng kéo Lý Nguyên Bá về phía mình, đưa tay chỉ thẳng về phía Hàn Thiếu Phong đang tác yêu tác quái trên không trung, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên khốn này vẫn không bỏ được cái tật căm ghét những tên đẹp trai hơn hắn đây mà.

“ tuân lệnh thưa chủ nhân ~~~~!!!” nhận được mệnh lệnh của Dương Kiệt, phốc một cái, Lý Nguyên Bá đã thay đổi thành trạng thái chiến đấu, đôi mắt đỏ rực như máu, trên môi lộ ra nụ cười khát máu điên cuồng.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Nguyên Bá lúc này, cả ba không tự chủ nhảy lùi ra, tránh đến gần tên sát thần đáng sợ đó.

Không đợi cả ba kịp phản ứng, chỉ roẹt một cái, Lý Nguyên Bá đã biến mất khỏi tầm mắt của cả ba.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status